Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 26
Thứ Tư, ngày 15 tháng Bảy năm 1998
Chichester, Sussex
Sau đó, không rõ bằng cách nào nhưng Dexter thấy mình lại yêu lần nữa, và cuộc sống bỗng trở thành một cuộc thư giãn nhỏ kéo dài.
Sylvie Cope. Tên cô ấy là Sylvie Cope, một cái tên đẹp, và nếu bạn hỏi cô ấy trông như thế nào, anh sẽ lắc đầu, thổi phù và nói rằng cô ấy tuyệt vời, chỉ là tuyệt vời, chỉ… là khiến người ta ngạc nhiên! Dĩ nhiên cô ấy đẹp, nhưng theo cách không giống với những người khác - không có sự sôi nổi của Suki Meadows, hay vẻ đẹp thời trang của Naomi hay Ingrid hay Yolande, nhưng đẹp một cách trong sáng, cổ điển; nếu còn làm người dẫn chương trình truyền hình như trước, anh hẳn đã gọi cô là “xuất sắc”, hoặc thậm chí “vô cùng xuất sắc”. Mái tóc vàng thẳng dài, rẽ ngôi giữa, những đường nét nhỏ nhắn được bố trí hoàn hảo trên khuôn mặt hình trái xoan với làn da trắng xanh, cô khiến anh liên tưởng đến người phụ nữ trong tranh mà anh không nhớ chính xác tên, một phụ nữ thời trung cổ với những bông hoa cài trên tóc. Đó là Sylvie Cope; một kiểu phụ nữ trông hoàn hảo với hai cánh tay choàng quanh một con kỳ lân. Người cao, mảnh khảnh, hơi giản dị, luôn nghiêm khắc, với khuôn mặt không cử động nhiều trừ những lúc cau mày hay tròn mắt trước những điều ngốc nghếch mà anh nói hoặc làm; Sylvie là một cô gái hoàn hảo, và đòi hỏi phải có sự hoàn hảo.
Hai tai cô hơi nhô ra và tỏa sáng như san hô với ánh sáng từ phía sau lưng, và trong ánh sáng đó, bạn có thể nhìn thấy vùng lông tơ mịn màng trên hái má và trán cô. Nếu vào những thời điểm khác hời hợt hơn, hẳn Dexter có thể cảm thấy khó chịu với những đặc điểm như đôi tai tỏa sáng, lông tơ trên trán, nhưng vào lúc này, khi nhìn cô ngồi ở phía đối diện, chiếc cằm nhỏ hoàn hảo của cô đang tựa trên bàn tay với những ngón tay dài, chim én bay lượn phía trên đầu, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt cô trông giống như những bức tranh cạnh những cây nến hình người, anh thấy cô hoàn toàn mê hoặc. Cô mỉm cười với anh từ phía bên kia và anh quyết định rằng tối nay sẽ nói với cô rằng anh yêu cô. Trước đây, những lúc tỉnh táo và nói một cách thật lòng, anh chưa bao giờ thật sự nói “Anh yêu em”. Anh đã từng nói “Anh rất đỗi yêu em,” nhưng khi đó hoàn toàn khác, và anh cảm thấy đây là lúc phải sử dụng những từ này theo nghĩa trong sáng nhất. Anh chìm đắm trong kế hoạch đó đến mức trong một lúc đã không tập trung vào những gì đang diễn ra.
“Vậy cụ thể là cậu làm gì, Dexter?” mẹ Sylvie hỏi từ phía cuối bàn; bà Helen Cope, lạnh lùng, xa cách trong chiếc áo len màu be.
Không nghe thấy, Dexter vẫn tiếp tục nhìn Sylvie, người lúc này đang nhướn mày cảnh báo. “Dexter?”
“Hử?”
“Mẹ đã hỏi anh đấy?”
“Cháu xin lỗi, cháu không nghe thấy.”
“Anh ấy là người dẫn chương trình truyền hình,” Sam, một trong hai cậu em song sinh của Sylvie nói. Mười chín tuổi, là thành viên đội đua thuyền của trường đại học, Sam trông như một tên phát xít vụng về, tự mãn, giống hệt như Murray, đứa em song sinh của cậu ta.
“Vẫn hay đã? Hiện anh vẫn còn dẫn chương trình chứ?” Murray cười một cách tự mãn và và chúng đập mép khăn màu vàng vào nhau. Dáng dấp thể thao, da trắng, mắt xanh lơ, chúng trông như được nuôi trong phòng thí nghiệm.
“Mẹ không hỏi em, Murray,” Sylvie ngắt lời.
“Vâng, đại khái là cháu vẫn còn dẫn chương trình,” Dexter nói và thầm nghĩ, tao sẽ hỏi thăm chúng mày, hai thằng quỷ nhỏ à. Họ đã có mâu thuẫn trước đó, Dexter và Cặp Song Sinh, tại Luân Đôn. Qua những nụ cười tự mãn và những cái nháy mắt, chúng thể hiện rằng chúng không đánh giá cao bạn trai mới của Sylvie, cho rằng cô ấy có thể làm tốt hơn. Gia đình nhà Cope là Những Người Chiến Thắng và chỉ chơi với Những Người Chiến Thắng. Dexter là một anh chàng quyến rũ nhưng là một kẻ hết thời, đang trên đường tụt dốc. Có một khoảng im lặng giữa bàn ăn. Anh có cần phải tiếp tục nói chuyện không? “Xin lỗi, cô đã hỏi gì ạ?” Dexter hỏi, bị mất phương hướng trong giây lát nhưng quyết định không bỏ cuộc.
“Tôi tự hỏi là cậu làm gì trong thời gian gần đây?” bà kiên nhẫn lặp lại, thể hiện rõ ràng đây là cuộc phỏng vấn cho vị trí bạn trai của Sylvie.
“À, thật ra thì cháu đang làm một vài chương trình truyền hình mới. Chúng cháu đang chờ xem chương trình này sẽ được duyệt.”
“Chúng là gì, những chương trình truyền hình đó ấy?”
“À, một chương trình nói về cuộc sống về đêm ở Luân Đôn, kiểu như điều gì đang diễn ra ở thủ đô, và một chương trình khác về thể thao. Thể thao Mạo hiểm.”
“Thể thao Mạo hiểm? ‘Thể thao Mạo hiểm’ là gì?”
“Đó là những môn như leo núi bằng xe đạp, trượt tuyết, trượt ván…”
“Anh có tham gia môn thể thao mạo hiểm nào không?” Murray khiêu khích.
“Anh có trượt ván,” Dexter nói kiểu tự vệ, và anh để ý thấy ở phía cuối bàn bên kia, Sam đã nhét khăn ăn vào miệng mình.
“Liệu chúng tôi có nhìn thấy cậu trên chương trình nào của BBC không?” Lionel, ông bố đẹp lão, đậm người, đầy tự mãn và có mái tóc vẫn vàng một cách kỳ lạ ở độ tuổi ngũ tuần.
“Không chắc ạ. Nó là chương trình khá-khuya, cháu e là thế.” “Chương trình khá khuya, cháu e là thế”, “Anh có trượt ván.” Chúa ơi, anh thầm nghĩ, nghe như thế nào nhỉ? Có điều gì đó khi tiếp xúc với nhà Cope khiến anh hành xử như thể đang tham gia một vở kịch hóa trang. Có lẽ, đó là một chương trình khá khuya. Tuy nhiên, vẫn không sao nếu đó là những gì cần nói…
Lúc này, Muray, một trong hai đứa sinh đôi - hay đó thật ra là Sam? - lên tiếng, miệng đầy xa lát, “Bọn em từng xem chương trình đêm khuya mà anh tham gia, largin’it. Những lời chửi thề và những cô gái như búp bê nhảy múa trong những chiếc lồng sắt. Mẹ không muốn bọn con xem nó, mẹ nhớ không?”
“Chúa ơi, cái thứ đó?” Bà Helen Cope cau mày. “Mẹ ngờ ngợ rồi.”
“Mẹ đã từng rất, rất ghét chương trình đó,” Murray hay Sam nói.
“Tắt ngay! Mẹ từng hét lên như thế,” đứa kia nói. “Tắt nó ngay! Không thì con sẽ làm hỏng não của mình mất!”
“Thật buồn cười, đó cũng chính là những điều mẹ cháu từng nói,” Dexter nói, nhưng chẳng ai hưởng ứng với lời nhận xét đó, và anh đưa tay lấy chai rượu.
“Vậy đó chính là cậu, phải không?” Lionel, bố của Sylvie, lên tiếng, cặp chân mày của ông nhướn lên như thể quý anh đang ngồi ở bàn ăn nhà ông đã hiện nguyên hình là một tên vô lại.
“À, vâng, nhưng không phải tất cả đều như thế. Cháu chỉ phỏng vấn các nhóm nhạc và các ngôi sao điện ảnh.” Anh tự hỏi liệu có tự phụ khi nói về các nhóm nhạc và ngôi sao điện ảnh, nhưng chẳng còn cách nào khác bởi cặp song sinh đang ở đó, sẵn sàng hạ gục anh.
“Vậy là anh vẫn còn đi lại với nhiều ngôi sao điện ảnh chứ?” một trong hai đứa sinh đôi nói, với giọng điệu sợ hãi theo kiểu nhạo báng, cái thằng quỷ nhỏ A-ri-an mới có được chút thành công.
“Thật sự là không. Không còn nữa.” Anh quyết định trả lời một cách thành thật không chút hối tiếc hay tự thán. “Tất cả những mối quan hệ đó đã… kết thúc.”
“Dexter rất khiêm tốn,” Sylvie cất lời. “Anh ấy nhận được rất nhiều lời mời làm việc. Anh ấy rất kỹ tính trong việc xuất hiện trên truyền hình. Thứ anh ấy thật sự muốn làm là sản xuất. Dexter có cả một công ty sản xuất truyền thông riêng!” cô nói đầy tự hào, và bố mẹ cô gật đầu tán thành. Một người kinh doanh, một doanh nhân - gần giống như vậy hơn.
Dexter cũng mỉm cười, nhưng thực tế là thời gian gần đây hoạt động của nó trở nên rất lặng lẽ. Công ty Mayhew TV vẫn chưa kiếm được một khoản tiền hoa hồng nào, hay có cuộc gặp gỡ nào với bên ủy thác, và lúc này nó vẫn chỉ tồn tại trên giấy tờ. Aaron, đại diện của anh, đã bỏ rơi anh. Không có công việc lồng tiếng, quảng bá, cũng chẳng có nhiều buổi ra mắt. Anh không còn là gương mặt đại diện cho thương hiệu rượu táo thượng hạng, đã âm thầm bị loại ra khỏi nhóm hay chơi bài poker, và thậm chí cái gã chơi nhạc đệm trong nhóm nhạc Jamiroquai cũng không còn gọi cho anh nữa. Nhưng bất kể tất cả những điều này, bất kể sự tụt dốc trong sự nghiệp, hiện anh vẫn ổn, bởi vì anh đang yêu Sylvie, Sylvie xinh đẹp, và họ đang có những khoảng thời gian nghỉ ngơi nho nhỏ.
Những ngày cuối tuần thường bắt đầu và kết thúc tại sân bay Stansted, nơi họ bay đến Genoa hay Bucharest, Rome hay Reykjavik, những chuyến đi được Sylvie chuẩn bị trước với sự chính xác của một đội quân xâm lăng. Là một cặp đôi thành thị hết sức quyến rũ đến từ châu Âu, họ ở trong những khách sạn sang trọng, độc đáo và đi dạo, mua sắm, và mua sắm, rồi lại đi dạo, thưởng thức những tách cà phê đen trong những quán cà phê ven đường, sau đó giam mình trong chiếc giường ngủ nhỏ cũng sang trọng màu nâu sẫm với phòng tắm và một cành tre trong chiếc lọ hoa cao dẹt.
Nếu không khám phá những cửa hiệu nhỏ tại một thành phố lớn của châu Âu thì họ sẽ dành thời gian ở Tây Luân Đôn với các bạn của Sylvie: những cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng khá khó chịu cùng với những cậu bạn trai mông to, hai má hồng đào, những người cũng giống như Sylvie và các bạn cô ấy, đều làm việc trong lĩnh vực tiếp thị, quảng cáo hoặc làm việc trong Thành Phố. Thật ra anh không thích kiểu người này, những cậu bạn trai tự tin thái quá. Họ khiến anh nhớ đến những tên lớp trưởng và những kẻ đứng đầu thời còn đi học; không phải khó ưa, chỉ là không tạo được sự lôi cuốn cho lắm. Nhưng không sao. Bạn không thể cứ sống theo những gì tạo ra sự lôi cuốn, và luôn có nhiều lợi ích từ lối sống trật tự, ít hỗn độn hơn.
Sự thanh bình và trạng thái say xỉn không thể đi cùng nhau, và trừ những ly sâm banh hoặc ly rượu hiếm hoi trong bữa tối, Sylvie không uống rượu. Cô cũng không hút thuốc hay dùng ma túy, không ăn thịt sống, không bánh mì, đường hay khoai tây. Quan trọng hơn cả là cô không có thời gian cho Dexter say xỉn. Khả năng pha rượu phịa của Dexter chẳng có ý nghĩa gì với cô. Cô thấy say rượu là một việc đáng xấu hổ và không xứng đáng là kẻn am nhi, và không ít lần anh thấy chỉ còn lại một mình mình trên giường sau khi uống ly martini thứ ba. Mặc dù không tuyên bố rõ ràng nhưng cô đã cho anh lựa chọn: hoặc là xem xét lại hành động, thay đổi cuộc sống, hoặc là anh sẽ xem xét lại hành động, thay đổi cuộc sống, hoặc là anh sẽ mất cô. Kết quả là thời gian gần đây, những lần say xỉn đã ít hơn, ít chảy máu mũi hơn, ít phải trải qua những buổi sáng quằn quại trong nỗi ân hận và tự ghê tởm bản thân. Anh không còn đi ngủ với một chai rượu vang đỏ để dự phòng trường hợp khát nước vào lúc nửa đêm, và về điều này, anh cảm thấy biết ơn cô. Anh cảm thấy mình như biến thành một người hoàn toàn mới.
Nhưng điều đáng chú ý nhất ở Sylvie là anh thích cô nhiều hơn cô thích anh. Anh thích sự thẳng thắn, tự tin và điềm tĩnh nơi cô. Anh thích tham vọng, mãnh liệt, không chút chùn bước và thị hiếu trong sáng, xa xỉ của cô. Dĩ nhiên, anh thích vẻ ngoài của cô, và cách họ nhìn nhau, anh cũng thích sự lạnh lùng của Sylvie; cô là người cứng rắn, thông minh, đáng ao ước như một viên kim cương và lần đầu tiên trong đời, anh là người phải theo đuổi một ai đó. Trong lần hò hẹn đầu tiên, tại một nhà hàng Pháp tệ hại ở Chelsea, anh đã hỏi liệu cô có thấy vui không. Cô trả lời rằng mình đang có một khoảng thời gian tuyệt vời nhưng không thích cười to trước sự có mặt của nhiều người, bởi cô không thích những gì tiếng cười gây ra đối với khuôn mặt cô. Và mặc dù một phần trong anh cảm thấy hơi ớn lạnh với điều này, nhưng phần khác lại thấy khâm phục về sự kiên định của cô.
Lần viếng thăm này - lần đầu tiên đến nhà bố mẹ cô là một phần của kỳ nghỉ dài cuối tuần, ghé qua Chichester trước khi tiếp tục chuyến xe M3 đến ngôi nhà thuê ở Cornwall, nơi Sylvie sẽ dạy anh lướt ván. Dĩ nhiên, anh không thể lãng phí thời gian này, anh cần phải làm việc, hoặc tìm kiếm việc làm. Nhưng hình ảnh Sylvie, rắn chắc và hai má hồng hào trong bộ đồ lướt sóng với mái tóc buộc ra sau lại như quyến rũ anh hơn bất cứ điều gì khác. Anh nhìn qua cô ở bên kia bàn để kiểm tra xem phản ứng của cô trước cách anh hành xử, và dưới ánh nến cô mỉm cười trấn an anh. Cho đến lúc này, anh vẫn đang hành xử tốt, và anh rót cho mình một ly rượu cuối cùng. Không được uống quá nhiều. Phải giữ đầu óc tỉnh táo trước những người này.
Sau khi dùng món tráng miệng được làm từ những quả dâu trong vườn, thứ mà anh đã khen có phần thái quá. Dexter giúp Sylvie dọn bát đĩ vào nhà, một ngôi biệt thự ngồi đỏ giống như ngôi nhà cao cấp dành cho búp bê. Họ đứng trong gian bếp vùng quê được thiết kế theo phong cách Victoria, chất bát đĩa vào máy rửa chén.
“Anh không tài nào phân biệt được hai đứa sinh đôi.”
“Cách tốt nhất để phân biệt chúng là Sam là đứa đáng ghét còn Murray là đứa thô lỗ.”
“Anh nghĩ là chúng không thích anh.”
“Chúng không thích ai ngoài bản thân chúng hết.”
“Anh nghĩ là chúng cho rằng anh hơi giả tạo.”
Cô đưa tay qua chiếc rổ đựng dao nĩa nắm lấy tay cậu. “Gia đình em nghĩ gì về anh liệu có quan trọng không?”
“Cũng tùy thôi. Vậy em có quan tâm đến những gì gia đình em nghĩ về anh không?”
“Em nghĩ là một chút.”
“Vậy thì vói anh, điều đó cũng quan trọng.” Anh nói hết sức chân thành.
Cô dừng chất bát đĩa vào máy rửa chén, nhìn anh thật chăm chú. Giống như những người làm trò vui cho công chúng, Sylvie không phải là mẫu người thích thể hiện tình cảm, ôm ấp và vuốt ve. Tình dục với Sylvie giống như một trò chơi bóng quần với sự đòi hỏi rất khắt khe, khiến anh nhức nhối với cảm giác như mình đã thua cuộc. Sự va chạm cơ thể hiếm khi xảy ra và nếu có thì thường diễn ra một cách bất ngờ, nhanh chóng và dữ dội. Lúc này, bỗng nhiên cô đặt một tay ra sau đầu anh và hôn anh mãnh liệt, đồng thời nắm lấy tay anh kẹp vào giữa hai chân cô. Anh nhìn vào mắt cô, mở to chăm chú, và tìm cách thể hiện sự khao khát chứ không phải sự khó chịu bởi cánh cửa máy rửa chén đang đập vào ống quyển anh. Anh có thể nghe thấy tiếng bước chân của mọi người đi vào nhà, giọng nói thô lỗ của cặp song sinh ở hành lang. Anh tìm cách dứt ra nhưng môi dưới của anh đang bị ghìm giữa hai hàm răng của Sylvie, kéo dài ra một cách hài hước giống như trong bộ phim hoạt hình của Warner Bros. Anh rên lên còn cô cười khoái chí, sau đó thả môi anh ra khiến nó bật trở lại như một cách mành cuộn.
“Không thể đợi được đến tận giờ đi ngủ,” cô hổn hển khi anh dùng mu bàn tay kiểm tra xem có máu trên miệng không.
“Lỡ gia đình em nghe thấy thì sao?”
“Em không quan tâm. Em đã lớn rồi cơ mà.” Anh tự hỏi liệu mình có nên bày tỏ vào lúc này, nói với cô rằng anh yêu cô.
“Ôi Chúa, Dexter, anh không thể đặt chảo vào máy rửa chén, anh phải rửa trước đã chứ.” Cô đi qua phòng khách, mặc anh tự rửa chảo một mình.
Dexter không dễ dàng gì bị khiếp sợ một ai đó, nhưng có điều gì đó về gia đình này, điều gì đó tự phụ, tự mãn, khiến anh cảm thấy cần phải phòng thủ. Dĩ nhiên đó không phải là vấn đề giai cấp; nền tảng gia đình anh cũng danh giá, nếu không nói là tự do và phóng túng hơn so với gia đình Cope Bảo Thủ này. Điều khiến anh lo lắng là phải chứng minh cho họ thấy rằng anh là người chiến thắng. Gia đình Cope cũng là những người hay dậy sớm, thích đi bộ, bơi lội; khỏe mạnh và quả cam, vượt trôi và anh kiên quyết không để cho họ áp đảo.