Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Another Faust
Dịch giả: Ngọc Thuý
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2076 / 14
Cập nhật: 2017-05-20 09:11:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Món Nợ Quỷ Dữ
arah? Sarah, em có ở đó không?”
“Không đâu Benjamin, giờ chỉ còn hai chúng ta thôi.”
“Bà đã đưa Sarah của tôi đi đâu rồi?”
“Không đâu cả. Nàng đang ở nhà. An toàn.”
“Tôi muốn quay về!”
“Ngươi không thể quay về. Ngươi đã bán linh hồn của mình. Ngươi trao nó cho ta để ta cứu sống nàng. Và giờ nàng đã quay trở về nhà của ngươi, còn sống, hạnh phúc - cho đến ngày mai, khi nàng phát hiện ra ngươi đã ra đi.”
“Bà đã hứa là nàng sẽ không đau đớn.”
“Sẽ không thế. Ta sẽ làm cho nàng quên hết tất cả về ngươi nếu ngươi thích. Mặt khác, ngươi, giờ là của ta.”
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Đây là nhà ta. Ngươi sẽ ở đây để chuộc tội. Ngươi sẽ phục vụ cho đám con của ta. Ngươi sẽ giúp ta thỏa mãn những khát khao trong tim chúng. Và như thế ngươi sẽ trả được món nợ của ngươi”.
“Thế sẽ ra sao nếu tôi từ chối giúp bà?”
“Ngươi sẽ không từ chối đâu. Bởi vì để đổi lại, ta sẽ tặng ngươi một món quà.”
“Quà gì?”
“Ngươi thấy căn phòng này không? Căn phòng có cái cửa sổ trắng ấy? Ngươi nhớ cái cửa sổ trắng, đúng không? Nó có thể đưa ngươi đi bất kỳ nơi đâu. Ngươi vẫn có thể nhìn thấy Sarah của ngươi, rất lâu sau khi nàng đã chết.”
o O o
Belle và Bicé nhìn thấy bọn sâu bướm bay ngược lại phía phòng sinh hoạt chung, Madame Vileroy lướt theo sau chúng, chiếc váy đen dài bay phấp phới sau lưng mụ. Từ cái góc tối tăm này, trông mụ giống như một con sâu bướm khổng lồ, có lẽ là mẹ của tất cả loài sâu bướm, đang theo sau đàn con bay về phía con mồi ngon lành nào đó. Ngay khi mụ vụt qua, Bicé hít vào một hơi thật sâu và lao về phía chái nhà phía đông, Belle theo ngay phía sau. Đường hành lang tối và lạnh. Trên đường đi, những ngọn nến lập lòe từ mọi phía trong cơn gió nhẹ giống như đang bị hàng nghìn cái miệng nhỏ thở vào. Nhưng Belle và Bicé không quan tâm đến chúng. Họ phải đến được chái nhà phía đông, họ phải tìm được loại thuốc nước đó. Thế nhưng, xâm nhập vào nơi ẩn trú riêng tư của Madame Vileroy đem lại cảm giác như đặt chân vào vòng xoáy sâu nhất của địa ngục.
Sau vài phút thò đầu vào những hành lang phân nhánh, họ nhìn thấy cửa ở khắp mọi nơi, trên nửa tường, trên trần nhà, trên sàn nhà sau lưng như những bệnh nhân nằm trong bệnh viện. Giống như có một nghìn con đường và những quyết định khác nhau cũng đều dẫn đến một nơi, như tất cả những ngõ cụt của một mê cung. Belle và Bicé nhận thấy một cái cửa bằng gỗ dái ngựa rất lớn, trông quá to không thể phù hợp với căn hộ. Cái cửa đó cao hơn hẳn bọn họ, như một vệ binh canh gác.
“Hẳn là đây rồi.” Belle nói.
“Chờ đã,” Bicé nói. “Không, chị cảm thấy làm như thế này không an toàn.”
“Này, dĩ nhiên là chị thấy thế rồi,” Belle nói và tiến về phía cửa, “Đây là chỗ của Vileroy. Nhưng chúng ta phải tìm...” Nhưng trước khi có thể nói hết, Belle đã bật lùi lại và hét lên. Bicé nhảy tới bịt tay lên miệng Belle. Cánh cửa đang di chuyển. Nó là vật sống. Có cái gì đó quằn quại và nhấp nhô dưới lớp gỗ. Những hình thù như sâu bọ khổng lồ đang bơi bên trong mặt gỗ.
“Em... em đã thấy... một khuôn mặt.”
“Chị nghĩ chị biết đó là gì,” Bicé nói và kéo đứa em gái sang một bên, “Đó không phải là cái mà chúng ta muốn.”
“Sao chị biết được?” Belle hoảng hốt hỏi, cố gắng luận ra xem cái cửa to đùng đó có thể là thứ gì.
“Chị đã sống trong cái nhà này rất nhiều năm rồi.” Belle và Bicé chạy về phía cửa. Belle ngạc nhiên là cửa không khóa, nhưng Bicé dường như không nhận thấy.
Belle chuẩn bị tinh thần sẽ thấy thứ gì đó đáng sợ phía sau cánh cửa, thứ gì đó thực sự xấu xa. Nó nghĩ rằng có lẽ Madame Vileroy sống trong cảnh lửa cháy liên tục và hành hạ thể xác triền miên. Nó nghĩ có lẽ căn phòng sẽ nóng và bốc mùi như phòng nó, hay chứa đầy những thứ trườn bò sởn gai ốc như phòng Victoria, hay một cái hang giống như phòng Bicé, hay là mái nhà cho một linh hồn lạc lối và đày đọa như phòng Christian. Nhưng căn phòng này chẳng là cái nào trong số đó. Nó lạnh lẽo và dễ chịu, được trang trí một cách xa hoa, giống như ngôi nhà màu xanh. Có những chiếc ghế sô-pha cùng gối và những ghế tựa nhồi bông lớn, một cái tủ cổ chứa đầy ngăn kéo, một cái bàn uống nước được trang trí những bông hoa. Belle muốn cười to, và rồi lại muốn khóc, bởi vì nó nhận ra một điều, và đó là điều dĩ nhiên, rằng Vileroy không sống trong nỗi ghê rợn như những gì mà mụ đã trao cho bọn nó.
“Canh cửa. Và canh bọn sâu bọ.” Bicé nói và bắt đầu lục soát căn phòng.
o O o
Madame Vileroy lướt vào trong phòng.
“Nào, Victoria. Con muốn gì đây?”
Victoria chạy lên với Madame Vileroy. Christian đứng nhìn khi Victoria cứ liên tục liếc về phía nó, để chắc chắn Christian không thể nghe lén trong khi nó thì thào điều gì đó với mụ bảo mẫu.
“Madame Vileroy, con đã làm nó đổi ý.”
“Ồ.”
“Giờ nó đã sẵn sàng. Nó muốn bán linh hồn. Nó muốn trở thành một trong số bọn con.”
“Con yêu, con đúng là một con ngốc. Nó mới cự tuyệt ta chỉ vài giờ trước.”
“Nó đã đổi ý. Con thề đấy. Con đã thay đổi quyết định của nó.”
Madame Vileroy lên tiếng, mắt nhìn chai nước. “Christian yêu quý, hãy cho ta xem ngực ngươi.”
“Chưa đâu,” Christian nói.
“Thấy chưa Victoria?” Vileroy khoanh tay lại. “Nó không đổi ý đâu.”
“Có đấy,” Christian nói. “Tôi chỉ nghĩ là bà không nên thấy bất kỳ thứ gì trước khi cho tôi biết chính xác là tôi được gì từ chuyện này.”
“Thế ngươi thích gì, Christian yêu quý?”
“Tôi muốn trở thành một vận động viên nổi tiếng.”
“Được thôi.”
“Và giàu có.”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Và tôi muốn Victoria ra đi.”
“Cái gì?” Victoria nhảy dựng lên.
Lần đầu tiên kể từ khi Christian biết Buddy, nó thấy gã phá lên cười vui vẻ. Gã vỗ lên lưng Christian.
“Tôi muốn Victoria bị đuổi về nhà. Với gia đình nó. Để sống một cuộc đời bình thường và không nhúng tay vào bất cứ loại quyền lực nào nữa.”
Victoria bắt đầu cười phá lên.
Nhưng rồi, “Duyệt!” Madame Vileroy lên tiếng.
Victoria thốt ra một âm thanh không thể miêu tả được từ yết hầu, “Christian, cậu nghĩ cậu đang làm gì chứ?”
“Vậy bà sẽ làm thế chứ? Bà sẽ rũ bỏ Victoria để có tôi chứ?”
“Victoria sẽ tự lo cho mình tốt thôi. Nó rất thông minh.” Madame Vileroy lạnh lùng trả lời.
“Chà,” Christian nói, nó ném một cái nhìn rất ý nghĩa về phía Victoria, “Tôi không hoàn toàn chắc đó là điều tôi muốn.” Nó muốn Vic đọc tâm trí nó ngay lúc này để nghe nó nói, Thấy chưa, Victoria? Mụ ta không yêu quý gì cậu. Cậu không thể tin mụ. Từ bỏ đi. Nhưng không có dấu hiệu nhận biết nào trên mặt Vic.
“Được rồi, ngươi thích gì nữa?” Madame Vileroy hỏi.
“Tôi muốn Buddy được an toàn, và tôi muốn anh ấy được chữa khỏi thứ gì đã làm anh ấy ra nông nỗi này.”
Lúc này Victoria đã dịch vào trong góc. Nó dường như đang nói chuyện với hai nắm tay. Rồi nó quay ngoắt lại trước khi Vileroy có thể trả lời và kêu lên.
“Belle và Bicé đang ở chái nhà phía đông?”
Madame Vileroy nheo mắt lại nhìn Christian. Nó không thể che giấu thêm được nữa. Đôi mắt mụ thăm dò nó. Rồi mụ quay người và bước ra khỏi phòng. Khi mụ bước đi, Christian nghe thấy giọng nói ngọt như mía lùi của mụ trôi ngược vào trong phòng, thì thầm, “Vĩnh biệt, Benjamin.”
Không suy nghĩ gì, Christian quay sang Buddy. Nhìn vào khuôn mặt gã, Christian có thể nói rằng gã không còn là một con rô-bốt không có tâm trí nữa. Có thứ gì đó sống động trong mắt gã, như thể một phần đã mất của gã đã quay lại.
“Buddy, có chuyện gì thế?” Christian hỏi. Nhưng Buddy gần như không thở được nữa.
“Christian,” gã thốt lên chậm chạp, ậm ừ từ đầu tiên mà Christian nghe thấy được từ gã.
“Cái gì thế?” Christian ôm lấy cánh tay Buddy.
Nhưng Buddy đã ngã xuống đất, không còn sự sống.
Mắt Christian mọng lên vì nước mắt. Nó kéo áo sang một bên cho Victoria nhìn. Cái dấu hiệu màu đen trên ngực nó đã chảy xuống đến bụng. “Đó là mực.”
Khi Christian nghĩ ra kế hoạch đánh lừa bọn côn trùng, Buddy đã sợ hãi. Nhưng Buddy đã gạt đi sự sợ hãi với tất cả sự trung thành của một người bạn đích thực. Gã đã đóng vai của mình một cách hoàn hảo và đánh lừa ngay cả kẻ thông minh nhất. Victoria đã mắc bẫy và bầy đàn đáng kinh tởm của nó cũng vậy. Buddy đã dụ được bọn chúng đến thẳng chỗ Christian. Với Victoria, tin rằng Buddy là kẻ ngu ngốc, rằng gã chỉ là một con rối trống rỗng, rằng gã sẽ để Christian bán linh hồn thật quá dễ dàng. Dù tâm trí đã bị những thủ đoạn và những trò đày đọa của Vileroy tẩy xóa hoặc phá hủy quá nhiều, Buddy vẫn có một tâm hồn tốt. Gã là một con người thực thụ, thực như bất kỳ ai trong bọn nó. Benjamin. Gã chỉ muốn giúp Christian và lũ trẻ trước mặt. Giờ Buddy đã chết, nhưng trước đó gã đã là người bạn thân nhất của Christian.
o O o
“Nhanh lên, nhanh lên!” Belle nói từ bên kia cánh cửa nhỏ.
“Em có chắc là không có con bọ nào ở đây không?” Bicé gọi với lại.
“Chỉ cần...”
Nhưng Belle không có thời gian để nói hết câu. Bởi vì ngay lúc đó, nó cảm thấy một bàn tay trên vai.
“Vui vẻ mà không có tôi à?” Valentin lên tiếng bằng cái giọng lả lơi mà gần đây càng ngày nó càng nhiễm nhiều hơn.
“Valentin, cậu đang làm gì thế?”
“Hai người đang làm gì thế? Christian đâu?”
“Christian trong phòng chính. Đi tìm nó đi. Tôi chắc là nó sẽ muốn nghe bài thơ của cậu hay gì đó.”
“Ai trong đó?” Valentin liếc qua Belle về phía cửa.
“Không ai cả. Đi đi, Valentin.”
o O o
Bicé có thể nghe tiếng nói chuyện ngay bên ngoài cửa. Ai đó đang ở đó. Dù đã lục hết căn phòng nhưng cô vẫn không thấy thuốc nước đâu. Chai lọ và hộp ở khắp nơi, nhưng không có cái nào trông giống cái thứ mà Bicé đã uống hàng đêm. Vô cùng sợ hãi, cô đang dần mất tập trung. Cô cứ mở cùng một ngăn kéo hết lần này đến lần khác, kéo tung cùng một cái gối. Tay cô lúc này đang co rút một cách rõ ràng. Tất cả những nỗi hoảng hốt và hoang tưởng đã tích tụ trong cô - hậu quả của những năm sống cô lập, của việc dần trở nên ẩn dật - dường như cùng một lúc tuôn trào ra.
“Cái lọ đó đâu rồi? Nó ở đâu? Nó ở đâu?”
Bicé bắt đầu tự lầm bầm một cách lo lắng. Đầu tiên bằng tiếng Hy Lạp, sau đó đến tiếng Wales bản địa, rồi đến tiếng Hàn Quốc. Tâm trí cô dường như hoạt động tách biệt với cơ thể, chạy với tốc độ quá nhanh. Rồi cô lại nghe thấy tiếng nói bên ngoài.
“Quên đi Belle. Tôi vào đây.” Đó là Valentin. Rồi Bicé nghe thấy một âm thanh, như một cú đá vào bụng, rồi một tiếng thở dốc.
Thế rồi Bicé nhìn thấy nó, cái ngăn kéo trên tường, sơn cùng màu với giấy dán tường.
“Cái gì đây?” Bicé tự hỏi khi mở ngăn kéo ra. Tay cô giờ quá run rẩy đến mức cái ngăn kéo trôi tuột ra, đổ hết toàn bộ những gì chứa bên trong ra sàn. Nhưng kia rồi, cái lọ quen thuộc, chứa đầy thứ chất lỏng màu xanh mà cô biết quá rõ. Bicé tóm lấy cái lọ và cố gắng mở nắp ra, nhưng cái nắp bị kẹt và cánh tay cô đang trở nên yếu đi. Bicé kéo rồi lại kéo, cứ vài giây lại quay ra phía cửa, chỉ chờ đợi ai đó xông ập vào.
Thế rồi Bicé nhìn thấy một thứ khác. Một mảnh giấy da cuộn tròn đang nằm trên sàn. Liếc một lần nữa qua vai, Bicé mở mảnh giấy da ra và đọc. Nội dung khá khó hiểu, được viết theo kiểu chữ ngoằn ngoèo, trông như cả nghìn năm tuổi. Bicé phải nheo mắt để luận ra. Đó là một loại công thức. Một loạt chỉ dẫn được viết theo kiểu thơ bởi Vileroy hay có thể là ai đó thậm chí còn già hơn.Vileroy đã làm chuyện này bao lâu rồi? Bicé tự hỏi. Liệu có phải bản thân mụ vẫn còn là một đứa trẻ? Có thể cái công thức này được viết bởi chính bảo mẫu của Vileroy, hay là bảo mẫu của bảo mẫu của mụ. Dù sao thì nó đã ở đây rồi - con đường thoát của Bicé, công thức cho cuộc sống của liều thuốc sẽ giữ cho cô được sống.
Mỗi ngụm hằng đêm ngươi níu giữ cánh tay thời gian,
Một nguồn tươi trẻ sẽ giữ ngươi ở thời kỳ rực rỡ nhất,
Nhưng mọi thứ trên trần đời luôn đi đôi với cái giá ngươi phải trả
Với mỗi điều nhận được, ngươi sẽ mất đi một thứ quý giá ngang bằng.
Tuổi trẻ cất trong bình, một công thức của phù thủy: là cái bẫy
Là sắc đẹp từ đứa trẻ cùng chung huyết thống với ngươi.
Một ngụm nếm thử và số phận của hai ngươi sẽ buộc vào nhau vĩnh viễn,
Một lời nguyền phải sử dụng kẻ kia cho đến khi cái chết đến tìm.
Chỉ một đời tuổi trẻ mà hai ngươi cùng chia nhau, mỗi người một ít;
Cái chết xấu xí cho một người, còn kẻ hút máu là người kia,
Mặc dù các ngươi có thể khóc lóc, lừa gạt, ăn cắp, và dối trá.
Đọc xong thông điệp trên cuộn giấy da, Bicé đã hiểu, và cô thấy buồn bã, cho chính cô và đứa em gái, cuộc đời của người này đã bị hủy hoại bởi người kia. Bicé liếc về phía cửa. Tay cô ướt đẫm mồ hôi và cô cảm thấy bị lừa gạt. Làm sao có thể như thế?Thứ thuốc nước chống lão hóa được pha chế bằng cách đánh cắp sắc đẹp của người khác - một người cùng huyết thống. Bicé không muốn chấp nhận điều này, nhưng đó không còn là câu hỏi nữa. Tội nghiệp Belle. Đó là lý do nó trở nên xấu xí - vì toàn bộ sắc đẹp của nó đã được sử dụng để làm nên thứ thần dược này để Vileroy có thể bẫy mình. Vileroy hẳn là đã từ từ chắt lọc lấy sắc đẹp thực sự của Belle - cái sắc đẹp vốn thuộc về cô bé trước khi mụ trao cho Belle một gương mặt mê hồn mới. Dưới cái mặt nạ mê hồn đó, sẽ không ai nhận ra rằng Belle ngày càng trở nên xấu xí hơn, sự đáng yêu của nó dần rò rỉ hết, thay vào đó là sự rỗng tuếch và kiêu ngạo, để lại một cô bé xấu xí từ trong ra ngoài. Rồi cuối cùng, khi Vileroy muốn, nhiều năm tàn tạ bất thình lình xuất hiện trên gương mặt cô bé tội nghiệp. Bicé cảm thấy một nỗi đau sâu trong ngực. Cô là đồng phạm trong sự xấu xí và phù phiếm của Belle - bởi vì nhiều năm qua cô đã uống hết sắc đẹp thực sự của đứa em gái.
Cùng lúc đó, một phần trong Bicé - cái phần tiếc thương những năm mà mình đã mất - lại nhớ rằng Belle là người đã lôi cả hai người họ vào chuyện này. Trên một phương diện, đây chẳng phải là một hình phạt thích đáng cho nó sao? Chẳng phải nó là người đã bán đứng mình để có thể trở nên xinh đẹp sao? Chẳng phải nó là người đã coi cuộc sống của mình ít giá trị hơn cái thứ phù phiếm của nó hay sao? Nhưng rồi Bicé tự trừng phạt mình vì đã nghĩ theo chiều hướng đó. Giờ cô đã quá già, và những thứ vụn vặt như thế không còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa, có một điều khiến cô bận tâm nhiều hơn.Một lời nguyền phải sử dụng kẻ kia cho đến khi cái chết đến tìm. Liệu nó có phải tiếp tục sử dụng Belle để được sống không? Làm con bé xấu xí hơn nữa? Và Belle sẽ chết khi vẻ đẹp của con bé đã bị dùng hết sạch?
Trong một giây tồi tệ, Bicé chỉ đứng đó, mất ý niệm về thời gian - không ẩn náu, không túm lấy sợi vải thời gian mà để nó trôi qua ngón tay. Đây là cách mà chuyện này sẽ diễn ra, cũng như trước đây, ngay cả khi chúng ta trốn thoát? Thật thích đáng làm sao! Để Bicé có thể sống, Belle sẽ phải từ bỏ một thứ mà lúc đầu vì thứ đó nó đã phản bội chị gái mình. Belle sẽ phải chuộc lỗi vì đã trao cuộc sống của Bicé cho quỷ dữ Vileroy bằng cách từ bỏ vẻ đẹp bên ngoài, thứ mà với nó đã từng vô cùng quan trọng. Có lẽ theo cách này, Belle sẽ giành lại được chút chính trực, hoặc nếu không như thế, thì là một chút chuộc lỗi. Một ngày nào đó, Bicé sẽ là một bà già teo quắt, tâm trí mệt mỏi, lưng đau nhức, còn Belle sẽ là một con ma cà rồng, biến dạng, không có phẩm cách, nhưng hai người họ vẫn có thể ở bên nhau, và họ sẽ gần gũi như bất cứ cặp sinh đôi nào.
o O o
“Cậu sẽ hối tiếc vì điều đó!” Valentin rít lên sau khi Belle đá vào bụng nó.
“Xin lỗi, rất xin lỗi, Valentin.” Belle cố giúp Valentin đứng dậy nhưng bị đẩy ra. Nó lại quay về phía căn phòng.
“Belle, ngươi có muốn giải thích mình đang làm gì trong khu vực của ta không?”
Belle đông cứng lại khi nghe thấy giọng Madame Vileroy. Nó quay lại và nhìn thấy mụ bảo mẫu đứng đằng sau Valentin đang ngã lăn, hai tay khoanh trước ngực, còn Victoria lảng vảng phía sau. Christian đang chạy xuống hành lang ngay sau đó và phanh kít lại khi nhìn thấy Valentin. Đột nhiên Christian cảm thấy thương hại Valentin. Nó nằm đó, hốc hác, mắt đỏ ngầu vì cố nhớ những điều dối trá của chính mình, rối rắm trong một mạng lưới do chính mình tạo nên, không chắc chắn phần nào trong cuộc đời đã thực sự xảy ra. Trong một khoảnh khắc, Christian nghĩ rằng Valentin là đứa ít may mắn nhất trong cả bọn.
“Bicé đâu?” Madame Vileroy gặng hỏi.
Không ai lên tiếng nhưng tim Belle thì đập thình thình. Nó nhắm mắt lại và cầu nguyện rằng Madame Vileroy sẽ không bước vào phòng.
“Tránh sang bên.”
Madame Vileroy bước qua Belle và đẩy cửa mở ra.
o O o
Quên đi cái đơn thuốc trong một giây, quên tất cả những ẩn ý ghê rợn của nó, Bicé tập trung sức mạnh vào nhiệm vụ mở nắp lọ thuốc lúc này vẫn gắn chặt vào thân lọ. Cuối cùng, với một tiếngpốp khe khẽ, cái nắp đã lỏng ra. Tay Bicé run rẩy khi cô đưa cái lọ lên môi, cố gắng không làm rơi ra ngoài một giọt nào. Liệu cô có thực sự làm được điều này? Liệu cô có thể uống khi biết rằng mỗi một ngụm được trả giá bằng linh hồn em gái cô? Nhưng rồi trước khi kịp uống, Bicé nghe thấy tiếng ồn và mụ bảo mẫu lướt vào trong phòng như một cơn bão đầy thịnh nộ. Nhìn thấy Madame Vileroy, một cơn lũ tuyệt vọng đổ ập xuống Bicé. Mắt cô đảo mạnh và môi run run. Cô không thể chết ở đây. Cô không thể đầu hàng trước sự có mặt của nhiều thứ xấu xa như thế. Thân hình mỏng manh của Bicé rung lên trước điều kinh khủng mà cô buộc phải làm, điều mà cô sẽ làm lần đầu tiên trong đời một cách tự nguyện. Trong khoảnh khắc đó, khi đang chuẩn bị uống, Bicé cảm thấy tim mình nảy lên và đầu quay mòng mòng. Cô há hốc miệng khi Vileroy áp tới gần, trước khi kịp nhận ra cô đã đánh rơi cái lọ xuống sàn vỡ thành hàng ngàn mảnh, đổ hết thứ chất lỏng nọ lên nơi trú ẩn của Madame Vileroy.
“A, Bicé tội nghiệp. Có vẻ như chúng ta sắp mất ngươi rồi, bạn thân mến.”
Bicé chỉ đứng đó, không biết nói gì, làm gì trong giây phút này, giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Cô đã làm mất thứ thuốc nước sẽ cứu được cuộc sống của cô. Nhưng không ai có thể cứu được cô khỏi Vileroy ngoài chính bản thân cô. Trước khi bọn họ có thể trốn thoát, họ phải đối mặt với mụ ta. Bọn trẻ cuối cùng sẽ phải đối mặt với mụ bảo mẫu của chúng.
Tên quỷ già nghiêng đầu, “Tại sao lại lãng phí vài giờ cuối cùng của cuộc đời vào việc cố chạy trốn chứ? Ngươi có thể ở lại đây và chết trong êm ái cơ mà.”
Bicé cố nói gì đó, nhưng tất cả những gì cô có thể rít lên chỉ là một tiếng “Không” khe khẽ.
“Ngươi định làm gì khi không có cái chai đó? Dĩ nhiên rồi, Bicé thân mến, ta luôn sẵn lòng thực hiện giao kèo.”
Bicé do dự, nỗi sợ chết quá rõ ràng và có thực trong tim cô, đến nỗi cô gần như tắc nghẹn vì nước dãi và nước mắt của chính mình. Cô cảm thấy nỗi sợ bao trùm, làm cô yếu đuối, làm mọi thứ khác mờ đi khi so sánh. Và rồi cô cảm thấy một đợt sóng tội lỗi và hổ thẹn. Bởi vì ở đó, trong khoảnh khắc đó, cô đã gần như đầu hàng. Cô đã hỏi bản thân câu hỏi mấu chốt: Dù sao đi chăng nữa, linh hồn là cái gì chứ? Mình có thể bán thứ gì đó quá mơ hồ vì một thứ quý giá như cuộc sống của mình không?
Nhưng rồi Bicé lại có một nhận thức khác. Làm sao Vileroy có thể tặng mình cuộc sống của mình chứ? Thần dược đã mất. Cái gì cho mụ sức mạnh để trao tặng và lấy đi cuộc sống chứ? Để treo cái chết như một thứ đồ chơi trên đầu mình chứ? Nước mắt của Bicé đã khô và cô quyết định đứng thẳng dậy.
“Không!” Cô nói thật to, không hề do dự.
Con quỷ bảo mẫu nhướn một bên mày, “Ngươi có chắc đó là một lựa chọn khôn ngoan không?”
“Ta không nói về giao kèo của ngươi, Nicola.”
Nụ cười của con quỷ bảo mẫu nhạt đi.
Tất cả mọi thứ đã xảy ra bao nhiêu năm qua, tất cả mọi thứ cô đã làm và không làm hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Bicé nghĩ đến tất cả những giao kèo mà những đứa khác đã thực hiện. Cô có chấp nhận giao kèo nào không? Cô nghĩ đến tất cả các cơ hội. Tất cả những lần cô đã kháng cự lại. Tại sao cô lại uống thứ thần dược kia? Lần đầu tiên uống thuốc, từng ấy năm về trước, cô đã không biết rằng mình đang già đi. Nhưng giờ Bicé có thể nhìn sự việc rõ ràng hơn nhiều.
“Ta đang nói về cái này. Cái thủ đoạn mà ngươi đã quăng lên ta. Ta nói không với cái đó. Ta nói không với tất cả mọi thứ mà ngươi đã làm với ta khi đôi mắt ta còn nhắm, với mọi thứ ngươi đã lấy đi khi ta quay lưng lại. Ngươi không có quyền!”
Vileroy bật cười lo lắng.
“Ta chưa bao giờ được gì trong chuyện này,” Bicé nói. “Ta chưa bao giờ đòi hỏi ngươi thứ gì. Ta chưa từng lập giao kèo với ngươi.”
“Ngươi đã uống thần dược.”
“Ngươi đã bẫy ta! Ta chấp nhận một phương thuốc chữa chứng đau đầu. Không gì hơn. Ta không trao cuộc sống của ta cho ngươi!”
Tới đây, Nicola Vileroy bật nảy lại và mặt mụ trở nên đỏ bừng vì giận dữ.
“Có những luật lệ, Nicola à. Ngươi không thể lấy được mọi thứ ngươi muốn.”
“Và ngươi biết gì về chuyện đó? Ngươi biết gì về những luật lệ của ta?”
“Bởi vì ngươi không thể trải qua quá nhiều thập kỷ trong nhà của một người mà không biết luật chơi của họ.”
Belle và Christian dịch về phía cửa, đứng sang một bên và ghé mắt nhìn vào với vẻ sợ hãi, trong khi Victoria và Valentin nhìn vào từ phía bên kia.
“Oa...”
“Ai thế?”
“Cái qu...”
Có vẻ như tất cả bọn chúng cùng lúc nhìn thấy điều đó.
Bên trong căn phòng là hai người đàn bà. Cả hai đều trông đầy uy quyền, lộng lẫy, và trong độ sung sức nhất của tuổi trưởng thành, mặc dù cả hai người họ đều già hơn nhiều. Cả hai cùng xinh đẹp, đối mặt nhau như hai con hổ đói. Mái tóc bạc của Bicé buông lỏng và sáng bóng, gương mặt cô mang quyết tâm sắt đá của một người đã nắm quyền kiểm soát. Có phải Bicé vẫn đang già đi không? Không đứa nào trong bọn trẻ biết được. Cô chắc chắn không còn ở tuổi mười lăm nữa. Mắt cô sáng lên sự khôn ngoan qua bao nhiêu năm trường đời. Nhưng mặt và thân mình Bicé lúc này thật mạnh khỏe, và với Belle, cô trông giống mẹ nó hơn bao giờ hết. Bicé sẽ không bao giờ còn là một cô bé tuổi teen nữa; sẽ không bao giờ có thể quay lại. Cô đã sống qua thời gian quá dài và đã học quá nhiều, lĩnh hội quá nhiều kiến thức về thế giới này. Trong khi những đứa khác còn đứng bên ngoài, điều gì đó đã xảy ra làm cho Bicé không còn chết dần nữa.
Phía sau hai người đàn bà, một cái lỗ khổng lồ trên tường đã bị thổi bay. Nhưng đó không phải là một cái lỗ - giống một vết rách hơn. Bằng cách nào đó Bicé đã có thể xé xuyên qua ngôi nhà khối màu đỏ, để lộ ra khoảng không gian trống không phía bên kia. Tấm rèm che vốn được treo trên bức tường đó bị xé làm đôi, và bức tường đỏ máu phía sau trông như một mảnh vải bị xé rách. Phía sau đó là khoảng không gian mở, dẫn thẳng xuống đường phố. Bức tường phía xa hẳn là ở bên kia căn hộ thực sự, Belle nghĩ. Một cơn gió đêm mạnh đang thổi vào trong phòng qua vết xé, và một mảng ánh trăng soi tỏ hai người đàn bà, nắm tay họ siết lại, tóc họ bị thổi tung lên. Lần đầu tiên trong đời, bọn trẻ có thể nhìn thấy Madame Vileroy với mái tóc vàng thả tung buông xõa, con mắt bị đóng dấu trông thật kỳ cục với nỗi sợ hãi. Căn phòng đã bị xé tan hoàn toàn. Tất cả những thứ đẹp đẽ trang trí trong đó vài phút trước giờ đã bị phá hủy, không còn lại gì ngoài một đống rác rưởi tràn ngập ánh trăng.
“Sao Bicé chỉ đứng đó?” Belle thì thào.
“Tôi nghĩ Bicé đã ẩn náu xong rồi.” Christian thì thào đáp lại.
“Chuyện gì xảy ra với bức tường vậy?” Valentin hỏi vu vơ.
Belle kêu lên, “Bicé, đi thôi!”
Madame Vileroy bật cười, “Ngươi sẽ đi đâu, hả cưng? Với một bộ mặt như thế?”
Belle bắt đầu khóc. Nhưng rồi nó nhận ra có điều gì đó đang làm Madame Vileroy trở nên cảnh giác. Bicé đang lầm bầm gì đó, ban đầu là khẽ khàng. Nghe giống như tất cả những lần Bicé cố giải mã các ngôn ngữ. Sử dụng thứ tiếng này để học thứ tiếng khác. Phân tích mọi thứ trong đầu. Hoàn thiện các họ ngôn ngữ và tiếng địa phương, và rồi kết nối chúng lại với nhau. Tìm sự liên hệ giữa các nhóm ngôn ngữ toàn vẹn, không chỉ là giữa tiếng ở địa phương này với địa phương khác.
Bicé bắt đầu với tiếng thì thầm... thì thầm... thì thầm.
Những từ này là gì nhỉ? Làm thế nào chúng khớp lại với nhau được?
Và rồi Bicé nhận thức được mình biết được nhiều đến bao nhiêu. Những tòa nhà đổ xuống cùng nhau sau khi cô tìm ra điểm cốt lõi.
Những lời thốt ra từ Bicé trở nên càng lúc càng to hơn, cho đến khi mọi người khác cũng có thể nghe thấy.
“Đó là ngôn ngữ quỷ gì?” Victoria hỏi.
“Tiếng châu Á gì đó.”
“Không, đó chỉ là tiếng Pháp.”
“Một kiểu ngôn ngữ ở châu Phi.”
“Suỵt,” Belle chăm chú lắng nghe người chị sinh đôi, “Nghe giống như tất cả các thứ tiếng đó.”
Bicé đang nói ngày càng to hơn, điều gì đó làm Madame Vileroy lùi lại một bước.
“Con bé ngốc nghếch,” Vileroy nói, cố gắng bước lên phía trước. Nhưng Bicé không dừng lại, và Madame Vileroy không thể tiến tới.
“Nhìn kìa!” Christian nói và chỉ về sau lưng Madame Vileroy. Một bức tường khác sau lưng mụ đang bắt đầu rách ra - những mảnh tường lớn, dày cộp rơi xuống sàn, cháy sém. Phía sau đó, bọn trẻ có thể thấy những bức tường trắng trong căn hộ Manhattan thực sự của chúng, hoàn toàn không bị sứt mẻ.
“Bà ta đang nói gì thế?” Victoria vừa hỏi vừa níu lấy Valentin, trong khi cậu chàng đang cố đẩy nó ra.
“Đó là tất cả,” Belle thì thào với Christian.
“Ý Belle là sao?”
“Đó không phải là một thứ tiếng nào đó, mà là tất cả. Thứ tiếng người ta thường nói trước khi nó bị chia tách ra thành hàng trăm ngôn ngữ khác nhau. Nó là sự kết hợp của tất cả các ngôn ngữ trên trái đất - một số người nói đó là ngôn ngữ của thiên thần. Chẳng hiểu sao lại nằm ngoài tự nhiên.
“Làm sao cậu biết?”
“Đó hẳn là mục tiêu của Bicé - học được tất cả các ngôn ngữ, để chị ấy có thể học được thứ ngôn ngữ đã mất có thể kết nối tất cả mọi người. Đó là lý do vì sao Vileroy cố ngăn chị ấy lại. Đó là lý do vì sao mụ ta hỏi tôi về bố mẹ bọn tôi.”
“Belle, thế quái nào mà cậu biết được chuyện đó?” Valentin hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Bởi vì mẹ tôi đã kể với bọn tôi về thứ ngôn ngữ đó. Mẹ bảo với chúng tôi về những lý thuyết cho rằng thứ ngôn ngữ này tồn tại, rằng các học giả đã cố giải mã để ghép nó lại với nhau. Nhưng không ai trong số họ có thể nói được đủ số ngôn ngữ để làm điều đó.”
“Oa, tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc ấy,” Christian nói, miệng nó há hốc.
“Vì sao?”
“Tôi đã bảo Bicé là cậu ấy cần nhiều mục tiêu hơn...”
Madame Vileroy quay lại nhìn căn nhà của mụ đang tự xé tan ra. Gương mặt mụ trông vẫn bình thản như từ trước đến giờ, nhưng các ngón tay của mụ thì đang xoắn lại bên hông. Mụ quay lại phía Bicé và đáp trả lại điều gì đó một cách cay nghiệt và chối tai, bằng một thứ ngôn ngữ mà bọn trẻ chẳng đứa nào hiểu. Âm thanh từ giọng nói của mụ làm Belle co rúm lại, tay Christian thì tự động bay lên bịt tai. Mọi âm tiết thoát ra từ miệng mụ thật đau đớn. Trong khi Madame Vileroy tiếp tục, giọng Bicé phản công lại. Trong một giây, Belle nghĩ rằng chị gái nó sẽ thắng trận đấu này. Nhưng rồi đột nhiên Bicé nói bằng một thứ tiếng mà Belle có thể hiểu được.
“Nicola, ta sẽ đem bọn trẻ đi.” Giọng Bicé vang như tiếng sấm, như một con sư tử cái đang bảo vệ bầy con của mình.
“Chúng là bọn trẻ của ta. Chúng đã chọn ta. Chúng tự bán mình cho ta.”
“Ta sẽ lấy lại chúng.” Bicé ra hiệu cho Belle và Christian, và hai đứa chạy về phía cô theo bản năng. Victoria và Valentin đi theo nhưng đứng cách xa, gần với Madame Vileroy. Đứng trong căn phòng lộng gió, Belle cảm thấy như nó đang nhìn vào một tấm gương. Một người phụ nữ già nhưng không có tuổi với hai đứa con của mình, đứa con gái là con quỷ và thằng con trai là tên trộm. Đó là bức tranh cho cả hai phe trong căn phòng.
Vileroy, tên quỷ dữ già nua. Đẹp tuyệt trần. Đáng kinh sợ. Thoát tục.
Và Bicé. Người lữ khách mệt mỏi. Người chị. Người mẹ. Cô gái có thể nói được mọi thứ ngôn ngữ trên đời nhưng chưa bao giờ hoàn thành một cuộc đối thoại. Belle nghĩ những gì mà chị gái nó làm thật lạ lùng làm sao. Bicé đã thất bại trong việc lôi kéo dù chỉ là một người trở thành bạn bè, nhưng cô đã học được cách triệu vời Chúa và thiên thần bằng thứ tiếng riêng của chính họ.
“Ngươi không thể...” Giọng Vileroy nổi sấm.
“Những gì ngươi làm với ta đủ để mua lại cuộc sống của chúng nó. Chúng có thể lựa chọn.”
Nghe những lời của Bicé, Christian quay sang Victoria và Valentin, “Đi với bọn tôi,” nó nói. “Đừng ở lại đây nữa.”
Victoria cười vang. Nó chạy đến với Madame Vileroy và ngẩng lên nhìn mụ, tìm kiếm dấu hiệu chấp thuận. Một lần nữa lại là người mẹ đáng yêu, Madame Vileroy đặt tay lên đầu nó, “Bố mẹ con sẽ tự hào, Victoria. Họ muốn con là người giỏi nhất. Và giờ con sẽ như thế.”
Victoria rạng rỡ vui sướng. Madame Vileroy quay sang Christian, “Victoria đủ thông minh để biết rằng ta là gia đình duy nhất của nó. Christian, ngươi sẽ từ bỏ mọi thứ lúc này sao? Trở nên tầm thường? Nghèo khổ?”
“Tôi sẽ đi,” Christian nói. “Valentin, đi với bọn tôi. Làm ơn đi. Những gì đã xảy ra không quan trọng nữa. Mụ ta đã bắt ông làm những việc đó. Nếu chúng ta rời khỏi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Lần này sẽ là thật.”
Valentin để hai tay trong túi áo, và dường như nó đang dùng chân viết gì đó lên sàn nhà. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết Valentin, Christian thấy nó có vẻ xấu hổ. Nó trông như có thể khóc òa vì mọi thứ mình đã làm, như thể nó thực sự hối hận. Christian mỉm cười với nó và lặp lại, “Đi với bọn tôi đi, Val.”
Valentin rút hai tay ra khỏi túi áo và luồn qua mái tóc “Tôi xin lỗi, Christian. Vì tất cả những gì tôi đã làm...”
“Không sao mà,” Christian nói. “Cứ đi thôi. Tôi biết mụ ta bắt ông làm điều đó.”
Nhưng khi Valentin rời khỏi chỗ đứng của mình, nó lại không đi về phía Christian. Nó cúi đầu và xấu hổ bước về phía Madame Vileroy, “Không. Bà ấy không bắt tôi làm bất cứ điều gì.”
Một âm thanh thoát ra từ miệng Christian, như thể nó đang cố nói gì đó, giống như cười, khóc và ho cùng một lúc.
“Xin lỗi, người anh em,” Valentin. “Đối với tôi, bình thường không thể nào đủ được.”
“Chúng ta đi,” Bicé nói.
“Ngươi không thể,” Madame Vileroy lặp lại ngay khi Bicé dợm bước về phía cửa. “Ta vẫn còn linh hồn của Belle.” Mụ liếc về phía cánh cửa bằng gỗ dái ngựa to đùng phía bên kia hành lang. Nó bắt đầu di chuyển và xoắn vặn như trước đó. Một cảm giác buồn nôn ập qua bụng Belle. Có phải là nó đó không? Như một kẻ dở sống dở chết, Belle bắt đầu bước về phía cái cửa đó. Nó cảm thấy mình đang bước đi, nhưng vì lý do nào đó nó không thể điều khiển được việc đó. Bicé túm lấy tay nó.
“Belle, không!” Cô kêu lên. Nhưng Belle cứ bước tới. Bicé chạy tới và đứng trước mặt Belle, “Đừng đi qua cánh cửa đó. Em có hiểu chị nói gì không?”
“Đừng nghe nó, Belle à,” Madame Vileroy nói bằng giọng êm mượt, “Ngươi muốn xinh đẹp trở lại, đúng không? Đi tới và lấy đi. Nó ở ngay kia, phía bên kia cánh cửa.”
Chân Belle vẫn tiếp tục bước tới như tự nó muốn thế, về phía ranh giới. Cả Christian cũng đang say mê trước cái công trình đang quằn quại, dao động đó, ngắm nhìn những hình thù kỳ cục đang cố thoát ra khỏi lớp gỗ. Đột nhiên Bicé xoay người lại. Bằng một động tác, cô quàng một tay quanh eo Belle và giơ tay còn lại ra như một tấm khiên về phía Madame Vileroy. Bicé nói một câu gì đó khác, thật to, thật giận dữ, bằng thứ tiếng mà cô đã nói trước đó. Madame Vileroy bị đánh bật ngược về phía sau, và một phần khác của ngôi nhà đỏ máu bay mất, để lộ một ô cửa sổ nhỏ xíu và một lối thoát hiểm. Bicé đi thẳng về phía lối thoát đó. Christian chạy theo, và Bicé lôi Belle khi cô bé cố cưỡng lại để với về phía cánh cửa gỗ dái ngựa, “Dừng lại đi, Belle. Dừng lại!” Bicé hét lên với đứa em gái, “Chúng ta sẽ rời khỏi đây, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
“Nhưng mụ ta sẽ đến tìm chúng ta.”
“Không! Mụ ta không có bất kỳ sức mạnh nào với chúng ta cả. Chúng ta đã chấp nhận hậu quả. Đó chỉ là bịp bợm.”
“Nhưng nhìn cái cửa kia kìa!” Belle hét lên. “Mụ ta có...”
“Đó là ảo giác, Belle à. Bán linh hồn - chuyện không phải như thế. Đó là điều mà em cứ làm hàng ngày. Đó là điều mà giờ em có thể dừng, không làm nữa!”
Belle nuốt xuống chờ đợi, như thể bằng cách nào đó có người sẽ xác nhận chuyện này.
Trong khoảnh khắc lưỡng lự đó, khi thấy Belle không biết nên làm gì, trong lòng Bicé trào lên một nỗi đau xót khủng khiếp dành cho đứa em gái. Belle đã đi cùng với những giao kèo. Nó đã trao mình cho cái xấu quá dễ dàng. Nó đã lấp đầy bản thân bằng cả một đời tội lỗi và thống khổ. Nhưng nó cũng bị lừa gạt.
Nắm chặt lấy tay Belle, cố gắng ép đứa em gái ra khỏi nơi này, Bicé cảm thấy nỗi đau đớn của Belle cũng như của chính mình. Hơn rất nhiều những gì cô đã cảm thấy trước đây. Hơn rất nhiều khi họ còn nhỏ và Bicé đã nhăn mặt trước những vết thương nho nhỏ của Belle. Giờ nỗi đau đang đến từ tận sâu bên trong. Đó là một phần trải nghiệm của chính cô. Không phải giống chị em sinh đôi mà giống như mẹ và con gái.
Giống như con gái.
Belle với về phía cánh cửa quằn quại. Những bàn tay và gương mặt bị nhốt bên trong dường như đang giằng kéo lớp gỗ, như thể đang cố gắng chạy qua một lớp rèm. Nhưng thật ngạc nhiên, Belle không cảm thấy sợ hãi. Tay nó rung lên khi cuối cùng nó cũng chạm được vào cửa, nhích dần dần lên bề mặt lớp gỗ. Nó với vào bên trong và cảm nhận xung quanh, nhưng không có gì cả. Như một cái bẫy của ánh sáng, những gương mặt biến mất khi tay nó di chuyển xuyên qua chúng. Belle quay người và chạy.
“Nhưng... Bicé có sắp chết không?” Christian hỏi Bicé khi họ chạy qua bức tường rách nát và xuyên qua cửa sổ.
“Tôi đã tìm ra cách chữa,” Bicé nói.
“Nhưng Bicé sẽ không trẻ ra được nữa.”
“Tôi sẽ giữ nguyên như thế này.” Bicé trao cho Christian một nụ cười như thể nói với cậu bé rằng như thế này thì tốt hơn - rằng nó nên can đảm.
Ngay khi ba người họ lao đến lối thoát hiểm ở ban công bên dưới, Christian nghe thấy âm thanh gì đó.
“Cái gì thế?” Nó hỏi rồi nhìn lên qua cửa sổ vào trong căn hộ. Madame Vileroy đã rút vào trong bóng tối, nhưng thứ gì đó đang trở nên ngày càng ầm ĩ hơn cho đến khi đinh tai nhức óc. Đột nhiên, một đoàn côn trùng bay vọt ra khỏi ô cửa sổ như một phát súng thần công, bao phủ họ như một tấm chăn dày sụ, đáng ghê tởm. Belle hét lên. Bicé quay sang Christian, “Ngăn chúng lại giống như Christian đã làm lần trước.” Khi bầy côn trùng bay liệng xung quanh Christian, chạm vào khắp nơi trên thân hình nó, nó nhắm mắt lại và chuẩn bị cho lần đánh cắp cuối cùng. Sau một giây nó mở mắt ra. Không có gì thay đổi.
“Lẽ ra chúng ta nên biết. Giờ chúng ta không thể sử dụng món quà của mụ ta nữa,” Bicé nói. “Chạy thôi!”
Họ cố phớt lờ bọn côn trùng trong khi trèo xuống lối thoát hiểm và chạy xuống đường phố. Bicé liếc nhìn lại bắt được vẻ mặt hoảng hốt của Christian. Cậu bé cố tỏ ra cứng rắn, nhưng không có món quà lần đầu tiên nó trở nên tay không trong suốt một thời gian dài. Đến vòng xoay gần đó, cả ba dừng lại và nhìn nhau, hoang mang, không biết quay về hướng nào. Họ nấn ná ở đó như những đứa trẻ nhỏ bỏ nhà ra đi, không mục đích, hoảng sợ và đầy ắp cảm giác ngờ vực bản thân. Nhưng rồi Bicé mỉm cười và tiếp tục bước tới, hai đứa kia đi theo. Từ xa, họ có thể nghe thấy tiếng một chiếc xe hơi băng qua đại lộ. Nhưng trên con phố nhỏ đó ở New York, không có ai nhận thấy có ba kẻ lánh nạn đang chạy trốn trong đêm.
Linh Hồn Và Quỷ Dữ Linh Hồn Và Quỷ Dữ - Dina Nayeri, Daniel Nayeri Linh Hồn Và Quỷ Dữ