Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Chương 26
B
a anh chàng kéo nhau đi rồi, Minh Phương ngồi phịch xuống ghế. Cô không thể nghĩ được gì trong giờ phút này vì trong đầu cô bây giờ ngập đầy nỗi uất ức đối với Thiên.
Càng nghĩ, Minh Phương càng tức. Thiên là gì mà dám mắng cô như thế? Tại sao anh không hỏi rõ mọi điều rồi hãy mắng cô nếu như cô làm sai! Anh có biết là vì ai mà cô đã từ chối Chương hay không? Vinh nói là Thiên yêu cô, để thường chỉ có mình anh biết yêu cô chắc? Yêu mà mắng mỏ cô trước mặt bao nhiêu người như thế à? Chương cũng yêu cô đấy thôi, nhưng có bao giờ anh ấy dám nói nặng cô một câu nào đâu, mà chỉ toàn là những lời nói dịu dàng không đấy thôi.
Nhưng sao Minh Phương lại thấy lòng mình nặng nề như thế này. Nếu như Chương đáng yêu như thế thì tại sao cô lại không yêu anh ta. Anh ta vẫn còn yêu cô đến thế cơ mà? Mà nếu như yêu Chương thì tại sao nghĩ đến anh ta, lòng cô lại bình thản đến thế? Không một chút bâng khuâng, không một chút ấm áp là sao?
Còn cái anh chàng cộc cằn đáng ghét kia, tại sao cô lại nghĩ về anh ta mãi thế? Anh ta đã làm gì cho cô mà cô lại cứ nhớ về anh ta nhỉ? Trong tâm trí Minh Phương hiện lên bao nhiêu chuyện đã qua. Nào là những lần cãi nhau, những lúc nghêng nhau như sắp sửa giết nhau đến nơi không bằng. Thế nhưng lại có những buổi rong chơi, những ngày chạy bộ cùng nhau.
Và nhất là thời gian gần đây, ngày nào hai người cũng trông thấy nhau, cũng gặp nhau gần hết cả ngày. Thế mà không bao giờ cô lại thấy nhàm chán khi gặp một người quá nhiều. Mà ngược lại, Minh Phương thấy lòng mình nhẹ nhàng, vui tươi biết mấy khi ở bên cạnh anh.
Minh Phương cứ ngồi mãi với những suy nghĩ của mình, và cô như quên cả mọi điều đến nỗi mệt mỏi quá chừng, cô gục đầu xuống bàn cho dễ chịu một chút, và cô chập chờn thiếp đi.
Tiếng đập cửa vang lên đánh thức Minh Phương dậy, cô vội mở choàng mắt ra để rồi hốt hoảng khi nhận thấy trời đã tối. Ai mà lại đến đây vào giờ này nhỉ khi mà mọi người đã về hết rồi? Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Minh Phương khiến cô rúm người lại, lời như người đang gõ cửa ngoài kia không có ý tốt lành thì sao? Một mình cô trong căn nhà này, liệu cô có thể làm gì được để tự bảo vệ mình nếu như kẻ đó giở trò?
Càng nghĩ càng sợ, Minh Phương co rúm người lại như để cho người ở bên ngoài không trông thấy cô. Như thế họ sẽ nghĩ là không có ai và sẽ bỏ về, như thế thì cô mới có thể ra về được chứ.
Tiếng đập cửa càng mạnh hơn, và một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Phương, em còn trong đó không?
Nghe đúng là tiếng của Thiên, Minh Phương mừng húm. Nhưng ngay khi đó, cô lại thấy cơn hờn giận dâng lên ngập lòng. Đã mắng cô như thế, còn gọi cô làm gì? Anh đã bảo cô phải biến khỏi mắt anh ta cơ mà.
Minh Phương lặng thinh, Thiên nói như hét:
- Phương, em làm gì trong đó. Mau mở cửa ra đi!
- …
- Phương, em có làm sao không? Mở cửa cho anh đi!
- …
Gọi mãi không được, Thiên nóng ruột quá. Hết giờ làm việc không thấy Minh Phương về, Thiên đã gọi cho mấy người bạn của mình mà không gặp được ai. Cứ ngỡ là bọn nó cùng Minh Phương đi đâu đó để an ủi cô ấy, anh cũng thấy yên tâm. Không ngờ giờ này gọi lại cho Vinh mới biết mấy thằng bạn trời đánh của anh bỏ về đi nhậu với nhau, còn Minh Phương vẫn cứ ở lại văn phòng.
Nghe Vinh nói thế, Thiên mới tả hóa lên. Nếu vậy thì Minh Phương phải về rồi chứ, tại sao cô lãi chưa có ở nhà? Hay là cô còn ở lại công ty? Thiên gọi điện đến công ty thì máy lại bận, cô ấy nói chuyện với ai thế nhỉ? Và anh tức tốc đến ngay để tìm Minh Phương.
Nhìn qua khe cửa vào phòng, Thiên mừng rỡ khi thấy bóng Minh Phương đang gục đầu trên bàn. Như thế là cô ấy còn ở lại đây chứ chưa về! Nhưng sao anh gọi mãi mà không thấy cô lên tiếng thế kia? Hay là cô đã khóc quá nên mệt mỏi mất rồi?
Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu mà không có câu giải đáp làm Thiên nóng ruột quá sức. Không thể chờ mãi được nữa, anh tông cửa thật mạnh để vào. Không ngờ cánh cửa không khóa làm Thiên mất đà, anh ngã dài trên sàn làm Minh Phương hoảng hốt. Cô vội chạy đến bên anh:
- Anh Thiên, anh có làm sao không?
Thiên nằm im, hai mắt anh nhắm nghiền lại và hơi thở anh thật yếu. Minh Phương lay mạnh người Thiên:
- Anh Thiên, anh trả lời em đi. Anh đừng làm em sợ mà, anh Thiên!
Thiên vẫn nằm im, Minh Phương ngã ập xuống ngực Thiên mà khóc òa:
- Anh Thiên ơi, anh nhìn em đi!
Một vòng tay mạnh mẽ đã ôm choàng lấy Minh Phương, và một giọng nói ấm áp vang lên bên tai cô:
- Anh đâu có sao, em đừng khóc nữa.
Minh Phương mừng rỡ, cô vội ngóc đầu lên nhìn Thiên. Anh đang mỉm cười với cô, nụ cười thật âu yếm.
Minh Phương nhận ra mình đã bị mắc lừa Thiên, cô vội chỏi tay ngồi dậy nhưng vòng tay anh chặt quá, cô không có cách nào thoát ra được. Nắm chặt bàn tay lại, Minh Phương đấm mạnh vào ngực anh:
- Anh xấu quá đi, dám gạt em hả?
Thiên cười:
- Không làm vậy thì anh làm sao biết được là em yêu anh tới cỡ nào!
Minh Phương đỏ mặt, cô lại đấm vào ngực Thiên:
- Ai mà thèm yêu anh?
Thiên lại cười, anh trêu cô:
- Ừ thì không yêu, chỉ có sợ anh chết thôi phải không?
Minh Phương vênh mặt lên:
- Chứ sao? Ở đây chỉ có hai người, lỡ có án mạng thì em ở tù làm sao?
Thiên chợt siết Minh Phương thật chặt, anh thì thầm bên tai cô:
- Thật là tức em quá đi, cứ làm cho anh giận không à?
Minh Phương úp mặt vào ngực Thiên, cô cũng nói thật nhỏ:
- Em có làm gì đâu mà anh giận?
- Còn hỏi nữa hả? Ai cho phép em đi với hắn ta?
Minh Phương lắc đầu:
- Em đi với anh Chương để nói cho rõ ràng mọi chuyện mà.
- Thì phải nói cho anh biết chứ, có đâu lại để cho anh phải lo lắng đến điên cả người lên vậy. Ngày mài tụi nó tha hồ mà cười anh.
Minh Phương lại ngẩng đầu lên, cô lắc đầu:
- Tại sao em lại phải nói cho anh biết? Anh chỉ là ông chủ thôi mà!
Vòng tay Thiên lại siết chặt thêm tí nữa:
- Lại cũng cái giọng đó, muốn anh giết em chết mới chịu phải không? Anh đối với em như thế nào chẳng lẽ em lại không biết hay sao?
Minh Phương bướng bỉnh:
- Không biết, không nghe nói thì không biết.
Gương mặt Minh Phương hất lên, hai cánh mũi cô phập phồng và đôi môi đỏ thì cong lên như mời gọi. Thiên không phải là thánh để giữ lòng vững vàng trước sắc đẹp ấy, vả lại tình yêu đang nóng bỏng trong lòng anh đã làm anh chồm lên, và môi anh chiếm ngay lấy đôi môi hồng. Nụ hôn đầu tiên đến một cách bất ngờ làm Minh Phương không có cách nào tránh né. Hay là cô không muốn tránh né thì không ai có thể biết được. Chỉ thấy cô nằm thật im trong vòng tay Thiên để đón nhận hương vị nồng nàn của tình yêu.
Thật lâu, Thiên mới rời môi Minh Phương ra. Anh âu yếm hỏi:
- Bây giờ thì biết chưa?
Minh Phương không trả lời, cô chống tay ngồi dậy. Thiên cũng ngồi dậy theo nhưng anh vẫn ôm cô trong vòng tay của mình. Minh Phương gắt lên:
- Buông em ram au!
- Muốn anh buông ra thì phải nói một câu gì đó thật dễ thương coi nào.
Minh Phương lắc đầu:
- Em không biết.
- Không biết cái gì?
- Không biết là không biết chứ còn không biết cái gì nữa.
Thiên bật cười, anh âu yếm cụng trán mình vào trán cô:
- Bướng hết biết luôn, thế mà không biết tại sao anh lại yêu em đến thế nhỉ?
Minh Phương đỏ mặt, cô vờ gắt lên:
- Buông em ra cho em về, em không nghe anh nói nữa đâu.
Lần này thì Thiên không trêu Minh Phương nữa, anh đứng lên và kéo cô cùng đứng lên với mình:
- Phải rồi, khá muộn rồi đấy. Anh phải đưa em về mau kẻo ba mẹ đang đợi ở nhà đấy.
Nghe nhắc đến những người lớn, Minh Phương lại hốt hoảng kêu lên:
- Thôi, em không về với anh đâu…
Thiên ngạc nhiên:
- Sao thế? Em còn định đi đâu à?
Minh Phương lắc đầu:
- Không phải, em không đi đâu nữa.
- Thế thì tại sao không về với anh?
Minh Phương ấp úng:
- Nhưng mà…
Thiên sốt ruột kêu lên:
- Lại còn nhưng nhị gì nữa?
- Nhưng… ba anh… và mẹ em… sẽ thấy hai đứa…
Hiểu ta nỗi ngượng ngùng của Minh Phương, Thiên bật cười:
- Cả nhà ai cũng biết là anh yêu em rồi, cô nương ạ. Không có gì mà phải mắc cỡ nữa đâu.
Mặt Minh Phương lại đỏ hồng lên:
- Sao anh lại nói…
Thiên búng nhẹ vào chóp mũi Minh Phương:
- Cần gì phải nói, chỉ cần nhìn thôi thì mọi người đã biết hết rồi.
Minh Phương ngập ngừng:
- Thế… có ai nói gì không?
Thiên âu yếm nhìn người yêu:
- Còn nói gì nữa ngoài chuyện tán thành. Ba anh vui lắm, mà mẹ em cũng không phản đối đâu.
Minh Phương đứng thừ người ra. Mọi chuyện đến thật bất ngờ khiến cô không sao có thể suy nghĩ được một điều gì.
Hiểu tâm trạng của cô, Thiên choàng tay qua vai cô dìu đi:
- Mình về đi em, ba mẹ đang mong chúng mình lắm đấy. Nhưng anh tin là khi thấy hai đứa mình cùng về với nhau, hai người sẽ vui mừng không thể nào kể hết được đâu.
Minh Phương không nói gì thêm nhưng cô không phản đối vòng tay dìu đỡ của Thiên. Cô đã tìm cho mình được một người để yêu thương và được yêu thương. Từ nay, cô sẽ không còn phải lo ngại bất cứ một điều gì nữa, vì bên cô sẽ luôn có Thiên. Anh sẽ là cội tùng cho cô nương nhờ, và sẽ là nơi chốn bình yên suốt đời cho cô.
(Tháng 6- 02)