Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
07
Trước kỳ thụ thai tốt nhất năm sáu ngày, San San lên mạng tìm hiểu. Kể ra San San còn theo kịp thời đại hơn cả Lục Thư vì Lục Thư đến giờ vẫn chưa biết internet là gì. San San tìm các tư liệu về tâm lí tình dục, về những trở ngại trong tâm lí tình dục, giáo dục tình dục v.v... Trong bốn hôm miệt mài tra cứu tài liệu căng thẳng, cô nắm vững vấn đề này chẳng khác gì chủ nhiệm Lưu.
San San đã thỏa thuận với Lục Thư, cô không thể “dạy” Nhất Ức Lục tại nhà cô được như vậy là không tôn trọng Vương Thảo Căn, và cũng để Vương Thảo Căn tránh có cảm giác nhà mình đã bị nhơ nhuốc, như vậy sau này sẽ khiến ông có suy nghĩ đứa bé cô sinh là cốt nhục của người khác. Nghĩ vậy, Lục Thư và San San đã tìm một khách sạn kiểu nhà công vụ, nội thất đầy đủ, sạch sẽ, dễ chịu lại có không khí như trong gia đình, điều này sẽ khiến cho Nhất Ức Lục cảm thấy thoải mái, tự nhiên.
Lục Thư đã nói rất rõ với Nhất Ức Lục, lần này là giúp đỡ một người phụ nữ tên là San San, chị ấy muốn có con nhưng tỉ lệ mang thai thành công bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo là rất nhỏ, cho nên chị ấy muốn quan hệ tình dục trực tiếp với cậu. Nhất Ức Lục không chút hoài nghi, cậu chỉ băn khoăn rằng mình còn chưa biết “quan hệ tình dục” với phụ nữ. Lục Thư an ủi:
- Không sao, đến lúc ấy San San sẽ dạy em, chị ấy bảo em làm thế nào em cứ làm đúng như chị ấy bảo, cứ như thế là được, đơn giản thôi mà.
Sau bữa cơm chiều, Lục Thư dẫn Nhất Ức Lục đến khách sạn, San San đang ngồi đợi hai chị em Lục Thư ở trong phòng. Lục Thư liền giới thiệu hai người với nhau. Trước khi về, cô nói với em mình:
- Chị San San là bạn tốt của chị, nên em cố gắng giúp chị ấy nhé. Chị ấy bảo em làm gì, em cứ làm đúng như thế là được. Giúp người ta cũng là giúp mình, em ạ.
San San đã lên kế hoạch tỉ mỉ và vạch ra các bước tiến hành từ trước. Cô biết mình không nên dùng sắc đẹp để dụ dỗ Nhất Ức Lục, làm như vậy sẽ khiến cho một thanh niên chưa từng biết mùi đời trở nên căng thẳng. Cậu ta đến đây là giúp đỡ mình chứ đâu phải để tìm thú vui. Cô thấy cần phải làm cho Nhất Ức Lục hiểu rằng đây là một việc chính đáng, giống như việc cậu ta giúp chủ nhiệm Lưu rửa xe. Đầu tiên cần phải thu hẹp khoảng cách của hai người, rồi làm thế nào để tăng thiện cảm để trở thành bạn bè. Tự tin với ma lực và bản lĩnh của mình, chỉ cần một đêm San San tin chắc rằng cô và Nhất Ức Lục có thể thoải mái tâm sự tất cả mọi chuyện; có vui vẻ, thoải mái thì Nhất Ức Lục mới có thể như Lục Thư nói: “Chị San San bảo em làm gì, em cứ làm đúng như thế!”.
Về mặt này, San San đa mưu nhiều kế hơn Lục Thư. Đó là điểm khác biệt giữa “tiểu thư tại chỗ” và “tiểu thư đi khách”. Mục tiêu của “tiểu thư tại chỗ” thường không cố định, họ phải tự đi tìm trong đám người hỗn loạn, đông đúc và áp dụng những mánh khóe khác nhau cho từng loại khách; đối tượng và kĩ năng chiều khách cũng tinh vi hơn. Còn “tiểu thư đi khách” tuy luôn trong trạng thái đánh du kích, nhưng họ có thể dễ dàng tìm khách chỉ bằng vài cú điện thoại, đi một cuốc taxi là đến được địa điểm “hành sự”, mà việc chiều khách cũng đơn giản hơn. Loại tiểu thư này không cần bày mưu tính kế, bởi vậy họ không phải động não mấy.
San San cũng như Lục Thư, chỉ mặc quần áo đi làm thường ngày, không hở vai hở ngực, không son phấn lòe loẹt. Nhất Ức Lục hôm nay mặc bộ quần áo công nhân như mọi ngày, chỉ là sạch sẽ hơn một chút. San San nghĩ, nước cờ đầu tiên đi như vậy là ổn rồi, không nên để cho Nhất Ức Lục thấy hai người quá khác biệt, phải làm cho cậu ta cảm thấy họ chỉ là một đôi trai gái bình thường.
Nhất Ức Lục bước vào phòng, không dám nhìn thẳng vào San San mà cứ bâng quơ đưa mắt nhìn đồ đạc trong phòng, dường như cậu ta hứng thú với căn phòng này còn hơn San San. Thấy vậy, San San liền mở lời đề nghị, căn phòng này hơi nóng, cô muốn giúp cậu cởi bớt áo ngoài. Nhất Ức Lục vội đáp:
- Để tự em! Để tự em!
San San nghe vậy thì dừng tay, cô chỉ đứng phía sau đỡ hộ cậu chiếc áo jaket, rồi treo ngay ngắn lên mắc áo.
Sau đó, San San mời Nhất Ức Lục ngồi xuống sofa, rồi cô ngồi gần lại cậu, vừa gọt táo vừa ôn tồn hỏi chuyện:
- Tôi nghe Lục Thư kể Nhất Ức Lục thích giúp đỡ người, lại yêu lao động. Cậu thật là một thanh niên tốt!
Nhất Ức Lục miệng ầm ừ, không biết nói gì.
Qua bước thăm dò đầu tiên, San San nhận ra một điều: Khi trò chuyện với Nhất Ức Lục, không nên quá nghiêm túc, hoa mĩ như cấp trên biểu dương nhân viên, thầy giáo biểu dương học sinh; mà phải thật thoải mái, tốt nhất là phải ngu ngơ, ấu trĩ một chút như lời Lục Thư dặn cô “phải ngờ nghệch như kiểu nói của Nhị Bách Ngũ ấy”. Thế là, San San lập tức thay đổi thái độ:
- Chẳng hiểu sao mà tôi lại chúa ghét làm việc? Hễ cứ làm một tý là tôi lại thấy trong người khó chịu, bức bối hết chỗ này đến chỗ kia. Cậu dạy tôi nhé, làm thế nào để mỗi khi làm việc là thấy trong người khoan khoái, dễ chịu như cậu ấy!
Quả nhiên là có hiệu quả tức thì! Nhất Ức Lục cười bẽn lẽn, cầm miếng táo lên ăn:
- Thực ra, em không tốt như chị nói đâu. Chỉ có điều được làm việc là em thấy vui, nếu không có việc để làm mà cứ ngồi một chỗ là em thấy buồn chết đi được. Tính em vốn thích chạy nhảy chơi đùa.
- Chà chà! - San San cố ý vỗ nhẹ vào mu bàn tay Nhất Ức Lục, cốt để chuẩn bị cho sự tiếp xúc thân mật tiếp đó - Hóa ra tôi với cậu giống nhau ghê! Tôi cũng thích chạy nhảy chỗ này chỗ nọ. Cậu thích đi đâu? Sau này chúng ta cùng đi chơi nhé!
Nhất Ức Lục lại cười:
- Em với chị không chơi với nhau được đâu. Em chỉ thích đến những nơi đông người, như đến công trường chơi là thích nhất.
- Ở công trường thì có gì mà chơi? Người ta đến đó chỉ để làm việc thôi. - San San làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
- Đúng rồi! Làm việc cũng là chơi đấy chứ!
- Đúng rồi, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Tôi chưa hiểu tại sao làm việc cũng là chơi? - San San nũng nịu gặng hỏi, thậm chí còn ngây thơ hơn cả Nhị Bách Ngũ.
- Được! Em nói cho chị nghe nhé!
San San quả không hổ là một người từng lăn lộn ở chốn trăng gió, niềm hứng thú của Nhất Ức Lục lập tức bùng lên.
- Ví dụ thế này nhé, có người rất thích chơi mạt chược, dù thua cháy túi vẫn đánh, vẫn vui! Vì sao vậy, vì khi đánh mạt chược, anh ta cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ! Hay như có người thích câu cá, chẳng cần biết hôm nay có câu được con nào hay không, bởi vì ông ta đi câu chỉ cốt tận hưởng niềm vui câu cá mà thôi. Lại có người rất thích hát, bất kể người khác có muốn nghe anh ta hát hay không, có chịu nổi giọng hát ấy hay không, anh ta vẫn cứ mặc nhiên hát hết bài này đến bài khác! Vì sao vậy? Vì anh ta có niềm vui trong việc đó. Em nói với chị nhé, bất cứ việc gì làm cho mình vui vẻ, thì đó là chơi đấy! Mọi người thấy em thích làm việc lại cho rằng em rất chịu khó, khen em là một “thanh niên tốt” như chị vậy, nhưng thực ra em làm việc là vì em thấy vui giống như người chơi mạt chược, người ca hát, người câu cá. Em làm việc, nhưng kỳ thực là em đang hưởng thụ, em đang chơi! Bây giờ chị đã hiểu chưa nào?
- Chà, chà! - San San ôm lấy vai Nhất Ức Lục lắc lắc. - Thế thì tôi hiểu rồi! Cậu hư quá! Cậu hư quá! Mọi người cứ tưởng cậu là người chịu thương chịu khó, té ra là cậu đang chơi! Cậu xem làm việc là chơi bời! Chả hóa ra là cậu đang hưởng thụ thú vui đó sao? Cậu đã “vui chơi hóa lao động”! Tôi nói thế đúng không nào?
Nhất Ức Lục thực sự vui sướng, câu “vui chơi hóa lao động” của San San đã nói lên được ý nghĩ không sao diễn tả được của cậu. Nhất Ức Lục cảm thấy San San chính là tri kỷ của mình.
- Đúng! Đúng! Chính xác là như vậy đấy!
- Thế thường ngày cậu có lên mạng không? Có biết chơi điện tử không? Cái trò đó cũng hay đấy chứ nhỉ?
- Làm sao mà em lại không biết chơi điện tử. Ở Thâm Quyến em cũng chơi nhiều rồi, nhưng chơi mãi cuối cùng phát hiện ra là không phải em chơi điện tử, mà là điện tử “chơi” em! Em thấy vô bổ nên không chơi nữa!
- Vậy cậu có hay chat trên QQ không? Chat được thì sẽ có nhiều bạn lắm, cậu có thích không? Trò đó hay lắm! - San San vốn rất thích lang thang, chát chít trên mạng, ở đó cô có vô số bạn bè buôn chuyện linh tinh.
- Chị San San, em nói này! - Nhất Ức Lục vứt hạt táo đi, nói rất nghiêm chỉnh - Không cần nhiều bạn bè làm gì, trên đời chỉ cần hai ba người bạn tâm giao là đủ! Em tội gì phải bỏ phí thời gian và tinh thần ra để làm quen với một đống người mà mình không biết mặt! Em biết mạng QQ, nhưng em không vào đấy! Ở đó toàn là những người không có bạn bè thực sự nên mới phải tìm đến thế giới ảo để kết bạn linh tinh. Cũng có người chân thật, nhưng đa phần bọn họ đều mang mặt nạ giả dối. Thật thật giả giả, chẳng khác gì mê hồn trận, làm cho người ta tối tăm cả mặt mũi, không hiểu ai là thật, ai là giả nữa! Lừa phỉnh nhau thì nhiều, còn kết giao bạn bè theo đúng nghĩa chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có lúc chị cứ tưởng rằng đang trò chuyện với một giáo sư đại học, nhưng kỳ thực người đó học tiểu học cũng không xong; có lúc chị nghĩ mình đang kết bạn với một thanh niên hai mươi tuổi, nhưng thực ra “chàng ta” đã ngoài năm mươi.
San San thực sự bất ngờ, hóa ra cô mới là người bị Nhất Ức Lục thuyết phục. Cậu nói:
- Em thích một cuộc sống giản đơn, không muốn lúc nào cũng suy tính chuyện nọ chuyện kia! Em chỉ thích những gì tự nhiên, không nhân tạo.
San San cảm thấy càng thêm mến phục Nhất Ức Lục, cô nghĩ đã đến lúc phải dẫn dắt Nhất Ức Lục vào chuyện tình dục.
- Chị vẫn còn chỗ chưa rõ - Nhất Ức Lục đã ở trong vòng tay của San San lúc nào không biết. Từ lúc San San nói ra năm chữ “vui chơi hóa lao động” thì Nhất Ức Lục cảm thấy rất gần gũi với cô, nên cậu mặc cho San San ôm mình - Tôi nghe chị cậu nói, chả hiểu vì sao mà cậu lại không có chút hứng thú gì với con gái? Như vậy là không tự nhiên đâu! Cậu không thích chơi với các cô gái sao? Cậu hư quá! Cậu biết không, chị cậu rất mong cậu sớm có con để được bế cháu, cậu chẳng nghĩ đến chị chút nào cả.
Nghe nhắc đến chị mình, vẻ mặt Nhất Ức Lục trầm hẳn xuống. Cậu cảm thấy người phụ nữ này hiểu mình hơn cả Nhị Bách Ngũ, đáng là tri kỷ của mình. Chị ấy hiểu biết hơn Nhị Bách Ngũ mà lại là bạn tốt của chị mình, cho nên cậu không kìm được nói ra những suy nghĩ từ đáy lòng với San San:
- Sao em lại không nghĩ đến chị em được! Chị ấy chăm lo cho em đến tận năm em tám tuổi mới chịu xa em lên thành phố tìm việc làm. Lớn lên một chút, có lần thấy một đứa bé quấy khóc ngằn ngặt ở trong thôn, em liền nghĩ khi em mới sinh ra chắc cũng vậy, nào là phải bón cháo, mớm cơm, lại còn thay tã nữa. Rồi nhìn đến các bạn gái trạc tuổi em vui vẻ đeo cặp đến trường, em lại nghĩ, lúc mười tuổi chị em không được vui vẻ như các bạn gái khác, mà phải cõng em đến lớp. Thậm chí đến giờ ra chơi, chị em cũng không thể chơi đùa với các bạn, vì phải cõng em sau lưng! Chị em cứ cõng em cho đến khi em tự mình đi được, có thể nói em đã lớn lên từ trên lưng chị em! Nghĩ đến những việc ấy, lòng em khác nào như bị dao cắt! Em nói với chị điều này nhé, chị em cho rằng em không thích đi học, chị có biết vì sao em lại như vậy không? Hồi đó em cũng biết, chị em vất vả kiếm tiền để em có thể học đến khi tốt nghiệp đại học, nhưng chẳng may bố em gặp tai nạn; xương sườn bị gẫy nên bố em không làm ruộng được, thế là trong nhà có hai người chỉ biết ăn mà không biết làm gì cả, gia cảnh như vậy nếu em tiếp tục đi học thì sẽ tiêu tốn rất rất nhiều tiền? Bao nhiêu nhọc nhằn sẽ lại dồn hết lên vai chị em. Em rất ngại tâm sự với chị em điều đó! Cho nên, hễ cứ đến giờ lên lớp em lại bỏ học đi chơi loanh quanh. Em không muốn tốn tiền của chị, nên làm ra vẻ không thích đi học, để cho chị em không cực nhọc lo toan nữa!
Nhất Ức Lục ngừng một lát, cười cười với vẻ cười cam chịu:
- Nào ngờ, về sau điều kiện kinh tế của chị em tốt lên nhưng em đã nhiễm phải thói quen không thích đi học nữa rồi! Vả lại, em thấy phương pháp giáo dục của chúng ta chẳng tốt chút nào! Thầy giảng kiểu gì mà chẳng tạo được chút hứng thú học hành nào cho học sinh, thế nên em cảm thấy chỉ nhận biết được mặt chữ rồi ở nhà tự xem thêm sách là đủ!
Nói đến đây, Nhất Ức Lục quay lại, nhìn thẳng vào San San:
- Hồi em còn ở nhà chị em, có một tối chị ấy vào phòng em rồi ôm em ngủ. Chị ấy cứ nghĩ là em ngủ say rồi nhưng thực ra em có ngủ đâu! Em buồn lắm, muốn nói gì đó nhưng không nói được! Chị em đi rồi, em mới dám khóc! Cho nên em không muốn ở cùng với chị em mà chuyển đến ở trong lán gỗ của công nhân. Trên đời này, em chỉ yêu thương mỗi chị em! Cho nên em mới không có tình cảm gì với những người phụ nữ khác.
Khi Nhất Ức Lục quay mặt lại, San San liền áp mặt mình vào mặt cậu, những giọt nước mắt chân tình ứa ra. San San ôm chặt lấy Nhất Ức Lục::
- Những lời của cậu làm tôi buồn quá! - San San ứa nước mắt nói tiếp - Bây giờ tôi mới biết vì sao cậu lại không quan tâm đến những người con gái khác! Nhưng cậu cần hiểu rằng, trong cuộc đời con người ta có rất nhiều dạng tình cảm khác nhau; ngoài tình thân ruột thịt giữa hai chị em ra, còn có một loại tình cảm nữa là tình yêu nam nữ. Tình cảm cậu dành cho chị gái là tình máu mủ; cậu không thể làm chuyện gì mạo phạm đến chị mình được! Sao cậu không thử nghĩ xem, chị gái cậu không thể có con với Đào, vì anh ấy đã có gia đình riêng, đúng thế không? Anh ấy lại còn có chức có quyền chứ không phải người dân bình thường, nếu họ có con với nhau mà mọi người biết được thì không phải chuyện chơi đâu! Chị cậu yêu anh ấy, nhưng tình yêu đó ấy không thể ra hoa kết trái được. Sau này về già chị cậu sẽ ra sao? Chị ấy sẽ là một bà già cô độc, cậu nghĩ xem tình cảnh ấy có đáng thương xót không? Chị cậu giờ chỉ mong cậu sớm cho chị ấy một đứa con, cho dù đó là đứa bé được sinh ra từ cậu và một người con gái khác thì chị ấy cũng sẽ yêu thương nó như con ruột! Năm nay chị ấy đã ngoài ba mươi, đó là cái tuổi đáng ra phải được bế ẵm con cái rồi. Thế mà cái đồ xấu xa nhà cậu lại cứ làm cho chị ấy thất vọng! Cậu nói đi, cậu ăn ở như vậy có phải đạo với chị ấy không? Cậu đã lớn như thế này rồi cũng nên yêu đương đi chứ! Có như vậy cuộc sống của cậu mới tự nhiên! Chẳng phải cậu thích tự nhiên hay sao? Tôi nghe nói, cậu thích một cô tên là Nhị Bách Ngũ, người đó tôi đã gặp rồi, cô ấy trông rất xinh xắn lại khôn ngoan, lanh lợi! Nhưng cậu lại chẳng chịu động chạm gì cô ấy, như vậy là không đúng, là không tự nhiên đâu nhé!
Những lời đó của San San khiến Nhất Ức Lục rất xúc động nghĩ tới chuyện chị mình không thể có con, sau này sẽ trở thành một bà già sống vò võ cô đơn, bất giác Nhất Ức Lục cúi đầu thương cảm. San San xúc động, cô ôm chặt lấy chàng trai rồi nhẹ nhàng vuốt ve an ủi. Ít phút sau, Nhất Ức Lục dường như đã nhận thức rõ được mọi điều, cậu như sực tỉnh khỏi những giây phút nặng nề.
- Đúng vậy! Em thích Nhị Bách Ngũ! Cô ấy cứ cười em nói gì cũng thêm hai từ “chẳng qua”, nhưng giờ em đã sửa được rồi. Này! Chị San San, nãy giờ nói chuyện với chị em không nhắc đến từ đó nữa phải không?
San San vội nói:
- Đúng! Không nhắc đến! Hôm nay cậu nói chuyện rất trôi chảy, lưu loát, chị không nghe thấy cậu nói từ “chẳng qua” đó lần nào cả! Cậu ngoan lắm! Sửa lỗi rất nhanh! Cậu nói cậu thích Nhị Bách Ngũ vậy sao cậu lại không động chạm gì đến cô ấy?
Nhất Ức Lục đáp:
- Em cho rằng khi thích một cô gái nào,em phải tôn trọng người ấy. Làm sao em lại có thể suồng sã với cô ấy được?
- Cái anh chàng ngớ ngẩn này! Nhị Bách Ngũ chỉ mong cậu động vào người cô ta đấy! Thanh niên nam nữ yêu nhau, ôm ấp nhau là chuyện thường tình và tự nhiên; không làm thế mới là không bình thường, không tự nhiên đấy! Cậu nhìn chị này, chị thích cậu nên mới ôm cậu đấy chứ! Nếu chị không thích cậu thì chị ôm cậu làm gì? Cậu nên thuận theo tình cảm tự nhiên mới đúng! Cậu thử nghĩ xem như vậy có đúng không? Những lời đó, chị Lục Thư chưa nói gì với cậu sao?
- Em nói với chị San San thế này nhé! Sở dĩ hôm nay em chuyện trò trôi chảy là vì chị đối xử với em như một người trưởng thành. Còn chị gái em có một trở ngại tâm lý là lúc nào cũng coi em như đứa trẻ lên tám! Do vậy, cứ hễ đứng trước mặt chị ấy là tự nhiên em lại thấy mình cứ như đứa trẻ lên tám thật ấy.
Té ra Nhất Ức Lục cũng biết thế nào là trở ngại tâm lí! San San thầm ngạc nhiên. Cô phát hiện Lục Thư hóa ra chẳng hiểu gì về em mình cả. Quả đúng như Nhất Ức Lục nói, nguyên nhân lớn nhất là vì Lục Thư không coi Nhất Ức Lục như một thanh niên trưởng thành mà luôn cho rằng em mình vẫn mới lên tám. Trong đầu Lục Thư, Nhất Ức Lục mãi mãi là cậu bé tám tuổi trong cái khoảnh khắc cô quay đầu lại nhìn thôn xóm dần xa để lên thành phố tìm việc. Khi đó, Nhất Ức Lục dặn cô gửi cho mình “ống trúc có nhiều lỗ, thổi kêu thành tiếng”. Bởi thế Nhất Ức Lục đành dừng lại ở tuổi lên tám trong tâm trí của chị mình. Sau đó, hai chị em họ cũng không nói chuyện, tâm sự như những người trưởng thành, San San cũng nhận ra rằng, Nhất Ức Lục kì thực còn hiểu biết hơn, sâu sắc hơn Lục Thư, cậu còn “chín” hơn chị gái về mọi mặt, và chủ kiến của cậu hoàn toàn không giống như Lục Thư. San San lấy làm tiếc đã không mở máy ghi âm trong di động để ghi lại những lời nói của Nhất Ức Lục cho Lục Thư nghe, cô nghĩ việc đó sẽ giúp cho Lục Thư nhiều hơn là cô giúp cho Nhất Ức Lục.
108
Đêm nay đương nhiên không phải lúc thảo luận về vấn đề trở ngại tâm lí, San San liền lái sang chuyện khác:
- Hôm nay chị cậu nói cậu đến giúp tôi, khó khăn của tôi cũng gần giống như của chị cậu. Tôi muốn có con nên đã tìm đến chủ nhiệm Lưu để xin tư vấn. Ông ấy nói rằng hệ sinh dục của tôi hoàn toàn bình thường, thụ tinh nhân tạo sẽ không tốt bằng việc thụ tinh theo con đường tự nhiên, làm như thế đứa bé sinh ra sẽ khỏe mạnh hơn. Còn Lục Thư thì than thở cậu không biết quan hệ tình dục như thế nào, nên nhờ tôi dạy cho cậu. Chỉ cần cậu không căng thẳng là được. Sau này chẳng phải cậu còn làm chuyện ấy với Nhị Bách Ngũ hay sao? Việc đó rất dễ, đa phần mọi người sinh ra đã biết.
- Thế sao em lại không biết? - Nhất Ức Lục ngây ngô hỏi - Hay em sinh ra đã thế rồi. Thật đáng xấu hổ!
- Sao cậu lại không biết chứ? Cứ nghe chị nói đã! - Chuyên gia gỡ rối tâm lí tình dục San San chỉ dạy - Đó là vì từ trước đến nay, cậu chỉ biết đến chị gái, những người con gái khác không có cách nào bước vào thế giới tình cảm của cậu được. Tuy cậu rất tốt với Nhị Bách Ngũ nhưng đó chỉ là tình bạn, chị cậu đã ngăn cản tình cảm của cậu với các cô gái, cho nên cậu không thể yêu thương người khác. Cậu đừng tưởng chỉ có chị cậu mới gặp trở ngại tâm lí, chính cậu cũng có đấy. Trở ngại tâm lí của cậu chính là hình ảnh chị gái đã che lấp hết các cô gái khác! Trong tâm thức cậu biết hai chị em không thể có tình cảm nam nữ, chính vì thế nên cậu không có chút mảy may rung động trước cô gái nào khác! Đó không phải bẩm sinh đã vậy, mà là do tâm lí của cậu ngăn chặn cậu! Cậu chỉ cần phân biệt rõ thế nào là tình thân, thế nào là tình yêu rồi cậu sẽ biết quan hệ tình dục ngay! Tôi nghe nói Nhị Bách Ngũ rất yêu cậu. Cậu cứ như thế này là phụ lòng, là rất không phải với cô ấy! Hôm nay tôi sẽ chỉ cậu cách quan hệ nam nữ để sau này cậu sẽ biết phải làm như thế nào với các cô gái. Cậu có hiểu làm tình là gì không?
- Cái ấy thì em hiểu, phim ảnh cũng hay có những đoạn về chuyện đó! Chủ nhiệm Lưu đã giảng cho em nghe về việc này rồi.
San San đã vén màn mây cho Nhất Ức Lục thấy được mặt trời, cậu nói rất thật thà:
- Chị San San, chị nói rất phải! Trở ngại tâm lí của em đúng như chị nói: Trong mắt em chỉ có một mình chị gái! Hôm nay nhờ chị mà em đã rõ! Lý thuyết thì em biết rồi nhưng chị phân tích như thế càng khiến em hiểu sâu hơn. Em có thể khẳng định em yêu Nhị Bách Ngũ thật. Chẳng qua... Ôi! Xin lỗi chị! Em lại nhắc đến từ đó rồi! Em hiểu làm tình là thế nào, nhưng không biết cách để thực hiện. Chị dạy em nhé, để sau này em sẽ cùng Nhị Bách Ngũ sinh con cho chị gái em!
- Tốt!
San San hướng dẫn Nhất Ức Lục. Bước một, phải trút bỏ hết quần áo rồi nằm lên giường, cơ thể của hai người phải sát vào nhau. San San tận tình chỉ dạy Nhất Ức Lục cách ôm nhau thế nào để kề mặt gần nhau, còn những động tác sau thì không có gì khó khăn cả. Nhưng những tình tiết tiếp đó, xin các bạn cho phép tôi được bỏ qua, vì nếu tôi miêu tả chi tiết quá thì e rằng bộ Tiền truyện về nhân vật kiệt xuất tương lai của Trung Quốc phải đợi đến năm 2020 mới có khả năng được xuất bản.
Nhưng mặc dù San San đã dùng hết cách mà cái ấy của Nhất Ức Lục vẫn không sao cương cứng lên được, cậu ta đỏ mặt tía tai, luôn miệng nói:
- Xin lỗi! Xin lỗi!
San San thấy người Nhất Ức Lục đẫm mồ hôi, thi biết rằng không thể gượng ép thêm nữa. Điều này cô đã sớm dự liệu, San San liền lấy ra một viên thuốc từ trong túi xách:
- Không sao, không sao! Cậu đừng căng thẳng quá, chúng ta thư giãn một chút nhé. Tôi có loại thuốc tạo hưng phấn đây. Tôi uống một nửa, cậu uống một nửa, nghỉ một lát rồi chúng ta lại tiếp tục nhé. Như thế được chứ?
- Nhất Ức Lục vội nói “Được! Được!”. San San chỉ đưa cho cậu nửa viên thuốc, cô sợ dùng nhiều quá sẽ gây ra tác dụng phụ cho Nhất Ức Lục, còn cô thì không uống nốt nửa viên còn lại mà chỉ giả vờ nuốt trước mặt cậu. Nhất Ức Lục chẳng chút nghi ngờ, chỉ một hớp nước là đã uống xong nửa viên thuốc. Lúc ấy cũng đã hơn chín giờ đêm, đúng giờ đi ngủ của Nhất Ức Lục. Do San San nói thuốc này giúp người ta ngủ hơn nên với tác động tâm lí đó, cậu ta nhanh chóng thiếp đi.
San San đương nhiên là không ngủ, cô nằm cạnh Nhất Ức Lục để ngắm nghía mà cũng là để chờ đợi! Khi anh chàng đã ngủ say, phần dưới quả nhiên sừng sững một “cây cột” chống trời. San San không kiềm chế nổi, cưỡi ngay lên người Ức Lục, và lập tức tan chảy trong giây phút cao trào của sự thăng hoa cảm xúc mà trước kia cô chưa từng có! Sau khi đỉnh điểm qua đi, San San đột nhiên gục trên người Nhất Ức Lục khóc thổn thức.
Cô phát hiện ra rằng trong cuộc đời mình cô đã làm tình với vô số đàn ông, nhưng thực ra cô có được tận hưởng đâu? Những lần quan hệ chớp nhoáng vì sinh kế, chứ đâu phải tự nguyện tự giác, nên ít khi cô thấy hưng phấn. Cho dù là người chồng trước, gã pha cocktail, vị giáo sư già hay Vương Thảo Căn, tất cả bọn họ đều không quan tâm đến cảm xúc của cô, cũng chẳng thèm để ý xem cô có thỏa mãn hay không, họ chỉ biết có mỗi tâm trạng của mình. Vương Thảo Căn thì lại càng không, ông ta xem việc làm tình như hoạt động sản xuất, chỉ chăm chăm “cày cuốc” mong có ngày hái “quả”. Do đó, tuy đã quan hệ rất nhiều, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy rung động tình cảm lúc trên giường. Mà bản thân cô làm tình cũng chỉ vì nhu cầu sinh lí hoặc nhằm mục đích nào đó, chứ không hề có tý cảm giác yêu đương gì. Cô lang thang chát chít trên mạng cũng bởi vì cô đơn trống trải. Còn trên thân thể chàng trai đang ngủ say này cô được tung hoành, được thỏa mãn, cái “tình” này mới quả thực do cô “làm” ra, chứ không phải do tự nhiên mà có. Nếu so với cách sống thuần hậu, tự nhiên của Nhất Ức Lục thì những người đàn ông đã từng đi qua đời cô còn lâu mới bằng được. Hiểu được cách sống của Nhất Ức Lục mới có thể hiểu lời nhận xét của chủ nhiệm Lưu “Nhất Ức Lục không có bệnh, chính chúng ta mới có bệnh” có ý nghĩa như thế nào. Chúng ta chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui thật sự trong khi làm việc, chúng ta chỉ muốn vui chơi chứ không muốn làm.
San San áp chặt thân mình vào cơ thể Nhất Ức Lục, cảm nhận sự hòa trộn thuần khiết giữa tình yêu và tình dục, như vũ điệu hòa quyện cơ thể của Ađam và Êva trong trạng thái tự nhiên của loài người. Cô thở dài tiếc nuối cho sự nhạt nhẽo trống rỗng của cuộc sống xã hội phức tạp, vì chính hiện thực đã làm nhạt nhòa bản năng nguyên thủy của tính người.
Cô hôn lên khắp người Nhất Ức Lục, song bỗng nhớ nhiệm vụ của mình vẫn chưa hoàn thành, dù sao chăng nữa, cô cũng phải làm theo kế hoạch đã định để đạt được “hiệu quả” cần có. Thế là San San lại cong người lên cho đến khi cảm thấy cố một dòng dịch ấm nóng chảy vào cơ thể mình, rồi nhẹ nhàng “xuống ngựa”.
Cô làm theo chỉ dẫn trên mạng, đặt một chiếc gối dưới mông rồi cứ thế nằm bất động, không để cho một giọt tinh dịch ưu việt nào tràn ra khỏi cơ thể.
109
Sáng sớm hôm sau, Nhất Ức Lục từ trên giường ngồi bật dậy, ngó nghiêng kiểm tra chiếc ga trải giường. San San cười hỏi cậu đang tìm gì. Nhất Ức Lục đỏ mặt trả lời:
- Tối hôm qua, em bị di mộng tinh hay sao ấy, em mơ thấy mình đang làm tình với Nhị Bách Ngũ. Em sợ tinh dịch chảy ra làm bẩn ga trải giường của khách sạn, như vậy thật xấu hổ!
- Đồ ngốc! Tối qua, cậu chẳng di mộng tinh gì đâu, cậu làm tình với chị đấy. Cậu thấy không, quan hệ tình dục chỉ đơn giản như vậy thôi! - San San mân mê cái vật khổng lồ của chàng trai - Mới ngay lần đầu tiên cậu đã thành công, sau này cậu đừng căng thẳng thì cũng sẽ thành công với Nhị Bách Ngũ. Không tin, cậu thử lại mà xem.
San San dịu dàng ôm lấy Nhất Ức Lục, bảo cậu nằm lên người nàng rồi nhẹ nhàng dùng tay đưa con “mãng xà” ra khỏi hang. Lúc này San San mới dùng đến kĩ nghệ điêu luyện của mình, cô cong người lên đón nhận cơ thể của chàng thanh niên rồi hỏi cậu có thích không? Nhất Ức Lục chỉ cười mà không đáp. Hai người họ đã thành công ngoài sức tưởng tượng.
Nhất Ức Lục cũng đã hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ “giúp đỡ người khác”.
Lúc chia tay, San San tựa người vào ngực chàng trai thầm thì:
- Sáng nay, chị cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi. Có một câu nói trong phim mà chị rất nhớ, đó là: “Vì yêu mà phải buông tay!”. Suốt đời này chị sẽ chỉ yêu mình cậu. Thật kỳ lạ! Nhưng yêu cậu, chị sẽ phải chia tay với cậu. Thật kỳ lạ! Tình yêu có thể khiến người ta trở nên cao thượng. Với tính cách của chị, chị sẽ không chịu buông mà sẽ bám chặt lấy cậu! Nhưng chính vì thực sự yêu cậu, nên chị phải để cậu sống những ngày bình yên.
Cậu đã nói trong đời chỉ cần hai ba người bạn tri kỉ là đủ, từ nay cậu sẽ là tri kỉ của chị.
San San hôn tạm biệt Nhất Ức Lục rồi nói, “Thôi, cậu đi đi!”.
Nhất Ức Lục vừa trải qua một đêm thăng hoa lịch sử nên dường như chín chắn hơn. Cậu trìu mến chạm vào mặt San San, mỉm cười nói:
- Câu nói đó không phải trong phim truyền hình đâu, mà là trong một bộ phim Mỹ, nguyên văn là “Có thứ tình yêu gọi là buông tay”! San San, chị buông tay em nhưng hãy yên tâm. Cảm ơn chị! Em đi đây!
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiều Lượng Một Tỉ Sáu