Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Qifu A
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1210 / 3
Cập nhật: 2017-09-01 22:17:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Dù Đã Hết Ca Từ Cũng Không Sao, Vì Đây Đã Là Chương Cuối Cùng
iáo sư Trần liều sống liều chết mà ngăn lão không chạy về phía anh chàng đẹp trai Trung Đông, ông mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại. Lão vẫn lì lợm không muốn đi, nhưng nhìn thấy cháu và con dâu không cầm nổi kem nữa nên đã ý thức được sai lầm của mình.
Nhưng dù gì lão cũng mời con cháu ăn bao nhiêu là kem không phải là quá sủng ái chúng rồi sao?
Thực tế lão vẫn chưa nhận thức rõ...
Trong lúc Giáo sư Trần ngày ngày dẫn lão Ngô đi du hí, rồi gây họa khắp nơi thì việc chính trong chuyến đi lần này của họ - Triển lãm nghệ thuật đã đi đến hồi kết: chấm giải và trao giải.
Giáo sư Trần là khách mời đặc biệt, không cần tham dự chấm giải, mà chỉ cần đọc lời phát biểu lúc trao giải đã được soạn sẵn là OK rồi, thực sự là quá nhàn hạ. Hôm trao giải vào ngày rằm tháng giêng, Giáo sư Trần và lão Ngô ăn mặc chỉn chu đến dự lễ từ sớm và đợi đến lúc khai mạc.
Mười giờ sáng, sau khi người dẫn chương trình nói bằng tiếng Anh:
Xin trân trọng kính mời nhà Nghệ thuật nổi tiếng Giáo sư Trần...
Giáo sư Trần từ tốn bước lên sân khấu trong ánh mắt ngưỡng mộ nóng bỏng của một rừng tài năng, ông trịnh trọng đón nhận danh sách giải thưởng từ tay người dẫn chương trình, rồi cất giọng đọc danh sách giải thưởng.
Giải ý tưởng xuất sắc nhất thuộc về “Thì ra em cũng ở đây”.
Màn hình sân khấu xuất hiện hình ảnh bức tranh “Thì ra em cũng ở đây”
Ồ...
Lão Ngô bật lên tiếng “ồ” trong lúc tràng pháo tay của mọi người vang lên.
Giải sáng tạo xuất sắc nhất thuộc về “Đoạn tuyến đích phong thanh”
Màn hình sân khấu lại hiện lên tác phẩm “Đoạn tuyến đích phong thanh”.
Ồ...
Lão Ngô lại bất giác hét lên lạc điệu trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Giải thư pháp xuất sắc nhất – Ngài Lưu Hạ
Thư pháp của Lưu Hạ lại hiện ra...
Ồ...
Lão Ngô lại hét lên.
Cứ như vậy lập đi lập lại.
Cuối cùng... giải của năm, Giải tài năng xuất sắc nhất dành cho... dành cho...
Giáo sư Trần lật một trang về phía cuối lời trao giải, lúc ông nhìn thấy trên giấy viết gì thì ông ngớ ra, mắt ông trố lên, mặt biến sắc trước bao nhiêu người.
Những người ở dưới thấy ông chần chừ như vậy, thì tới tấp hỏi:
Có chuyện gì vậy, sao lại không đọc nữa.
Có phải là người này nằm ngoài dự đoán không?
Nằm ngoài dự đoán? Lẽ nào là tôi?
...Anh có thể về mà đi bệnh viện tâm thần rồi đấy!
Có lẽ là mua giải rồi!
Cũng có khả năng người này tiếng tăm không tốt...
Tóm lại là đủ mọi loại suy đoán, nhưng lão Ngô chẳng lo lắng tý nào, chắc chắn là Giáo sư Trần không biết tên người này đọc như thế nào rồi, chắc là chẳng có chuyện gì đâu.
Lão đúng là chỉ biết ở đó mà đoán mò, thực sự tâm trạng của Giáo sư Trần phải nói là đang rất kích động: “Sao mà có thể là cậu ta? Sao lại là cậu ta, chưa hề nghe qua, chưa hề nghe qua, a.........a cậu ta tham gia lúc nào, tham gia lúc nào! Sao cậu ta lại giấu mình tham gia, a.....................a tuy rằng dựa vào tài năng của cậu ta thì hoàn toàn có thể, nhưng tại sao lại là cậu ta, a..................a lẽ nào cậu ta cũng đến nhưng đứng ở cuối hàng.....”
Giáo sư Trần không hề nghĩ đến người đoạt giải là người vô cùng “thân thiết” của ông. Trông ánh mắt tò mò của đám đông, môi ông run run, chân ông cũng run run, nhưng cuối cùng cũng đọc xong:
Giải tài năng xuất sắc nhất... thuộc về Lữ Vệ Quốc...
Lão Ngô nghe đến cái tên này cũng giật cả mình, Lữ Vệ Quốc? Lẽ nào là cậu ta?...không phải vậy chứ, thằng nhóc ấy quét trường nghệ thuật rồi quét được cả trình độ nghệ thuật sao?
Nhưng không ngờ Giáo sư Trần chưa đọc hết câu:
Giải tài năng xuất sắc nhất thuộc về... tác phẩm “Lữ Vệ Quốc” của tác giả Đan Nhất!
Cả khán phòng im lặng, cuối cùng tiếng vỗ tay như sấm vang lên...
Cùng với lời tuyên bố của Giáo sư Trần và tràng pháo tay nhiệt liệt của toàn khán phòng, tiếng nhạc du dương vang lên, màn hình sau lưng Giáo sư Trần biến thành hình ảnh bức tượng bằng dây kẽm “Lữ Vệ Quốc”...
......
............
..................
Lão Ngô nhìn bức tranh trên màn hình mà làu bàu: “Tiểu Lữ à! Cậu đúng là không chân thành chút nào. Một việc tuyệt vời như vậy mà không nói với tôi một tiếng nào... không thèm chơi với cậu nữa!”
Không biết có phải người dẫn chương trình này bắt được câu nói cuối cùng của lão hay không mà anh ta vội vàng kích động, nước mắt dàn dụa:
Mọi nguời có nghe thấy gì không? Mr. Wood vừa nói “unbelieveable”. Điều này cho thấy ngài vô cùng tán dương tác phẩm xuất sắc này!
...
......
...........
Lão Ngô:... Tôi còn không nghe ra, mà sao anh lại nghe ra nhỉ?
Ở Bắc Kinh hơn một tháng cuối cùng Giáo sư Trần và Lão Ngô cũng hoàn thành nhiệm vụ. Hai ông kéo túi to, túi nhỏ chen giữa vòng vây để đến sân bay.
Tommy nhăn mặt, nhủ thầm: trời ơi, tôi sắp mất việc rồi!!!
Nhìn hướng dẫn viên dẫn dắt mình thời gian qua hôm nay gương mặt dễ thương ấy bỗng nhiên bí xị. Cuối cùng lão mới mở miệng nói nói một câu chân thành:
Chàng trai à, tuy bác chẳng hiểu cháu những điều cháu nói, nhưng mà tinh thần làm việc của cháu thật là đáng quý! Bác không biết cháu gặp phải khó khăn gì, nhưng nhất định phải nhớ “nhân định thắng thiên”! Cố lên!
Nói xong lão nhìn Tommy, bây giờ đã hóa đá, và nở nụ cười hiền như ông tiên, rồi đi chầm chậm về phía Trần Tạ Kiều.
Lão ômTrần Gia Hào, rồi lại hôn lên má chú nhóc một cái thật kêu:
Cháu ngoan, ông yêu cháu lắm! Rảnh thì nhớ đến thành phố A chơi nhé, ông sẽ lại mời cháu ăn kem.
Gia Hào xịu mặt:
Ông ơi, cháu có thể không ăn nữa được không...
Lão khịt mũi nhìn chú nhóc:
Thằng nhóc này đúng là sinh ra trong lụa là gấm vóc... không biết thế nào là khổ sở! Cháu có biết có nơi mà trẻ con đến kem còn không có mà ăn không!
Bác yên tâm, cháu sẽ về dạy các em ở Cô nhi viện. Sau này chúng cháu sẽ không nhận kem từ thiện của nhà máy nữa, mà sẽ tặng lại cho các em muốn ăn kem mà không có ở những nơi đó. Chúng cháu thật sự sẽ không ăn nữa đâu...
Trần Tạ Kiều:
Ba à, hai người mau đi đi, xem ba dọa Bảo Bảo thành thế nào rồi kìa?
Giáo sư Trần:
.........
Trước lúc lên máy bay, lão Ngô nói lời từ biệt đầy tình cảm với mảnh đất này:
Tạm biệt tiểu Kiều! Tạm biệt Bảo Bảo! Tạm biệt Gia Hào! Tạm biệt Tôm Mì! Tạm biệt Bò Rú Sư! Tạm biệt anh chàng đẹp trai bán kem Thổ Nhĩ Kỳ!
Tạm biệt các độc giả thân yêu, các ông già của chúng ta cũng đã chú ý đến quyền riêng tư rồi, nên câu chuyện của chú cún nho nhã và chú mèo model chỉ có thể kể đến đây thôi.
Đối với các ông cụ có thể tay trong tay đứng trước mặt con cháu, cùng bước đến những giờ khác cuối cùng là niềm hạnh phúc lớn nhất!
Hết
Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều - Qifu A Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều