The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Hữu Mạnh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Giáo Sư Uây-Man Nói Lên Ý Định Của Mình
ừ nay mỗi ngày hai lần, Xan-đi Mắc Tơ-ri-gơ đưa thịt tươi đến cho Kazan. Y không cho nó ăn cá, ăn mỡ, ăn bột quấy, mà chỉ cho ăn thịt sống. Một hôm y còn đưa năm dặm về bộ lông còn nóng của một con nai mà y đã cố ý giết cho Kazan.
Với chế độ tẩm bổ ấy, chẳng bao lâu Kazan đã hồi phục được sức khoẻ, lấy lại da thịt và cơ bắp. Mắc Tơ-ri-gơ không đánh nó nữa, và chính Kazan lại vừa đón y ở đầu xích, vừa gầm gừ, vừa nhe nanh ra. Một buổi chiều, Xan-đi dẫn theo về một người khác. Kazan bất chợt nhảy vào người lạ mặt, anh chàng này đã đến quá gần, và vừa nhảy lùi lại vừa văng ra một câu chửi tắc nghẹn.
- Nó làm nên chuện đấy – anh chàng lầu bầu – Nó nhẹ hơn con Đan Mạch của tôi độ bảy tám cân, nhưng nó ăn về mặt nanh và nhanh nhẹn… Trước khi nó bị lấm lưng, sẽ là một cuộc vui đẹp nhất đấy!
- Lấm lưng à – Mắc Tơ-ri-gơ đáp lại – tao cuộc hai mươi nhăm phần trăm tiền lãi về phần tao và con của tao không nằm dưới.
- Được rồi! – anh chàng kia nói – Còn bao lâu nữa thì nó lại sức?
Xan-đi suy nghĩ một lúc:
- Một tuần … Sớm hơn nữa thì nó chưa hồi cân.
Anh chàng kia gật đầu:
- Vậy tối này tuần sau nhé!
Và y nói thêm:
- Năm mươi phần trăm phần tao, rằng con Đan Mạch của tao cắn chết con của mày.
Xan-đi Mắc Tơ-ri-gơ nhìn Kazan hồi lâu.
- Tao nhận lời mày! - Cuối cùng y nói.
Và lắc lắc tay người lạ:
- Tao nghĩ rằng, từ đây đến vùng Y-u-côn, không thể có một con chó nào thắng nổi con sói lai này.
Đã đến lúc hiến cho dân thành phố Vàng một ngày hội loại đó. Để tiêu khiển, họ đánh bài, họ có các sòng bạc, thỉnh thoảng thêm vài ba cuộc cãi lộn và những thú rượu chè. Nhưng sự có mặt của cảnh sát Hoàng gia đã ngăn chặn bớt những trò giải trí ấy. So với cuộc sống ở cách đây mấy trăm dặm về phía bắc, trong vùng Đaoxân, thì cuộc sống ở thành phố Vàng này thật là khắc khổ, phẳng lặng.
Trận đấu do Xan-đi Mắc Tơ-ri-gơ và viên chủ tiệm nhảy Gian Hác-cơ, loan báo được hoan nghênh nhiệt liệt.
Tin đó được truyền đi ngấm ngầm trong vòng hai mươi dặm và làm cho mọi đầu óc quay cuồng náo nức.
Suốt tuần lễ trước cuộc đọ sức, Kazan và con chó Đan Mạch to được trưng bày ở một phòng phía trong tiệm nhảy, mỗi con trong một cái chuồng gỗ đặc biệt.
Con chó của Hác-cơ thuộc loại lai Đan Mạch to và chó nhà. Sinh ra ở vùng bắc Địa, nó đã từng mang đai cương và kéo xe trượt tuyết.
Máu đánh cá bắt đầu nổi lên trong đám người máu me cờ bạc. Phần đông ngả về con Đan Mạch, theo tỉ lệ hai một.
Đôi khi họ lên đến ba một. Những người dám bỏ tiền bạc và vốn liếng ra liều với Kazan đều là những người thông thạo vùng Sơn Lâm. Họ hiểu cái ánh đỏ quạch trong mắt con chó sói có nghĩa là thế nào về mặt sức khoẻ và dẻo dai.
Một tay bẫy thú, nay trở thành thợ mỏ, to nhỏ rỉ tai với anh bên cạnh:
- Tôi đặt cho con này. Nó sẽ quật chết tươi con Đan Mạch cho xem. Con Đan Mạch không hay bằng nó đâu.
- Nhưng nó nặng cân - Người kia nghi ngại đáp – Anh thử nhìn bộ hàm với đôi vai nó mà xem.
- Chính anh mới cần nhìn – tay bẫy thú già cắt ngay - bộ chân non nớt, cái bụng nặng nề và cái cổ mềm mại quá lộ liễu của nó trước hàng nanh con chó sói. Lạy chúa, ông bạn ơi, ông hãy tin lời tôi! Chớ có đặt tiền cho con Đan Mạch!
Các người khác tham gia cuộc tranh cãi, mỗi người ngả về một trong hai con thú.
Thoạt tiên Kazan gầm gừ với tất những bộ mặt vây quanh nó. Rồi cuối cùng nó nằm trong xó cũi, đầu gác giữa hai chân, và nhìn mọi người, âm thầm lặng lẽ.
Tối hôm diễn ra cuộc đấu, căn phòng lớn của tiệm nhảy Gian Hác-cơ được thu dọn hết cả bàn ghế lại. Trên một cái bục cao độ non thước ngay giữa phòng là một cái buồng rộng độ mười mét vuông, xung quanh kê ghế dài. Phần trên chuồng để hở và trên cao, từ trần thõng xuống hai ngọn đèn dầu to, có chao.
Ba trăm khán giả, mỗi người đã trả ba đôla tiền vào cửa, chờ đợi hai đấu sĩ ra mặt.
Con Đan Mạch to được cho vào trước vào chuồng. Lúc ấy là tám giờ tối, khi Hác-cơ, Mắc Tơ-ri-gơ và hai người khác khiêng vào căn phòng rộng rãi cũi nhốt Kazan bằng những thanh gỗ to buộc vào cái đáy cũi.
Dưới ánh sáng chói chang của chao đèn, con Đan Mạch nháy nháy mắt. Lúc con chó sói được thả vào cạnh, nó vểnh tai tự hỏi người ta muốn gì mình.
Nhưng Kazan không nhăn nanh, chỉ hơi lên gân chân một lúc thôi. Con chó kia nó không quen biết, nên nó không cần quan tâm đến. Con Đan Mạch không nhảy tới, cũng không gầm gừ. Nó cũng chẳng quan tâm gì hơn đến Kazan.
Trong đám khán giả có tiếng xì xào chán nản. Con Đan Mạch to ngoảnh nhìn về phía ba trăm bộ mặt cục súc vây quanh, mó vừa có vẻ tò mò muốn quan sát họ, vừa đủng đỉnh trên hai đôi chân. Kazan cũng làm như thế.
Tiếng cười chế nhạo bắt đầu chạy trên môi đám đông chen chúc trong phòng, tới đó để thưởng thức một tấn trò sinh tử. Những tiếng kêu như thú vật, những lời giễu cợt ném vào mặt Mắc Tơ-ri-gơ và hác-cơ, cùng tiếng hò reo mỗi lúc một vang to lên, đòi hỏi trận đấu hứa hẹn hoặc phải hoàn lại tiền chỗ ngồi.
Mặt Xan-đi đỏ như gấc vì nhục nhã vì điên cuồng. Trên trán Hác-cơ gân xanh cuồn cuộn nổi lên như cuộn thừng, to gấp đôi ngày thường.
Tên chủ tiệm giơ nắm đấm về phía khán giả và gào lên:
- Đồ ngu, các người vội thế! Để cho chúng đã chứ! Xin các người hãy kiên tâm!
Cảnh nhốn nháo dịu xuống, mấy trăm cặp mắt lại quay về phía chuồng gỗ. Quả thật Kazan đã đến đứng trước mặt con Đan Mạch to, và con này cũng đã bắt đầu lừ lừ nhìn Kazan.
Rồi con chó sói tiến tới lúc nào không biết. Rất khôn khéo, nó chuẩn bị nhảy xổ vào đối thủ, hoặc tránh sang bên nếu cần. Con Đan Mạch bắt chước nó. Bắp thịt của cả hai đều cứng lên. Trong phòng, lúc này có thể nghe rõ cả tiếng ruồi bay. Xan-đi và Hác-cơ, đứng cạnh chuồng, gần như nín thở.
Hai con thú, đều tuyệt đẹp, đã hàng trăm trận sinh tử, vì ý muốn tàn bạo của con người, chắc chắn sẽ xông vào cuộc sống mái cuối cùng. Hai con vật đã mặt đối mặt.
Nhưng giữa cái lúc ấy, cái gì đã xảy ra trong chúng nó? Phải chăng Ô-xơ-ki, vị Thần linh cao cả của hoang vu nhập vào óc chúng, khiến chúng hiểu rằng chúng là nạn nhân của thói man rợ con người, nhất thiết chúng có bổn phận phải đối xử với nhau như anh em!
Chỉ biết là đến giây phút quyết định, khi cả phòng hồi hộp, chờ đợi một cuộc xâu xé tương tàn, quyết liệt, độc ác, thì con Đan Mạch to ngẩng đầu về phía mấy ngọn đèn dầu và ngáp dài.
Hác-cơ trông thấy đấu thủ của mình phơi họng ra trước hàm răng của Kazan, bắt đầu run lẩy bẩy, văng ra những câu chửi rủa rợn người. Tuy vậy Kazan không lao tới. Hoà ước đã được hai địch thủ cùng đồng tình ký kết. Chúng xích lại gần nhau, vai sát vai, như muốn nhìn, với một niềm khinh bỉ vô hạn, qua hàng song nhà tù của chúng, cái đám đông đùng đùng nổi giận lại.
Lần này nổ ra một trận lôi đình, gào thét đe doạ hệt như tiếng giông tố. Thất vọng, Hác-cơ rút súng ra khỏi bao, và ngằm vào con Đan Mạch to.
Nhưng, qua cảnh nhốn nháo, có tiếng cất lên:
- Dừng lại! - tiếng quát ra lệnh – Nhân danh pháp luật, dừng lại!
Lập tức cả phòng im lặng, tất cả mọi bộ mặt ngoảnh lại phía tiếng nói.
Hai người đứng trên ghế đẩu chế ngự các khácn giả.
Một người là trung sĩ Brô-cao, trong đội cảnh sát kỵ binh vùng Tây Bắc. Chính anh đã lên tiếng. Anh giơ tay lên để ra lệnh chú ý và im lặng. Ngươi kia là giáo sư Pôn Uây-man. Chính ông, dưới bàn tay che chở của người trung sĩ, lên tiếng tiếp theo:
- Tôi sẽ trả cho các ông chủ năm trăm đôla để đổi lấy hai con chó.
Trong phòng không ai không nghe thấy lời trả giá đó.
Hác-cơ nhìn Xan-đi, hai cái đầu chụm lại.
Người mới xuất hiện đó nói tiếp:
- Chúng không chịu quần nhau và chúng sẽ là những con chó xe tốt. Tôi đồng ý trả cho chủ năm trăm đôla.
Hác-cơ giơ tay tỏ ý muốn nói:
- Thôi trả sáu trăm đi! Phải, sáu trăm, là hai con vật thuộc về ông!
Giáo sư Pôn Uây-man có vẻ lưỡng lự. Rồi ông gật đầu:
- Tôi sẽ trả sáu trăm! – ông khẳng định.
Đám đông lại bắt đầu lầm bầm. Hác-cơ trèo lên cái bục đặt chuồng, tuyên bố:
- Tôi không chịu trách nhiệm, người chủ con chó sói cũng thế, nếu chúng không muốn đánh nhau. Tuy nhiên nếu trong các ông có ai kém tế nhị muốn đòi lại tiền, chúng tôi sẽ xin trả lại ở cửa ra. Nhưng về sự việc diễn biến thì chúng tôi vô tội. Lũ chó đã chơi khăm chúng tôi, có thế thôi.
Pôn Uây-man, cùng đi với người trung sĩ đã lách được một lối đi đến bên cái chuồng và vừa móc túi lấy ra một bó giấy bạc, đếm cho Gian Hác-cơ ba trăm, cho Xan-đi Mắc Tơ-ri-gơ ba trăm, vừa nói nhỏ với hai con vật đang tò mò ngắm nghía ông qua chấn song.
- Tôi phải trả cho các bạn một món tiền to, rất to đấy các bạn nhỏ ạ… Nhưng các bạn sẽ giúp tôi tiếp tục cuộc hành trình và, chẳng bao lâu, tôi hy vọng, chúng ta sẽ là những người bạn tốt nhất trên đời.
Kazan (Ca Dăng) Kazan (Ca Dăng) - James Oliver Curwood Kazan (Ca Dăng)