Nguyên tác: Airport
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:16 +0700
Phần III. 02
T
rên chiếc taxi trên đường đến sân bay từ trung tâm thành phố, Cindy Bakersfeld dựa lưng vào ghế sau và nhắm mắt lại. Cô không nhận thức được, cũng không quan tâm, rằng bên ngoài trời vẫn đang có tuyết, cũng như chiếc taxi đang di chuyển chậm chạp trong giao thông đông đúc. Cô không vội vàng. Một làn sóng cảm và thỏa mãn về thể xác (Người ta gọi đó là từ cực khoái phải không nhỉ? Cindy tự hỏi) quét qua cô.
Nguyên nhân là Derek Eden.
Derek Eden, người đã tham dự bữa tiệc cocktail của Quỹ cứu trợ Archidona (Cindy vẫn chưa biết Archidona nào); người đã mang cho cô một ly Bourbon nhiều gấp ba bình thường, mà cô chưa say, sau đó đã kéo cô lên giường theo cách không thể tưởng tượng nhất. Derek Eden, cho đến ngày hôm nay chỉ là một phóng viên hạng hai của tờ Sun-Times chưa được nổi tiếng lắm; Derek Eden với khuôn mặt phóng túng, thái độ hững hờ, bộ quần áo tầm thường và nhàu nát; Derek Eden và chiếc Chevrolet bẩn thỉu bên trong và bên ngoài của hắn ta; Derek Eden, người đã bắt gặp Cindy trong một thời điểm muốn phá bỏ tất cả, khi cô cần một người đàn ông, bất kỳ người đàn ông nào, và cô đã không còn hy vọng nhiều; Derek Eden, người đã chứng tỏ là người tình tuyệt vời và thú vị nhất mà cô từng biết.
Chưa, chưa bao giờ Cindy sướng với bất cứ ai như hắn ta. Ôi, Chúa ơi! Cô nghĩ; nếu có sự khoái lạc, hoàn hảo về thể xác, cô đã đạt được điều đó tối nay. Thêm vào điểm đó, bây giờ cô đã biết Derek Eden... Derek thân yêu... cô muốn hắn một lần nữa - và thường xuyên. May mắn thay, không thể nhầm lẫn rằng bây giờ hắn ta cũng cảm thấy như vậy về cô.
Vẫn ngả người trên ghế sau xe taxi, cô ôn lại trong trí nhớ những chỉ tiết trong hai giờ qua.
Họ đã đi trong chiếc Chevrolet cũ kỹ bẩn thỉu, từ khách sạn Lake Michigan đến một khách sạn nhỏ gần Merowder Mart. Một người gác cửa nhận chiếc xe một cách khinh bỉ - Derek Eden dường như không nhận thấy - và bên trong sảnh, người quản lý đêm đang đợi. Cindy hiểu ra rằng một trong những cuộc gọi điện thoại mà người hộ tống của cô đã thực hiện là gọi tới đây. Không có hình thức kiểm tra nào, và người quản lý đêm dẫn họ trực tiếp đến một căn phòng trên tầng mười một. Sau khi để lại chìa khóa, và với một lời chúc ngủ ngon nhanh chóng, ông ta rời đi.
Căn phòng tàm tạm; lỗi thời, khổ hạnh và với vết bỏng thuốc lá trên đồ nội thất, nhưng sạch sẽ. Nó có một cái giường đôi. Bên cạnh giường, trên bàn, là một chai Scotch chưa mở, soda và đá. Một tấm thẻ trên khay đựng rượu đọc được, “Quà tặng của quản lý”; Derek Eden kiểm tra tấm thẻ, sau đó bỏ vào túi.
Sau này, Khi Cindy hỏi về tấm thẻ, Derek giải thích, “Thỉnh thoảng khách sạn bị bắt buộc phải tiếp báo chí. Khi họ làm như vậy, chúng tôi không có bất kỳ lời hứa nào; báo chí sẽ không làm gì cho nó. Nhưng có thể đôi khi một phóng viên hoặc một nhà báo sẽ đưa tên của khách sạn vào một bài báo nếu có lợi ích cho khách sạn; hoặc nếu là một câu chuyện tồi tệ - như một cái chết chẳng hạn; khách sạn nào cũng sợ điều đó - chúng tôi có thể bỏ tên nó đi. Như tôi đã nói, không có lời hứa nào. Chúng tôi làm điều tốt nhất có thể”.
Họ uống một ly, và trò chuyện, rồi một ly nữa, và trong khi uống ly thứ hai, hắn bắt đầu hôn cô. Ngay sau đó, cô nhận ra sự dịu dàng của đôi tay hắn, thứ mà hắn lướt qua tóc cô khá nhiều lần để bắt đầu, theo cách mà cô có thể cảm nhận bằng toàn bộ cơ thể mình; sau đó đôi tay bắt đầu khám phá từ từ, ồ, thật chậm... và đó cũng là lúc Cindy bắt đầu nhận ra đây có thể là một điều gì đó thật đặc biệt.
Trong khi hắn cởi quần áo của cô, thể hiện sự tế nhị mà hắn đã thiếu trước đó, hắn thì thầm, “Đừng vội, Cindy - cả hai chúng ta”. Nhưng ngay sau đó, khi họ đang ở trên giường và ấm áp một cách tuyệt vời, như Derek Eden đã hứa họ sẽ được lúc trong xe, cô muốn nhanh nữa và la lên, “Vâng, vâng! Ôi, làm ơn! Tôi không thể chờ được!” Nhưng hắn khăng khăng, “Có, cô có thể chờ. Cô phải chờ”. Và cô đã vâng lời hắn, ngoan ngoãn, sung sướng dưới sự điều khiển của hắn, trong khi hắn ta dẫn dắt cô, như dắt tay một đứa trẻ, gần tới bờ vực, rồi lùi lại một hai bước trong khi họ chờ đợi với cảm giác như đang lơ lửng trong không trung; rồi lại gần một lần nữa, và lùi lại, rồi lặp đi lặp lại, sự sung sướng của nó gần như không thể chịu đựng được; và cuối cùng khi không ai trong số họ có thể chờ đợi lâu hơn, có một sự bay bổng vút cao, như có một bài thánh ca của thiên đàng và một nghìn bản giao hưởng ngọt ngào; và nếu Cindy được chọn một khoảnh khắc để chết, thì cô ấy đã chọn ngay lúc đó, bởi khoảnh khắc ấy trong đời sẽ không bao giờ lặp lại.
Sau đó, Cindy xác định rằng một trong những điều cô thích ở Derek Eden là không có sự lừa phỉnh thủ đoạn nào. Mười phút sau khoảnh khắc tuyệt đỉnh của họ, tại thời điểm mà hơi thở bình thường của Cindy trở lại và trái tim cô lấy lại nhịp đập đều đặn, Derek Eden nhổm dậy và châm thuốc cho cả hai.
“Chúng ta rất tuyệt, Cindy”. Hắn mỉm cười. “Ta hãy sớm chơi lại một trận nữa, và rất nhiều trận đấu khác sau đó”. Đó là lúc Cindy nhận ra, sự thừa nhận hai điều: rằng những gì họ đã trải qua chỉ là thể xác, một cuộc phiêu lưu nhục dục, và cũng không nên giả vờ rằng nó còn hơn thế nữa; rằng cùng nhau họ đã đạt tới cõi Niết bàn hiếm có, một khả năng tương hợp tình dục tuyệt đối. Bây giờ, họ đã có sẵn, bất cứ khi nào cần, là một khu vườn cấm thiên đường, cần được nuôi dưỡng và tăng cường khám phá.
Sự sắp xếp như thế hoàn toàn hợp ý Cindy.
Cô nghi ngờ liệu cô và Derek Eden còn có điểm chung nào khác ngoài phòng ngủ hay không, và tất nhiên một chiến thắng như thế cũng không thể khoe khoang ở ngoài xã hội. Thậm chí không nghĩ về điều đó, Cindy biết rằng cô sẽ mất nhiều hơn được nếu công khai xuất hiện với Derek. Bên cạnh đó, hắn ta đã nhắc nhở rằng cuộc hôn nhân của hắn là vững chắc, mặc dù Cindy đoán rằng hắn ta không thỏa mãn tình dục ở nhà khi hắn ta cần, một điều kiện mà cô cảm thông, vì chính cô cũng ở trong tình cảnh tương tự.
Phải, Derek Eden là một báu vật - nhưng không để dính líu đến tình cảm. Cô sẽ quý trọng hắn. Cindy quyết tâm không đòi hỏi nhiều quá, cũng không để việc dan díu của họ trở nên quá thường xuyên. Một lần duy nhất như tối nay sẽ sống mãi trong lòng Cindy một thời gian dài và có thể tái hiện lại chỉ bằng cách nhớ về nó. Phải để cho hắn gặp được cô với một chút khó khăn, cô tự nói với mình; để thấy rằng Derek Eden tiếp tục muốn cô cũng nhiều như cô muốn hắn. Bằng cách đó, quan hệ của họ có thể kéo dài trong nhiều năm.
Một cách kỳ lạ, việc phát hiện ra Derek của Cindy cũng làm cho cô cảm thấy một sự tự do mà cô chưa từng có trước đây.
Bây giờ cô đã có sự thỏa mãn tình dục tốt hơn bình thường, như đứng trên một cương vị khác, cô có thể xem sự lựa chọn giữa Mel và Lionel Urquhart một cách khách quan hơn.
Cuộc hôn nhân của cô với Mel, theo một cách nào đó, đã chấm dứt. Tâm hồn và thể xác bị họ ghẻ lạnh; một bất đồng dù là nhỏ nhất giữa họ đều dẫn đến cãi nhau gay gắt. Dường như tất cả những gì Mel nghĩ bây giờ là về cái sân bay chó chết của anh ta. Dường như nó ngày càng đẩy Mel và Cindy ra xa nhau hơn.
Lionel, người thỏa mãn Cindy về mọi mặt ngoại trừ trên giường, muốn cô ly dị để anh ta có thể cưới Cindy.
Mel luôn luôn gièm pha các tham vọng xã hội của Cindy. Không chỉ không làm gì để cô thăng tiến mà anh ta còn cản trở cô. Lionel, về một khía cạnh khác, có tiếng tốt trong xã hội trưởng giả Illinois, không thấy có gì bất thường trong các mục tiêu xã hội của Cindy và sẽ, và có thể giúp cô hoàn thành chúng.
Cho đến tận bây giờ, sự lựa chọn của Cindy vẫn phức tạp bởi sự hồi tưởng về mười lăm năm hôn nhân của cô với Mel và những khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau, cả về tinh thần và thể xác, họ đã từng rất thích hợp nhau. Cô đã từng hy vọng mơ hồ rằng quá khứ - bao gồm cả sự thỏa mãn của tình dục - bằng cách nào đó có thể được khơi dậy. Đó là một hy vọng hão huyền, cô thừa nhận với chính mình.
Lionel, với tư cách là một đối tác tình dục, có rất ít hoặc không có gì cho cô. Cũng như vậy - ít nhất là đối với Cindy, hay ai đi nữa - Mel cũng không.
Nhưng nếu tình dục bị loại bỏ - sự loại bỏ mà Derek Eden, giống như một con ngựa được giữ bí mật, giờ đã có thể thay thế được - thì Lionel, với tư cách là đối thủ cạnh tranh với Mel, đã vượt xa.
Trong chiếc taxi, Cindy mở mắt và trầm ngâm.
Cô sẽ không đưa ra quyết định chắc chắn nào cho đến khi cô nói chuyện với Mel. Dù sao, Cindy không thích các quyết định, và luôn đặt chúng ra cho đến khi chúng không thể trì hoãn nữa. Ngoài ra, vẫn còn những điều không thể suy nghĩ có liên quan: những đứa trẻ; ký ức về những năm tháng với Mel, tất cả đều không tệ; và khi đã từng quan tâm sâu sắc đến ai đó, sẽ không bao giờ rũ bỏ nó hoàn toàn. Nhưng cô mừng vì cuối cùng cô đã quyết định tới đây tối nay.
Lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi trung tâm thành phố, Cindy mới nhìn qua cửa xe vào bóng tối để cố xác định xem mình đang ở đâu. Nhưng cô không thể xác định được. Qua cửa sổ mờ, cô có thể thấy tuyết và nhiều chiếc xe khác, tất cả đều di chuyển chậm. Cô đoán mình đang ở trên đường cao tốc Kennedy, nhưng chỉ thế thôi.
Cô nhận ra ánh mắt của tài xế taxi đang nhìn cô trong gương chiếu hậu. Cindy không biết người lái xe là loại người nào; cô đã không chú ý khi cô lên xe taxi ở khách sạn, nơi cô và Derek đã rời đi một cách riêng biệt vì họ quyết định họ cũng nên bắt đầu kín đáo ngay. Dù sao, tối nay tất cả các khuôn mặt và cơ thể của ai đi nữa, đều đồng nhất vào khuôn mặt và cơ thể của Derek Eden.
“Công viên Portage ở đó, thưa bà”, người lái xe nói. “Chúng ta đang đến gần sân bay. Không lâu nữa đâu”.
“Cảm ơn”.
“Có rất nhiều xe đang đi ngoài kia, cạnh chúng ta. Tôi đoán những người ở sân bay phải có vấn đề của họ, những gì do cơn bão lớn gây ra và tất cả mọi thứ”.
Ai thèm quan tâm cái quỷ đó? Cindy nghĩ. Và không có ai nghĩ hay nói về bất cứ điều gì khác ngoài cái sân bay bẩn thỉu đó hay sao? Nhưng cô im lặng.
Tại lối vào nhà ga chính, Cindy trả tiền taxi và vội vã vào trong để tránh tuyết ướt đẫm dưới tán cây và xoáy dọc theo vỉa hè. Cô len lỏi vào đám đông trong sảnh chính, di chuyển xung quanh một nhóm khá lớn nào đó dường như có ý định biểu tình vì một số người đang lắp ráp một hệ thống tăng âm di động. Một trung úy cảnh sát da đen, người mà Cindy đã gặp nhiều lần với Mel, đang nói chuyện với hai hoặc ba người đàn ông trong nhóm có vẻ là lãnh đạo. Người cảnh sát lắc đầu mạnh mẽ. Không thực sự tò mò - không có gì về nơi này thực sự khiến cô quan tâm - Cindy tiếp tục đi, hướng đến văn phòng hành chính của sân bay trên tầng lửng.
Đèn sáng trong tất cả các văn phòng, mặc dù hầu hết đều không có người và không có tiếng máy đánh chữ hay tiếng trò chuyện, như trong giờ làm việc ban ngày. Ít nhất một số người, Cindy nghĩ, có đủ khôn ngoan, đã về nhà vào ban đêm.
Người duy nhất mà cô thấy là một phụ nữ trung niên, trong bộ quần áo buồn tẻ, trong phòng chờ trước phòng của Mel. Bà ấy đang ngồi trên một băng ghế dường như nhìn vô định vào không gian, và không chú ý gì khi Cindy bước vào. Đôi mắt của bà ấy đỏ giống như đang khóc. Nhìn qua quần áo và giày của bà ta, đã bị sũng nước, có lẽ bà ta đã ở bên ngoài trong cơn bão.
Cindy chỉ trao cho người phụ nữ kia một ánh mắt tò mò nhẹ nhàng trước khi đi vào văn phòng của Mel. Văn phòng trống rỗng, và Cindy ngồi xuống ghế chờ đợi. Sau một lúc, cô nhắm mắt lại và tiếp tục những suy nghĩ dễ chịu về Derek Eden.
Khoảng mười phút sau, Mel vội vã bước vào. Cindy nhận thấy ông đi khập khiễng hơn bình thường.
“Ồ!” Ông xuất hiện vẻ ngạc nhiên khi thấy Cindy, và quay người đóng cửa lại. “Tôi thực sự không nghĩ rằng cô sẽ đến đấy”.
“Tôi cho rằng anh muốn tôi không đến thì tốt hơn”.
Mel lắc đầu. “Tôi vẫn không nghĩ có thể giải quyết được điều gì - ít nhất, không phải vì những gì dường như cô nghĩ trong tâm trí”. Ông nhìn vợ thẩm định, tự hỏi mục đích thực sự của cô là gì khi đến đây tối nay. Ông đã học được từ lâu rằng động cơ của Cindy thường phức tạp và thường khá khác biệt so với những gì nhìn thấy ban đầu. Tuy nhiên, ông phải thừa nhận rằng cô trông tuyệt nhất đêm nay; cực kỳ quyến rũ, với một vẻ rạng rỡ rõ ràng. Thật không may, sự quyến rũ đó không còn có thể làm ông rung động được nữa.
“Nếu vậy anh hãy cho tôi biết”, Cindy nói, “Trong đầu tôi đang nghĩ cái gì?”
Ông nhún vai. “Tôi có ấn tượng rằng những gì cô muốn là một trận cãi nhau. Tôi nhận ra rằng chúng ta cãi nhau đủ ở nhà mà không cần phải cãi nhau thêm ở đây làm gì”.
“Có lẽ chúng ta sẽ phải sắp xếp một cái gì đó ở đây; vì anh hầu như không bao giờ về nhà nữa”.
“Tôi có thể về nhà, nếu bầu không khí ở nhà yên tĩnh hơn”.
Họ vừa nói chuyện chỉ được vài giây, Cindy nhận ra, là đã lại bắt đầu cấu xé nhau rồi. Dường như bây giờ không thể có chuyện hai người trò chuyện với nhau mà không xảy ra chuyện chỉ trích lẫn nhau.
Cũng giống như vậy, cô không thể cưỡng lại việc đáp trả, “Ồ, thực sự như vậy! Thường đó không phải là lý do anh đưa ra để không ở nhà. Anh luôn khẳng định tầm quan trọng của việc phải ở đây tại sân bay - nếu cần thiết, hai mươi bốn giờ một ngày. Rất nhiều điều quan trọng - như anh nói - luôn xảy ra”.
Mel nói cộc lốc, “Đêm nay thì đúng như vậy thật”.
“Nhưng đâu phải lúc nào khác cũng như vậy?”
“Nếu cô hỏi tôi có khi tôi ở lại đây để khỏi về nhà phải không, câu trả lời là có. Đúng thế”.
“Ít nhất thì đây là lần đầu tiên anh thú thật về điều đó”.
“Ngay khi tôi về nhà, là cô khăng khăng kéo tôi đến một số cuộc họp huênh hoang khoác lác, ngu ngốc như tối nay thôi”.
Vợ ông giận dữ nói, “Vậy nên anh chưa bao giờ có ý định đến đó tối nay!”
“Có chứ, tôi đã định đi. Tôi đã nói với cô rồi. Nhưng...”
“Nhưng không có gì!” Cindy có thể cảm thấy cơn giận bùng nổ. “Chắc anh đã hy vọng vào một cái gì đó xảy ra để anh khỏi phải đi, theo cách như mọi khi chứ gì. Vì vậy, anh có thể lần trảnh được và có lý do chứ gì. Như vậy anh chỉ có thể thuyết phục chính mình, chứ không thuyết phục được tôi đâu, bởi vì tôi nghĩ anh là kẻ dối trá và giả tạo”.
“Bình tĩnh lại đi, Cindy”.
“Tôi không bình tĩnh được nữa”.
Họ nhìn nhau căm tức.
Điều gì đã xảy ra với họ vậy, Mel tự hỏi, sao họ lại đến nông nỗi này? cãi nhau như những đứa trẻ mất dạy; phun ra những câu chảm chọc nhỏ nhen, trao đổi những lời nỏi mỉa mai, xoi mói; và trên tất cả những điều đó, bản thân ông không tốt hơn Cindy. Một cái gì đó đã xảy ra khi họ cãi nhau làm hạ phẩm giá cả hai người. Ông tự hỏi liệu có phải luôn như vậy khi mọi thứ trở nên nguội lạnh với hai người sống với nhau trong một thời gian dài. Có phải vì họ biết nhau quá rõ, và do đó có thể đánh vào điểm yếu của nhau một cách đau đớn? Ông đã từng nghe ai đó nói rằng một cuộc hôn nhân tan vỡ mang đến điều tồi tệ nhất cho cả hai người. Trong trường hợp của ông và Cindy, điều đó chắc chắn là đúng.
Anh cố gắng nói hợp lý hơn. “Tôi không nghĩ mình là kẻ dối trá hay giả tạo. Nhưng có lẽ cô có ý kiến riêng về việc tôi tính đến một thứ gì đó đang xảy ra, để tôi tránh xa những thứ giao tiếp xã hội, điều mà cô biết tôi ghét. Tôi không nghĩ về nó theo cách đó”.
Khi Cindy giữ im lặng, ông tiếp tục, “Cô có tin hay không thì tùy, nhưng tôi đã có ý định gặp cô ở trong thành phố tối nay - ít nhất là tôi nghĩ vậy. Có lẽ tôi đã không thực sự, như cách cô nói; Tôi không biết. Nhưng tôi biết rằng tôi đã không tạo ra cơn bão, và kể từ khi nó bắt đầu, có rất nhiều chuyện đã xảy ra - thực sự trong thời gian này - đã giữ tôi ở đây”. Ông hất đầu về phía bên ngoài văn phòng. “Một trong số đó là người phụ nữ ngồi ngoài kia. Tôi đã nói với Trung úy Ordway là tôi sẽ nói chuyện với bà ấy. Bà ấy dường như gặp rắc rối gì đó”.
“Vợ của anh cũng đang gặp rắc rối”, Cindy nói. “Bà ngoài kia có thể chờ”.
Mel gật đầu. “Được thôi”.
“Chúng ta đã để mọi chuyện đi quá xa”, Cindy nói. “Anh và tôi. Không phải sao?”
Ông chờ đợi trước khi trả lời, không muốn nóng vội, nhưng nhận ra rằng bây giờ điều này đã xảy ra, sẽ thật ngu ngốc khi trốn tránh sự thật. “Đúng”, cuối cùng, ông nói. “Tôi sợ chúng ta đã như vậy”.
Cindy bắn trả, “Chỉ khi nào anh thay đổi! Giá như anh đứng trên quan điềm của tôi. Luôn là những gì anh muốn làm, hoặc không. Nếu anh chỉ làm những gì tôi muốn...”
“Như là mỗi tuần sáu đêm phải thắt cà vạt đen và đêm còn lại thì thắt cà vạt trắng phải không?”
“Đúng vậy, tại sao không chứ?”, Cindy đối mặt với ông bướng bỉnh, cay cú. Ông luôn ngưỡng mộ cô trong tâm trạng nổi loạn đó, ngay cả khi điều đó nhắm vào chính ông. Ngay cả bây giờ...
“Tôi cho rằng tôi cũng có thể nói những điều tương tự như vậy”, ông nói với cô. “Về sự thay đổi; tất cả. Vấn đề là, mọi người không thay đổi - về cơ bản không phải là thay đổi; mà là họ thích nghi. Đó là hai người thích nghi với nhau, rằng cuộc hôn nhân được cho là để làm điều đó”.
“Sự thích nghi không phải chỉ có ở một phía”.
“Điều đó không có ở chúng ta”, Mel cãi, “Cô nghĩ gì không thành vấn đề. Tôi đã cố gắng thích nghi; tôi nghĩ cô cũng vậy. Tôi không biết ai đã nỗ lực nhiều nhất; rõ ràng tôi nghĩ đó là tôi, còn cô nghĩ đó là cô. Điều chính yếu là: mặc dù chúng ta đã dành rất nhiều thời gian cho việc đó, nhưng vẫn không có kết quả gì”.
Cindy chậm rãi nói, “Tôi cho rằng anh đúng. Dù sao đi nữa, về ý cuối cùng. Tôi cũng đã suy nghĩ giống như vậy”. Cô dừng lại, rồi nói thêm, “Tôi nghĩ tôi muốn ly dị”.
“Cô nên chắc chắn hơn. Chuyện đó khá quan trọng”. Ngay cả bây giờ, Mel nghĩ, Cindy không muốn mình hoàn toàn lãnh phần quyết định, mà chờ đợi ông giúp cô. Nếu là chuyện gì khác ít nghiêm trọng hơn, ông đã phá ra cười.
“Tôi chắc chắn”, Cindy nói. Cô lặp lại, với nhiều niềm tin hơn. “Vâng, tôi chắc chắn”.
Mel nói khẽ, “Như vậy tôi nghĩ đó là quyết định đúng đắn cho cả hai chúng ta”.
Cindy lưỡng lự một giây. “Anh cũng chắc như vậy chứ?”
“Phải”, ông đáp. “Tôi chắc”.
Sự nhanh chóng của cuộc trao đổi đến nỗi không kịp nổ ra cãi nhau, dường như làm Cindy lo lắng. Cô hỏi, “Như vậy chúng ta đã quyết định rồi sao?”
“Đúng vậy”.
Họ vẫn mặt đối mặt với nhau, nhưng sự tức giận của họ đã biến mất.
“Ôi quỷ thần ơi!” Mel di chuyển, như muốn tiến lên một bước. “Tôi rất tiếc, Cindy”.
“Tôi cũng rất tiếc”. Cindy đứng im. Giọng cô bình tĩnh hơn. “Nhưng đó là điều hợp lý nhất, phải không?”
Ông gật đầu. “Phải, tôi nghĩ vậy”.
Mọi chuyện bây giờ đã kết thúc. Cả hai đều biết điều đó. Chỉ có chi tiết vẫn còn phải bàn bạc.
Cindy đã sẵn sàng lập kế hoạch. “Dĩ nhiên, tôi sẽ có quyền nuôi Roberta và Libby, mặc dù anh luôn có thể gặp chúng. Tôi sẽ không bao giờ khó khăn về điều đó”.
“Tôi không mong đợi cô sẽ như vậy”.
Phải, Mel trầm ngâm, thật hợp lý khi các con gái sẽ ở cùng mẹ của chúng. Ông sẽ nhớ cả hai, đặc biệt là Libby. Tuy nhiên, không có cuộc gặp gỡ thường xuyên bên ngoài nào có thể thay thế cho việc sống trong cùng một ngôi nhà hàng ngày. Ông nhớ cuộc nói chuyện của ông với cô con gái nhỏ qua điện thoại tối nay; lần đầu, Libby muốn gì nhỉ? À, Một bản đồ của tháng hai. Hay quá, giờ ông đang có một cái; nó cho thấy một số đường sai lệch bất ngờ.
“Tôi sẽ phải nhờ một luật sư”, Cindy nói. “Tôi sẽ báo cho anh biết đó là ai”.
Ông gật đầu, tự hỏi có phải tất cả các cuộc hôn nhân đều tiếp tục đi đến cuối cùng một cách bình thản như vậy một khi quyết định kết thúc chúng đã được đưa ra. Ông cho rằng đó là cách làm văn minh. Bằng mọi giá, Cindy dường như đã lấy lại được bình tĩnh nhanh chóng. Ngồi trên chiếc ghế mà cô đã chiếm giữ trước đó, cô đang kiểm tra khuôn mặt của mình một cách gọn gàng, trang điểm lại. Ông thậm chí còn có ấn tượng rằng suy nghĩ của cô đã rời khỏi đây; ở khóe miệng cô có một nụ cười. Trong những tình huống như thế này, Mel nghĩ, phụ nữ được cho là dễ cảm xúc hơn đàn ông, nhưng Cindy không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào, còn bản thân ông đã gần như muốn khóc.
Ông nghe thấy có tiếng nói và bước chân bên ngoài văn phòng. Có tiếng gõ cửa. Mel gọi, “Mời vào”.
Đó là trung úy Ordway. Anh ta bước vào, đóng cửa lại sau lưng. Khi nhìn thấy Cindy, anh ta nói, “Ồ, xin lỗi, thưa bà Bakersfeld”.
Cindy liếc lên, rồi quay đi, không nói lời nào. Ordway, nhạy cảm với bầu không khí có vẻ ngột ngạt, đứng do dự. “Có lẽ tôi nên quay lại sau”.
Mel hỏi, “Có việc gì vậy, Ned?”
“Đó là cuộc biểu tình chống tiếng ồn; của những người ở Meadowood. Có vài trăm người trong sảnh chính; còn nhiều người đang đến. Tất cả họ đều muốn gặp ông, nhưng tôi đã nói với họ về việc chỉ gặp một số đại biểu, như cách ông đã đề xuất. Họ đã chọn ra một nửa tá, và có ba phóng viên báo chí; Tôi nói các phóng viên cũng có thể đến”. Người cảnh sát hất đầu về phía phòng chờ. “Tất cả đều đang chờ đợi bên ngoài”.
Ông sẽ phải gặp đoàn đại biểu, Mel biết. Ông chưa bao giờ cảm thấy không thích nói chuyện với ai.
“Cindy”, ông nài nỉ, “Chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian. Cô sẽ đợi chứ?” Khi cô không trả lời, ông nói thêm, “Xin vui lòng!”
Cô tiếp tục phớt lờ cả hai.
“Hãy xem”, Ordway cho biết, “Nếu bây giờ không đúng lúc, tôi sẽ bảo những người này rằng họ sẽ phải quay lại vào một ngày khác”.
Mel lắc đầu. Các thỏa thuận đã được thực hiện; đó là đề nghị của riêng ông. “Tốt hơn anh nên đưa họ vào trong này”. Khi viên cảnh sát quay đi, Mel nói thêm, “Ồ, tôi đã chưa nói chuyện với người phụ nữ đó... Tôi đã quên tên bà ấy rồi”.
“Guerero”, Ordway đáp. “Và ông không cần phải làm thế. Bà ấy trông như thể sắp ra về khi tôi vào đây”.
Một lát sau, nửa tá người từ Meadowood - bốn đàn ông và hai phụ nữ - bắt đầu đi vào. Bộ ba báo chí theo sau. Một trong những phóng viên đến từ tờ Tribune - một người đàn ông trẻ, tỉnh táo tên Tomlinson, người thường viết những bài báo về sân bay và nhịp đập của ngành hàng không cho tờ báo của mình; Mel biết rõ anh ta và tôn trọng sự chính xác và công bằng của anh ta. Đôi khi Tomlinson cũng xuất hiện trên các tạp chí quốc gia, Hai phóng viên khác cũng được Mel biết đến một chút - một người đàn ông trẻ từ tờ Sun-Times, người còn lại là một phụ nữ lớn tuổi từ một tuần báo ở địa phương.
Qua cánh cửa mở, Mel có thể thấy Trung úy Ordway đang nói chuyện với người phụ nữ bên ngoài, bà Guerrero, đang đứng buộc chặt áo khoác.
Cindy vẫn tiếp tục ngồi ở chỗ cũ:
“Chào quý vị”. Mel tự giới thiệu, sau đó ra hiệu về những chiếc sofa và ghế quanh văn phòng của mình. “Xin mời ngồi”.
“Được rồi, chúng tôi sẽ ngồi”, một trong những người trong đoàn nói. Ông ta ăn mặc rất đẹp, với mái tóc được chải chính xác, có vệt tóc bạc, và dường như là thủ lĩnh của nhóm. “Nhưng tôi sẽ nói với ông rằng chúng tôi không ở đây để hưởng sự ấm cúng. Chúng tôi có một số điều đơn giản, thẳng thắn để nói và chúng tôi mong đợi những câu trả lời tương tự, không quanh co úp mở.
“Tôi sẽ cố gắng không nói như vậy. Tôi có hân hạnh được nói chuyện với ai vậy?”
“Tôi tên là Elliott Freemantle. Tôi là luật sư. Tôi đại diện cho những người này, và tất cả những người khác ở dưới nhà”.
“Được rồi, thưa ông Freemantle”, Mel nói. “Sao ông không bắt đầu đi?”.
Cánh cửa phòng chờ vẫn mở. Mel nhận thấy, người phụ nữ ở bên ngoài, đã đi. Bây giờ, Ned Ordway bước vào, và đóng cửa văn phòng lại.