Số lần đọc/download: 2986 / 66
Cập nhật: 2016-10-05 22:29:26 +0700
Chương 27/27: Tháng Năm
H
oa phượng đã lác đác nỡ trên những cành cao nhất. Những chùm phượng sớm chưa chinh phục được màu xanh của lá. Hoa hồi đã dậy mùi thơm. Ngày thi gần tới. Phượng không gặp tôi dễ chừng lâu lắm. Ngót tháng tư. Ca dao nẩy nòi một câu chữ Hán thật tuyệt: Nhất nhật bất kiến như tam thu hề. Nhưng Phượng đã về với tôi vào tháng Năm. Nàng nhớ hẹn tháng Năm. Y như cổ tích. Bà tiên xấu xí phát một lời nguyền: Công chúa nhắm mắt chết trong rừng, nàng chỉ sống dậy đúng ngày hoàng tử trốn học đi săn lạc tới nơi công chúa nằm ngủ, hôn lên môi nàng. Phượng xa tôi và chỉ về khi hoa hồi nở. Gặp Phượng, tôi mừng rỡ. Phượng buồn thêm một chút. Nụ cười thì vẫn tươi ngon. Chúng tôi rủ nhau đến trường. Trường đã nghỉ hè. Cửa lớp đóng kín. Sân trường mênh mông. Hai đứa ngồi dưới gốc cây phượng vĩ giữa sân. Khung cảnh thật mơ màng, thật cổ tích.
Phượng nhìn lên ngọn cây phượng vĩ:
- Hoa đã nở.
Tôi nói:
- Năm nay hoa nở sớm.
Phượng thôi tìm hoa, đưa tay bứt những ngọn cỏ trước mặt:
- Nở sớm, hoa sẽ chóng tàn.
Câu nói nghe mà bùi ngùi. Phượng hỏi:
- Anh đã ôn bài kỹ chưa?
Tôi hơi bối rối. Ðành trả lời:
- Ðã.
Phượng khẽ lắc đầu:
- Anh nói dối. Khói thuốc vàng mấy ngón tay anh. Anh đừng nói gì, anh Chương. Phượng không giận anh đâu.
Ðôi mắt Phượng ươn ướt sương buồn:
- Hình như hoa hồi đã nỡ?
Tôi đáp:
- Vâng, hoa hồi đã nở.
- Ðó là tháng Năm.
- Tháng Năm....
- Phượng không quên.
Giây lát, Phượng nói:
- Ngôi trường này cho Phượng nhiều kỷ niệm quá. Xa nó, chắc Phượng buồn vô kể. Và nhớ nó, Phượng sẽ khóc.
Tôi hỏi:
- Ðã khi nào Phượng khóc chưa?
Phượng nói:
- Từ lên trung học, chưa lần nào Phượng khóc. Nhưng Phượng sắp khóc.
- Vì xa ngôi trường này?
- Xa cả những hàng hồi nhỏ bé đáng yêu.
Phượng đứng dậy:
- Anh đưa Phượng về nhé!
Tôi không từ chối. Tôi đưa Phượng về tới đầu phố nhà Phượng. Nàng dặn:
- Buổi tối, anh tới đây dẫn Phượng đi dạo.
Buổi tối, hai chúng tôi bước chậm trên những vỉa hè. Tỉnh lỵ của tôi rất tầm thường. Có lẽ, chỉ đáng nhớ vì mỗi vỉa hè là một hàng hồi thẳng tắp, cây nọ cách cây kia vài thước. Chúng tôi đi dưới hàng hồi của nhiều phố. Cho đến khuya. Bấy giờ, hoa hồi thơm vô tả. Tôi ngỡ tóc Phượng, môi Phượng, áo Phượng cũng thơm mùi hoa hồi.
- Anh Chương!
- Tôi nghe Phượng đây.
- Anh không "hở " nữa à?
- Hở?
- Ngày mai anh sang Nam?
- Vâng.
- Ngày kia anh vào trường thi?
- Vâng.
- Anh đã hứa với Phượng là anh phải đỗ.
- Tôi sẽ bắt chước anh Ðiệp.
Phượng dừng lại:
- Phượng chưa mỏi chân nhưng chúng ta nên đứng dưới một cây hồi.
Tôi nghe Phượng. Thân cây hồi nhỏ. Chúng tôi đứng gần nhau như thể dựa lưng vào nhau. Phương hỏi:
- Vừa rồi anh nói gì?
- Tôi sẽ bắt chước anh Ðiệp.
- Ðừng, anh đừng ném đỗ, Phượng không ngồi bên cửa chờ anh ném đỗ đâu. Ngày mai....
- Ngày mai?
- Ngày mai anh sang Nam và ngày mai Phượng ra ngoài kia!
Tôi sững sờ. Tôi hốt hoảng.
- Phượng xa tôi mãi mãi?
Phượng nói, giọng sũng buồn:
- Người Phượng nhớ Phượng đã gặp. Ðó là anh trai duy nhất của Phượng. Anh ấy ra đi từ năm 1946. Gia đình Phượng đã mất công tìm kiếm. Năm ngoái, một người bạn anh hồi cư về cho biết tin anh ấy đang chiến đấu ở mặt trận Thái Bình, me Phượng sai Phượng về Thái vừa học vừa dò hỏi để liên lạc với anh ấy vì gia đình Phượng có nhiều họ hàng ở Thái. Họ hàng nhà Phượng đã giúp Phượng. Và Phượng đã gặp anh Phượng. Phượng chưa dám nói với anh Chương vì người nhà dặn kín đáo, sợ bọn Phòng Nhì của Pháp. Anh Chương hiểu Phượng chứ?
Tôi thở dài:
- Phượng sẽ vĩnh viễn xa tôi?
Phượng đan hai tay thật chặt:
- Có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Hà Nội. Me Phượng bắt anh Phượng về thành. Phượng cần một thời gian tâm sự với anh ấy. Anh ấy thương me lắm, anh ấy sẽ tìm đường về.
Không hiểu do cơn xúc động nào, tôi đưa tay nắm lấy tay Phượng. Hai bài tay đan chặt của Phượng buông lơi và, bây giờ, tay tôi đan tay Phượng. Tôi khẽ gọi:
- Phượng...
- Dạ.
- Tôi "không" nhớ Phượng đâu.
- Vâng.
- Nếu tôi nhớ Phượng, Phượng sẽ giận.
- Vâng.
- Nhưng nếu mãi mãi xa Phượng, chẳng có lần gặp nhau, Phượng có cho tôi nói thật là tôi nhớ Phượng không?
- Có.
- Nhớ Phượng tôi sẽ làm sao?
- Anh hãy nhặt một cánh hoa phượng ép vào nhật ký của anh. Và, mỗi năm, đến tháng Năm, anh nhớ có hoa phượng nở. Phượng ở trên những chùm phượng vĩ. Nơi nào Phượng nở, nơi ấy anh nhìn hoa là gặp Phượng. Anh nhớ rủ Phượng đi dạo dưới những hàng hồi ngát hương.
Tôi thấy Phượng khóc. Nước mắt Phượng ứa ra. Tôi rút khăn thấm nước mắt cho Phượng. Và nói:
- Ðể tôi đưa Phượng về, khuya rồi.
Chúng tôi đi sát bên nhau. Ðường phố im vắng. Dù tôi đang cầm tay Phượng nhưng mùi hoa hồi đã không còn thơm nữa. Tôi nghe rõ tiếng nước mắt của tôi rơi.
Con chim khuyên của tôi đã bay xa. Chiếc lồng trong trái tim tôi ngỏ cửa. Tôi không tin có ngày tôi gặp lại Phượng. Hè này, thi trượt hay thi đỗ tôi cũng về quê ngoại. Ở đấy, tôi biết buồn. Ở đấy tôi sẽ hong nỗi buồn của tôi.