Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 26
I
bara hỏi, và cô lắc đầu.
"Không, đúng như những gì Oreki-kun vừa nói. Mọi chuyện đều đúng. Cô đang thấy kì lạ vì cứ như có các em đứng cạnh khi cô quan sát những sự biến đó."
Tôi thở phào, thật nhẹ nhõm khi biết rằng mình đã đoán đúng.
"Vậy thì mấy em còn gì để hỏi nữa? Cô mong rằng câu trả lời của mình đáp ứng được mong đợi."
"Dạ em thì không có, nhưng Houtarou cảm thấy dường như có cái gì bị thiếu."
Đúng vậy, đã có một lỗ hổng.
Điều muốn hỏi là: chú Sekitani Jun đã tự quyết định từ bỏ cuộc đời học sinh màu hồng của mình phải không? Tôi chỉnh sửa câu hỏi trên thành thế này:
"Thưa cô em chỉ có một câu hỏi. Liệu chú Sekitani Jun đã thực sự muốn thành tấm khiên cho toàn bộ học sinh trong trường sao?"
Biểu cảm ân cần của cô Itoikawa ngay lập tức bị đông cứng ngay sau câu hỏi ấy. Cô chỉ nhìn tôi.
"..."
Và nhìn trong im lặng.
Tôi đợi cô lên tiếng, cả Chitanda, Ibara và Satoshi cũng thế. Trong lúc chờ có lẽ ba người họ cũng thắc mắc câu hỏi đó có ý gì...
Bầu yên lặng không tồn tại lâu. Cô Itoikawa di chuyển đôi môi như vừa lẩm bẩm điều gì, rồi quở trách: "Em nhìn thấu cô rồi... Vậy thì cô sẽ trả lời. Cô nghĩ tốt nhất là nên kể lại câu chuyện ấy từ đầu. Đã lâu rồi nhưng cô vẫn nhớ như in."
Thế là người cựu học sinh Kooriyama Ryouko bắt đầu thuật lại "sự kiện tháng sáu" ba mươi ba năm trước.
"Dù bây giờ lễ hội vẫn sôi động như thế, nhưng so với hồi xưa thì nó tĩnh lặng hơn nhiều lắm. Lúc ấy dường như mọi người đều coi lễ hội văn hoá trường Kami là lẽ sống của mình. Đó cũng là thời kì chứng kiến làn sóng cách tân mạnh mẽ chưa từng thấy, và một số người đã đồn với nhau rằng từ làn sóng ấy mà lễ hội trường Kami đã ra đời. Kết quả là trước khi cô vào trường đã có manh nha rằng bạo động sắp xảy ra, chẳng có gì tốt khi một tình trạng bất ổn vượt ra ngoài kiểm soát phải không nào? Nhưng so với những cuộc xung đột ở các trường khác thì ở trường ta nó diễn ra có trình tự hơn, dù vậy đối với giáo viên hành động như thế vẫn là không chấp nhận được."
Đúng như những gì được đọc trong tiết Lịch sử Nhật bản hiện đại. Nhưng tôi nghĩ không chỉ lớp học sinh thừa mứa năng lượng thời đó, học sinh thời này với giáo viên có bao giờ hoà thuận?
"Tháng tư năm đó, thầy hiệu trưởng đột nhiên bùng nổ trong một cuộc họp thông thường. Cô tin rằng nó đã được ghi lại đâu đó trong xấp tài liệu của các em. Chúng ta không được để mình tự thoả mãn mà làm trường này trở nên tầm thường.Bây giờ các em có thể chỉ xem lời của thầy là mong muốn học sinh đạt kết quả tốt hơn trong học tập, nhưng vào thời đó nó chẳng khác gì một tối hậu thư đòi xoá sổ lễ hội văn hoá. Khi thời gian biểu cho lễ hội được thông báo là lúc giọt nước đã làm tràn li. Độ dài năm ngày đã bị cắt giảm tàn nhẫn xuống chỉ còn hai, lại còn bị chuyển từ ngày thường xuống hai ngày cuối tuần và không còn nằm trong lịch của trường. Ai cũng cảm thấy như vừa bị dội một gáo nước lạnh và quyết định trên là một thứ ôn dịch không thể tiêu hoá. Từ đó cô đã cảm thấy bầu không khí căng thẳng lan ra khắp trường và một chuyện không hay nào đó sắp sửa xảy ra.
Đầu tiên là đủ loại ngôn từ thô tục nhất được viết đầy trên bảng thông báo. Sau đó là những buổi phát biểu công cộng, khi mà ai cũng có thể lên sân khấu mà tự do nói những mình muốn. Tất cả những lời hùng biện đều mang tính kích động và được nhận những tràng vỗ tay không ngớt. Rồi phong trào bắt đầu mạnh lên khi đề xuất liên kết tất cả CLB văn hoá nghệ thuật của trường được đưa ra.
Nhưng mà, dù thật sự là muốn phản kháng, thì không người nào có vẻ như đã chuẩn bị cho một cuộc phản công mạnh mẽ quyết định cắt giảm lễ hội của nhà trường. Để phong trào thành công ai cũng cần phải chuẩn bị tinh thần để chấp nhận hậu quả. Nhiều người nói năng thì rất bạo gan nhưng thảm hại thay không lấy một dám đứng ra lãnh đạo các CLB đi đấu tranh."
Cô Itoikawa đổi thế ngồi, tạo nên những tiếng cút kít trên chiếc ghế xoay khi cô tiếp tục:
"Thế là mọi người quyết định rút que để chọn ra người lãnh đạo và cậu của em, Sekitani Jun, đã nhận chiếc que ngắn. Phong trào được chỉ đạo bởi người khác nhưng tên của họ chưa từng được nêu ra. Từ đó phong trào đã được tiếp thêm sức nóng, và thực tế đã dẫn đến kết quả là nhà trường phải rút lại quyết định. Như đã viết trong tài liệu của các em, lễ hội đã được tổ chức bình thường."
Cô không thể hiện bất cứ cảm xúc gì trong khi kể. Tuy vậy tôi vẫn cảm nhận được cái bầu không khí của ba mươi ba năm trước ấy, không biết nó là sự mạnh mẽ của phong trào hay là sự hèn nhát của những người đại diện, tất cả đều đã là quá khứ. Cô Itoikawa lại tiếp tục:
"Nhưng bọn họ đã đi quá xa. Trong thời kì đấu tranh ấy cô vẫn ngồi học những tiết học bị mọi người tẩy chay, họ đứng dưới sân gào thét và hô vang các khẩu hiệu. Việc dựng lên cả một đài lửa đã đưa bầu không khí gay gắt lên đến cực điểm, và vao đêm nọ chuyện đó đã xảy ra...
Lửa từ đài lửa đã vượt quá tầm kiểm soát. Cô không biết là có ai cố tình làm vậy hay không, nhưng lửa đã lan sang nhà tập võ. Dù sau đó vụ hoả hoạn đã được dập tắt nhưng nhà tập võ đã bị huỷ hoại hoàn toàn do những cột nước cực mạnh từ xe cứu hoả."
Chitanda và Ibara dường như không thể cử động, cả tôi cũng thế. Thậm chí chúng tôi cũng nhận ra hành động đó không tốt một chút nào, phá hoại tài sản nhà trường là hành động khó có thể bỏ qua.
"Tôi ác đó đã vượt quá giới hạn và không thể dung thứ. May là nhà trường không muốn trầm trọng hoá sự việc lên thêm và đã quyết định không dính líu tới cảnh sát. Không ai phàn nàn về việc nhà trường sẽ truy ra vài người để nhận trách nhiệm khi lễ hội kết thúc... dĩ nhiên vì khi hết hội thì ai cũng có thể chối là họ chẳng biết gì cả. Vì vậy, khi thủ phạm vụ hoả hoạn còn chưa được tìm ra thì người duy nhất chịu trách nhiệm không ai khác chính là Sekitani Jun - người đứng đầu trên-danh-nghĩa của phong trào chống đối. Hồi đó việc đuổi một học sinh là chuyện rất dễ dàng, nhưng tuyệt vời thay đến phút chót anh Sekitani Jun vẫn tỏ ra điềm tĩnh. Cô nhớ rằng câu hỏi của em là anh ấy có thực sự muốn trở thành tấm khiên cho toàn thể học sinh trong trường hay không phải không?"
Cô Itoikawa mỉm cười và nhìn vào tôi,
"Cô là nghĩ em đã biết câu trà lời rồi."
Kết thúc câu chuyện dài cô Itoikawa đứng dậy, rót một chút nước sôi vào tách cà phê của cô và uống.
Chúng tôi im thin thít, có lẽ là vì không tìm được lời để nói. Tôi chỉ có thể thấy bờ môi của Chitanda mấp mé đôi chút mà không biết nhỏ muốn nói gì, phải chăng là "tệ quá" hay "độc ác quá"?
"Đấy, đó là tất cả những điều cô biết. Các em còn muốn hỏi gì không?"
Ngồi lại trên chiếc ghế xoay cô Itoikawa tiếp tục nói với giọng điệu bình thản. Câu chuyện ấy với cô quả thật chỉ là một quá khứ.
Ibara cuối cùng cũng lên tiếng: "Vậy thưa cô, điều em còn muốn biết chính là hình vẽ trang bìa của cuốn tập san đó..."
Cô Itoikawa gật đầu.
Hình vẽ minh hoạ của "Kem đá" là cảnh một con chó săn và một con thỏ cắn nhau giữa một vòng tròn gồm nhiều con thỏ đứng xung quanh. "Chó săn" chắc là tượng trưng cho nhà trường trong khi "thỏ" là các học sinh, và con thỏ đang đấu với chó săn ở giữa vòng tròn chính là Sekitani Jun.
Sau khi cô Itoikawa đưa ra câu trả lời đúng như đã dự đoán ấy, tôi hỏi cô: "Trong tất cả những dãy nhà ở trường Kami thì nhà tập võ có vẻ là cũ xưa nhất, đó là vì trước đây nó được xây lại phải không ạ?"
Tôi đã nhớ ra đó là cái nhà cũ kĩ mà Chitanda đã mải mê nhìn ngắm vào tháng tư, lần đầu chúng tôi gặp nhau.
"Đúng thế. Những trường công như chúng ta thì phải chờ đến khi mọi thứ gần hết đát thì mới được tu sửa. Mười năm trước tất cả dãy nhà đều được xây mới, trừ nhà tập võ vì trước đó đã được xây rồi."
Đến lượt Satoshi nói với điệu bộ lễ phép: "Ưm, thưa cô. Em để ý cô chưa từng một lần gọi lễ hội văn hoá là 'Hội Kanya'."
Chủ đề bị thay đổi cái roẹt làm cô Itoikawa phải bật cười,
"Em cần phải hỏi à? Vẫn chưa nhận ra sao?"
"Hở?"
Hội Kanya...
Tôi đã hiểu, trong điện thoại bà chị đã bảo nó là một từ cấm của CLB Cổ Điển. Và dù có hơi trễ nhưng rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao nó lại bị cấm.
"Là bởi vì chú Sekitani Jun không hề muốn trở thành 'người anh hùng' phải không cô? Thế nên cô mới không gọi lễ hội bằng cái tên đó."
"Fuku-chan, tên này nói vậy nghĩa là sao?"
Dù Satoshi vẫn cười trước khi trả lời nhưng cái cười của hắn khác với bình thường. Không phải một cái cười để đùa vui.
" 'Kanya' không phải là cách đọc rút gọn của 'Kamiyama', mà nó là một cách phát âm khác từ Hán tự của 'Sekitani'. Gần đây tớ mới phát hiện ra điều đó. Nói cách khác nó là biệt danh cho 'lễ hội Sekitani' - một cái tên vừa bịp được giáo viên vừa có thể tri ân người anh hùng của họ."
Đến lượt Chitanda hỏi: "Thưa cô, vậy cô có biết vì sao cậu của em lại đặt tên tập san là 'Kem đá' không ạ?"
Tuy nhiên, lần này cô Itoikawa lại lắc đầu,
"Cái tên này có lẽ là một ý tưởng bất chợt của Sekitani-san khi anh ấy cảm thấy mình sắp bị đuổi học. Anh ấy từng nói là nó có nghĩa nhưng không thể trình bày trong trình trạng hiện thời. Ngoài ra cô không còn biết gì về nó nữa."
... Cô không biết?
Cô thực sự không biết ư? Cả Chitanda, Ibara và Satoshi nữa, họ đều không biết ư?
Hiếm khi nào tôi cảm thấy tức giận như lúc này. Bây giờ tất cả những cảm xúc tôi đang có chỉ là nỗi bực tức khi không ai hiểu được thông điệp mà Sekitani Jun để lại. Không thể tin được! Không một ai nhận thấy một câu nói hiển nhiên như thế sao?
Chưa kịp nhận ra tôi thấy mình đã gằn giọng: "Mọi người không hiểu ư? Vậy nãy giờ nghe kể chuyện làm cái gì vậy? Để tớ nói thẳng: nó không hơn gì ngoài một phép chơi chữ đồng âm ngớ ngẩn!"
"Houtarou?"
"Sekitani Jun muốn để lại một thông điệp cho chúng ta, lớp hậu bối của CLB Cổ Điển, và chú đã để nó trong chính cái nhan đề của tập san. Chitanda này, cậu giỏi tiếng Anh không?"
Đột ngột bị gọi tên khiến nhỏ bối rối.
"Ơ? T - tiếng anh á?"
"Ừ, nhan đề ấy chính thông điệp bí mật. Như đã nói nó là một phép chơi chữ..."
Cô Itoikawa không tỏ ra sẽ phản ứng gì khi nhìn chúng tôi.