Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Monogram Murders (2014)
Dịch giả: Tuấn Việt
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 257 / 41
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
ốn ngày sau, tôi đang ngồi trước ngọn lửa lò sưởi réo rắt tại nhà trọ của bà Blanche Unsworth, nhâm nhi ly rượu mạnh và nghĩ ngợi ô chữ của mình thì Poirot bước vào phòng khách. Ông đứng im cạnh tôi suốt nhiều phút. Tôi vẫn không ngước lên.
Được một lúc, ông bắt đầu hắng giọng. “Catchpool, anh vẫn…” ông nói. “Anh vẫn lảng tránh cuộc thảo luận về việc Richard Negus liệu có phải bị giết hay chỉ được trợ giúp để tự sát, hay bị giết để tự vệ.”
“Cuộc thảo luận đó có lợi ích gì,” tôi nói mà thấy bụng co thắt. Tôi không muốn quay trở lại đề tài các án mạng ở Bloxham. Điều tôi muốn, tôi cần, là ghi lại chúng, viết ra giấy từng chi tiết nhỏ những gì đã xảy ra. Tôi thấy mình khó hiểu khi lý trí thì muốn viết, mà lòng thì lại không muốn đề cập. Viết ra điều gì đó sao lại khó đến thế so với nói nó ra?”
“Đừng hoảng, mon ami,” Poirot nói. “Tôi không nêu lại vấn đề đâu. Chúng ta sẽ thảo luận những việc khác. Lấy ví dụ, tôi mới ghé qua quán cà phê Pleasant sáng nay. Fee Spring nhờ tôi chuyển lời đến anh rằng cô ấy muốn nói chuyện với anh vào dịp nào sớm nhất mà anh thu xếp được. Cô ấy không hài lòng.”
“Về tôi ư?”
“Phải. Cô ấy nói cô ấy ngồi trong phòng ăn của khách sạn Bloxham, nghe giải thích mọi sự, và loáng một cái mọi thứ đã kết thúc. Một vụ giết người đã diễn ra ngay trước mắt tất cả chúng ta, và câu chuyện dành cho các thính giả của chúng ta vẫn còn đang dang dở. Cô Fee muốn được anh thuật lại câu chuyện đó một cách đầy đủ nhất.”
“Đâu phải lỗi tại tôi khi một vụ giết người nữa diễn ra,” tôi làu bàu nói. “Sao cô ấy không tìm đọc trên báo như tất cả mọi người?”
“Non. Cô ấy muốn thảo luận riêng với anh về nó. So với một cô phục vụ thì trí thông minh của cô ấy quả là rất ấn tượng. Cô ấy là một phụ nữ trẻ rất đáng nể. Anh không nghĩ vậy sao, mon ami?”
“Tôi biết ông định giở trò gì rồi, ông Poirot ạ,” tôi yếu ớt nói. “Ông nên từ bỏ đi, thật đấy. Ông chỉ tốn thời gian thôi vì Fee Spring, cứ cho rằng… Thôi nào, ông đừng lảm nhảm nữa, có được không?”
“Anh giận tôi.”
“Phải, cũng có hơi một chút,” tôi thừa nhận. “Henry Negus và chiếc vali, Rafal Bobak và chiếc xe chở đồ giặt, Thomas Brignell và cô bạn gái của anh ta ở trong vườn khách sạn, người khoác áo nâu nhạt như một nửa phụ nữ ở nước Anh này. Chiếc xe cút kít…”
“À!”
“Phải, ‘à’. Ông biết tỏng rằng Jennie Hobbs chưa chết, vậy sao còn ra sức đánh lạc hướng tôi, khiến tôi nghi ngờ thi thể cô ta được chuyển ra khỏi phòng 402 bởi một trong ba người ít có khả năng gây án nhất?”
“Vì tôi muốn khuyến khích anh vận dụng óc tưởng tượng, bạn tôi ạ. Nếu anh không xem xét những khả năng mong manh nhất thì anh sẽ không thể trở thành một thám tử giỏi giang, điều mà anh hoàn toàn có thể. Đó là việc huấn luyện các tế bào xám nho nhỏ, buộc chúng phải dịch chuyển theo những hướng bất bình thường. Từ đó sẽ xuất hiện cảm hứng.”
“Nếu ông đã nói vậy…” tôi ngờ vực nói.
“Anh nghĩ Poirot này đã đi quá xa, vượt quá mức cần thiết. Có lẽ vậy chăng?”
“Tất cả những trò nhặng xị của ông liên quan đến vệt máu trong phòng 402 từ vũng máu giữa phòng ra đến cánh cửa, tất cả những trò om sòm của ông về bề rộng của cánh cửa là để làm gì vậy? Ông biết Jennie Hobbs không bị giết, không bị lôi đi đâu cả!”
“Tôi quả có biết, nhưng anh thì không. Giống như ông bạn Signor Lazzari của chúng ta, anh tin rằng cô Jennie đã chết và vết máu trên sàn là của cô ta. Alors, tôi muốn anh tự vấn mình: chiếc vali, chiếc xe chở đồ giặt, cả hai đều là những vật có thể đưa vào phòng 402, đến ngay vị trí cái xác đã từng nằm. Vậy tại sao hung thủ lại phải kéo cái xác ra tận cửa? Hắn sẽ không làm thế! Cô ta sẽ không làm thế! Vệt máu ra hướng cửa ắt phải là trò bịp. Nó nhằm gợi ý rằng tử thi bị lôi ra khỏi phòng, mặc dù nó không hề ở trong phòng. Đó là một chi tiết nhỏ, giả tạo, nhưng lại rất quan trọng trong việc tạo niềm tin về một hiện trường án mạng. Nhưng với Hercule Poirot thì đó lại là một chi tiết cho phép ông ta khẳng định điều mà ông ta vốn đã rất nghi ngờ: Jennie Hobbs, không hề bị giết trong căn phòng đó, không có bất kỳ ai khác bị giết. Tôi không hình dung nổi có phương pháp nào để đưa cái xác ra ngoài mà nhất thiết phải có vệt máu hướng ra cửa. Không một kẻ sát nhân nào dám đưa xác nạn nhân ra hành lang công cộng của khách sạn mà không giấu nó trong một vật chứa nào đó. Mọi vật chứa mà tôi có thể hình dung ra đều có thể dễ dàng đưa vào phòng, đẩy đến chỗ xác chết thay vì buộc xác chết phải chu du ra tận cửa. Đó là một logic giản đơn, Catchpool ạ. Tôi còn ngạc nhiên vì anh không nhận ra nó ngay tức thì nữa đấy.”
“Ông hay thật đấy, ông Poirot,” tôi nói. “Lần sau nếu ông muốn tôi nhận ra ngay điều gì, xin hãy làm ơn mở miệng ra và nói cho tôi biết. Xin cứ nói thẳng thắn ra, ông sẽ thấy bớt đi nhiều phiền hà.”
Ông mỉm cười. “Bien. Từ người bạn tốt Catchpool, tôi sẽ cố gắng học hỏi cái comportement thẳng thắn. Tôi xin bắt đầu ngay đây!” Ông rút từ trong túi ra một chiếc phong bì. “Cái này tôi mới nhận được cách đây một giờ. Anh có thể không ưng tôi can thiệp vào chuyện riêng tư của anh, Catchpool ạ. Anh có thể nghĩ: ‘Poirot ông ấy ưa xen vào chuyện người khác chẳng đúng nơi đúng chỗ.’ Nhưng lá thư này lại bày tỏ sự biết ơn đối với cái nhược điểm tệ hại này của tôi mà anh cho là không thể chịu đựng nổi.”
“Nếu ông đề cập đến Fee Spring thì xin thưa rằng cô ấy không phải là ‘chuyện riêng’ của tôi và sẽ không bao giờ là như thế,” tôi nói, mắt dõi theo lá thư trong tay ông. “Ông đang dây vào ‘chuyện riêng tư’ dấm dớ gì vậy? Mà biết ơn vì lẽ gì cơ chứ?”
“Vì đã kết tóc se duyên cho hai người rất yêu nhau.”
“Thư của ai vậy?”
Poirot mỉm cười. “Của bác sĩ Ambrose Flowerday và phu nhân,” ông nói, rồi trao lá thư cho tôi đọc.
Kỳ Án Dòng Chữ Tắt Kỳ Án Dòng Chữ Tắt - Agatha Christie Kỳ Án Dòng Chữ Tắt