Số lần đọc/download: 2596 / 50
Cập nhật: 2016-05-21 23:27:59 +0700
Chương 25: Mùi Hương Tuyệt Với
P
hương Đăng không đến cửa tiệm trong thành phố, nghe theo đề nghị của Lục Nhất thừa dịp cuối tuần đi xa một chút nên đi một hồi đã đến bến phà thông tới Qua Âm Châu.
Lục Nhất chỉ vào ngôi nhà có mái nhọn màu xanh biếc nhô lên ở hòn đảo nhỏ xa xa. “Đó chính là đại giáo đường?”
Phương Đăng gật đầu.
“Mẹ tôi và ông bà ngoại là Hoa kiều, họ đều là tín đồ. Ba tôi không phải là tín đồ, nhưng kể từ khi mẹ tôi qua đời, ông thường dẫn tôi đến đây, chỉ vào nóc giáo đường như vậy nói với tôi, mẹ tôi đã đi theo tiếng gọi của Thượng Đế mà bà tín ngưỡng, lên thiên đường. Cô thử nói xem, sau khi chết người có đạo và không có đạo có đến cùng một nơi không? Tôi rất sợ họ không thể đoàn tụ ở thiên đường” – Lục Nhất nói.
Phương Đăng trả lời: “Chuyện này anh chỉ có thể hỏi Thượng Đế thôi”
“Cũng được, vậy ta sẽ đi hỏi Người. Cô có muốn cùng tôi lên đảo không? Có khi đi cùng với người địa phương Qua Âm Châu, Thượng Đế sẽ không gạt tôi”.
“Thượng Đế không phải là thổ thần của Qua Âm Châu đâu”. – Phương Đăng cười nhạo. Cô không muốn lên đảo, nhất là đi cùng với Lục Nhất. Nhưng cô lại muốn nghe anh ta nói nhiều hơn về chuyện trước đây của cha mẹ mình, như vậy có khi anh ta sẽ lộ ra chút gì đó về di vật của cha mình để lại. Bây giờ cô không thể chờ được chỉ muốn lấy vật đó vào tay, sau này Phó Thất cũng không còn lo lắng, cô cũng được giải thoát, từ nay tránh xa Lục Nhất, không cần lừa gạt người hiền lành như anh ta nữa.
Hai người vào giáo đường ngồi một lúc, Thượng Đế dĩ nhiên không trả lời vấn đề của Lục Nhất, nhưng anh vẫn hết lòng cảm tạ Thiên Chúa đã ban cho Phương Đăng ngồi cạnh mình lúc này. Rời khỏi giáo đường không xa chính là Cô nhi viện Thánh Ân, Lục Nhất hỏi Phương Đăng có muốn vào trong xem qua một chút không, Phương Đăng không chịu.
Lục Nhất không miễn cưỡng, anh cũng hiểu đôi khi có những ám ảnh trong quá khứ, con người ta không muốn đối mặt lại lần nữa. Anh đi cùng Phương Đăng về phía trước, nghe tiếng cười đùa của trẻ con từ trong cô nhi viện vọng ra: “Tôi cũng khờ thật, trước khi nhìn thấy cô, tôi luôn nghĩ ba tôi đã nhận nuôi một “em gái nhỏ”, ai ngờ cô chỉ hơn tôi một tháng thôi. Cô còn chưa cho tôi biết, ba tôi và cô nguyên cớ gì lại biết nhau?”
Phương Đăng nói gạt anh ta: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, ba anh nói muốn nhận nuôi tôi, tôi cũng rất bất ngờ. Có lẽ ông ấy cảm thấy tôi đáng thương.”
Lục Nhất không hề nghi ngờ, anh gật đầu nói: “Tôi cũng đoán vậy. Có lẽ cô và cha con chúng tôi có duyên phận với nhau chăng?”
Anh ta nói xong còn liếc nhìn Phương Đăng, thật không ngờ Phương Đăng nghe những lời này cảm thấy vô cùng châm biếm. Có duyên phận hay không, là phúc hay là họa chỉ có trời mới biết, nói không chừng có một ngày, anh ta cũng sẽ như người cha đã chết của mình, ân hận vì sự bất hạnh này.
“Ba tôi bình thường rất nghiêm túc, thật ra thì ông là người rất tốt, không chỉ đối với tôi, ông ấy còn quan tâm đến những người nghèo khổ yếu thế, luôn muốn giúp đỡ họ. Tôi nhớ có lần một đương sự rất nghèo đến nhờ ông giúp đỡ, ông tình nguyện thay người đó ra tòa, không nhận một xu thù lao nào cả. Ông luôn nói, thế giới này tồn tại công bằng và chính nghĩa. Từ nhỏ ông là tấm gương của tôi, tôi muốn trở thành người chính trực, cao thượng, đối đãi với người chung quanh đầy thiện ý như ông vậy”
Phương Đăng giấu mặt che miệng cười nhạt, cô không muốn phá hỏng hình ảnh cao quý của người cha trong lòng đứa con trai, cô cúi đầu nhìn đá xanh dưới mặt đường: “Nếu là vậy, ông trời đúng là không có mắt”.
Lúc Nhất mỉm cười: “Dù ba tôi đã không còn, ông vẫn khiến cho tôi tìm được cô, tôi tin lúc đó ông thật lòng muốn cho cô một cuộc sống bình yên dưới mái gia đình. Nếu ông có thể thấy chúng ta… làm bạn bè, nhất định rất vui”
“Có lẽ!” – Phương Đăng nói hờ hững.
Vì đang là ngày cuối tuần, Qua Âm Châu không ít du khách. Lâu rồi Phương Đăng không lên đảo, nơi này đã thay đổi không ít. Mấy năm gần đây trên đảo khai thác mạnh du lịch, nhiều quán rượu, quán café mọc lên như nấm, rất nhiều ngôi nhà cũ giống Phó gia Hoa viên đều bị tu sửa lại, mở ra cho du khách tham quan, hoặc làm thành quán trọ gia đình. Cô nhi viện Thánh Ân bị quy hoạch lùi về sau một chút, phía trước đều là mấy tiệm bánh ngọt, cửa hàng thủ công mỹ nghệ; căn nhà xây dựng trái phép của lão Đỗ cũng bị phá hủy, thay vào đó là một siêu thị mini. Căn gác nhỏ cô đã từng sống dĩ nhiên cũng không tồn tại nữa, chỉ có Phó gia Hoa viên là vẫn như lúc ban đầu, tĩnh lặng trong mưa gió thời gian.
“Phương Đăng, trước khi vào cô nhi viện, cô ở đâu trên đảo này?” Lục Nhất tò mò hỏi.
Phương Đăng chỉ vào siêu thị mini: “Là ở đó, chúng tôi thuê một căn phòng ở lầu hai”
“Đáng tiếc không biết trước đây thế nào.” – Lục Nhất có hơi tiếc nuối.
“Có gì đáng tiếc, dù sao cũng rất tồi tàn”
“Khi đó cô có từng nghĩ tới sau này mình sẽ ra sao không? Phải rồi, tại sao cô lại mở tiệm vải?” – Dường như đối với bất cứ điều gì liên quan đến Phương Đăng, Lục Nhất đều muốn biết, chỉ hận không được đem cả kiếp này và kiếp trước của cô tìm hiểu rõ ràng.
Phương Đăng không tự chủ được, chậm bước lại, nhìn về Phó gia Hoa viên cách đó không xa. “Tôi thích những thứ bằng vải, tạo cho người ta cảm giác như một mái nhà”
Cô lại nói dối, trong lòng cô rốt cuộc chỉ có cánh cửa sổ nhỏ che phủ bởi tấm màn đỏ thắm bằng nhung, ở trong giấc mơ, rất nhiều lần cô thấy mình đang chạy về phía cánh cửa sổ đó,nhưng trước mắt cô vĩnh viễn cũng chỉ là là dãy hành lang hẹp chờ đợi dẫn cô vào căn gác thấp. Phó gia Hoa viên sau khi không có ai ở, bên trong hoang phế hơn nhiều, đa số đồ trang trí đều bị lấy đi, tấm màn rũ trước cửa sổ cũng không còn đâu nữa. Sau khi trưởng thành, Phương Đăng từng tìm kiếm khắp nơi chất liệu và màu sắc giống tấm rèm này, nhưng không bao giờ được như ý, cuối cùng mở ra tiệm vải. Sau đó cô mới biết, cô không thể nào tìm lại được chiếc màn cửa sổ giống ban đầu, bởi vì ngay cả người đứng sau rèm cửa trong trí nhớ của cô cũng đã hoàn toàn khác biệt.
“Tôi cũng cảm thấy vậy” – Lục Nhất phụ họa. Anh ta cũng nhìn thấy Phó gia Hoa viên đằng trước, bất kể nó lụn bại thế nào, đều là thứ không thể thay thế trên hòn đảo nhỏ Qua Âm Châu này, không ai có thể xem thường điều đó được.
“Đa số các căn nhà cũ đều được kiến tạo lại mới, cô nói tại sao Phó gia Hoa viên nổi danh nhất lại hoang phế ở chỗ này? Không biết hậu nhân nhà đó có thấy đau lòng không, tôi có đọc qua một số tài liệu liên quan đến đảo, nghe nói danh tiếng của Phó gia Hoa viên năm đó quả là có một không hai”.
“Có thể họ cũng có nỗi khổ của mình” – Phương Đăng nói.
Lục Nhất tỏ ra đồng ý: “Trước kia tôi cũng nghe ba tôi nói qua, đại gia tộc quá khứ càng cường thịnh, vấn đề liên quan đến sản quyền càng phức tạp. Phương Đăng, trước kia cô ở cạnh Phó gia Hoa viên, có nghe đồn đại gì về chỗ này không?”
“Đồn đại gì chứ? Không phải đó chỉ là tòa nhà cũ sao?”
“Tôi nghe nói Phó Gia Hoa viên nổi tiếng là căn nhà ma trên đảo, trời tối xuống sẽ nghe tiếng gió lạnh thê thiết thổi qua. Người ta còn gọi nó là Hồ ly gia viên, cô có biết tại sao không? Lúc ở đối diện chỗ này cô có sợ không?”
“Dĩ nhiên sợ, trong đó còn có cả nữ quỷ, mỗi đêm trăng tròn đều bò khỏi miệng giếng khô chui ra ngoài, tóc tai rũ rượi, đi quanh vườn than khóc” – Phương Đăng hù dọa anh ta.
Lục Nhất đường đường là một đại nam nhân, dĩ nhiên không thể bị hù, anh ta cười: “Cô bịa chứ gì, tôi cũng cảm thấy mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này đều là lời đồn bậy bạ cả”
Phương Đăng và anh ta mua hai chai nước ở siêu thị mini đối diện, chợt nhớ tới điều gì, cô lên tiếng: “Tôi kể cho anh nghe chuyện xưa liên quan đến Phó gia Hoa viên, chuyện này không phải tôi bịa đâu”
Cô ngồi xuống trước cửa siêu thị mini, vừa uống nước, vừa đem chuyện liên quan đến Tiểu Xuân cô nương, chồn hoang cùng hồ ly đá kể liên tu bất tận. Lục Nhất chú ý lắng nghe, cuối cùng, anh nói: “Chuyện này so với chuyện nữ quỷ ở giếng khô cô kể khi nãy còn kinh khủng hơn nhiều”.
“Sao lại kinh khủng?”
“Cô thử nghĩ xem. Chuyện nữ quỷ trong liêu trai đã nghe rất nhiều, nhưng câu chuyện xưa mà cô kể rất sâu xa, làm cho người nghe trong lòng không thoải mái. Chồn hoang móc tim giao cho hồ ly đá, chẳng những không có được người bạn nó muốn, ngược lại còn phải thay hồ ly đá chịu sự trừng phạt cùng nỗi cô tịch ngàn năm, thật quá bất công. Nó chẳng những không còn tim, mà trong lòng đều cũng cô đơn lạnh lẽo”
Phương Đăng cười nói: “Công bằng? Anh tin trên đời này có công bằng sao?”
“Dĩ nhiên” – Lục Nhất nói rất kiên quyết: “Trên đời này dĩ nhiên có công bằng và chính nghĩa tồn tại, người tốt sẽ gặp điều tốt mà thôi – con chồn tốt bụng rồi cũng sẽ như vậy”.
Phương Đăng không đồng ý, chỉ có những người từ nhỏ sinh ra giữa ánh sáng mặt trời, tính tình trong sáng thuần lương như anh ta mới tin vào những điều này.
“Chuyện xưa thôi, nghe xong rồi bỏ”
“Câu chuyện này do ai kể với cô vậy?” – Lục Nhất hỏi.
“Tôi quên rồi. “ Phương Đăng nói đại.
“Tôi nghĩ người này chưa kể xong chuyện cũ rồi, không có lý do gì kết cục lại như vậy.
“Vậy anh muốn thế nào.” Phương Đăng cười, trêu ghẹo: “Chẳng lẽ anh muốn viết cho nó thêm cái kết”
Lục Nhất cũng cười, anh ta cầm chai nước suối, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ chọn cho nó cái kết khác… Dù con hồ ly đá không quay lại nữa, cũng không lý gì để cho chồn hoang nhỏ bé phải chịu cô đơn suốt một ngàn năm dài như vậy, nhất định phải có cái gì đó xuất hiện…”
“Ví dụ như chuột đất hay côn trùng chứ gì?”
“Cô không thể nói dễ nghe một chút sao?”, Lục Nhất cười như trẻ con, “Cô để tôi nghĩ đã, thích dạo trong vườn hoang nhất chính là chim, phải rồi, là chim”
“Một chú chim?” Phương Đăng hớp một ngụm nước, suýt nữa thì nghẹn.
“Sau khi nghe câu chuyện này tôi đã suy nghĩ kỹ” – Lục Nhất cố tình giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi nghĩ đó sẽ là một chú sơn ca cô đơn”
“Sao lại là sơn ca, sơn ca thế nào chứ?”
Lục Nhất cười nói: “Cô đừng hỏi tại sao nhiều như vậy, sơn ca là con chim tốt… ah.. một loài chim có ích! Cô đừng người, nghe tôi nói hết đã. Sau khi hồ ly đá ra đi, có một ngày, trong vườn xuất hiện con chim sơn ca bay đến, nó thấy chồn hoang nhỏ bé cô đơn, nên ngày nào cũng tới, đậu trên ngọn cây cất lên tiếng hát…”
“Dựa vào gì chứ?”
“Sao?” Lục Nhất bị cô hỏi bất ngờ, không giải thích được.
Phương Đăng nói: “Chuyện xưa của anh có chỗ vô lý, chim sơn ca kia dựa vào cái gì mà đối với chồn hoang tốt như vậy, còn ngày ngày ca hát cho nó nghe”
“Cô thật kỳ lạ, tại sao chuyện gì cũng nghĩ đến vấn đề quá xấu. Vậy cô nói đi, chồn hoang nhỏ bé kia dựa vào cái gì mà giao trái tim cho hồ ly đá?” Lục Nhất vốn là không phục.
Phương Đăng sửng sốt một chút, cô cũng không nghĩ đến điều này.
“Vì chồn hoang và hồ ly đá lúc đầu là đồng loại” – Cô cố gắng “cưỡng tình đoạt lý”
“Ai nói là không cùng chủng loại thì không thể đồng cảm? Sao cũng được, chuyện xưa của tôi là vậy đó, chim sơn ca mỗi ngày hát cho chồn hoang nghe, còn dùng mỏ tỉa lông cho nó. Chồn hoang lại có bạn, dường như được tái sinh” – Lục Nhất rất hài lòng về câu chuyện viết lại của mình.
“Không có tim thì sống thế nào?” Phương Đăng bĩu môi “Cha mẹ anh trước kia không kể truyện cổ tích cho anh nghe sao, anh đúng là đầu độc truyện thiếu nhi”
“Tôi không hiểu cô nghĩ gì, Phương Đăng, tin tưởng vào thứ tốt đẹp trên đời này khó khăn đến vậy sao?” Lục Nhất vừa đứng lên vừa tỏ ra hết sức cố chấp.
Phương Đăng cũng đứng dậy: “Có nhiều truyện cổ tích như vậy, sao không thấy cô công chúa nào từ trên trời bay xuống giải cứu ông già ham công nghệ này đi nhỉ?”
Lục Nhất nói suy nghĩ trong lòng: “Sao cô biết không có?” Nhưng cuối cùng không ai nói ra hết điều mình cần nói, đành phải tiếp tục cúi đầu cười.
Bị anh ta quấy rầy một lúc, trong lòng Phương Đăng cảm thấy dễ chịu hơn, cô đi dọc theo chân tường vòng ra đằng sau Phó gia Hoa viên, trước đây đã nhiều lần cô đều bước vào Phó gia Hoa viên từ chỗ này.
“Anh có muốn chính mắt nhìn thấy pho tượng hồ ly đá không?” Cô quay đầu mỉm cười, cởi bỏ giày cao gót.
“Muốn… Oh, cô không phải định leo tường vào đấy chứ?” Đừng làm vậy, coi chừng bị người khác bắt gặp” – Lục Nhất nhìn tứ phía, anh ta không nghĩ Phương Đăng sẽ hành động thế này, người chưa bao giờ làm chuyện xấu đương nhiên thấy khẩn trương.
“Sợ bị bắt gặp thì đừng lên tiếng”. Phương Đăng nghĩ may mắn hôm nay mình mặc quần dài. Thật ra cô đã quá rõ ràng, lão Thôi được Phó Thất đưa sang Mỹ dưỡng lão, khu vườn này đâu còn ai ở. Nhiều năm qua cô không làm trò leo tường, lúc đầu còn chưa sử dụng sức thật tốt, thích ứng một lúc, mới phát hiện vẫn còn khả năng này, chỉ phóng một phát đã leo lên trên nóc vách tường.
Lục Nhất chứng kiến cảnh “mỹ nhân leo tường” không khỏi mở rộng tầm mắt. Nhìn qua đã thấy Phương Đăng ngồi ung dung ở chóp tường, vỗ tay một cái, ngụ ý bảo anh ta làm theo.
Lục Nhất từ khi còn nhỏ ngay cả đi học muộn cũng chưa từng thử qua, đừng nói là trèo cây leo tường, nhưng ngay cả một cô gái yếu đuối cũng còn leo lên được, đừng nói nam nhân đại trượng phu như mình, đang do dự không biết có nên tháo giày không.
“Nè, tháo giày ra để ở đâu?” – Anh ta hạ thấp giọng thì thào.
Phương Đăng nhìn về khu vườn không trả lời anh ta, chỉ một lát sau, không chờ anh ta cởi giày ra, cô đã im lặng nhảy xuống trở về bên cạnh, mang giày vào đi một mạch. Trong mắt cô không còn tia sáng linh động như vài phút trước, cả người như đang hồn xiêu phách lạc tận nơi nào.
“Phương Đăng, cô sao vậy?”
Lục Nhất vội vàng đuổi theo hỏi.
Phương Đăng càng đi càng nhanh, dường như sau lưng có ma quỷ đuổi theo. Cô nhất định không nói cho Lục Nhất mới vừa rồi mình đã nhìn thấy gì.
“Cẩn thận”. Phó Kính Thù đi trên đường mòn thông qua hậu viện của Phó gia hoa viên, cỏ dại mọc chưa quá gối, từng tấc từng tấc cỏ nơi đây anh đều quá rõ ràng thông suốt, nhưng người khách mặc váy ngắn mang giày cao gót phía sau thì chưa rành lắm, nên anh không thể không quay đầu lại nhắc nhở.
Phó Kính Thù sau khi xử lý hoàn hảo công việc cá nhân thì gọi điện cho cô gái kia để yêu cầu gặp mặt chính thức, đối phương cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ là cô chủ động đề nghị địa điểm gặp mặt tại Phó gia Hoa viên, điều này có hơi nằm ngoài dự đoán của Phó Kính Thù. Nhưng anh nghĩ cha cô ta vốn có sở thích đối với biệt thự cổ, có “kỳ phụ” ắt có “kỳ nữ”, xem ra cũng không hẳn là vô lý.
Theo phép lịch sự, Phó Kính Thù trước tiên mời đối phương ăn bữa trưa trên đảo. Cô gái gọi là Cổ Minh Tử kia quả là sáng sủa trẻ trung như lời bà chủ Trịnh nói, hiếm thấy là cô cũng không giống như mấy “quý cô” mà Phó Kính Thù từng tiếp xúc qua, nếu không quá mức Tây hóa thì lại tỏ ra vô cùng kiêu ngạo; cô vui vẻ, tràn đầy nhiệt huyết, cư xử chừng mực, cũng gây ấn tượng đầu tiên khá tốt trong lòng Phó Kính Thù.
Sau khi ăn xong, Phó Kính Thù đưa Minh Tử đến Phó gia Hoa viên. Sau khi lão Thôi rời đi, bà chủ Trịnh cũng không màng đến việc mời thợ làm vườn coi sóc nữa, trước mắt cứ để cho nó hoang tàn, bà một mực tin rằng mình sẽ còn sống đến ngày thấy Phó gia Hoa viên xây dựng lại. Lần này trở về Phó Kính Thù mới phát hiện vườn hoa duy nhất phía sau Đông lâu cỏ dại cũng mọc um tùm, không còn hình dáng gì nữa.
Cổ Minh Tử theo Phó Kính Thù đi xem chung quanh một chút, dù lần đầu tiên tới đây, đối với phong cách, cách bày trí thậm chí còn cả tài liệu về kiến trúc, đặc điểm của Phó gia Hoa viên cô đều có xem qua, tỏ ra vô cùng hiểu biết, quả nhiên ảnh hưởng từ cha mình không ít.
Cô đi giày cao gót trên cỏ nên khó tránh trầy trật, phải để ý dưới chân, ánh mắt lại không ngừng nhìn xung quanh xem xét, dường như tiếc rẻ không dám bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào, lời nói cũng tràn đầy âm hưởng tán tụng.
“Trước kia ba tôi nói, Phó gia Hoa viên là tinh hoa đỉnh cao của lối kiến trúc thời đại nửa thực dân, tôi còn không tin. Sao mọi người lại nhẫn tâm để cho một nơi tốt thế này trở nên như vậy? Tây lâu chẳng còn nhìn ra nữa, Đông lâu thì khá hơn một chút, tiền viện và hai vườn hoa nhỏ thì càng đáng tiếc”. – Minh Tử thở dài nói.
Phó Kính Thù trả lời: “Một lời khó nói hết, lúc đầu khi người nhà tôi ra đi cũng là bất đắc dĩ, sau này thế cuộc và chính sách thì không thể ngờ đến được. Bây giờ nhà đã lấy lại được, nhưng người của Phó gia đa số đều không ở trong nước, Đại Phòng, Nhị Phòng, Tam Phòng có rất nhiều người, sản quyền cũng phức tạp, ai cũng có suy nghĩ riêng, việc xây dựng lại không phải chuyện dễ dàng. Nếu như không phải ba cô thần thông quảng đại, có thể thuyết phục tất cả mọi người của Nhị phòng ký vào khế ước cam đoan, sợ rằng không biết còn bỏ phế đến khi nào nữa”.
Minh Tử nói: “Ba tôi lần đầu tiên thấy Phó gia Hoa viên ở Đài Loan đã rất thích, nhưng sau đó người khác nói với ông, Phó gia Hoa viên ở Đài Loan chẳng qua chỉ là mô phỏng theo nhà cũ của Phó gia thật tại đây, do người nhà Nhị phòng di cư sang Đài Loan không muốn quên nguồn cội, xây dựng lại y theo ngôi nhà cũ. Lúc tôi chỉ mới mười mấy tuổi, ba tôi sang Đại Lục công tác, liền cố ý tìm đến đây, sau khi trở về, ông ở trước mắt chúng tôi thì thầm rất lâu, nói là tiếc nuối, một tòa nhà có phong cách, rộng lớn lại đặc biệt đến vậy mà bị bỏ lụn bại, thật không đành lòng. Nếu như ngôi nhà này thuộc về ông, dù tốn bao nhiêu công sức tiền bạc, ông cũng sẽ khôi phục nó lại hình dáng cũ. Tôi nghĩ từ đó trở đi, ông đã muốn mua lại Phó gia Hoa viên cho mình. Ba tôi là người đã muốn gì thì phải làm cho bằng được, nghe nói ông đã mất năm năm, từng bước từng bước thuyết phục hậu nhân Nhị phòng, dùng cách từ mềm mại đến cứng rắn để họ đồng ý chuyển nhượng tên sản quyền, thật đáng giật mình. Chẳng qua ông ấy không ngờ, hậu nhân nhiều nhất của Nhị phòng đều giải quyết xong, nhưng Tam phòng lại khó thuyết phục, bà nội của anh nói gì cũng không chịu buông Phó gia Hoa viên, còn nói nếu bán căn nhà cũ, bà có chết cũng không thể nhắm mắt”.
“Những người ở thế hệ của họ có lòng tin hơn chúng ta rất nhiều” – Phó Kính Thù đẩy cỏ dại trước mặt để vạch đường cho Minh Tử – “Nếu như bà đồng ý bán Phó gia Hoa viên, bây giờ chúng ta cũng không đứng tại chỗ này”
Minh Tử chợt cười nói: “Anh không biết thôi, ba tôi rất hài lòng về anh. Ngày nào cũng khen anh là người có bản lĩnh hiếm thấy so với thanh niên đồng trang lứa, cái gì cũng giỏi. Tôi cảm thấy trước đây ông để mắt đến Phó gia Hoa viên, bây giờ lại coi trọng anh hơn. Nếu ông ấy là phụ nữ, nói không chừng sẽ tự mình gả cho anh. Thật giống như nếu tôi không gặp được anh sẽ ôm hận cả đời”.
“Vậy còn cô, cô nghĩ thế nào?” Phó Kính Thù cười khẽ, dù sao cũng đều là chuyện đặt lên bàn thương lượng, anh cũng không cần tỏ ra kiểu cách.
Anh thẳng thừng hỏi ý kiến của cô. Nếu là người khác, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, Minh Tử nói không chừng cho rằng đối phương hỏi như vậy là hết sức đường đột, nhưng hết lần này đến lần khác những lời tương tự nói ra từ miệng Phó Kính Thù, đem đến cho cô cảm giác như “nước chảy thành sông”, có vẻ như chỉ tự nhiên mà nói. Cô so với anh trẻ tuổi hơn, dáng dấp cũng hấp dẫn hơn người, gia thế tài sản cũng không thua kém một nam nhân như anh, nhưng trên người anh giống như có điều gì rất đặc biệt, dường như bất kỳ thời khắc nào cũng thuyết phục người ta, khiến người ta cảm động, làm người ta mềm lòng, gặm nhấm người ta, để người ta cảm thấy anh nói gì, làm gì đều vô cùng chính đáng. Ngay cả dáng vẻ của anh khi mỉm cười hay cất giọng, nhìn như không hề có chút tấn công nào, nhưng người khác lại sẽ cảm thấy anh là đúng, hơn nữa còn tâm phục khẩu phục. Cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao cha mình lại công nhận anh đến vậy.
Nhưng cô dù sao cũng không phải là người dễ dàng bị định đoạt. Mặc dù từ nhỏ Minh Tử đã hiểu cô là con gái duy nhất trong nhà, đến lúc tìm một nửa cho mình cũng không thể nào không cân nhắc đến lợi ích gia đình, nhưng một cô gái trẻ như cô, làm sao có thể đối với chuyện tương lai chung thân đại sự của mình mà mơ mộng.
Cô hỏi Phó Kính Thù: “Anh cảm thấy chúng ta nghe theo sắp đặt của người nhà là lựa chọn duy nhất sao?”
Phó Kính Thù trầm ngâm nói: “Họ là người đi trước đã trải qua rất nhiều sóng gió, một đường đi tới, cái nhìn cũng sẽ càng lúc càng sáng tỏ. Tôi sẽ không vì sự kiên trì của họ mà bỏ qua một lựa chọn đúng đắn”
“Vậy, anh tin vào tình yêu chứ?” – Minh Tử đi vòng qua trước mặt Phó Kính Thù, nghiêm túc hỏi.
“Tôi chỉ tin vào những thứ có thể nhìn thấy” – Phó Kính Thù hỏi ngược lại: “Theo cô thế nào là tình yêu”
Minh Tử đi mấy bước, dừng lại nói vu vơ: “Tôi nghĩ, tình yêu là vật chúng ta không thể nắm trong tay, vừa nguy hiểm, vừa không ổn định, không biết lúc nào đụng phải nó, nó liền “bùm” một cái khiến anh choáng váng”
Phó Kính Thù bị bộ dạng “bùm” một tiếng của cô chọc cười: “Cô nói giống như là bom nổ vậy”
“Anh đã gặp được bom nổ kiểu này chưa?” Minh Tử cười hỏi.
“Bom nổ là chất tàn phá. Mọi người gặp phải nó, không phải đầu tiên đều suy nghĩ làm thế nào loại bỏ nó, hay là tránh xa nó hay sao?”
“Nhưng tôi luôn nghĩ, trên đời này ít nhất nên nếm thử mùi vị bị nổ choáng váng một lần.” Minh Tử nháy mắt nói. “Phải rồi, Phó tiên sinh, nghe nói anh vẽ rất đẹp, có cơ hội có thể cho tôi xem tác phẩm của anh không?”
“Cô muốn thưởng thức tác phẩm của tôi, sợ rằng lúc đó cô không tránh khỏi bị nổ choáng váng đâu” Phó Kính Thù đùa lại.
Minh Tử nói: “Mẹ tôi từng nói, một thương nhân thuần túy thì rất vô vị, cha tôi nếu không có sở thích sưu tầm nhà cổ nhất định sẽ không có gì thú vị cả. Tôi đang vì bản thân sau này muốn tìm một chút điểm tô cho cuộc sống.”
Phó Kính Thù không biết cô ta từ đâu nghe được chuyện vẽ vời của anh, thực ra những năm gần đây anh rất ít cầm bút vẽ, giống như sở thích chăm sóc hoa cũng từ từ bị bỏ lại vậy, quá nhiều chuyện để anh bận tâm hoàn thành. Thứ anh ghét nhất, cũng là thích nhất, và cũng có thể cho l2 đẹp nhất chính là bức họa treo trong phòng ngủ của Phương Đăng.
“Nói không chừng vài năm nữa, cô sẽ phát hiện sự ổn định thuần túy là an toàn nhất” – Phó Kính Thù nói: “Còn nữa, tôi gọi cô là Minh Tử, cô cũng không cần gọi tôi là Phó tiên sinh”
“Vậy tôi gọi anh là gì? Chú Phó sao?” Minh Tử nói đùa.
“Kêu tôi là Phó Thất đi”
“Phó Thất” – Minh Tử cảm thấy cách xưng hô này rất thú vị, cười lớn lặp lại lần nữa, chợt dậm chân – “Nhột quá, có muỗi.”
Vườn của Phó gia Hoa viên cỏ hoang um tùm, hai chân cô lại để trống, nếu không có muỗi cắn mới là chuyện lạ. Cũng may Phó Kính Thù từ sớm đã nhắc nhở, cô tạm thời ghé siêu thị mini đối diện mua một lọ nước hoa.
Minh Tử không ngừng bận rộn đem lọ nước hoa xịt lên chân, vừa không muốn rời khỏi Phó gia Hoa viên sớm, vừa cảm thấy con muỗi kia quá phiền phức.
“Mùi này hắc thật, Phó Thất, anh có ngửi được mùi nước hoa này không?” Minh Tử khổ sở hỏi.
Cô khom người, mái tóc dài phủ bờ vai, che nửa mặt. Mùi vị đặc trưng của nước hoa xịt phòng Lục Thần bay quanh người, vừa nồng nặc vừa mát mẻ. Phó Kính Thù nghe một tiếng: “Phó Thất” liền nảy sinh ra ảo giác, dường như một giây sau đó, cô gái kia cũng ngước mặt lên, mái tóc còn ướt dựa vào ngực anh, trên người cũng có mùi nước hoa xịt phòng này, giọng nói run run: “Tiểu Thất, trên đời này lúc nào cũng có một kẻ ngốc…”
Đã lâu mới quay về Phó gia Hoa viên, Phó Kính Thù trong phút chốc không biết trước mặt mình là huyễn hay là thật, trong lòng bỗng rung lên, thiếu tự chủ, đưa tay đỡ lấy tóc cô vén nhẹ ra sau gáy.
Minh Tử ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt trong sáng của anh từ mê mang chuyển sang kinh ngạc, tiếp theo là cảm giác có lỗi, so với trước có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều.
“Anh cũng ghét mùi này sao?” Cô không hiểu.
Phó Kính Thù lắc đầu: “Đây là mùi hương thơm nhất tôi từng ngửi”.