Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Chương 25
P
aelen là một vị thần Olympus, một mình đi lạc giữa thành phố Las Vegas.
Quanh đầu cậu cuốn một dải băng gạc trắng và quần áo của cậu thì te tua đầy máu me. Cậu biết cậu sẽ không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ những người lạ trên đường với bộ dạng như của cậu bây giờ.
“Xăng đan ơi, bọn mày ở đâu khi ta cần chứ?” Cậu khẽ lầm bầm khi bước dọc theo con phố yên tĩnh.
Cái nóng cao điểm của ban ngày đang đè nặng lên người cậu. Mặt trời lên cao tít và chói chang trên bầu trời không một gợn mây. Paelen cảm thấy vết thương và cơn đói làm cậu mệt mỏi. Nếu như không được ăn thức ăn tiên sớm, cậu e là mình sẽ suy sụp hoàn toàn.
Về phía tay trái, cậu nhận ra phần còn lại của phố Fremont. Cả khu vực vẫn đang cháy âm ỉ và bị cách ly bởi các dải phân cách của cảnh sát. Các xe cứu hỏa vẫn còn đứng trong khu vực và những những người đàn ông mặc đồ bảo hộ vẫn kiếm tìm trong đống đổ nát.
Không đời nào cảnh tan hoang này lại lọt qua khỏi sự chú ý của CRU. Chiến đấu với bản sao là một sai lầm nghiêm trọng và điều này đã đặt người bạn thân của cậu vào vòng nguy hiểm.
Paelen đi sang những con phố yên tĩnh hơn và cố tìm đường quay trở lại chỗ tòa nhà màu đen. Nhưng đường phố Las Vegas ban ngày trông hoàn toàn khác xa thành phố về đêm. Không kể là họ đã đi đến phố Fremont bằng taxi nữa. Khó có thể nói được cậu sẽ mất bao nhiêu thời gian để đi bộ về đó, đặc biệt là với một mắt cá chân bị vỡ.
Paelen cần sự giúp đỡ. Cậu lại gần một người đàn ông vô gia cư đang nằm trên bậc cửa ra vào.
“Thế mà tôi cứ nghĩ là mình thảm lắm rồi.” Người đàn ông vô gia cư nhe hàm răng không còn một chiếc cười.
“Làm ơn, tôi rất cần ông giúp. Tôi đang hoàn toàn mất phương hướng. Ông có biết Circus Circus ở đâu không?
Bản năng của Paelen không cho phép cậu nhắc đến tòa nhà màu đen. Thay vào đó, cậu nhớ được cái tên mà Joel đã nhắc đến đêm trước.
Người đàn ông lang thang lắc đầu. “Cậu nhóc, đúng là cậu bị lạc rồi. Cậu đang đi sai hướng rồi. Cậu cần phải quay lại đường chính cơ.” Ông ta ngồi dậy và chỉ xuống cuối đường và đưa cho Pealen một lô chỉ dẫn. “Nhưng mà đi với đôi chân bị thương đấy, chắc phải mất cả ngày.”
“Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác,” Paelen kiên định nói. Cảm ơn người đàn ông xong, cậu khập khiễng bước đi.
Như người đàn ông đã cảnh báo, Paelen mất gần hết cả ngày nhưng cuối cùng cậu cũng tìm được đường quay lại tòa nhà cao màu đen trong tình trạng cháy nắng và kiệt sức vì cái nóng. Nửa lết nửa khập khiễng bước vào thang máy, cậu đi lên tầng trên cùng. Chrysaor đang đợi cậu khi cánh cửa mở ra.
“Emily…”, Paelen gọi lớn và ngã gục xuống đất.