Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 27
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
uối con đường…
Cái chết của xe Whale…
Vã mồ hôi ở Sân bay
Khi tôi định ngồi xuống ở bàn chơi ba cây, lũ gác cổng đặt tay lên tôi. “Ông không thuộc nơi này,” một người nói khẽ. “Đi ra ngoài kia.”
“Tại sao không?” tôi nói.
Họ đưa tôi ra khỏi cửa và ra hiệu đưa xe Whale đến. “Bạn của ông đâu?” họ hỏi trong khi chúng tôi đợi xe.
“Bạn nào?”
“Tên mọi hộ pháp.”
“Này,” tôi nói. “Tôi là Tiến sĩ Báo chí. Các sẽ anh không đời nào bắt gặp tôi lai vãng chỗ này với một tên mọi khốn kiếp nhé.”
Bọn họ cười. “Vậy cái này là sao?” họ nói. Và họ chìa trước mặt tôi một tấm ảnh lớn chụp tôi và luật sư đang ngồi ở bàn trong quầy bar nổi.
Tôi nhún vai. “Đấy không phải tôi,” tôi nói. “Đó là một gã tên Thompson. Hắn làm việc cho Rolling Stone… một kẻ điên, đồi bại thực sự. Và gã ngồi cạnh hắn là một sát thủ cho Mafia ở Hollywood. Chó thật, các anh nhìn kỹ tấm ảnh này chưa đấy? Phải đồ điên mới đeo một chiếc găng tay đen đi lại đất Vegas.”
“Chúng tôi thấy rồi,” họ nói. “Giờ hắn ở đâu?”
Tôi nhún vai. “Hắn lẩn khá nhanh,” tôi nói. “Hắn nhận lệnh từ St. Louis.”
Họ nhìn tôi chằm chặp. “Sao ông biết mấy chuyện này?”
Tôi xoay lưng về phía họ và giơ thẻ vàng PBA[35] của tôi cho họ xem nhanh. “Diễn tự nhiên nào,” tôi thầm thì. “Đừng có ép tôi.”
Bọn họ vẫn đứng đó khi tôi lái xe đi. Gã mồi xe đã đưa đến rất kịp thời. Tôi cho gã năm đô la và phóng ra đường với một tiếng rít của cao su rất là chất.
Tất cả đã kết thúc. Tôi lái xe qua Flamingo và lấy hành lý lên xe. Tôi đã cố kéo mui xe lên cho kín để đỡ bị dòm ngó, nhưng mô tơ có gì không ổn. Đèn máy phát bật sáng, đỏ gắt, kể từ khi tôi lái con xe này vào Lake Mead để thử chống nước. Kiểm tra sơ bảng điều khiển cho thấy mọi mạch điện trên xe đã chết cả. Không có gì hoạt động. Thậm chí đèn pha cũng không – và khi nhấn nút điều hòa tôi nghe một tiếng nổ ghê người dưới cốp xe.
Mui xe bị kẹt giữa chừng, nhưng tôi đã quyết định thử chạy ra sân bay. Nếu cái xe tồi tàn khốn kiếp này không chạy được, tôi có thể bỏ nó lại và gọi taxi. Vứt xừ nó đống rác rưởi Detroit này đi. Không nên cho chúng bỏ trốn cùng nó.
Khi tôi đến sân bay thì mặt trời đang lên. Tôi bỏ con xe Whale trong bãi đỗ xe VIP. Một thằng bé chừng mười lăm tuổi nhận xe, nhưng tôi không chịu trả lời câu hỏi của nó. Nó bị kích động mạnh trước tình trạng tổng thể của chiếc xe. “Thánh thần ơi!” nó luôn miệng thốt lên. “Sao chuyện này lại xảy ra?” Nó cứ đi quanh chiếc xe, chỉ trỏ vào những chỗ lồi lõm, vết xước.
“Tôi biết,” tôi nói. “Người ta phá nó hỏng hết. Thành phố này quả là khủng khiếp cho việc lái xe mui trần. Thời điểm tệ nhất là ngay trên Đại lộ, trước khách sạn Sahara. Cậu biết cái góc phố nơi bọn nghiện lai vãng không? Chúa ơi, tôi không thể tin lúc bọn chúng đồng loạt phát rồ lên.”
Thằng bé không được sáng dạ lắm. Ngay từ đầu khuôn mặt nó nghệt ra, và giờ dường như nó trong tình trạng câm họng vì sợ.
“Đừng lo,” tôi nói. “Tôi được bảo hiểm.” Tôi cho nó xem hợp đồng, chỉ vào điều khoản được in nhỏ nói rằng tôi được bảo hiểm mọi thiệt hại, chỉ với hai đô la mỗi ngày.
Thằng bé vẫn gật khi tôi chạy đi. Tôi cảm giác hơi tội lỗi về việc bỏ nó đối mặt với chiếc xe. Không có cách nào giải thích được thiệt hại to lớn như vậy. Chiếc xe đã xong đời, hỏng bét, và phải vứt bỏ hết. Trong tình huống bình thường, tôi sẽ bị giữ khi cố trả lại chiếc xe… nhưng vào giờ này buổi sáng thì không, khi chỉ phải đối phó với thằng bé này. Dù gì cũng tôi là khách “VIP.” Mặt khác, chắc hẳn bọn họ sẽ không đời nào cho thuê chiếc xe này…
Đi đêm lắm thì có ngày gặp ma, tôi nghĩ khi vội vã ra sân bay. Trời còn quá sớm, không việc gì phải ra vẻ bình thường, nên tôi ghé vào quán cà phê, núp sau tờ Thời báo LA. Đâu đó dọc hành lang, một máy chạy nhạc đang mở bài “One Toke Over the Line.” Tôi nghe một lát, nhưng đầu dây thần kinh của tôi không còn tiếp nhận nữa. Bài hát duy nhất tôi có thể liên tưởng đến vào lúc ấy là “Mister Tambourine Man.” Hay có lẽ “Memphis Blues Again…”
“Ôiiiiiiiii, Mẹ ơi… lẽ nào thế là… chấm dứt…?”
Máy bay của tôi cất cánh lúc tám giờ, nghĩa là tôi còn hai tiếng. Thấy mình lồ lộ thật liều lĩnh. Trong đầu tôi đoan chắc bọn họ đang tìm tôi; cái lưới đang phủ xuống… việc họ hạ gục tôi như hạ một con thú dại chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi kiểm tra mọi hành lý đặt ở lối đi. Có đủ mọi thứ, trừ chiếc túi da, trong đó chứa đầy thuốc. Và khẩu 357. Bọn họ có hệ thống phát hiện kim loại khốn kiếp ở sân bay này không nhỉ? Tôi lượn đến quầy soát vé và tỏ vẻ điềm nhiên trong khi liếc nhìn những hộp đen. Không nhìn được gì cả. Tôi quyết định thử một phen – cứ đi qua cổng miệng cười lớn, cứ lẩm bẩm để gây phân tâm, kiểu như “khủng hoảng ghê gớm ở thị trường vũ khí…”
Chỉ là một doanh nhân thất bại khác đang làm thủ tục. Đổ hết cho cái lão Nixon khốn kiếp. Quả vậy đấy. Tôi đoán chắc hẳn sẽ tự nhiên hơn nếu tôi tìm được người để trò chuyện – những chuyện vặt vãnh thông thường, giữa hành khách với nhau:
“Chào anh bạn! Tôi đoán anh đang băn khoăn tại sao tôi lại đổ mồ hôi thế này đúng không nào? Vâng! À, khỉ thật! Anh đọc báo hôm nay chưa?... Anh sẽ không bao giờ tin nổi những tên khốn bẩn thỉu đã làm gì lần này đâu!”
Tôi đoán như vậy sẽ che giấu được… nhưng tôi không thể tìm được ai trông an toàn để trò chuyện. Cả sân bay đầy những người trông như thể họ sẽ đâm vào lồng ngực tôi, nếu tôi có hành động sơ sẩy. Tôi cảm giác như bị hoang tưởng… như một tên tội phạm ngu ngốc đang lẩn trốn khỏi Scotland Yard.
Nhìn vào đâu tôi cũng thấy bọn Lợn… bởi vì sáng hôm đó sân bay Las Vegas rặt là cớm: đám di tản khổng lồ sau đỉnh cao khoái lạc của Hội nghị Ủy viên Công tố. Khi cuối cùng tôi kết nối các sự kiện này lại, tôi cảm thấy tình trạng não bộ của mình ổn hơn.
***
MỌI CHUYỆN có vẻ đã sẵn sàng. Bạn sẵn sàng chưa? Chuẩn bị.
Ừ, tại sao không? Đây là một ngày nặng nề ở Vegas. Hàng ngàn cảnh sát đang làm thủ tục ra khỏi thành phố, đang cuống cuồng đi qua sân bay theo từng nhóm ba hay sáu người. Bọn họ đang về nhà. Hội nghị ma túy đã kết thúc. Và Phòng chờ Sân bay rì rào tiếng chuyện vãn và những cơ thể người. Những cốc bia và những ly Bloody Mary vội vàng, đây đó một nạn nhân của chứng phát ban lồng ngực đang xoa Mexsana dưới góc nách của bao da súng dày cộm. Giấu giếm cũng chẳng ích gì nữa. Cứ để thoáng hết ra… hay ít nhất cho nó chút không khí.
Vâng, trân trọng cảm ơn… Tôi nghĩ tôi đã làm đứt cúc quần. Tôi hi vọng quần không tụt xuống. Bạn không muốn quần của tôi tụt xuống lúc này, đúng không?
Mẹ kiếp, không. Hôm nay thì không. Không phải lúc này, ngay giữa sân bay Las Vegas, vào buổi sáng ẩm ướt mồ hôi ở chặng đuôi cuộc đại hội về Ma túy và các loại thuốc nguy hiểm.
“Khi tàu… vào ga… tôi nhìn vào mắt em…” Tiếng nhạc ác ôn ở sân bay.
“Yeah, làm sao nói hết nỗi lòng, khi tình em là vô vọng…”
Thỉnh thoảng bạn lại rơi vào một trong những ngày như thế, khi mà mọi thứ đều vô vọng… ngáo đá từ đầu đến cuối; và nếu bạn biết điều gì tốt cho mình, vào những ngày như vậy, bạn sẽ ngồi lại ở một góc an toàn và quan sát. Có lẽ nghĩ một chút. Nằm ngửa trên một chiếc ghế gỗ, tách khỏi luồng giao thông, và khéo léo bật nắp năm hay tám chai Budweiser… hút hết gói King Marlboro, ăn bánh kẹp bơ lạc, và cuối cùng, khi về đêm, là nhai ngấu nghiến một miếng mescaline ngon lành… sau đó phóng xe đi, tới bờ biển. Đi theo những con sóng, trong làn sương, và lập dập bàn chân tê cóng cách mép nước chừng mười thước… đạp chân bước qua những đàn mòng biển… những kẻ đua xe, những tay chơi gái, những con chim nhỏ ngu ngốc, những con cua và xác ướp, và đây đó một kẻ đồi trụy to xác… từ xa, thơ thẩn một mình sau những đụn cát và củ riều…
Đây là những ngày bạn sẽ không bao giờ được biết đến – ít nhất là không nếu bạn còn vận may. Nhưng bờ biển ít phức tạp hơn buổi sáng nóng gắt ở sân bay Las Vegas.
Tôi cảm thấy rất rõ. Chứng loạn tinh thần do amphetamine à? Chứng mất trí vì hoang tưởng à? – Là cái gì thế? Hành lý Argentina của tôi à? Kiểu đi đứng cà nhắc có lần khiến tôi bị đuổi khỏi Trường Đào tạo dự bị Hải quân à?
Quả đúng vậy. Gã này sẽ không bao giờ có thể đi thẳng được. Đại úy ạ! Bởi vì một chân của hắn dài hơn chân kia… Không nhiều. Có chín phẩy năm milimet, lớn hơn sáu milimet so với mức gã Đại úy có thể chấp nhận.
Nên chúng tôi đi khỏi trường. Hắn chấp nhận một vị trí chỉ huy ở Biển Đông, còn tôi trở thành Tiến sĩ Báo chí Gonzo… và nhiều năm sau, khi ngồi giết thời gian ở sân bay Las Vegas trong buổi sáng kinh hoàng này, tôi cầm lên một tờ báo và thấy nơi Đại úy đã sơ sểnh tệ hại.
CHỈ HUY TÀU BỊ GIẾT BỞI NGƯỜI BẢN XỨ
SAU VỤ HÀNH HUNG “BẤT NGỜ” Ở GUAM
(AOP) – Ngựa điên U.S.S. hải ngoại: Đâu đó ở Thái Bình Dương (25 tháng Chín) – Toàn bộ 3.465 thủy thủ trên tàu sân bay mới nhất của Mỹ hôm nay đã mặc đồ tang, sau khi năm thủy thủ, gồm cả Hạm trưởng bị chặt ra từng mảnh như quả dứa trong một vụ giao tranh với Cảnh sát Heroin ở cảng trung lập Hong See. Tiến sĩ Bloor, giáo sĩ của tàu, đã chủ trì buổi lễ tang đau đớn này vào lúc mờ sáng trên mỏm tàu. Dàn Đồng ca số 4 của Hạm đội đã hát bài “Tom Thumb Blues”… và sau đó, khi chuông tàu đổ từng tiếng bi phẫn, thi thể của năm người này được hỏa táng và ném xuống Thái Bình Dương bởi một sỹ quan đội mũ trùm đầu chỉ được biết đến với danh xưng “Chỉ huy.”
Không lâu sau khi tang lễ kết thúc, các thủy thủ đoàn lao vào một vụ ẩu đả với nhau, và mọi liên lạc với con tàu bị cắt đứt vô thời hạn. Phát ngôn viên chính thức Tổng hành dinh Hạm đội 4 ở Guam cho biết Bộ Hải quân không có bình luận gì về tình huống này vì đang chờ kết quả cuộc điều tra cấp cao của một nhóm chuyên gia dân sự, đứng đầu là cựu Ủy viên Công tố New Orlands, ông James Garrison.
... Tại sao phải bận tâm đến báo chí, nếu đó là tất cả những gì chúng mang lại? Agnew nói đúng. Báo chí là một băng đảng những kẻ đồng tính tàn bạo. Báo chí không phải là một nghề nghiệp hay ngành. Nó là một thứ chụp giật rẻ tiền – một cánh cửa giả dẫn ra hậu môn cuộc đời, một cái lỗ nhỏ dơ dáy, ngập nước đái, được thanh tra xây dựng đào lên, nhưng đủ sâu cho một kẻ nghiện rượu nằm co người bên vệ đường và thủ dâm như một con tinh tinh trong lồng thú.
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas