Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 25
P
aelen nằm trong ống thông gió, tự hỏi cậu sẽ đi đâu sau đó. Cậu biết rằng lúc này trời đã tối, vì ngoài kia, bọn lính canh đã đổi phiên gác và mọi hoạt động trong tòa nhà đang chậm lại.
Cậu vẫn còn thời gian. Cho đến sáng mai thì chẳng ai trở lại chỗ cậu đâu. Vậy thì liệu cậu có nên đến chỗ bố Emily không nhỉ? Hay chỗ Joel? Hay đến chỗ mà cậu sợ nhất, chỗ của Pegasus? Đối diện với thần Diana cũng rất khó khăn, nhưng cuối cùng, bà cũng đã thông cảm cho cậu. Còn Pegasus sẽ không thế. Không có cách nào để trốn tránh sự thật rằng Paelen đã ăn cắp dây cương của nó và định biến con tuấn mã ấy thành nô lệ.
Cậu biết điều đó, và Pegasus cũng vậy. Liệu cậu có thể thuyết phục được Pegasus rằng cậu đã thay đổi và muốn giúp đỡ không? Chẳng chóng thì chầy cậu cũng sẽ phải đối mặt với con tuấn mã. Có thể là lúc này là thời điểm đó đây. “Hãy đưa ta đến chỗ Pegasus,” Paelen ra lệnh.
Ngay lập tức đôi cánh của đôi xăng đan bắt đầu hoạt động. Dù Paelen đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị kéo lê qua cả một mê cung hệ thống những đường ống thông gió thì đó vẫn sẽ là một lần bầm giập khắp mình mẩy đây.
Pegasus đang bị giam ở nơi sâu nhất của công trình, ở tầng cuối cùng, nơi bọn chúng đang giữ xác của một tên Nirad. Khi đôi xăng đan kéo Paelen qua hệ thống thông gió, cậu đánh hơi lần theo đường hầm dẫn đến phòng thí nghiệm, nơi chúng đang phẫu thuật tên Nirad. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy đôi xăng đan đi tiếp.
Cuối cùng, họ bắt đầu chậm dần và dừng lại ở một đường ống dẫn ra một cửa thông gió. Từ rất xa trước khi cậu đến được cái cửa thông gió ấy, Paelen đã ngửi được mùi thơm dìu dịu của con tuấn mã.
“Ngừng lại đi.” Cậu ra lệnh.
Cậu đặt đôi xăng đan sang một bên và trườn suốt quãng còn lại về phía cửa thông gió. Cậu nhìn qua những lỗ thông hơi và thấy tim mình thắt lại khi trông thấy con tuấn mã.
Cậu không nhận ra được Pegasus nữa. Thứ duy nhất làm cậu nhận ra nó là đôi cánh. Chúng vẫn màu trắng, còn phần còn lại của nó là một sự pha trộn tệ hại giữa màu nâu xỉn và đen. Nhưng tệ hơn cả màu sắc của con ngựa chính là tình trạng của nó.
Pegasus đang nằm bất động trên một đống rơm. Lồng ngực và cạnh sườn nó quấn đầy băng còn đôi cánh nó đang bị kéo căng ra treo lên hai phía một cách cẩu thả. Bỗng nhiên, Paelen sợ rằng con tuấn mã vĩ đại đã chết. Nhưng khi cậu quan sát nó, cậu thấy hai mạn sườn của Pegasus vẫn phập phồng theo hơi thở ì ạch, yếu ớt.
Sau khi cố mở cái cửa thông gió ra, Paelen buông mình xuống căn phòng.
“Pegasus ơi.” Cậu gọi khe khẽ.
Không có tiếng đáp lại.
Paelen nhẹ nhàng tiến về phía đầu con ngựa và lại gọi nho nhỏ. “Nào, nào, ta đây, Paelen đây, ta đến để giúp mi đây.”
Khi cậu quì xuống bên cạnh Pegasus, con tuấn mã tỉnh dậy. Cũng giống như thần Diana, Paelen chưa bao giờ thấy đôi mắt nào đau đớn và tuyệt vọng đến thế. Nước mắt Paelen ứa ra khi cậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con tuấn mã.
“Tại ta mà mi ra nông nỗi này.” Cậu đau khổ nói. “Hãy tha thứ cho ta nhé. Nếu ta biết mọi chuyện sẽ đến nông nỗi này thì bản thân ta đã hân hoan đón nhận sự trừng phạt trên vùng núi Olympus rồi, còn hơn là phải nhìn thấy mi như thế này.”
Pegasus thở dài thườn thượt rồi đưa mắt nhìn Paelen dò hỏi.
“Emily đang có mặt ở đây.” Paelen khịt mũi trả lời. “Cô bé còn sống và đang dần khỏe lên. Cô bé rất lo cho mi đó. Lát nữa ta sẽ gặp cô bé. Nhưng ta phải nói với cô bé về mi thế nào đây?”
Cổ Pegasus phát ra vài âm thanh yếu ớt.
“Ta sẽ không nói với cô bé rằng mi đã chết đâu!” Paelen sợ hãi la lên. “Ta sẽ không nói như vậy vì mi chưa chết mà. Mi không thể chết được. Mi là Pegasus mà. Mi phải sống.”
Pegasus lại rên rỉ và cố ngóc đầu lên. Nó nhìn thẳng vào mắt Paelen.
“Đúng vậy, ta đã gặp thần Diana,” Paelen đáp. “Bà ấy đang ở đây và bà không sao cả. Nhưng bà cũng rất lo lắng về mi đó.”
Đặt đầu xuống, Pegasus lại phát ra một âm thanh nhè nhẹ.
“Đương nhiên là chúng ta sẽ rời khỏi đây, thật đó.” Paelen đảm bảo với nó. “Nhưng tất cả chúng ta sẽ đi. Và đi cùng nhau. Mi sẽ không bị bỏ lại đâu Pegasus. Ta sẽ không để điều đó xảy ra. Ta biết mi đang bị thương và đang đau đớn vô cùng. Nhưng mi sẽ hồi phục mà. Mi cần nghỉ ngơi cho đầy đủ và thức ăn tốt cho sức khỏe của mi.”
Paelen nhìn quanh căn phòng. Emily nói đúng. Những người ở đây nghĩ Pegasus là một con ngựa. Mấy thứ đồ ăn họ mang đến không phải là những gì con tuấn mã cần. Bị thương khắp mình mẩy, lại chẳng có thức ăn tiên, Pegasus đang chết dần chết mòn.
“Nghe ta này, Pegasus. Ta đã gây ra việc này và bây giờ ta sẽ sửa sai. Emily cần mi. Tất cả chúng ta cần mi. Mi sẽ không chết. Ta sẽ đi lấy thức ăn để giúp mi mau hồi phục trở lại. Nó đã có tác dụng với ta thì nó cũng sẽ có tác dụng với mi. Nhưng mi phải chiến đấu để sống nhé.”
Paelen đứng lên và nhìn xuống con tuấn mã đang hấp hối. “Đừng đầu hàng, Pegasus. Vùng núi Olympus cần mi.” Khi vừa dợm bước đi, cậu nói với lại, “Emily cũng rất lo cho mi đó. Hãy nghĩ đến cô bé ấy đi.” Pegasus ngẩng đầu lên, nhìn Paelen nài van.
“Mi phải tự chăm sóc bản thân đi.” Paelen nói. “Nếu mi chết, mi sẽ làm cô bé thất vọng và cô bé sẽ rơi vào tay bọn độc ác ở đây. Đặc vụ J đã làm cô bé bị thương một lần rồi. Hắn sẽ lại làm như thế nữa đấy. Cho nên mi hãy cố gắng nhé, cô bé cần mi. Ta sẽ trở lại ngay thôi.”
Không chần chừ thêm nữa, Paelen cuộn mình vào trong ống thông gió. Cậu vớ lấy đôi xăng đan. “Ta hi vọng mi biết phải đi đâu đấy.” Cậu thì thầm. Nhấc đôi xăng đan lên, cậu ra lệnh, “Đưa ta đến nhà bếp, chỗ người ta chuẩn bị thức ăn cho bọn ta ấy.”
Paelen không biết đôi xăng đan hoạt động cách nào. Nhưng quả là nó có hoạt động thật. Ngay tức thì, họ đi vào một đường hầm khác. Miệng Paelen bắt đầu ứa nước miếng vì mùi ngọt ngào của đường đang lan tỏa.
“Cảm ơn xăng đan nhé.” Cậu vừa nói vừa đi về phía cái bếp nướng. Giác quan ăn trộm tinh nhạy của cậu đánh hơi và cảm nhận được bất cứ dấu hiệu nào của sự sống. Không có ai ở đây. Cậu bò qua lỗ thông gió vào một nhà bếp rộng rãi. Mọi thứ ở đây dường như đều được làm bằng kim loại, mọi bề mặt đều sáng loáng.
Căn phòng rộng kinh khủng. Chắc phải mất khá lâu mới tìm được thứ cậu cần. Nhưng nhờ cơn đói cồn cào trong dạ và cái mũi thính của cậu chỉ đường, Paelen mất rất ít thời gian để tìm ra toàn bộ cái kho tàng đồ ngọt của căn bếp. Cậu tìm thấy hết chạn này đến chạn khác những đường, si rô, thạch ngọt và rất nhiều sô-cô-la để làm bánh. Rồi cậu gần như hét toáng lên vì phấn khích khi tìm được một tủ lạnh chứa đầy kem. Chắc phải đi vài chuyến mới có thể đem hết về cho con tuấn mã được. Nhưng còn cả một đêm dài trước mắt mà, cậu còn nhiều thời gian mà.
Paelen tìm thấy một cái tạp dề dành cho đầu bếp. Khi cậu trải nó ra, cậu có thể chất vào đấy vài món, gồm luôn cả hai hộp kem lúc đầu cậu thấy rồi cột nó lại thành một cái túi. Thật nhanh, cậu trèo lên kệ bếp và đẩy hết vào trong lỗ thông gió, rồi ngoái lại nhìn để bảo đảm rằng cậu đã xóa hết các vết tích của mình. Khi hài lòng vì sẽ không ai biết được sự có mặt của cậu ở đây, Paelen trèo vào trong lỗ thông gió theo sau túi đồ ăn.
“Hãy đưa ta trở lại chỗ Pegasus,” cậu ra lệnh cho đôi xăng đan, rồi vội vã nói thêm, “nhưng chậm chậm thôi... ta đang mang theo những thứ vô cùng quí giá.”
Đôi xăng đan tuân lệnh. Chỉ một lúc sau Paelen đã trở lại với Pegasus. Cậu mở bung cái tạp dề để lấy thức ăn. Cậu mở nắp hộp kem đầu tiên ra.
“Đây nè, Pegasus, mi ăn đi.”
Mặc dù đang yếu và kiệt sức, nhưng Pegasus cũng bắt đầu liếm kem đang tan ra trong hộp. Ngay sau đó, Paelen liền mở hộp thứ hai. Chẳng mấy chốc hộp thứ hai cũng được nó liếm sạch thật nhanh.
Khi Pegasus đã ăn hết kem, Paelen đổ một túi đường trộn mật và một ít nước vào một trong hai cái hộp ấy rồi đưa cho con tuấn mã. Một lần nữa, Pegasus mê mẩn uống nó.
Vừa giữ cái hộp cho con tuấn mã uống, Paelen vừa cắn một miếng sô-cô-la.
Hình thức của nó khác với thứ cậu thường mua từ máy bán hàng tự động, nhưng nó cũng ngon y hệt vậy. Nhưng trước khi cậu kịp ăn hết, Pegasus đã chồm tới ăn luôn thanh sô-cô-la.
“Ờ, dĩ nhiên là mi cần nó hơn ta rồi.” Paelen nói khi tiếp tục đút cho con tuấn mã ăn.
Suốt nửa đêm hôm ấy, Paelen chạy lên chạy xuống giữa nhà bếp và chỗ của Pegasus. Con tuấn mã rất đói và Paelen lo rằng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ cho nó. Nhưng cuối cùng khi mớ thức ăn chỉ còn khoảng một phần tư, Pegasus thở hắt ra và nằm lên mớ rơm.
Khi Paelen ngồi xuống với con tuấn mã, cậu lại xin lỗi vì đã gây ra mọi rắc rối. Chỉ đến khi Pegasus sắp thiếp ngủ đi để lấy lại sức, nó mới trấn an Paelen bằng một cái nhìn hàm ý rằng họ sẽ nói về việc này khi nó đã hồi phục.
Cuối cùng khi Pegasus thiếp đi, Paelen chậm rãi đứng dậy. Cậu nhìn con tuấn mã đang bị thương nặng mà lòng nặng trĩu hối hận vì đã định bắt nó làm nô lệ. Cậu nhận ra rằng mình cũng có lỗi như bọn người trong tòa nhà này vậy. Trước đây cậu chỉ xem Pegasus là một con ngựa có cánh và là một phương tiện đê cậu nhanh chóng trở nên giàu có chứ chưa bao giờ cậu xem nó là một cư dân tuyệt vời của vùng núi Olympus cả.
“Ngủ ngon nhé, Pegasus.” Paelen vừa nói vừa nhẹ nhàng đi ra. “Ngủ đi và mau khỏe nhé.”