Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 26
B
lythe đang rất sốc. Trong tích tắc, Lola đã nghĩ mẹ có thể sẽ chạy trốn khỏi nhà hàng. Sau đó, rõ ràng bà tự trấn an bản thân, cố nở một nụ cười gượng. “Nick, ngạc nhiên quá. Rất vui được gặp anh.” Thậm chí giọng bà cũng biến sắc. “Anh thế nào? Trông ổn đấy chứ.” Vai bà cứng lại, cằm nghiến lại vì kinh sợ; trong đầu bà như muốn hét lên đi đi, đi đi, làm ơn đi đi.
“Anh ổn, cảm ơn em. Còn em chẳng thay đổi gì cả. Thật tuyệt.”
Lola nói: “Mẹ_____”
“A, xin lỗi con, con yêu, đây là Nick.” Blythe chen vào trước khi Lola kịp hỏi một câu gì gây khó xử. “Bọn mẹ quen nhau lâu lắm rồi…à, rất vui được gặp lại anh, bọn em không giữ anh nữa… Chúa ơi, đến giờ rồi à? Chúng ta phải nhanh nên nếu____”
“Mẹ, không sao đâu.” Lola vì muốn giải thích nên buột miệng: “”Con biết Nick là ai. Và đây không phải là tình cờ; bác ấy biết chúng ta sẽ ở đây vì con đã báo với bác ấy. Bọn con đã gặp nhau trước Giáng Sinh. Bác ấy là bố con. Và bọn con quý nhau.” Vì mẹ cô đang nhìn cô như thể cô mới mọc ra một cặp tai nữa, cô nói tràn trề hi vọng: “Thế là tốt, đúng không ạ?”
Tay Blythe run lên lúc bà nhấp một ngụm rượu. Rồi thêm một ngụm nữa. “Các người đã sắp đặt tất cả.” Giọng bà vống lên ngờ vực. “Hai người đã gặp trước Giáng Sinh?”
“Con đã định nói với mẹ,” Lola nhanh nhảu nói. “nhưng con không biết mẹ sẽ phản ứng thế nào. Và rồi Malcom xuất hiện ngay sáng Giáng Sinh…”
“Anh ngồi xuống được chứ?” Nick chỉ vào một cái ghế trống.
“Chúa ơi, thật quá sức tưởng tượng.” Blythe ôm đầu nói: “Cứ tự dưng xuất hiện thế này… Sao lại có chuyện này? Ai tìm thấy ai?”
“À, không phải con,” Lola nói. “Không thể là con được, đúng không ạ? Vì mẹ nói với con bố con là người Mỹ và ông ấy chưa bao giờ cho mẹ biết tên thật mà.”
Mẹ cô lấy hai tay xoa đầu không nói gì.
“Vì chính xác thì như thế cũng chẳng cho con manh mối gì nhiều để tìm hiểu cả.” Giọng Lola khô khốc.
“Đó là lí do mẹ nói thế. Và nó có tác dụng,” Blythe đáp trả. “Nó mang lại kết quả khá hoàn hảo.” Rồi bà châm biếm thêm vào: “Suốt hai mươi bảy năm.”
“Anh nhìn thấy Lola được phỏng vấn trên kênh thời sự địa phương.” Nick kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống. “Chỉ vài giây nhưng như thế là quá đủ. Anh cần biết con bé có phải con gái mình hay không. Và đúng là thế.” Đôi mắt ông dịu lại, ông trượt tay qua bên kia bàn hướng về phía Blythe rồi lại rụt lại vì bà giật tay mình ra khỏi tầm với của ông. “Em đã làm một việc phi thường, Blythe. Con bé là thành quả tuyệt vời của em.”
Lola thấy kiêu hãnh kì lạ. Bố cô nghĩ cô cũng khá ổn, có lẽ còn quá ổn nữa chứ.
“Và của cả Alex nữa. Bố dượng của con bé,” Blythe khắc nghiệt nói. “Ông ấy là người đã giúp nuôi dạy nó.”
Nick gật đầu. “Tất nhiên rồi.”
“Con cũng kể với bố về Alex rồi,” Lola nói.
“Thế ông ấy đã kể cho con nghe mọi chuyện chưa?” Blythe thở gấp, hướng sự chú ý sang Nick. “Ưm, ông đã kể chưa? Tất cả mọi chuyện?”
Mọi người ở các bàn khác bắt đầu để ý tới họ. Có lẽ tổ chức đoàn tụ bất ngờ ở một nhà hàng không phải là một ý hay. Lola cứ nghĩ có mọi người xung quanh sẽ giúp mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát kia, cô nói khẽ: “Mẹ, suỵttt”
Có vẻ vô ích vì Nick cũng chẳng màng đến việc hạ giọng xuống khi ông nói: “Rồi, Blythe ạ, con bé biết anh phải đi tù rồi.”
Giờ đến lượt người phụ nữ nghe trộm say sưa ở bàn bên cạnh nói suỵt với ông chồng đang nói về môn golf với giọng đều đều, tẻ ngắt.
“Đó là chuyện của hai mươi bảy năm trước,” Nick tiếp tục. “Anh phạm sai lầm và anh đã phải trả giá gấp trăm lần. Anh mất em và anh mất con gái mình. Và trước khi em hỏi thì không, anh chưa từng gặp rắc rối gì với cảnh sát từ khi anh trở lại làm một công dân lương thiện bình thường theo qui định của pháp luật.”
“Chúc mừng anh.” Blythe nói lạnh tanh, “Vài người trong chúng tôi vẫn luôn là những người như thế cơ.”
“Nào, Blythe.” Nụ cười của Nick méo mó, ông cầm chai vang Merlot đổ một ít vào cốc đựng nước rỗng không của Lola. “Gặp lại em quả thực rất tuyệt. Chúng ta đâu cần phải tranh cãi, đúng không? Chúng ta không thể là bạn được sao?”
“Cái gì? Tôi không biết. Mọi chuyện cứ thế xảy ra.” Blythe thở ra phì phò, lắc đầu. “Tôi thậm chí còn chưa nghĩ thông.”
“Anh chưa bao giờ thôi nghĩ tới em. Tới cả hai người.”
Trong giây lát mắt bà sáng lên. “Còn tôi thì chưa bao giờ thôi nghĩ về cái cách anh đã lừa dối tôi.”
“Mẹ, tất cả đã là quá khứ rồi mà.”
“Nhưng nó đã xảy ra,” Blythe cương quyết. “Tôi đang có bầu tám tháng thì có người gọi tới nhà tôi nói rằng bạn trai tôi đang ở trong tù. Không một lời cảnh báo, không manh mối, chỉ…pằng. Cứ như là… Chúa ơi, cứ như là cả thế giới nổ tung vậy. Tôi nghĩ đời mình t hế là hết, tôi không biết phải làm gì, tôi tuyệt vọng. Và giờ thì anh ở đây, đùng một cái xuất hiện nói này, đừng để ý những chuyện đó nữa, nó là quá khứ rồi, hãy để lại phía sau và chúng ta làm bạn nhé!” Bà ngừng lại, ngồi ngả ra sau ghế rồi luồn tay qua tóc. “Vì tôi cũng chẳng biết là tôi có muốn chúng ta làm bạn hay không nữa. Một mình tôi vẫn ổn, cảm ơn anh.”
“Anh là bố của Lola mà,” Nick nói.
“Theo tôi được biết thì không phải thế đâu. Alex mới là người ở bên con bé.” Blythe tức giận nói: “Và anh biết gì không? Anh ấy chưa từng đi tù dù chỉ một lần!”
Lola nhắm mắt, đây không hề giống cảnh đoàn tụ như trong phim Hallmark mà cô hằng hi vọng. “Mẹ, mẹ cũng nói dối con về Nick đấy thôi, mẹ nhớ chứ? Mẹ không nói sự thật với con vì mẹ muốn bảo vệ con, mẹ không muốn con bị tổn thương.”
Mẹ cô nói đầy cảnh giác. “Thì sao? Điều đó sai ư?”
“Không! Mẹ làm thế vì mẹ yêu con!” Lola dang rộng tay, gần nữa chạm vào hông người phục vụ vừa đi ngang qua làm anh ta giật mình, cô nói: “Nhưng đó cũng chính là lí do vì sao Nick nói dối mẹ! Bố không nói với mẹ về việc bị bắt và bị tù vì bố yêu mẹ và không muốn làm mẹ thất vọng!”
“Và việc đó chẳng mang lại lợi lộc gì hết.” Má Blythe đỏ ửng lên lúc bà đẩy ghế về phía sau. “Không báo trước, không gì cả, chỉ là một cuộc gọi từ một người xa lạ nói với tôi rằng anh đang ở trong tù. Thế quái nào mà tôi phải thất vọng vì điều đó?”
“Mẹ làm gì thế?” Lola hỏi khi trông thấy Blythe túm lấy cái túi xách.
“Mẹ vào phòng vệ sinh, rồi về nhà.”
“Mẹ, đừng thế mà!”
“Không sao đâu.” Nick đứng dậy. “Anh sẽ đi. Anh xin lỗi.” Ông đặt tay lên vai Lola trong lúc Blythe mò mẫm đẩy cái ghế ra sao, rảo bước về phía nhà vệ sinh. “Chúng ta đã hơi sai lầm đúng không? Cho bà ấy chút thời gian để bình tĩnh lại đã. Có lẽ bố sẽ gặp con sau.”
Lola gật đầu, chẳng thể nói gì.
Một lúc sau mẹ cô trở lại bàn.
“Mẹ không cần nói với con đâu,” Lola nói ngay lập tức. “Con lại phạm sai lầm.”
“Xin lỗi con, con yêu. Chuyện này có hơi sốc.” Đám tàn nhang ửng lên, Blythe cực lực quạt mặt. “Có lẽ lần sau con hóa phép ra một ông bố từ trong không trung thì mẹ cũng nên được cảnh báo trước vài phút nhỉ. Mẹ chưa bao giờ gặp nhiều bất ngờ thế này cả.”
Kì lạ không? Lola đẩy cái đĩa qua một bên rồi chia đôi đám rượu còn sang hai cốc. Tất nhiên là mẹ cô sốc, nhưng, từ sâu thẳm bên trong, bà cũng có chút ấn tượng bởi cái cách Nick xuất hiện? Lola ngập ngừng nói: “Con với bố có cặp lông mày giống nhau.”
Blythe lưỡng lụ rồi gắng nở một nụ cười nhẹ: “Mẹ biết.”
“Bố rất đẹp trai.”
“À phải, ông ấy luôn như thế mà. Và ông ấy biết điều đó. Nick là một người quyến rũ, phải.”
Lola can đảm nói tiếp: “Quần áo bố cũng đẹp. Bố rất biết ăn mặc.”
Nụ cười của mẹ cô thay đổi, chuyển sang nhợt nhạt, mỉa mai: “Và điều đó cải thiện tình hình đáng kể đấy.”
Điều này không công bằng, vì nó không hề làm cải thiện tình hình đáng kể. Chỉ là khi bạn so sánh bề ngoài của Malcom, cái vẻ ngoài luộm thuộm, bẩn thỉu cùng những ngón chân lông lá của ông ấy, với Nick bảnh bao thanh lịch, chà, quá đáng kể ấy chứ.
Và như thế có thực sự quá sai lầm? Khi mà, chung quy lại, đó là lí do tại sao trên khắp cả nước poster của Johny Depp được treo trên tường phòng ngủ nhiều hơn poster của John Vegas?
“Con thích ông ấy,” Lola nói.
“Tất nhiên là thế rồi.” Blythe nhún vai. “Nghe này, mẹ xin lỗi con nếu con nghĩ rằng mẹ lừa con về bố suốt bao nhiêu năm quá, nhưng___”
“Mẹ, không sao mà, mẹ đã nghĩ là mình làm đúng. Nhưng giờ bố con con đã gặp nhau. Bố đã trở lại cuộc sống của chúng ta. Và chúng ta có thể tiếp nhận từ từ, trước hết là làm quen với nhau thật tử tế. Mẹ đã thích bố một lần thì cũng có thể thích bố lần nữa mà.” Lola nâng ly với hi vọng và hưng phấn: “Giống con và Dougie.”
“Mẹ nghĩ là con đã quên mất một điều.” Blythe vẫy người phục vụ gọi thanh toán rồi nói: “Con vẫn còn thích Dougie. Nhưng từ những gì con nói với mẹ thì thằng bé đã không còn mê mẩn con nữa.”
Những người mẹ có lẽ là rất nhẫn tâm. “Anh ấy sẽ đổi ý thôi ạ,” Lola nói. “Con vẫn chưa bỏ cuộc đâu.”