Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 25
N
gay khi đóng cửa, Theo quay phắt lại, chờ James xông qua. Sau rốt thì, anh chẳng vừa xông thẳng vào phòng tắm còn gì. Vì sao cô lại không chia căn phòng tắm rộng rãi đó thành hai phòng tắm nhỏ cho mỗi phòng nhỉ? Cô đã có ý định làm thế nhiều năm rồi. Thay vào đó, cô lại lắp đặt hệ thống dẫn nước mới nhất và một chiếc bồn tắm sứ lộng lẫy được sản xuất từ điền trang của họ. Cô nghe bước chân anh đi về phòng rồi xuống cầu thang, tự nhủ rằng mình mừng về điều đó. Có lẽ anh đã quên rằng phòng tắm dùng chung. Từ giờ trở đi, anh sẽ tôn trọng sự riêng tư của cô.
Cô từ tốn mặc đồ, không cho phép bản thân mình nghĩ về những cô gái nẩy nở ngoài đảo với những đường cong mà cơ thể cô không bao giờ có. Tối hôm ấy cô vốn định ở nhà để tưởng niệm James. Nhưng giờ thì chẳng cần thương tiếc ai hết, do đó cũng chẳng có lý do gì để ở lại nhà. Quan trọng hơn, đơn giản là cô không thể đối mặt với việc phải ngồi đối diện với James ở bàn ăn tối. Cô tuyệt vọng muốn bỏ chạy.
Cô bảo Amélie thông báo với Maydrop rằng cô sẽ đến rạp hát, rồi mặc một chiếc váy làm từ lụa mềm màu xanh lục, hơi bóng lên dưới ánh nến. Nó rủ từ eo xuống, nhưng thay vì phồng ra, lụa được cắt chéo và ôm lấy mọi đường cong của cơ thể cô. Thân váy bó lại dưới ngực và viền ren màu đồng đỏ, nó lấp lánh với những hạt cườm đen bóng loáng, tay ngắn và rộng. Tóc cô được buộc gọn lên mà không có lọn tóc nào rủ xuống bên tai, và cô bỏ qua chiếc vòng ruby mà Amélie gợi ý. Cô không muốn giảm bớt sự chú ý vào mặt mình.
Nhưng cô vẫn đeo một chiếc vòng ruby lấp lánh bên tay phải - một món quà mà cô đã tự tặng cho mình khi nhà máy dệt Ryburn kiếm được một nghìn đồng vàng lợi nhuận đầu tiên. Có cách nào tuyệt vời để nhớ rõ cột mốc đó bằng việc đeo một phần lợi nhuận trên tay chứ?
Cuối cùng, Amélie rút một cái cọ nhỏ và thành thạo đánh phấn lên mặt cô. Điều cuối cùng Theo muốn là cố gắng trông sao cho nữ tính một cách tầm thường, nhưng cô đã phát hiện ra rằng kẻ mắt đen khiến mắt cô trông sâu và bí ẩn. Sau khi nhìn vào gương lần cuối, cô cảm thấy sự tự tin của mình đã về đúng chỗ - sự tự tin mà vất vả lắm cô mới giành được khi trả hết nợ của điền trang, chinh phục hoàng gia Pháp, dành được sự quý trọng của quý tộc Anh.
Sự thiếu quan tâm của chồng cô – dù được bộc lộ một cách công khai, trước toàn thể Hội đồng Nghị viện – cũng không thể làm giảm thành tựu của cô. Quản gia của cô chờ ở chân cầu thang. “Đức ngài đang ở trong thư viện,” ông ta nói, mặt cô lộ rõ vẻ quan tâm.
“Cảm ơn ông,” Theo đáp, “Tôi tin rằng ông sẽ trấn an mọi người, Maydrop. Sự trở về của công tước khá bất ngờ, nói thế vẫn còn là nhẹ, nhưng tôi chắc chắn ngài ấy sẽ không thay đổi sự phân công trong nhà.” Ông gật đầu. “Đức ngài không mang theo người hầu riêng, nên tôi đã tự chủ trương yêu cầu văn phòng tìm việc gửi ba ứng viên thích hợp vào sáng mai. Tôi sẽ để khách của công tước vào…”
“Khách?” Theo xen vào. Cô cảm thấy máu rút cạn khỏi mặt mình. Chắc chắn rằng bất kể James có trở nên thô lỗ đến thế nào thì anh ấy cũng không thể mang một phụ nữ từ Tây Ấn về chứ? “Ngài Griffin Barry,” Maydrop nói vội, ”Tôi nghe nói đức ngài và ngài Griffin là cộng sự trong vài năm qua. Tôi đã xếp ngài Griffin vào phòng ngủ hoa hồng.”
“Tốt lắm,” Theo nói, giọng hơi yếu ớt. Cô ước ao được ra khỏi cửa nhanh hết mức có thể. Chồng cô không chỉ về nhà mà còn mang theo đồng phạm – và không phải Badger nói rằng Barry có tiếng xấu hơn cả James sao?
Đốc quân sẽ gõ cửa nhà họ trước trưa mai. Đã lâu rồi cô không nhớ sự ủng hộ của mẹ mình đến thế này. Đến cả vị công tước quá cố cũng sẽ được cô chào đón vào lúc này. “Phu nhân, tôi tin rằng cô ấy định dự…”
Nhưng Theo giơ tay lên và Maydrop ngừng lại. “Để sau.” Cô phải đối mặt với James trước khi cụp đuôi bỏ chạy. Cô đi vào thư viện trước khi kịp đổi ý.
Cô đã trang trí lại phòng sau khi cha James mất. Không gì còn sót lại để gợi khoảnh khắc nhục nhã đã phá hỏng cuộc hôn nhân của họ, khi công tước quá cố nhìn vào mắt cô trong lúc cô quỳ trước mặt con trai ông, phục vụ anh theo một cách khiến cô rùng mình khi nghĩ lại. Vào lúc ấy, căn phòng dựng nên từ gỗ tối màu và rèm đỏ, đồ trưng bày duy nhất là tranh những chú chó săn đã chết từ lâu. Còn hiện giờ, những giá sách cao đến tận trần nhà đặt xen kẽ với những tấm panô xanh dương nhạt viền trắng, mỗi tấm panô được sơn một bộ tranh đẹp đẽ được truyền cảm hứng từ những cổ vật ở Pompeii.
Rèm thì chẳng cần phải nói cũng biết – được dệt ở Ryburn. Chúng cũng là vải sọc xanh trắng, những bông hoa nhỏ lấm tấm trên các sọc xanh. Mọi bức tượng cô gái chăn cừu bằng sứ thoát khỏi cơn thịnh nộ của ngài công tước quá cố từ lâu đã bị cất vào tầng gác mái, thay vào đó, phòng được trang hoàng đồ sứ Ashbrook, phong cách Hy Lạp và La Mã của chúng đối lập với những bức tranh kỳ quặc trên tường.
Theo biết chính xác mình đang làm gì khi đánh giá căn phòng thay vì nhìn vào người đàn ông đứng trong phòng. Cô đã lo lắng đến mức phải tự trấn an bản thân bằng cách kiểm lại thành công của mình. James đang ngồi ở chiếc bàn cô dùng để tính toán sổ sách, rõ ràng là đang viết thư. Anh đã vứt áo khoác sang một bên và xắn tay áo lên.
Theo hít sâu. “Chào buổi tối, James,” cô nói, tiến lên trước. Khi cô nói, anh ngẩng đầu lên khỏi đống giấy trước mặt và nhỏm dậy. Rõ ràng là anh chưa vứt bỏ mọi phép lịch sự của quý ông Anh.
“Daisy,” anh nói. Anh đi vòng ra từ sau bàn và hôn bàn tay mà cô chìa ra. Khi anh đứng thẳng dậy, cô từ tốn quan sát anh kỹ hơn. “Tên tôi là Theo,” cô nói bằng một giọng không cho phép hiểu lầm, “Chúa ơi, anh thay đổi rồi, James. Không ngạc nhiên khi sáng nay tôi không nhận ra anh. Anh uống một ly sherry chứ?” Cô đi tới tủ rượu và mở nắp một bình rượu ra.
“Anh hiếm khi uống rượu,” James nói cạnh vai cô. Cô nhảy dựng dậy và làm rơi nút chai. Tay anh chộp lấy nó. “Để anh nhé?” anh đề nghị, cầm chai rượu trong tay cô và rót cho cô một ly sherry. “Anh thấy em có ba loại brandy, điều đó cho thấy gu rượu của em cũng không giống các phu nhân bình thường như mọi mặt khác của em vậy.”
Theo tự hỏi có phải anh đang cố làm cô lúng túng bằng cách nói móc về cơ thể thiếu vẻ đẹp Anh của cô hay không, nhưng cô gạt suy nghĩ đó đi, uống một hớp rượu nặng và để nó làm ấm họng mình. “Em họ Cecil của anh rất thích cognac và tôi trữ rượu đó cho anh ấy,” cô nói, đi tới chỗ chiếc tràng kỷ thế chỗ sofa lòe loẹt đã bị cô vứt bỏ. Cô ngồi xuống và quan sát người lạ mặt tự xưng là chồng cô rót cho mình một ly port, rồi ra chỗ cô. Khi anh tiến lại gần, cô ngửa đầu ra sau để nhìn toàn bộ chiều cao của anh. “Anh trở nên vạm vỡ một cách đáng sửng sốt.”
“Phải.” Anh ngồi xuống cạnh cô và cô nhích người tránh khỏi hơi nóng của đùi anh. “Đầu hai mươi, anh đột nhiên nhổ giò thêm chục phân. Lý giải duy nhất là không khí biển.” Đột nhiên chiếc ghế thật sự rất nhỏ. Theo uống một hớp rượu xoa dịu tinh thần rồi ngả về phía anh và nhìn vào má anh. “Có phải dưới mắt anh là hoa anh túc không?”
Anh gật đầu. Dù cô thà chết còn hơn phải thừa nhận điều này nhưng hình xăm đó có một sức hấp dẫn nguyên thủy. “Ngài Griffin cũng khắc biểu tượng đó trên mặt sao?” Thật tình, cô đối phó với chuyện này quá giỏi. Bao nhiêu phụ nữ có cơ hội nói chuyện với một hải tặc, chưa kể có đến hai hải tặc ở dưới mái nhà của họ? Và chắc chắn cô là nữ quý tộc Anh duy nhất kết hôn với một người đàn ông làm nghề này. Tất cả sẽ ổn, cô tự bảo mình vậy. James sẽ rời nước Anh - chắc chắn anh thà rời đi còn hơn chịu treo cổ - và cuộc sống của cô sẽ trở lại bình thường.
“Ừ,” James đáp, bình thản như thể cô đang hỏi về cà vạt. Dù rằng anh cũng không đeo cà vạt. Cổ anh trần trụi và rám nắng như những anh chàng làm việc đồng áng. “Anh không lo nghề nghiệp của mình có thể dẫn tới những chuyện khó chịu sao?” cô hỏi.
“Về mặt nào?” “Cân nhắc đến tính không chính thống, và tôi dám nói là tất cả bất hợp pháp của các hoạt động của anh, tôi nghĩ các đốc quân sẽ gõ cửa nhà chúng ta. Hoặc hải quân Hoàng gia. Những người đối phó với hải tặc.”
Anh ngồi xuống góc ghế và cười toe toét với cô qua cốc rượu. “Anh nên lo cái gì?” “Treo cổ? Theo tôi biết, hải tặc bị tử hình.” Cô nhấp thêm một ngụm sherry.
“Phải,” James nói, giọng chẳng mảy may lo lắng, “Anh nghĩ đúng là vậy đấy. Trong hoàn cảnh bình thường.” “Và anh chẳng lo lắng chút nào sao?”
“Không chút nào. Bảy năm qua em thế nào, Theo?” “Mệt mỏi,” cô nói, bộc trực chứ không dùng những câu trả lời lảng tránh giống anh, “Cuộc sống khá khó khăn sau khi anh rời đất nước. Nhưng anh sẽ vui khi biết nhà máy dệt Ryburn và nhà máy sứ Ashbrook giờ rất sinh lời. Khi cả hai đã hoạt động ổn định, tôi đã chuyển tới Paris, nơi tôi vừa trở về năm ngoái. Tôi cứ nghĩ…” Cô dừng lại.
“Em đã nghĩ sẽ giao điền trang cho Cecil,” James nói, “Anh không thể trách em vì muốn nhìn thấy cuộc sống đó chấm dứt. Đáng xấu hổ thay, anh cũng đã định không bao giờ trở lại vì lý do đó. Trên thực tế, đó là một trong những lý do anh đổi tên. Anh nghĩ phải bảo đảm không ai liên hệ Bá tước và Bá tước Islay với nhau.” “Chúng tôi thật may mắn làm sao khi anh đổi ý,” cô nói, không thèm cố ra giọng nhiệt tình.
Anh lặng lẽ quan sát cô trong giây lát. “Em giận vì anh không báo cho em rằng anh đã về trước khi cắt ngang thủ tục ở Nghị viện sao? Tối qua tàu anh mới cập cảng, và anh nghĩ không nên đánh thức mọi người dậy. Anh nghĩ Nghị viện chỉ toàn đàn ông, và anh không nhớ ra phải tìm kiếm phụ nữ trong nhóm khán giả trong quá trình chứng minh thân phận không mấy thú vị.” “Vợ dễ rơi vào quên lãng mà,” cô đồng ý.
Anh do dự. Rồi nói, “Anh đã không còn xem em là vợ anh từ mấy năm trước, anh chắc chắn em cũng nghĩ về anh như vậy.” Câu nói của anh làm Theo nghẹn thở. Không hiểu sao cô chưa bao giờ ngừng xem James là chồng mình, dù Chúa biết rõ cô ước gì mình đã làm vậy.
Cơn giận dữ lại bắt đầu bùng lên, nhưng cô không bước sang tuổi hai mươi tư mà chẳng được gì. “Tôi hiểu rồi,” cô nói bình thản, “Nếu anh đang nghi vấn tôi có phản bội anh trong những năm anh vắng mặt hay không thì câu trả lời là không.” Mắt anh lóe lên một tia cảm xúc sâu thẳm, nhưng nó biến mất nhanh đến nỗi cô không dám chắc là mình nhìn thấy.
“Câu trả lời của anh đối lập với em,” anh nói, bình thản như đang thảo luận về thời tiết. “Hai ngày hôn nhân không có ấn tượng gì với anh. Anh khá chắc chắn rằng phần lớn đàn ông sẽ hiểu được sự sa ngã của anh.” “Không phải ai cũng coi trọng lời thề hôn nhân,” cô đáp lại.
“Cuộc hôn nhân của chúng ta đã chấm dứt, trích nguyên văn lời em đấy,” giọng anh không cao lên nhưng mang theo vẻ gay gắt, khá khủng khiếp, “Em đã đá anh ra khỏi căn nhà này và bảo anh đừng trở lại. Anh không nghĩ mệnh lệnh của em được xem là trân trọng lời thề chung ở cùng nhau chừng nào cả hai còn sống.” “Tôi có nên hiểu rằng sự giận dữ của tôi khi bị lừa vào một cuộc hôn nhân nhằm mục đích che giấu việc biển thù của hồi môn của tôi đã trở thành cái cớ cho anh ngoại tình không?”
Không khí trong thư viện căng thẳng tới mức cô cảm thấy chớp có thể lóe lên trong không khí. Thú vị là James rõ ràng vẫn kiểm soát được tính khí của mình. Anh thật sự đã trưởng thành. “Chúng ta thù địch với nhau quá,” cuối cùng anh nói, “Anh không nghĩ em vẫn còn khó chịu. Nói thật, cuộc hôn nhân của chúng ta như một cuộc đời khác đối với anh vậy. Anh chẳng nhớ nổi cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta… ngoài việc em khăng khăng rằng cuộc hôn nhân của chúng ta đã chấm dứt, nhưng phòng trường hợp lúc đó anh chưa xin lỗi, anh vui mừng xin lỗi vào lúc này.”
Theo đột nhiên cảm thấy khao khát, sự khao khát không dành cho người đàn ông trước mặt mà dành cho chàng trai trẻ cụp mắt xuống khi cô la hét với anh – người đã yêu cô. Rõ ràng James xem sự im lặng của cô là sự khuyến khích. “Anh thật sự xin lỗi vì tuân theo yêu cầu của cha anh và lừa cưới em. Trong nhiều năm sau đó, anh đã nhận ra rằng cho dù cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn diễn ra đi nữa, không nghi ngờ gì sự gần gũi của chúng ta khiến hành vi phản bội của anh thêm đau đớn.”
“Dù thế, giờ chúng ta chẳng hiểu rõ về nhau lắm,” cô nói. “Cậu bé trong anh sẽ luôn yêu em,” anh nói, tước vũ khí của cô bằng một nụ cười, “Người đàn ông trong anh thì chưa hiểu rõ em.” Và giờ cô nhận ra ánh mắt anh, nó tác động sâu đến cô.
Theo lập tức át đi cảm giác đó. Cô sẽ nhảy xuống từ gác chuông nhà thờ trước khi lên giường với một người đàn ông ít quan tâm tới cô đến mức chờ bảy năm mới báo cho cô biết mình còn sống. Đó là một bài học mà cô đã rút ra từ trải nghiệm “nữ công tước xấu xí” – nếu cô không trân trọng bản thân thì sẽ chẳng có ai nữa. Có lẽ là trừ cậu bé James hồi xưa.
“Em đã không lên giường với một người đàn ông nào trong bảy năm,” anh nói dịu dàng. Giờ mắt anh đói khát một cách trắng trợn. “Đúng vậy,” cô đáp lại, “Nhưng đó là trước khi tôi nhận ra lời thề của chúng ta bị hủy bỏ, nếu không phải trước tòa thì cũng là trên thực tế. Giờ tôi sẽ phải đền bù cho quãng thời gian đã mất.” Cùng với câu nói đó, cô đứng dậy.
Vẻ khao khát trên mặt anh ngay lập tức được thay thế bằng vẻ sở hữu dữ dội không lẫn đi đâu được. Theo đáp lại theo bản năng, “Tôi không còn là vợ anh nữa, James, và có vẻ như anh chỉ là chồng tôi hồi còn là Bá tước, hai hay ba năm gì đó trước khi anh trở thành Jack Hawk.”
“Làm thế quái nào mà em biết điều đó?” “Thật ngạc nhiên trước những gì mà một thám tử Bow Street tài giỏi có thể khám phá ra. Tôi hiểu rằng Bá tước là của tôi, còn Jack thuộc về nửa số phụ nữ ở Tây Ấn và nhiều vùng biển khác.”
“Khá phóng đại,” anh lầm bầm. “Thật sao? Badger nghĩ rằng anh có con hoang rải rác khắp các hòn đảo.”
Tiếng cười của James khàn và trầm hệt như giọng anh. “Anh thích đứa con đầu tiên của anh do vợ anh mang thai hơn.” “Tôi sợ rằng anh không có lựa chọn đó,” cô nói lạnh lùng. “Tôi tin chắc rằng cuộc hôn nhân của chúng ta có thể bị hủy bỏ, và tôi chắc chắn hi vọng rằng anh có một bầy con với người vợ kế tiếp.”
“Người vợ kế tiếp của anh sao?” “Tình huống của chúng ta rõ ràng là không thể trụ lại được.” Theo không muốn anh mơ hồ. “Tôi sẽ đệ đơn hủy bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta ngay khi có thể; tôi đã liên hệ với luật sư rồi. Tôi tin rằng Hoàng thân nhiếp chính sẽ chấp nhận yêu cầu của tôi.”
“Còn lâu mới có chuyện đó,” anh nhả ra từng từ một. “Tôi nghĩ cả hai ta đều muốn gạt bỏ sự thù địch giữa chúng ta,” cô nói, lờ câu trả lời vừa xong của anh.
“Anh thấy không có lý do gì phải khó chịu với nhau hết,” anh tán đồng. Nhưng giọng anh có một vẻ gì đó – dù đồng tình đi nữa – khiến mọi dây thần kinh của cô căng thẳng. “Tài sản thừa kế của tôi đủ để phục vụ các nhu cầu của tôi, và chúng ta sở hữu một căn nhà ở phố Hennessey đã được mua năm năm trước để đầu tư. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ cho người hầu đến đó. Tôi sẽ vui mừng mua lại căn nhà vì hiển nhiên nó không đính kèm với tước vị.”
“Anh sẽ bị nguyền rủa nếu vợ anh chuyển khỏi nhà, chứ đừng nói là mua một căn nhà từ tay anh!” giọng nói nhã nhặn của anh biến mất và giờ nghe giống tiếng gầm gừ hơn. Nó hấp dẫn một cách lạ thường, một điều đến là lố bịch. Rõ ràng là James đã đánh mất giọng nam cao tuyệt vời của anh trong một thảm kịch. Thật ngớ ngẩn khi nghĩ đến tiếng rung phát thẳng từ lồng ngực anh là hấp dẫn. Dù nó trầm, sâu, và…
Theo trấn tĩnh lại. Cô không hề cảm thấy mâu thuẫn chút nào với quyết định này, dù giọng anh có trầm hay không cũng kệ. James thuở bé đã thu hút cô, nhưng giờ cô đang đối diện với một kẻ lạ mặt chứ không phải người chồng trẻ của mình. Cô không thể sống với một người đàn ông như thế này. “Tôi sợ rằng chủ đề này không thể thương lượng được nữa,” cô nói, mỉm cười với anh hệt như lúc một nhà thiết kế Wedgwood cáo buộc cô cướp khách hàng của họ, “Như anh vừa nêu, vì niềm tin của anh đối với việc hôn nhân của chúng ta đã chấm dứt, tôi không nghĩ anh có lý do đặc biệt nào để giữ tôi lại đây. Nếu anh thích thì tôi có thể sống ở nước ngoài.”
“Cuộc hôn nhân của ta đã kết thúc. Nhưng giờ anh đã quay lại.” “Hôn nhân không phải là đồ vật để anh thích ném thì ném, thích nhặt thì nhặt.” Cô dừng lại, nhưng có vẻ anh không có gì để nói về điều đó. “Anh định ở lại Luân Đôn hay sẽ trở về biển?”
“Anh định ở lại nước Anh.” Anh có vẻ hoàn toàn không động tâm trước khả năng bị buộc tội cướp biển. “Tôi chắc chắn sự hiện diện của anh sẽ làm cả giới thượng lưu nghiêng về phía anh,” Theo nói, “Tất nhiên sẽ có tai tiếng khi cuộc hôn nhân của chúng ta bị hủy bỏ, nhưng tước vị sẽ cho phép anh sớm kiếm được một nữ công tước mới thôi. Giờ thì xin lỗi, tối nay tôi định tới rạp hát.”
James bước một bước về phía cô. “Có lẽ anh sẽ tháp tùng em.” “Không cần.” Cô liếc bộ đồ của anh. Trông anh như người lao động, cổ nâu lộ ra trên áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên để lộ cánh tay cơ bắp. Thật đáng ngạc nhiên khi biết quần áo có thể khiến người ta trở nên văn minh đến mức nào. “Anh sẽ phải tới chỗ thợ may trước khi trở lại xã hội. Xin hãy đi cùng tôi một lát, James, tôi muốn giới thiệu anh với quản gia của tôi.”
Anh theo chân cô một cách lặng lẽ khi cô đi ra hành lang, nói chuyện nhanh hơn bình thường để cố gắng lấp đầy khoảng im lặng căng thẳng. “Maydrop là một báu vật, ông ấy đã có nhiều cống hiến không sao kể xiết để duy trì gia nhân từ khi Cramble nghỉ hưu. Maydrop, ta biết sáng nay ông đã nói chuyện với công tước, nhưng ta muốn bảo đảm hai người được giới thiệu đúng tiêu chuẩn.” Viên quản gia cúi chào. James gật đầu.
“Có lẽ ông nên giới thiệu đức ngài với toàn thể gia nhân?” Theo gợi ý, “Vui lòng lấy áo viền lông cho ta.” “Xe đang đợi thưa phu nhân,” ông ta cúi mình lần nữa. “Tuy vậy…”
James nói với quản gia, “Ông cho xe đợi dù biết tối nay nữ công tước sẽ gặp chồng mình trong nhiều năm trời ư?” Giọng anh không gay gắt mà chỉ tò mò. Maydrop lại cúi mình. “Cô hầu của nữ công tước đã thông báo với tôi rằng tối nay nữ công tước sẽ đến rạp hát.”
“Vậy là em không hình dung chúng ta sẽ có một bữa tối ấm cũng ở nhà, ôn lại lời thề xưa?” James quay sang hỏi cô như thể viên quản gia bị vô hình. “Không.” Theo mặc áo choàng bằng lụa thêu kim tuyến may riêng ở Paris theo phong cách nghiêm nghị mà cô thích.
“Ai tháp tùng em tới rạp hát?” “Một người phụ nữ đã kết hôn lâu năm như tôi không cần lo lắng về vấn đề tháp tùng. Tôi có lời mời đến dự cùng Geoffrey Trevelyan ở khu ghế riêng của anh ấy, anh nhớ Geoffrey chứ? Anh ấy sẽ ngạc nhiên khi thấy tôi, sau những sự kiện chiều nay, nhưng tôi chắc chắn anh ấy sẽ không phiền. Tôi xin lỗi vì không có thời gian chào ngài Griffin.”
Cô trao cho James một nụ cười tương đối chân thành, dù nó là để đáp lại cơn giận dữ trong mắt anh chứ không phải đến từ trái tim cô. Có vẻ như chồng cô không thích thông tin Geoffrey và cô vẫn là bạn bè. “Hãy gửi lời chào của anh tới ngài Griffin.” Cô nhún người và chờ đợi, nghĩ James sẽ cúi người nhưng anh không làm vậy. Nên cô quay ra cửa, nó được gác bởi hai người hầu nam cũng thành thạo việc che giấu sự thích thú trước màn kịch hôn nhân nho nhỏ này như Maydrop.
Không có lấy một cảnh báo dù nhỏ nhất, một cánh tay vòng quanh eo cô và quay phắt cô lại, khiến cô ngã vào một lồng ngực rắn chắn. Đôi mắt xanh dương của James trừng lên nhìn cô. “Vợ anh không cúi chào anh,” anh nói qua hàm răng nghiến chặt. Theo bản năng, Theo cứng đờ như con thỏ dưới mắt cảnh cáo. “Vui lòng thả tôi ra,” cô nói.
James ngẩng đầu dậy. “Cút ra!” Nhóm người hầu hơi xô đẩy nhau để vòng qua người họ rồi chạy qua cánh cửa bọc vải len xanh.
“Ta nói đi ra,” James nói, trừng mắt nhìn Maydrop. Theo nhận ra chất giọng khàn của anh đặc biệt dễ nhận thấy khi anh giận. Maydrop nói bằng một giọng vừa kiên quyết vừa tôn kính. “Xin ngài thứ lỗi, tôi là người hầu của phu nhân và tôi không muốn bỏ mặc phu nhân trong bất kỳ tình huống nào mà bà ấy có thể khó chịu.”
Theo đứng trong vòng ôm của James, cố gắng làm bộ không bị ảnh hưởng bởi cơ thể lực lưỡng nóng rực của anh. Dường như anh tin rằng cô thèm khát đàn ông sau từng ấy năm cô đơn. Đó là một ý nghĩ đáng sợ. Nếu có điều gì đó chưa từng hấp dẫn cô thì đó chính là những cuộc gặp gỡ kích dục. Hay anh nghĩ cô không ngoại tình chỉ vì không người đàn ông nào muốn cô với cái tiếng xấu xí?
Nhờ nhiều năm kiểm soát cảm xúc của bản thân mà cô mới giữ được tư thế kiêu hãnh. “Tôi sẽ rất mừng nếu anh thả tôi ra,” cô nói, giọng băng giá. Anh trừng mắt nhìn cô, dường như đã loại bỏ Maydrop ra khỏi sự chú ý. “Em là vợ anh,” anh nói, giọng thấp và khàn, “Đến một lúc nào đó anh sẽ lại có em, Theo.”
Cô không chịu trả lời, dù mọi tế bào trong cơ thể cô đều rít lên là không. Anh hẳn đã nhìn ra điều đó trong mắt cô vì anh đã kịp đặt nhanh nụ hôn mãnh liệt lên môi cô rồi mới thả cô ra. Theo lờ đi cảm giác yếu ớt nơi hai đầu gối do môi anh mang lại. “Maydrop,” cô nói, “vui lòng bảo Amélie đóng gói hành lý cho ta, vì chúng ta sẽ rời khỏi ngôi nhà này ngay sáng mai.”
“Nữ công tước sẽ không đi đâu hết,” James nói mà không thèm nhìn quản gia. “Thưa phu nhân,” Maydrop nói, nhìn thẳng vào Theo, “tôi buộc phải khiến cô nhận thức được tình huống ngoài nhà.”
“Tình huống?” Theo thở dồn dập, cả cơ thể cô run rẩy muốn lao ra khỏi cửa. “Phóng viên,” Maydrop nói, giọng khổ não, “Tôi e rằng tin công tước trở về đã thu hút sự hứng thú của họ. Có rất nhiều người bao vây nhà, và thậm chí còn định trèo tường vào. Tôi đã cho người gác ở vườn để ngăn họ nhòm trộm vào cửa sổ.”
“Tiếc thật,” James cười tình quái, “Xem chừng tối nay em không thể tới rạp hát rồi, Daisy.” Theo trừng mắt với anh. “Chắc chắn tôi có thể. Maydrop, ta rất biết ơn nếu ông cho một người hầu nam tháp tùng ta ra xe.”
“Đừng ngốc nghếch thế,” James nói, “Họ sẽ phát hành ấn bản đặc biệt chỉ thảo luận về sự tàn nhẫn của em khi bỏ anh lại một mình trong đêm đầu tiên anh ở Luân Đôn. Chưa kể đến sự thật là họ sẽ theo đuôi em tới nhà hát như một bầy quạ xà xuống một con bò chết.” “Một con bò chết,” Theo lặp lại.
“Tôi phải tán đồng với nhận định của công tước,” Maydrop xen vào, “Hình ảnh của một trong hai người sẽ làm trầm trọng thêm tình huống không may này. Tôi đã phải cho người canh gác mái để bảo đảm không ai trèo xuống khu người hầu từ mái nhà.” Theo nuốt nước bọt. Đột nhiên cô cảm thấy quá sức chịu đựng. Trước sự lo sợ mãnh liệt của cô, nước mắt dâng lên.
“Được rồi,” James nói một cách cộc cằn. Trước khi cô kịp hiểu điều gì đang xảy ra, anh bế cô lên tay và bắt đầu trèo lên gác. Theo mở miệng ra rồi lại ngậm vào. Được bế lên gác mang lại cho cô cảm giác rất an toàn. “Anh không được phép nghĩ mình có thể biến việc này thành thói quen đâu,” cô nói khi họ đi được nửa đường, quyết định rằng mình nên phản đối.
“Nếu anh muốn,” James tuyên bố. Anh thậm chí còn chẳng thở hổn hển. “Tôi là người chứ không phải đồ vật,” Theo nói, sự giận dữ lại sống dậy. “Anh sẽ làm gì nếu anh muốn cơ? Quăng quật tôi như một bao bột à? Quay về nhà và hành động như thể anh mới đi vắng một tuần? Điều gì khiến anh nghĩ mình có thể đối xử với tôi một cách tùy tiện như thế?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt mãnh liệt, khó dò. “Anh là chồng em, Daisy.”
“Theo,” cô gầm gừ, cảm thấy ngu ngốc. Anh gật. “Theo. Anh có thể nói rằng mình không thích gọi vợ mình bằng một cái tên con trai không?”
“Không,” cô nói. James đẩy cửa phòng ngủ của cô ra bằng vai và đặt cô đứng xuống. Rồi anh lùi lại và cười vui vẻ với cô. “Em sẽ mặc bộ váy đó xuống ăn tối chứ?”
Cô nheo mắt. “Làm gì?” “Trông em đẹp mê hồn.” Lời khen làm bụng cô thắt lại một cách kỳ lạ. Làm sao người đàn ông này, người trông như một kẻ man rợ lại có thể tao nhã như thế?
Cô ghét điều đó. Nhưng có thể cô sẽ mặc chiếc váy này xuống ăn tối.