He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
onakawa đã từng rất ghét chuyện mơ mộng. Những giấc mơ nặng nề mệt nhọc, chèn ép lồng ngực khiến ông không sao ngủ được. Một hai tiếng sau khi ngủ dậy, cảm giác khó chịu vẫn kéo dài, ông ăn sáng cũng thấy không ngon. Không bao giờ có chuyện chúng trở thành những trải nghiệm tốt đẹp được, ông tin thế.
Vậy mà bây giờ, Konakawa có thể thoải mái thả lỏng mình trong mộng tưởng. Có lẽ vì ông biết mọi thứ trong mơ đều không thực sự hiện hữu, hoặc có lẽ vì Paprika đã chỉ cho ông biết tác dụng của những giấc mơ. Đêm nay, sau một thời gian dài, ông cảm giác như mình đã mơ lâu thật lâu. Konakawa đang đứng tại một nơi cảm giác rất quen thuộc. Dù không biết chính xác nơi này là đâu, ông vẫn chìm vào trong mơ như hài nhi trong dịch ối. Konakawa mơ thấy mình đang thư thái ngâm bồn nước nóng.
Có vẻ như đây là một nhà tắm công cộng. Trên bức tường lát gạch có treo poster quảng cáo muối tắm. Cô người mẫu trong bức hình là một nữ diễn viên nổi tiếng, gương mặt xinh đẹp đài các mang hơi hướng cổ điển, nụ cười hờ hững trên môi. Trong giây lát, cô ta biến thành Paprika. Ô kìa! Cô định xuất hiện ở đó thật sao? Tôi biết cô sẽ tham gia cùng tôi rồi, nhưng ai mà ngờ lại theo cách đó.
“Anh phải cẩn thận đấy nhé!”, tựa như hiểu thấu suy nghĩ trong đầu Konakawa, Paprika trong tấm poster nháy mắt một cách dễ thương, giơ một ngón tay lên, ý cảnh cáo. “Những giấc mơ không thể nào vui vẻ mãi được đâu. Dù có lẽ anh cũng biết rõ điều này rồi.”
“Tôi hiểu mà, ác mộng cũng quan trọng, đúng chứ?”, Konakawa buồn rầu nói. “Nhưng chẳng sao cả, có cô ở đây rồi mà.”
Trong khi chờ đợi buổi trị liệu thứ hai, hình ảnh Paprika cứ mãi vương vấn trong tâm trí ông. Có ổn không nếu bệnh nhân cứ mải mê nghĩ về bác sỹ tâm lý của mình? Thực tế là ông đã yêu Paprika mất rồi, nhưng bệnh nhân có thể đem lòng yêu người trị liệu tâm lý cho mình đến thế được không? Bác sỹ tâm lý có được phép quyến rũ đến mức hớp hồn bao người như vậy không? Có thể tiến hành điều trị một cách đường hoàng được không? Những suy nghĩ ấy quẩn quanh trong đầu Konakawa mãi, ngay cả trong mơ cũng chẳng thoát khỏi.
“Có khi ngược lại ấy chứ”, ông nghe thấy giọng Paprika đâu đó.
Ông đang ở trong một căn phòng khách sạn. Không thấy bóng dáng Paprika đâu cả. Cô ấy đâu rồi nhỉ?
“Tôi không hẳn là một chuyên viên tâm lý xuất sắc như thiên hạ thổi phồng đâu, chẳng qua tôi lợi dụng sức hút của bản thân cho việc điều trị thôi, thế nên mới thành công được như vậy đấy. Làm thế là sai luật, anh có nghĩ vậy không?”
Giọng Paprika lảnh lót vang lên từ chiếc radio bên cạnh giường.
“Cô biết tôi đang nghĩ gì ư?”, Konakawa nói. Ông chẳng ngạc nhiên lắm, bởi đây chỉ là giấc mơ, nên chuyện Paprika nhìn thấu tâm tư ông cũng chẳng phải điều gì khó hiểu.
Konakawa không biết người đang nằm cạnh ông trên giường là ai. Chắc chắn không phải Paprika. Cũng không phải vợ ông.
Ông thử chạm tay vào người phụ nữ. Cô ta trở mình, quay lại nhìn ông. Gương mặt ấy chẳng phải của ai khác, chính là Inui Seijirou, người đã xuất hiện trong giấc mơ hôm trước của Konakawa.
“Ông làm gì ở đây thế hả?”
Kinh ngạc trước giọng nói đầy phẫn nộ của Paprika, Inui biến mất ngay tức khắc.
Konakawa hơi sốc, nhưng sự xuất hiện của Inui dường như không có ý nghĩa gì đối với ông, thế nên ông vẫn chưa giật mình tỉnh giấc.
Dù vậy, gương mặt Inui vẫn làm Konakawa liên tưởng đến bố ông. Nhưng người xuất hiện lúc này không phải bố ông, mà lại là bố vợ ông. Hai người đang đứng trong một ngôi đền lạ hoắc. Điệu cười trống rỗng vang vọng trong không gian, chạm tới tận trần cao của ngôi đền. Bố vợ Konakawa đang ngồi trên một chiếc ghế trước cổng đền, du khách nườm nượp đi tới đưa tiền cho ông. Chẳng mấy chốc trước mặt ông, tiền đã bắt đầu chất đống.
Ông nhìn Konakawa và lầm bầm, “Ta đã dạy nó như vậy, ta đã dạy nó như vậy”, chắc đang nói về con gái ông. Cái gì mà “Ta đã dạy nó như vậy” cơ chứ? Konakawa cáu kỉnh.
Khung cảnh trong mơ chuyển từ ngôi đền sang sàn giao dịch chứng khoán. Giọng nói của đám đông hòa vào nhau hỗn độn. Khung cảnh lại chuyển sang văn phòng của một công ty môi giới. Vợ ông đang mua cổ phiếu. Thì ra là vậy. Bà ấy đầu tư tiền bố mình tích cóp được vào chứng khoán. Trời đất, sao toàn mua cổ phiếu không có giá trị gì cả thế kia. Lỗ to bây giờ. Định làm cái gì vậy không biết?
“Đợi đã, đấy là tiền của tôi cơ mà.”
Trong giấc mơ, Konakawa vô cùng giận dữ. Tuy ngoài đời, đối tượng của những cơn thịnh nộ đó chẳng làm gì để ông phải giận cả, nhưng lúc này, lòng ông đang như thiêu như đốt vì giận vợ. Quả thực đáng buồn bởi ông chỉ có thể thể hiện sự phẫn nộ của mình trong giấc mơ mà thôi. Giờ ông lại duỗi người nằm dài trên trảng cỏ, một con chó đang ngủ kế bên ông.
“Vợ ông ngoài đời cũng chơi cổ phiếu ư?”, Paprika trong hình hài con chó lên tiếng hỏi.
“Đúng rồi, nhưng mà cô đừng có biến thành chó như vậy chứ”, Konakawa cầu xin như sắp khóc tới nơi. “Làm tôi hết cả hồn.”
Khuôn mặt Paprika hiện ra trên đầu con chó, nhìn còn đáng sợ hơn nữa.
“Chính anh gọi con chó này ra mà.”
“Tôi có biết con chó nào to như vậy đâu?”, Konakawa nói và bất chợt cảm thấy tội lỗi.
“Tao đã bảo là tao sẽ không làm việc đó một lần nào nữa rồi còn gì?”, ai đó đang hét vào mặt Konakawa. Họ đang ở trong một căn phòng ở Sở Cảnh sát, người đang đứng phía bên kia chiếc bàn và quát tháo ông chính là Chánh thanh tra cấp cao Morita, cấp dưới của Konakawa. “Mày chỉ cần phải ◾✡️◼️ dọn dẹp nhà kho một lần thôi kia mà!”
“Cái tên đó bị gì thế? Cứ làm như ta đây to lắm không bằng”, Paprika hét lên với Konakawa, “Tẩn cho hắn một trận mau!”
Nhưng Konakawa thậm chí không thể di chuyển. Paprika nhấc chiếc ghế gập lên và lao vào tấn công Morita.
“Này! Dừng lại mau!”, dù biết chỉ là mơ, Konakawa vẫn cố gắng ngăn cản Paprika. Thế nhưng chẳng biết tự lúc nào, ông đã cùng Paprika xông vào đánh Morita tội nghiệp.
“◾✡️◼️!”, Chánh thanh tra Morita hoảng sợ gào lên. Có lẽ trong mơ anh ta cũng không nghĩ mình sẽ bị đánh lại.
Konakawa cảm thấy sảng khoái hẳn, nhưng đồng thời cũng thấy tội lỗi vì đã đánh Morita. Tại sao mình lại tấn công anh ta chứ? Morita là người tốt kia mà.
“Tôi nghĩ đó không phải cấp dưới của anh đâu.”
Konakawa thiếp đi vào khoảng 2 giờ sáng. Paprika đã quan sát giấc mơ của ông ngay từ đầu. Tảng sáng, cô bắt đầu nhận ra một điều lặp đi lặp lại xuyên suốt những giấc mơ của ông nên quyết định hóa thân thành cô người mẫu trong tấm poster trên tường nhà tắm công cộng.
Không như Noda Tatsuo, Konakawa không cho cô một manh mối nào về nội dung những giấc mơ, cũng như không thể hiện tinh thần hợp tác, muốn cùng Paprika phân tích chúng. Đây là một vấn đề nan giải, bởi chỉ biết nguyên nhân thông qua bản thân phân tâm học không thôi chưa đủ để chữa bệnh tận gốc cho bệnh nhân. Hiểu biết nền tảng về triết học và nhân học là cần thiết, nhưng mải mê tìm hiểu một cấu trúc trừu tượng đằng sau những sự kiện thực tế sẽ không giúp ích gì nhiều cho việc trị liệu.
Konakawa đang đứng trong nghĩa trang, nhìn chằm chằm vào một ngôi mộ đang cháy. Không làm được gì nữa rồi, ông nghĩ.
“Lại một đám cháy nữa nhỉ?”, Paprika nhắc Konakawa. Trong giấc mơ đêm nay của ông, hình ảnh những đám cháy đã xuất hiện vài lần.
“A, đám cháy này đã ©©✡️◼️…”
Paprika có cảm giác đây không đơn thuần chỉ là một trận hỏa hoạn liên quan tới vụ án Konakawa đang phụ trách. Hồi còn trẻ, có khả năng ông ta đã gây hỏa hoạn trong nhà kho và bị bố mắng như khi ông để xổng mất con chó. Nhưng cô không thể xác nhận trực tiếp những điều này với Konakawa, bởi chỉ làm ông ta nhận thức được như thế vẫn chưa đủ. Thế nên cô đành phải lẳng lặng ngầm hiểu như vậy và tiến hành việc trị liệu.
Dù vậy, Konakawa đang dần nhận ra ý nghĩa của những trải nghiệm ông đã cố tình “bỏ qua”. Paprika biết điều này bởi khi cùng cô xông vào đánh Morita, Konakawa có cảm giác tội lỗi, nhưng đồng thời ông cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Việc trị liệu chắc chắn đang có tiến triển, dù hơi chậm một chút, Paprika nghĩ.
Konakawa đang ở trong cửa hàng nội y dành cho phụ nữ, giận dữ xé toang những món đồ lót khiêu gợi thành từng mảnh. Paprika đứng trước mặt ông.
“Anh bình tĩnh nào, đừng nóng giận. Để đó cho tôi mặc.”
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Paprika tự tin mình đang làm điều đúng đắn. Cô cởi quần áo ra. Nhưng thân hình tuyệt mỹ của Paprika trong giấc mơ của Konakawa lại chồng chéo với hình ảnh vợ ông. Người tôi đâu có chảy xệ như thế. Paprika chỉ cho ông thấy cơ thể thực sự của cô, thứ cô vẫn ngắm nhìn trong gương mỗi ngày. Cô chọn bộ đồ lót gợi cảm nhất và mặc vào. Nó màu hồng, nhưng không phải sắc hồng bình thường, mà là hồng đậm. Paprika trong thực tế chưa bao giờ mặc màu này. Nhưng cô chắc chắn một điều, đây chính là “chiến lược quyến rũ chồng” mà vợ Konakawa luôn áp dụng.
Ban đầu ông dè dặt e ngại khi nhìn thấy thứ trang phục màu hồng đậm đó, nhưng rồi cơ thể quyến rũ của Paprika khiến ông không cách nào rời mắt. Nếu người đứng đó không phải Paprika mà là vợ ông, có lẽ bà ta sẽ nhạo báng sự bất lực của Konakawa, khiến lòng tự tôn của ông tổn thương sâu sắc.
“Có đúng là Paprika không?”, trước thân hình lộng lẫy của cô, dục vọng trong Konakawa bắt đầu nổi lên. Ông cương cứng.
“Tôi đây.”
Họ đang ở trong một căn phòng chật hẹp, dưới sàn có trải một tấm đệm mỏng, xung quanh rải rác những chiếc rương tre rổ đựng quần áo và đủ các vật dụng không tên khác. Không hiểu sao một nơi bừa bộn thế này lại có thể kích thích nhục dục trong Konakawa.
Vợ ông, người bị ảnh hưởng bởi sự giáo dục nghiêm khắc của bố mình và cách ông ta ngược đãi vợ, đã quay sang trả thù chồng mình. Bà ta trả thù bằng cách ngoại tình và đối xử với Konakawa không ra gì, chính vì vậy, sự tự tin của ông đã bị tổn thương ghê gớm.
“Tôi làm được không?”, Konakawa vẫn ngây ra, vụng về thể hiện ham muốn của mình trước Paprika.
“Được mà.”
Một vài bác sỹ trong mảng trị liệu phân tâm đã cho rằng việc làm tình với các bệnh nhân nữ có thể đem lại hiệu quả tốt. Nhiều người thậm chí còn công bố học thuyết về vấn đề này và tổng hợp các ca chữa bệnh thành công. Nhưng đến thời điểm hiện nay, phương pháp này vẫn đang bị nhiều nhà khoa học lên án và bị coi là một hành vi trái với luân thường đạo lý.
Nhưng dù gì đây cũng chỉ là một giấc mơ, là một bí mật giữa chuyên viên tâm lý và bệnh nhân không hơn không kém. Paprika lúc nào cũng tự thuyết phục bản thân như vậy. Nhưng mặt khác, cô không thể thản nhiên coi đó là chuyện bình thường được, vì cô cảm giác giữa một bệnh nhân và một bác sỹ thật sự đem lòng yêu nhau, chuyện làm tình trong mơ còn tội lỗi hơn nhiều so với hành vi giao cấu trong đời thực. Cô tự hỏi mình liệu có hơn gì những người phụ nữ mua vui cho đàn ông, ngoài chuyện họ ngủ với đàn ông để phục hồi sự tự tin và để thỏa mãn nhu cầu của mình hay không. Sự nghi ngại ấy là một phần không thể tách rời trong cách điều trị của cô.
Thế nhưng Paprika vẫn có thể tiến hành trị liệu cho bệnh nhân bằng cách tạo cho họ những trải nghiệm nhục dục mà không cảm thấy quá tội lỗi về điều đó. Nguyên do là bởi tình cảm của cô dành cho bệnh nhân, thứ mà cô gọi là “rapport ngược chiều”. Paprika luôn cảm nhận được một sức hấp dẫn không thể nào cưỡng lại nổi ở những người đàn ông có địa vị cao trong xã hội. Tất nhiên trong số họ có những bệnh nhân trầm cảm nặng và không gây thiện cảm mấy đối với cô, do đó kể cả trong mơ cô cũng không muốn trao thân cho họ. Những người bệnh không được trải nghiệm cách trị liệu này thường phục hồi chậm hơn hẳn.
Nếu Konakawa cảm thấy tội lỗi về cách trị liệu này, cô hoàn toàn có thể ân ái với ông sau này, khi ông đã hồi phục hẳn. Mà không, nếu sự sung sướng khi được làm chuyện yêu với Paprika khiến ông tỉnh giấc, cô sẽ ngủ với ông ngay lúc đó.
Nhưng Konakawa, cũng như bao bệnh nhân khác, gắng sức bám lấy giấc mộng ngọt ngào và không tỉnh giấc. Hai người đang chuẩn bị giao hoan trên tấm đệm mỏng trong căn phòng vỏn vẹn năm mét vuông. Nếu đối phương là một người đàn bà không mấy mặn mà với ông, chắc hẳn sự vụng về của Konakawa sẽ làm cô ta khó chịu. Có lẽ vợ Konakawa đã thể hiện sự bất mãn của bản thân ngay cả khi đang làm tình, thế nên lòng tự trọng của ông đã bị tổn thương nghiêm trọng. Nhưng Paprika thấy sự vụng về đó ở ông có gì đó rất cuốn hút, thậm chí còn tự hỏi không biết sự hấp dẫn của đàn ông có phải đều từ phẩm chất ấy mà ra.
Konakawa chuyển động mạnh mẽ và táo bạo hơn khi dục vọng cuồng si trong ông càng lúc càng bùng cháy. Phần ý thức tỉnh táo của Paprika không còn tự nhận biết được bản thân là một bác sỹ tâm lý nữa. Nửa ý thức chìm trong mộng mị của cô được bao bọc bởi niềm đam mê ngây ngất. Hai người còn chưa chạm vào nhau, vậy mà cửa mình của cô đã ẩm ướt rồi.
“Paprika? Có đúng là em không?”
Konakawa lo sợ rằng cô sẽ hóa thân thành một người khác, một đối tượng làm tình chưa bao giờ cho ông cảm giác dễ chịu. Trong trường hợp tệ nhất, không biết chừng Paprika có thể biến thành vợ ông.
“Em đây mà. Em đang ở bên anh đây.”
Một tiếng rên bất ngờ bật ra từ bờ môi run rẩy của Paprika. Konakawa phản ứng lại giọng nói của cô với niềm hưng phấn mãnh liệt. Lần đầu tiên trong đời, Paprika đắm mình trong cực khoái khi bước vào giấc mơ của bệnh nhân.
Konakawa tỉnh giấc. Ông đã xuất tinh cả trong mơ lẫn ngoài đời.
“Xin lỗi nhé.”
“Vì sao chứ? Không có vấn đề gì đâu, trị liệu thôi mà.”
“Xin lỗi vì đã làm bẩn ga giường của cô.”
“Có phải chuyện gì to tát đâu, anh đừng lo.”
Konakawa ngượng ngùng bước ra khỏi phòng ngủ. Paprika đứng trước máy thu và gọi ông lại.
Họ hôn nhau dưới ánh sáng xanh mờ ảo bao trùm căn phòng.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ