Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 26
T
ess kiểm tra để đảm bảo chắc chắn chiếc Expedition của mình có thể khởi động được, sau đó thù lao cho người lái taxi hai mươi đô thay vì mười. Ông ta cảm động cảm ơn cô, rồi lái xe đi về hướng đường I-84. Tess theo sau, nhưng chỉ sau khi cô đã lắp trả Tom về chỗ cũ và cắm nguồn cho nó.
"Xin chào, Tess," Tom lên tiếng. "Tôi thấy chúng ta đang thực hiện một chuyến đi."
"Chỉ quay về nhà thôi, Tommy bé bỏng," cô nói, và lái xe ra khỏi bãi đỗ, ý thức rất rõ là cô đang lao đi trên một chiếc lốp do gã đàn ông thiếu chút nữa đã giết chết cô lắp. Al Ba Lan Gì Đó. Một gã lái xe tải khốn kiếp. "Một chặng dừng trên đường."
"Tôi không biết cô đang nghĩ gì, Tess, nhưng cô nên cẩn thận."
Nếu như cô đang ở nhà thay vì trong chiếc xe, hẳn Fritzy đã là người nói ra câu vừa rồi, và Tess cũng vẫn sẽ chẳng thấy bất ngờ chút nào. Cô đã quen tạo ra những giọng nói và tự nói chuyện một mình từ hồi nhỏ, mặc dù từ khi lên tám hay chín tuổi, cô đã thôi không làm vậy khi có mặt những người khác, trừ khi để pha trò.
"Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa," cô nói, nhưng không hẳn đúng là vậy.
Phía trước là giao lộ với tuyến đường US 47, và cũng là chỗ cửa hàng Gas & Dash tọa lạc. Cô bật xi nhan, rẽ vào, và đỗ lại với đầu chiếc Expedition nằm giữa hai máy điện thoại trả tiền ở bên cạnh tòa nhà. Cô nhìn thấy số điện thoại của Royal Limousine trên tấm bê tông đầy bụi nằm giữa chúng. Những con số cong queo, run rẩy, được viết bởi một ngón tay không được bình tĩnh lắm. Một cơn ớn lạnh gai gai chạy dọc sau lưng cô, và cô đưa hai cánh tay ôm sát lấy người, siết thật chặt. Sau đó, cô chui ra khỏi xe, bước tới chiếc điện thoại vẫn còn hoạt động.
Bảng hướng dẫn đã bị cào xước, có lẽ là do một kẻ say rượu thực hiện với một chiếc chìa khóa xe, nhưng cô vẫn có thế đọc được thông tin quan trọng nhất vào lúc này: gọi 911 không mất phí, chỉ cần nhấc ống nghe lên và bấm số. Dễ-như-trở-bàn-tay.
Cô bấm số 9, do dự một chút, bấm số 1, rồi lại do dự. Cô hình dung ra một quả cầu treo đựng đồ chơi, và một phụ nữ dùng gậy chĩa vào nó để chọc. Không bao lâu nữa, mọi thứ chứa bên trong sẽ tung tóe ra ngoài. Bạn bè, cộng sự của cô sẽ biết cô đã bị cưỡng hiếp. Patsy McClain sẽ biết câu chuyện về việc vấp phải Fritzy trong bóng tối chỉ là lời nói dối do xấu hổ... và rằng Tess đã không đủ tin tưởng vào bà để nói ra sự thật. Nhưng thực sự những chuyện đó không phải là điều cốt yếu. Cô cho rằng cô có thể đối diện với một cuộc xăm xoi nho nhỏ của công chúng, đặc biệt nếu nó ngăn không cho kẻ Betsy Neal gọi là Lái Xe Bự tiếp tục cưỡng bức và giết hại thêm người phụ nữ nào khác nữa. Tess nhận ra thậm chí cô còn có thể được nhìn nhận như một người hùng, một điều thậm chí cô không thể nghĩ tới vào tối hôm qua, khi chỉ việc tiểu tiện cũng làm cô đau đến phát khóc, còn tâm trí cô luôn quay trở lại với hình ảnh chiếc quần lót bị đánh cắp của cô nằm trong túi chiếc quần yếm của gã khổng lồ.
Chỉ có điều...
"Liệu mình có gì trong đó?" cô lại hỏi lần nữa. Cô nói rất khẽ, trong lúc nhìn số điện thoại chính cô đã viết lên trên lớp bụi. "Liệu mình có gì trong đó?"
Và nghĩ: Mình có một khẩu súng và biết dùng nó như thế nào.
Cô gác ống nghe lên, quay trở lại xe. Cô nhìn lên màn hình của Tom, lúc đó đang hiển thị giao lộ giữa Stagg Road và đường 47. "Tôi cần nghĩ thêm về việc này," cô nói.
"Nghĩ về cái gì đây?" Tom hỏi. "Nếu cô giết hắn rồi bị bắt, cô sẽ phải vào tù. Cho dù có bị cưỡng hiếp hay không."
"Đó chính là điều tôi cần phải suy nghĩ thêm," cô nói, và rẽ vào tuyến đường 47, con đường sẽ đưa cô tới I-84.
Giao thông trên tuyến xa lộ lớn rất vắng vẻ, đúng như trong một buổi sáng thứ Bảy, và được ngồi sau tay lái chiếc Expedition của mình thật là một cảm giác tuyệt diệu. Nhẹ nhõm thư thái. Bình thường. Tom im lặng cho tới khi cô đi qua tấm biển đề LỐI RA 9 STOKE VILLAGE 2 DẶM. Sau đó, chiếc máy lên tiếng, "Cô chắc đó là một tai nạn chứ?"
"Cái gì?" Tess giật bắn người, sững sờ. Cô đã nghe thấy những lời nói của Tom phát ra từ miệng mình, bằng giọng nói trầm hơn mà cô vẫn luôn dùng cho người đối thoại tưởng tượng trong cuộc đối thoại tưởng tượng của mình (đó là một giọng nói hầu như chẳng giống chút nào so với giọng robot trên thực tế của Tom, anh chàng Tomtom), nhưng lại không hề giống những gì cô đang nghĩ. "Có phải anh bạn đang nói rằng việc gã khốn đó cưỡng bức tôi chỉ là một tai nạn?"
"Không," Tom trả lời. "Tôi đang nói rằng nếu như chỉ do mình cô quyết định, hẳn cô đã quay về theo tuyến đường cô đã tới. Tuyến đường này. I-84. Nhưng ai đó đã có ý tưởng hay hơn, phải không nào? Ai đó biết một con đường tắt."
"Phải," cô đồng ý. "Là Ramona Norville." Cô cân nhắc một lát, rồi lắc đầu. "Như thế thì cường điệu quá, anh bạn."
Lần này Tom không trả lời.