Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Thứ Bạn Vẫn Làm
heo anh Jimmy, cứ mỗi mười hai tờ tiền một đô-la thì chỉ có một tờ hai đô-la được phát hành mà thôi.
“Nhưng người ta vẫn làm thế,” anh nói trong khi tôi mặc áo khoác vào để chuẩn bị ra siêu thị A&P. Cái bóng đèn ở phòng sau bị cháy, anh Jimmy không có bóng dự phòng để thay nên tôi phải đi mua. Anh Jimmy nói tiếp: “Người ta nghĩ rằng tờ tiền hai đô-là rất đặc biệt, vì vậy nên em không thường thấy chúng đâu.”
Đúng thế, tôi nghĩ thầm. Những người như anh đấy! Nhưng tôi vẫn làm mặt tỉnh, vì tôi không được phép biết trong cái hộp Fred Flintstone có gì.
“Tuy nhiên, ở siêu thị A&P người ta ghét chúng lắm. Trong máy tính tiền không có chỗ để tờ hai đô-la. Họ phải để chúng bên dưới cái khay và thường quên đếm chúng. Vì vậy nên em phải hỏi họ đấy.”
“Được rồi,” tôi đáp, “Em sẽ hỏi.”
Annemarie đang mặc tạp dề đứng sau quầy, trông rất vui vẻ. Một số học sinh nhỏ ở trường ghé qua - những khách hàng trả tiền - và cô ấy viết tên họ bằng sốt mayonnaise lên chiếc sandwich trước khi đặt phân nửa bánh mì chữ V hoàn hảo của cô lên trên. Colin đứng kế bên, cũng làm tương tự. Annemarie vẫy tay kêu tôi lại. Tôi thấy hai má cô đỏ hồng, hoặc cô quá nóng hoặc cô đã đánh phấn trang điểm.
“Mình sẽ hỏi anh Jimmy xem bọn mình có thể ăn thịt viên trưa nay được không,” cô thì thầm, “Ngày mai là Lễ Tạ ơn rồi.”
“Tuyệt đấy!” tôi trả lời, mặc dù tôi không thấy món thịt viên hấp dẫn hơn chiếc sandwich phó-mát bình thường của tôi là mấy. Những viên thịt chỉ nằm đó trong nồi, ngày này qua ngày khác. “Chút nữa mình sẽ quay lại,” tôi nói, “Nếu có ai gọi chocolate nóng thì bảo họ đợi mình chút nhé.”
Không có tờ hai đô-la ở siêu thị A&P, và khi tôi quay lại tiệm Jimmy với cái bóng đèn mới, bọn trẻ đã đi rồi. Julia đang đứng trước quầy hàng, còn Annemarie và Colin đang chuẩn bị bữa trưa. Tôi đoán có lẽ anh Jimmy đã từ chối đề nghị thịt viên, vì tôi thấy họ đang chọn phó-mát.
Julia đang tỏ ra phớt lờ tôi. Dường như cô ta đang làm một bài diễn thuyết gắt gỏng về chủ đề phó-mát Mỹ không phải là phó-mát thật. Những ngón tay dài của cô ta chỉ vào món không-phải-phó-mát, và ngay lập tức tôi biết rằng nhát cắt chữ V của cô ta sẽ rất hoàn hảo, rằng thứ Hai tới cô ta sẽ đứng sau quầy với Annemarie và Colin, và rằng chiếc tạp dề của cô ta, dù trông xám bẩn lụng thụng với tất cả mọi người, nhưng sẽ vừa vặn với Julia như thế nào đó. Cô ta sẽ có cách gấp nó sao cho vừa, một mẹo vặt gì đó mà một người phục vụ ở Paris đã dạy cô.
Anh Jimmy bỗng xuất hiện từ phía sau, mang một chồng khay nhựa còn nhểu nước. “Cô,” anh chỉ chồng khay vào Julia, “Ra ngoài. Tôi đã bảo cô ra ngoài rồi mà!”
Julia rụt tay lại. Annemarie đỏ mặt. “Bọn em chỉ nói chuyện thôi,” Annemarie nói, “Lúc này không có khách hàng mà.”
“Thật sự, tôi là khách hàng đấy,” Julia nói, khoanh tay trước ngực, “Tôi đến mua sandwich. Tôi có tiền. Cô ta đứng trụ chân trái, chân phải duỗi ra, chiếc mũi giày ống màu xanh lá cây chĩa lên trần nhà.
“Đi ra,” anh Jimmy nói như gầm lên, “Ngay bây giờ.”
Sau khi Julia đi ra, tôi giả vờ đồng ý với Annemarie rằng anh Jimmy hơi bị điên, nhưng khi chúng tôi quay lại trường với những chiếc sandwich phó-mát, tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp mới mẻ. Anh Jimmy có thể hơi bẳn tính, nhưng anh có thể nhìn xuyên thấu Julia, như tôi vậy.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn