Số lần đọc/download: 1938 / 29
Cập nhật: 2015-11-26 21:19:03 +0700
Chương 26: Trong Khoảnh Khắc
L
úc này Tô Di, cũng không biết hiến binh đã tìm được điểm dừng chân của mình. Cô đang lái một chiếc Báo Săn, trải qua nhiều cú nhảy không gian và trạm không gian bổ sung nhiên liệu, tiến tới mục tiêu.
Phải ở đến năm ngày trong tuyến đường dài dằng dặc, thú vui duy nhất chính là nghe Ly Tử và Nhị Cầu cãi vã. Bọn họ là lính đánh thuê rất điển hình—— hám lợi, ngang ngược nhất đời, tính tình cởi mở, chữ nghĩa làm đầu. Trong quãng thời gian này kết hợp cùng bọn họ, Tô Di cảm thấy hoàn toàn khác hẳn trước kia.
Ngày trước ở Chiến Hoàng, bán kính bay lớn nhất của cô chỉ là 500 năm ánh sáng, còn phải dưới sự chủ động tiền đề của bản thân; nhưng gia nhập lính đánh thuê chưa tới một tháng, đã lên tới được 1500 một cách dễ dàng; thân là không quân Liên Minh, có rất nhiều trói buộc, cần phục tùng mệnh lệnh của cấp trên vô điều kiện; mà ở lính đánh thuê, chỉ cần không phải là mệnh lệnh tác chiến thống nhất của sỹ quan chỉ huy, bạn có thể tiếp nhận nhiệm vụ theo tính chọn lựa; hơn nữa thù lao củanhiệm vụ, hoàn toàn tư hữu.
Nhưng Tô Di lại chưa bao giờ nhìn thấy sự tranh đấu giữa những đội quân khác nhau.
"Có thể cạnh tranh." Ly Tử nói, "Cạnh tranh ác ý, sẽ bị tiểu đoàn 7 trừng phạt."
"Tiểu đoàn 7?"
"Ừ. Cô đã từng nghe nói một người tên là Lý Tích Trung chưa? Hắn phụ trách chỉ huy tiểu đoàn 7. Ngài chỉ huy mới vừa thống nhất quyền chỉ huy tất cả lính đánh thuê mấy năm đầu, vẫn còn tình hình khiêu khích, mưu toan lẫn nhau. Ngài chỉ huy cho Lý Tích Trung xử lý nghiêm khắc......" Ly Tử lắc đầu, "Đó chính là kinh nghiệm không mấy vui vẻ."
"...... Đã từng nghe nói."
Tô Di cũng nghe đến nhiều về "truyền thuyết" của Mạnh Hi Tông hơn. Vốn dĩ anh ta không phải là nhà quyền thế giàu sang gì, thậm chí lúc ban đầu còn trà trộn trong tầng lớp thấp nhất của lính đánh thuê. Chỉ có một người như vậy, mười năm trước chợt nổi lên, mỗi lần đều làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất, không ai dám nhận, đi tới tinh hệ xa nhất, tranh chấp, thâu tóm không ngừng, cuối cùng từng bước một thống nhất toàn bộ lính đánh thuê lưu vong trong 3000 năm ánh sáng về dưới trướng.
Anh ta dùng lợi ích để hấp dẫn lính đánh thuê về một chỗ; sức hấp dẫn của cá nhân anh ta, lại khiến đại đa số lính đánh thuê điên cuồng quyết một lòng trung thành.
"Sỹ quan chỉ huy nói, ngài có thể vì mỗi người chúng tôi mà chết, cho nên cũng muốn chúng tôi có thể chết vì ngài bất cứ lúc nào." Nhị Ly than thở trong tần số truyền tin.
"Anh ta nói vậy anh tin luôn?" Tô Di không tin.
"Tôi tin." Nhị Cầu chen miệng nói, "Chúng tôi đều tin."
Tô Di nghĩ ngợi, phát hiện ra mình lại có thể cũng tin. Không phải là bởi vì cô cảm thấy Mạnh Hi Tông có lòng yêu lính như con, mà anh ta chẳng quan tâm tới gì cả, bao gồm tính mạng của anh ta.
"Nghe nói tuổi sỹ quan chỉ huy đã qua bốn mươi rồi." Giọng nói của Nhị Cầu lộ ra vẻ sùng bài, "Người mà Nhị Cầu tôi bội phục đúng là chẳng nhiều nhặn gì, sỹ quan chỉ huy là thần tượng của tôi."
"Bốn mươi?" Tô Di im lặng.
Nhị Ly rất lấy làm tiếc: "Đáng tiếc sỹ quan chỉ huy không thích phụ nữ."
Tô Di: "Không thích...... phụ nữ?"
Nhị Ly cười ha ha: "Cái này cô cũng không biết sao? Haiz, cô nói lính đánh thuê nữ khan hiếm như vậy, ai ai cũng nguyện ý ngủ cùng sỹ quan chỉ huy. Nhưng ngài chẳng muốn cô nào cả; nghe nói cũng chưa từng thích những thục nữ đàng hoàng làm bộ đó. Thật ra trong lòng mọi người đều rõ, ngài thích đàn ông. Nghe nói trợ lý nam của ngàiăn chung ngủ chung với ngài, trẻ tuổi tuấn mỹ tràn trề sức sống......"
Khuôn mặt lạnh lùng của Mạnh Hi Tông hiện lên trong tâm trí, mặc dù hình tượng này rất nghiêm túc, Tô Di vẫn không nhịn được mà cười: "A, đáng tiếc."
Ánh bạc lóe lên, cú nhảy cuối cùng hoàn thành.
Mục tiêu lần này, là trạm không gian mà bộ đội viễn chinh đã dựng lên ở quỹ đạo đồng bộ ngoài tầng khí quyển hành tinh nào đó.
Cho dù đã biết điểm này từ trước, nhưng khi Tô Di nhìn thấy hải dương xanh thẳm và lục địa đá màu vàng của tinh cầu, vẫn không nhịn được mà kinh ngạc. Phía trên cũng chưa nói rõtài nguyên khoáng sản chủ yếu của hành tinh này, nhưng theo quan điểm của Tô Di, nơi này quả thật không có gì khác hoàn cảnh của trái đất, quá thích hợp cho loài người cư ngụ.
Cô liền giữ lại tâm tư. Báo Săn dừng sát phía sauchiến hạm vũ trụ, hậu cần mặt đất bắt đầu dỡ hàng, cô đi theo Ly Tử và Nhị Cầu, tiến về phía phòng nghỉ ngơicủa phi công. Bởi vì có rất nhiều đội quân cùng nhận được mệnh lệnh, cho nên trong phòng nghỉ ngơi rộng lớn, mà lại tụ tập ít nhất 30 phi công.
Nhị Cầu thân quenvới rất nhiều người, chạy hết một vòng quay lại, đã mang sắc mặt vui mừng thần bí.
"Ly Tử, Mèo Hoang, trên hành tinh này lại có văn minh nhân loại!" Trong mắt Nhị Cầu là tia hưng phấn, "Nghe bọn họ nói, sỹ quan chỉ huy đã tuyên bố mệnh lệnh thực dân hóa, chúng ta ở lại. Lần này phát tài lớn rồi!"
Ly Tử cũng vui mừng hẳn lên, tay duỗi ra đập tay với Nhị Cầu dưới bàn. Mà Tô Dirõ ràng phản ứng chậm một nhịp, cũng không đưa tay ra.
"Văn minh nhân loại?" Cô cười cười, "Thực dân hóacủa chúng ta là khái niệm gì?"
Ly Tửnở nụ cười cao thâm: "Nghe lời thì giữ lại làm việc, không nghe lời thì giải quyết. Đây chính là thực dân hóa."
"Ồh. Khi nào thì bắt đầu?"
"Nghe nói đã tiếp xúc với loài người ở dưới." Nhị Cầu nói, "Nghe nói dáng dấp giống y hệt chúng ta."
Tô Di đứng dậy: "Tôi đi tìm một người bạn cũ, mọi người đừng đợi tôi, buổi tối tôi sẽ quay về."
Nhìn bóng lưng có vẻ bình tĩnh lại vội vã rời đi của cô, Ly Tử và Nhị Cầu liếc mắt nhìn nhau.
"Cô ta còn có bạn cũ gì chứ?”
"Chắc là đi tìm người đàn ông kia?" Ly Tử rất chắc chắn nói, "Nghe nói lần này người chuẩn bị chỉ huy trận chiến đổ bộ lên mặt đất chính là hạm trưởng Liên Đạc, anh nói tình nhân ngày đó của cô ấy, có thể chính là Liên Đạc hay không?"
Nói về đề tài này, ánh mắt của hai người rõ ràng mang theo một chút bất chính. Không hẹn mà cùng quyết định chủ ý, chờ tối nay sau khi Mèo Hoang trở về, phải hỏi cô ấy "cảm thụ” gặp tình nhân.
Chiều hôm đó, vô ý bị cuốn vào vụ tai tiếng với Liên Đạc, đích xác là ở trên chiến hạm vũ trụ. Mạnh Hi Tông cũng ở đó.
Thân là hạm trưởng thủ hạ đắc lực nhất của Mạnh Hi Tông, Liên Đạc được trọng dụng rất nhanh chóng. Hắn cũngtận tụy trung thành trước sau như một. Vậy mà Lý Tích Trung dưới sự xúi giục của Mạnh Hi Tông mà bày mưu đặt kế, luôn khiến hắn canh cánh trong lòng. Muốn tìm một cơ hội, chỉnh ngược lão đại của mình.
Cho nên khi hắn đang ở ngoài cửa phòng chỉ huy tác của chiến hạm vũ trụ, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh có chút quen mắt đó, chút tán thưởng và thương tiếc đối với Tô Di, bị ý tưởng trả thù tinh quái nuốt mất nhanh chóng.
"Mèo Hoang?" Hắn gọi cô lại. Mà bóng dáng của cô dừng lại, ngay sau đó xoay người, mỉm cười nhìn lại.
"Thượng tá."
"Đã lâu không gặp. Sao cô lại tới đây?" Hắn cười cười, "Tìm tôi có việc?"
"Không. Tôi đi tìm sỹ quan chỉ huy." Tô Di nói với giọng điệu đắn đo, "Anh ấy có ở đây không?"
Liên Đạc nhìn Tô Di.
Ngày đó hắn cũng không biết Thương Trưng chính là Mạnh Hi Tông, còn tưởng rằng thằng nhóc Mộ Tây Đình kia đã thật sự rời khỏi lính đánh thuê để hoàn lương. Hắn cũng cho là Tô Di là phụ nữ của Mộ Tây Đình. Sau đólúc uống rượu với Mộ Tây Đình, mới biết cô ấy là người của sỹ quan chỉ huy. Hơn nữa sỹ quan chỉ huy đối với cô, dường như còn có chút say đắm.
Nhưng nhìn dáng vẻ của côngày hôm nay, đột ngột xuất hiện trên chiến hạm của hắn, rồi lại không biết hành tungcủa sỹ quan chỉ huy? Cô tự tìm tới đây hay sao?
Bất kể cô ấy có quan hệ thế nào với sỹ quan chỉ huy, nếu cô ấy là người phụ nữ màsỹ quan chỉ huy ngủ cùng trong suốt nhiều năm như vậy......
Liên Đạc thờ ơ nói: "Tôi đang định đi tìm anh ta, cùng đi đi."
Tô Di đi theo sau Liên Đạc, đi trong hành lang hợp kim hẹp dài, cảm thấy có chút bất thường.
Không rõ là bất thường ở chỗ nào, nhất định là cảm thấy phản ứng khi Liên Đạc nhìn thấy mình không đúng, quá bình tĩnh quá như lẽ đương nhiên.
Có lẽ với thân phận của hắn, đã sớm tự biết tất cả; cũng có lẽ với quan hệ của hắn và Mạnh Hi Tông, hoàn toàn không quan tâm ngày đó bị oan uổng, nếu không Mạnh Hi Tông cũng sẽ không trọng dụng. Nhưngsao cô lại cảm thấy ánh mắt của hắn có chút kỳ quái?
Nhưng mà cô biết, bất kể Mạnh Hi Tông đối với cô như thế nào, cũng sẽ không cho phép người khác đụng vào một sợi tóc của cô, huống gì còn là thuộc hạ của anh ta.
Cô quyết định đi một bước tính một bước.
Hành động về sau của Liên Đạc, lại hết sức quang minh chính đại.
Hắn dẫn cô đến một khoang độc lập của phần trung tâm chiến hạm, ở cửa có hai cảnh vệ cầm súng dựng thẳng. Hắn mở cửa, đi vào trước một bước.
"Sau khi anh ta đến chỉ huy, khoang làm việc của tôi liền giao cho anh ta." Liên Đạc dường như có thể nhìn ra cô có chút băn khoăn, ý bảo cảnh vệ không cần đóng cửa khoang.
Tô Di hơi yên tâm.
Sau khi cô vào, phát hiện đây chỉ là khoang nghỉ ngơi, bên trong có một cái giường lớn, một hàng ghế sa lon. Trái lại bố trí giống hệt với khoang nghỉ của Liên Đạc lúc ở Chiến Hoàng.
Trên tường khoang còn có một cánh cửa. Cô nhìn sang, xuyên qua cửa kính tối màu, thấy bố trí khoang bên cạnh giống như một khoang làm việc.
"Cô đợi ở đây một chút." Liên Đạc đứng dậy, "Mệt thì nghỉ ngơi, chắc sỹ quan chỉ huy về ngay thôi. Tôi không đợi anh ta được, đi tuần chiến hạm trước."
"Vâng" Tô Di cung kính nói.
Liên Đạc rời khỏi khoang nghỉ, khép hờ cửa phòng.
Một mình Tô Di ngồi đợi, nội tâm rối bời thấp thỏm.
Rời khỏi Chiến Hoàng, đã sớm quyết định xong xuôi. Có ở lại bên Mạnh Hi Tông hay không, cô vẫn cứ cân nhắc mãi. Nếu như nhất định phải chạy thoát khỏi người này, cũng không phải là làm không được. Lưu lạc khắp tinh hệ, có rất nhiều người, anh ta không nhất thiết phải tìm cho ra, cũng không nhất thiết phải tốn tinh lực đi tìm một Tô Di.
Nhưng anh ta rõ ràng đã nói, muốn dẫn cô đi tìm trái đất.
Nếu như cái giá là làm phụ nữ của anh, nhưng một ngày nào đó anh mất hứng thú với cô, có lẽ cô sẽ bị anh coi như rác mà vứt bỏ. Nhưng trong mờ mịt, cô lại cảm thấy anh đối với bản thân hình như có chút khác biệt. Ai cũng biết thật sự chưa từng có phụ nữbên cạnh anh. Nhưng mỗi câu nói, mỗi một lần đụng chạmcủa anh với cô, đều có thể khiến cô cảm thấy dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Cho nên một bước trở về bên cạnh anh ta này, cô bước có chút khó khăn. Cô thừa nhận hấp dẫn anh đưa ra quá lớn, nhưng cô sợ rằng mình một bước liền ngã chết.
Nhưng hôm nay nghe được tin tức thực dân hóa hành tinh này, cô lại gần như lập tức quyết định đến tìm anh ta. Có lẽ tinh cầu này, là một viên mồi anh ta vứt bỏ, nhưng nếu như thật sự là trái đất?
Cô rất muốn đi nhìn tận mắt. Hơn nữa cô hiểu trái đất hơn anh nhiều, nếu như anh ta khăng khăng thực dân hóa, cô nghĩ ít nhất có thể vì trái đất tranh thủ nhiều ích lợi hơn.
Tô Di đợi một lát, liền nghe được một loạt tiếng bước chân. Sau đó, cô nghe được một giọng nói quen thuộc: "Ai đang ở trong khoang nghỉ?” Đó là Mộ Tây Đình. Nhưng vậy tỏ rõ rằng Mạnh Hi Tông rất có thể cũng tới cùng.
"Báo cáo ngài, không có ai." Ngoài dự liệu củaTô Di, cảnh vệ trả lời như vậy.
Lại có tiếng bước chân vang lên.
Sau đó Tô Di nghe thấy giọng nói của Liên Đạc: "Cậu nhất định phải cho cô gái này gặp sỹ quan chỉ huy?"
Tô Di có chút nghi ngờ, nghe thấy Mộ Tây Đình đáp: "Cô ấy là lãnh tụ của loài người dưới mặt đất, sỹ quan chỉ huy nói muốn gặp cô ấy......" Mộ Tây Đình cười cười, "Mấy ngày trước chưa bắt được Tô Di, không phải sỹ quan chỉ huy nổi giận sao? Có lẽ sỹ quan chỉ huy thích phụ nữ loài người kiểu này."
"Cậu muốn giảm nhiệt cho sỹ quan chỉ huy sao?" Liên Đạc nói sâu sắc.
Hai người đàn ông đều cười nhẹ. Mộ Tây Đình nói: "Lúc tôi phát hiện ra cô ấy, bọn lính đã lột sạch quần áo của cô ấy, nếu không phải là tôi tới mau......"
Tô Di chỉ lặng yên trong chớp mắt, yên lặng không tiếng động đứng dậy, cúi người như mèo, tiến gần tới khe cửa.
Giữa hai người đàn ông cao lớn mặc quân trang, một cô gáinhỏ gầy, cúi đầu đứng lẳng lặng. Xem ra chiều caotương đương với Tô Di, mái tóc dài như mực buộc đơn giản sau gáy, mặc chiếc áo choàng xanh lá, bọc thân thể kín mít.
Nhưng mà chỉ thoáng nhìn qua dáng vẻ, đó cũng là một cô gái rất bắt mắt. Mày như viễn sơn, con mắt như hồ sâu, dung nhan thuần khiết. Cô không chỉ thanh tú, tiếp tục nhìn kĩ, trong sự thanh tú lại rực rỡ bức người. Đặc biệt là ánh mắt luôn luôn bình lặng, như thể nước chảy không tiếng động.
Lãnh tụ loài người dưới mặt đất? Một cô gái?
Lời nói mập mờ của hai người đàn ông, giống như cô gái kia không tồn tại, cô gái có vẻ như không nghe gì; mà Liên Đạc dường như không biết Tô Di đang ở trong khoang nghỉ, hoặc là, căn bản là muốn cô nhìn thấy nghe thấy màn này.
Lại có một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Tô Di nhận ra âm thanh đó. Cô từ từ lùi về trên ghế sa lon, giữ yên lặng mấy giây, lại dán sát vào vách tường, đứng ở bên cánh cửa đó. Nhìn xuyên qua cánh cửa kính tối màu cực kỳ cẩn thận.
"Sỹ quan chỉ huy, chúng tôi đi trước." Giọng nói của Mộ Tây Đình vang lên ngoài cửa.
Tô Di khẽ quay đầu, liền nhìn thấyMạnh Hi Tông cả người mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống sofa.
Cửa khoang bên kia đóng lại. Cô gái kia đứngdựa vào cửa một lát, vẻ mặtkiên quyết, cười nhã nhặn với Mạnh Hi Tông. Cô từ từ đi tới trước mặt anh.
Cô mở miệng nói mấy câu gì đó, Tô Di thấy chân mày Mạnh Hi Tông nhíu lại, cũng nói mấy câu gì đó. Vẻ mặt của anh lạnh lùng, ánh mắt không chớp dừng trên mặt cô gái.
Một lát sau, Mạnh Hi Tông chợt giơ tay lên, cởi bỏ áo choàng của cô gái. Tơ lụa màu xanh chảy xuốngnhẹ nhàng, thân thể cân xứng trắng như tuyết, giống như một khối băng không hề có tỳ vết, trong nháy mắt khiến cặp mắt của Tô Di khẽ nhói đau. Cô nhìn thấy hai tay của cô gái siết chặt thành nắm đấm bên người, đứng tại chỗ, ngăn trở nơi riêng tư của thân thể mình, giống hệt...... Tô Di ngày đó.
Mạnh Hi Tông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như thể tìm tòi nghiên cứu.
Sau đó, Mạnh Hi Tông chợt vươn tay tới ngực cô gái, bóp một bên trắng nõn đầy đặn. Dường như là trong nháy mắt, cô gái bởi vì anh ta đột nhiên đụng vào, lảo đảo một cái, ngã vào trong ngực anh. Mà anh không đẩy cô ấy ra, tay kia vẫn đặt trên ngực cô, một tay khác, đặt lên khuôn mặt cô. Mặc dù cô gái đưa lưng về phía Tô Di, Tô Di không thấy rõ động táccụ thể. Nhưng cô gần như lập tức có thể nhớ tới, cảm giác ngón tay thô ráp đó của Mạnh Hi Tông, miết chặt cằm mình.
Tô Di chợt cảm thấy cổ họng có chút khô cạn; một cơn chua xót từ lồng ngực nhanh chóng trào lên hốc mắt, trong chớp mắt đã đẫm nước. Cùng lúc đó, tim dường như có một vực sâu, phảng phất sụp đổ rất nhanh.
Cô lấy lại bình tĩnh, không nhìn nữa. Giống như anh không biết rằng cô đã tới nơi chỉ ngăn cách với anh bằng một vách tường, cô lặng yên không tiếng động ra hiệu với cảnh vệ, nhanh chóng rời khỏi gian phòng này.