Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 26 - Người Lính Bám Theo Sau
C
on tàu đưa Pinto Silva đến Huddersfield có vài hành khách đáng chú ý và không phải ngẫu nhiên mà họ không gặp nhau. Trong toa xe hạng ba ở cuối tàu là một quân nhân mang theo túi đồ nghề và anh dường như giết thời gian trong chuyến đi bằng cách đọc vô số tạp chí.
Anh cũng bước ra tại ga Huddersfield. Pinto có thể và hầu như chắc chắn đã nhìn thấy anh khi vượt qua rào chắn. Người lính để lại túi đồ nghề tại phòng gửi đồ và cuối cùng trở thành một trong hơn hai mươi người bảo trợ tại hội chợ của phu nhân Sybil chiều hôm đó. Anh đã hai lần đi ngang qua Pinto và một lần mua món hàng nhỏ tại cùng quầy hàng nơi anh chàng Bồ Đào Nha mua rất hào phóng. Dù Pinto có nhìn thấy anh, thì cũng không nhớ được. Mọi người lính đều trông giống hệt nhau.
Phu nhân Sybil có lý do để nhận ra những người đại diện cho quân lực của Nhà vua, và bà đã nói với anh ta rằng hút thuốc lá bị cấm trong tòa nhà. Người lính đã xin lỗi, dập tắt điếu thuốc dưới gót chân và ra khỏi tòa nhà. Khi phu nhân Sybil và vị khách đã vào xe và di chuyển; về Mill Hall, người lính đang thong thả đứng gần cửa ra vào, vài phút sau anh đi theo họ trên chiếc taxi đã chờ suốt hai giờ qua.
Chiếc taxi không rẽ vào cổng trụ đá của khu Hall, mà đi tiếp một khoảng xa hơn, khi người lính bước xuống và quay lại, mạnh dạn bước qua cổng chính, đi dọc con đường nội bộ. Lúc này trời bắt đầu tối, và không có ai ngăn cản anh.
Anh xem xét ngôi nhà và không khó khăn mới tìm thấy phòng ăn. Mành đã được kéo lên và những người giúp việc đang dọn bàn. Sau đó, anh đi qua bên cánh của tòa nhà và phát hiện ra thư viện. Anh thực sự đã bước vào căn phòng đó, bởi vì một trong những mệnh lệnh thường trực của phu nhân Sybil là thư viện nên được “thông khí” để xóa sạch mùi thuốc lá kinh dị của ông Crotin.
Anh ngửi thấy mùi nước hoa cũ và hài lòng rằng đây là một căn phòng có người sử dụng.
Nếu có một cuộc trò chuyện thật sự và bí mật giữa những người đàn ông, nó sẽ diễn ra ở đây, anh nghĩ vậy và nhìn quanh tìm nơi ẩn nấp. Căn phòng không có tủ. Chỉ có một ghế trường kỷ lớn được đặt xéo trong góc, và nơi đó quá nguy hiểm nếu có ai ngồi xuống và vô tình làm rơi thứ gì - một cái ống tẩu hay cái gạt tàn…
Anh bước ra hàng hiên để định hướng trong trường hợp phải thoát đi nhanh chóng. Anh nhìn quanh, đột ngột ngồi thụp xuống sau lan can, vì trông thấy một bóng đen đi qua bãi cỏ, và tiến thẳng đến hàng hiên này. Anh trườn trở lại phòng và ngay lúc đó nghe tiếng chân trên hành lang ngoài cửa. Anh bước nhẹ ra sau ghế trường kỷ và cúi thấp người.
Đó hẳn nhiên là một người giúp việc, vì anh nghe thấy tiếng cửa sổ Pháp đóng lại và tiếng lách cách của cửa chớp. Đó là những cánh cửa gỗ gấp rất bình thường, được cài chặt bằng một thanh thép kiểu cũ - anh đã ghi nhớ điều này. Sau đó, anh nghe thấy tiếng leng keng của những vòng kim loại của rèm cửa kéo trên thanh treo bằng đồng khi màn cửa được khép lại. Một ngọn đèn mờ bật lên, ai đó cời lửa, rồi ánh sáng tắt và cánh cửa khẽ khép lại.
Kẻ xâm nhập suy nghĩ chớp nhoáng. Anh tiến đến cửa sổ gần nhất, khẽ khàng mở cửa chớp và đẩy chúng trở lại vị trí khi chúng không được sử dụng. Sau đó, anh mở then cửa sổ và để mặc nó, hy vọng cửa sẽ không bị gió thổi bật ra và tố cáo anh. Thực hiện xong, anh kéo lại tấm màn nặng nề và trở về nơi ẩn nấp. Đó là lối thoát cho anh nếu phải rút lui nhanh.
Không có âm thanh nào ngoại trừ tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng tro củi rơi rụng trong mười phút, và rồi có một âm thanh khiến anh cảnh giác. Tất cả những giác quan của anh thức dậy và tập trung cao độ. Đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, lén lút ở hàng hiên bên ngoài. Anh tự hỏi liệu đó có phải một người giúp việc và cánh cửa sổ mở sẽ bị phát hiện. Anh nửa muốn đứng dậy tìm hiểu khi có một âm thanh khác - tiếng bước chân dồn dập trên lối đi. Đột nhiên, cánh cửa mở ra, đèn bật sáng, và kẻ nấp sau trường kỷ phải nằm ép sát xuống sàn, nín thở.
“Tôi muốn bao nhiêu à?” Pinto cười và châm thuốc. “Ông Crotin thân mến, tôi thực sự không hiểu ý ông.”
“Chúng ta hãy dừng những trò ngớ ngẩn,” người đàn png Yorkshire nói thô bạo. “Tôi biết anh được Đại tá Boundary cử đến và tôi biết những gì anh muốn. Anh muốn mua nhà máy của tôi hả? Chà, tôi sẽ cho anh một món hời mà không phải mua nhà máy. Thay vào đó, anh có thể lấy tiền.”
“Nói thật, tôi thực sự không biết ông đang nói gì. Tôi chắc chắn đến đây để mua một nhà máy - đó là sự thật. Và đúng là tôi muốn mua nhà máy của ông.”
“Và anh định trả bao nhiêu?” Crotin rít lên qua hai hàm răng.
“20.000 bảng,” Pinto thờ ơ nói.
“20.000 hả? Lần trước là 30.000. Anh muốn tôi tặng nó cho anh. Không, không, anh bạn thân mến, tôi sẽ trả, nhưng không phải bằng nhà máy.”
“Hãy nghĩ về những người nghèo tội nghiệp,” Pinto lẩm bẩm.
“Tôi đang nghĩ về họ,” người kia nói. “Tôi cũng đang nghĩ về người phụ nữ tội nghiệp ở xứ Wales, và người phụ nữ tội nghiệp trong kia.” Ông hất đầu về phía phòng khách. Sau đó, giọng ông bình tĩnh hơn: “Tôi đã đoán ra trong bữa tối. Đại tá Boundary cử anh tới.”
Pinto nhún vai.
“Đừng đề cập đến tên tuổi,” anh ta lịch sự nói. “Và Đại tá Boundary là ai?”
Crotin đã đứng bên bàn viết. Ông lấy sổ chi phiếu và đập nó xuống bảng viết.
“Các người đã nắm thóp tôi,” giọng ông run run. “Tôi sẽ đưa ra một đề nghị. Tôi sẽ cho các người 50.000 bảng nếu anh viết cam kết sẽ không quấy rối hay làm phiền tôi nữa.”
Có một khoảng im lặng, và người lính lom khom sau trường kỳ chăm chú lắng nghe. Anh nghe thấy Pinto cười khẽ như thế đang rất vui sướng.
“Việc đó, ông bạn thân mến,” Pinto nói, “sẽ là tống tiền. Ông không nghĩ tôi sẽ phạm tội ác đó chứ? Tôi không biết gì về quá khứ của ông. Tôi chỉ đề nghị ông nên bán nhà máy cho tôi với giá hợp lý.”
“20.000 bảng là hợp lý với các người, phải không?” Crotin mỉa mai.
“Đó là rất nhiều tiền,” Pinto trả lời.
Người đàn ông Yorkshire mở ngăn kéo và đập sổ chi phiếu vào, rồi đóng sầm ngăn kéo lại.
“Chà, tôi sẽ không cho các người thứ gì cả,” ông ta nói, “nhà máy không, tiền cũng không. Anh có thể biến khỏi đây.”
Ông băng qua phòng đến chỗ đặt điện thoại.
“Ông sẽ làm gì?” Pinto hỏi, thầm hoảng hốt.
“Tôi sẽ gọi cho cảnh sát,” người kia nói dứt khoát. “Tôi sẽ từ bỏ và tôi cũng sẽ tóm cô’ các anh!”
Nếu Crotin đã quay tay cầm của chiếc điện thoại cổ đó, nếu ông quyết tâm, nếu ông không để lộ dấu hiệu lưỡng lự, một câu chuyện khác có thể đã diễn ra. Nhưng với bàn tay giơ lên, ông ngập ngừng và Pinto bám chặt lấy lý lẽ của mình.
“Tại sao phải chịu tất cả những rắc rối đó?” Anh ta nói. “Tự do và danh tiếng của ông giá trị hơn một nhà máy nhiều. Ông là người giàu có. Vợ ông cũng có tài sản riêng. Ông có đủ để sống đến hết đời. Tại sao lại gây rắc rối?”
Người đàn ông nhỏ bé cúi đầu rên rỉ và mệt mỏi trở lại bàn làm việc.
“Giả sử tôi bán cái này?” Ông trầm giọng nói. “Làm sao tôi biết các anh sẽ không đến nữa…”
“Khi một quý ông đưa ra lời nói danh dự,” Pinto bắt đầu đường hoàng, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng cười ré lên khiến máu anh ta đông lạnh.
Anh ta quay ngoắt lại chửi thề. Đứng trong khung cửa sổ mở rèm chính là hình nhân ấy!
Bộ áo choàng lụa đen, khuôn mặt mang mặt nạ trắng, chiếc mũ phớt mềm mại kéo xuống che mắt - Pinto run lập cập khi trông thấy, và ngã ngửa đập vào bức tường sau lưng.
“Ai lại không tin Pinto?” Giọng nói the thé. “Ai lại không chấp nhận lời hứa danh dự của Pinto? Kẻ Hành Pháp, lão Jack tội nghiệp, sẽ không tin!”
Người lính sau trường kỷ nghe thấy và giật nảy. Không suy nghĩ về hậu quả, anh ngẩng lên nhìn. Kẻ Hành Pháp đang đứng đúng nơi anh nghĩ. Hắn đã đi vào qua cửa sổ mà người lính để mở. Lần này hắn không có vũ khí, và Pinto nhanh chóng thấy một khả năng. Công tắc điện trong tầm tay và tay anh ta vụt đưa ra. Một tiếng tạch, căn phòng chìm trong bóng tối.
Nhưng hình ảnh của Kẻ Hành Pháp bị bóng đêm bao phủ và Pinto rút con dao găm dài không bao giờ rời khỏi người phóng về phía kẻ thù. Anh ta thấy hình nhân chúi xuống, nghe thấy tiếng kính cửa sổ vỡ, và Kẻ Hành Pháp biến mất. Trong cơn thịnh nộ mà đa phần là kinh hoàng anh ta nhảy qua khung cửa sổ Pháp mở ra hàng hiên và thấy một bóng người nhảy xuống lan can, phóng qua công viên.