Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Liesl Shurtliff
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngô Cẩm Ly
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 - Đánh Cắp Bảo Bối
ôi phải đánh cắp con gà vàng. Tôi đồ rằng, bằng cách nào đó, tôi đã luôn biết trước cái kết này. Ngay từ khi tôi nhìn thấy con gà đó đẻ ra quả trứng vàng đầu tiên; ngay từ khi tôi hiểu ra chính thứ phép thuật này đã rút cạn sức mạnh và nhựa sống từ đất đai, tôi đã biết rằng nó sẽ phải bị kết thúc bằng cách này hay cách khác. Tôi không thể triệt tiêu được sự tham lam vô độ của Đức vua hay cơn điên khùng của gã Pháp sư, nhưng tôi có thể lấy được con gà vàng và gieo những hạt giống khổng lồ trở lại vào trong đất, và vạn vật có thể sinh sôi một lần nữa. Biết đâu Đức vua sẽ bắt đầu nhận ra đất đai - và mọi thứ mọc ra từ đất - giá trị hơn nhiều so với vàng của lão.
Đánh cắp một con gà là một nhiệm vụ đặc biệt khó nhằn, gần như bất khả thi. Tôi đã từng cố làm điều đó một lần khi muốn chơi khăm cô Lettie Nettle. Phần khó khăn nằm ở chỗ, lũ gà đặc biệt dễ kích động. Bạn sẽ phải hết sức lén lút - yên lặng như một cái bóng. Bạn sẽ phải lấy được con gà mà không để nó nhận ra. Vậy, bạn cần những gì để đánh xoáy một con gà đẻ trứng vàng? Tôi hoàn toàn mù tịt - có chăng là một thùng vận may và hàng đấu can đảm - hoặc mồi gà, dĩ nhiên, mà thứ này thì tôi có vô số.
Tôi chạy tới cái vỉ lò cửa ngục và trèo xuống đủ để với tới một bắp ngô. Tôi lột lớp vỏ ngô tới tận những hạt ngô khổng lồ, tãi chúng ra khỏi cái lõi. Mỗi hạt ngô to bằng cả bàn tay tôi. Tôi xếp chúng thành một đống trên sàn lò rồi leo xuống trở lại thân cây ngô. Cô tiên tí hon tóc xanh la chí choét vào mặt tôi và bay chấp chới trên cây ngô.
“Xùy!” Tôi xua cô ả đi. Nhưng cô tiên không nhúc nhích, còn tôi cũng không dám làm gì để chọc giận cô ả khiến bản thân có nguy cơ ăn thêm một vết cắn nữa. Tôi tách thêm một mớ hạt ngô nữa, nhiều nhất mà sức tôi có thể mang và rải chúng thành một đường dẫn từ giường của Đức vua đến ô cửa sổ ở mé kia của căn phòng. Tôi hy vọng con gà cũng đang đói như cái vẻ bề ngoài của nó.
Sau khi đã rải hàng tá hạt ngô dọc theo sàn nhà, tôi nhét một mớ khác vào trong túi và bắt đầu trèo lên mấy cái chân giường. Chúng nhẵn thín, trơn tuột, lại rung lên theo mỗi nhịp ngáy của Đức vua, nên cứ trèo được hai mét tôi lại tụt xuống một mét. Chẳng mấy chốc hai bàn tay tôi đã ướt nhẹp mồ hôi, và tôi trượt tuốt tuồn tuột xuống sàn nhà.
Cô tiên tí hon bay lại gần, và bất thình lình tóm lấy lưng quần và nhấc tôi lên không trung. Không! Tôi vẫn chưa sẵn sàng để trốn thoát mà! Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, cô tiên tí hon xách tôi bay qua những tấm rèm quây quanh chiếc giường, bay chấp chới bên trên Đức vua đang ngủ như chết và con gà.
“Này, cảm ơn nhé,” tôi thì thầm. “Ừm... cô có thể cho tôi xuống thấp chút nữa, được không?” Rất chậm rãi, chúng tôi hạ dần độ cao như một chiếc lông vũ lơ lửng trong gió nhẹ. Xuống được đến chỗ con gà thì trời sáng rõ mất.
“Nhanh nữa lên!” Tôi giục, và với một tiếng ré giận dữ, cô tiên buông tôi rơi thẳng xuống. Tôi hạ cánh xuống cái gối của Vua Barf với một tiếng phịch khe khẽ.
Với một nụ cười tự mãn, cô tiên đáp nhẹ nhàng xuống lưng con gà.
Cục cục.
Tôi nín thở và lắng nghe. Đức vua vẫn đang ngáy đều đặn, nhưng chúng tôi cần rời khỏi nơi này nhanh lên!
Tôi móc ra một hạt ngô và giơ nó ra trước cái mỏ khổng lồ của con gà. Nó rướn cổ và sau vài giây đồng hồ nghiên cứu, giật hạt ngô khỏi bàn tay tôi vào đánh chén ngấu nghiến.
“Thật là một cô bé ngoan, Bảo Bối à,” tôi thì thầm. “Đi nào. Còn nhiều lắm.” Tôi chìa ra một hạt nữa và lùi lại. Con gà đi theo, ban đầu còn do dự, rồi nhanh dần cho đến khi bất thình lình kéo căng hết chiều dài sợi dây xích.
Sợi xích! Rắn rết cóc nhái ơi, tôi quên béng mất sợi xích. Tôi nhào vào đống chăn gối cho đến khi tìm ra nó, nhưng bỗng Đức vua lảm nhảm, “Bé ngoan Bảo Bối. Đẻ trứng.”
Con gà bỗng nhiên sững lại như hóa đá. Nó run rẩy khi rặn đẻ quả trứng vàng, và Đức vua nắm chặt nó trong lòng bàn tay và lại chìm vào giấc ngủ, kéo theo sợi xích, con gà và cả tôi về phía lão.
Tôi chờ đến khi Đức vua và con gà yên vị. Thế rồi tôi nắm lấy sợi xích và lần theo nó về phía Vua Barf.
Đầu kia của sợi xích gắn vào một cái vòng bằng vàng ở cổ tay Đức vua, nhưng mối nối không quá chặt đến mức không thể tháo ra được - đặc biệt với đôi bàn tay bé tí hon của tôi. Hết sức chậm rãi, tôi tháo nó ra khỏi cổ tay Đức vua. Với một cái giật nhẹ, tôi dẫn con gà về phía mép giường. Nó đi theo tôi với một tiếng cục cục hiếu kỳ. Cô tiên tí hon cũng giúp một tay nhử nó bằng một hạt ngô.
Tôi rẽ đôi những tấm rèm giường. Những tia nắng vàng chói lọi đang tràn vào qua ô cửa sổ để ngỏ.
Tôi đu người lên lưng con gà. Tôi sẽ cưỡi nó từ đây ra đến ngoài.
“Nhìn xuống dưới kia kìa, Bảo Bối,” tôi nói. “Thấy hạt ngô không? Đi đánh chén nó thôi!”
Con gà lúc lắc cái đầu vẻ bối rối, cho đến khi rốt cục nó cũng dán mắt vào dãy hạt ngô rải bên dưới.
Cục tác!
Tôi nắm chặt vào những sợi lông vũ của Bảo Bối khi nó lao về phía trước và tiếp đất với một tiếng thịch lớn. Nhìn chung, gà không phải là một giống chim duyên dáng cho lắm. Bảo Bối mổ những hạt ngô và đi theo con đường dẫn thẳng đến cửa sổ, y như tôi đã trù tính. Nhưng khi chúng tôi đến chỗ cái bàn, nó không hứng thú với việc đi lên nữa. Cô tiên tí hon vo ve trước mặt nó, bay thật nhanh lên bậu cửa sổ và rồi quay trở lại. Con gà kêu tục tục nhưng vẫn không chịu di chuyển.
“Bảo Bối ơi?” Đức vua ngái ngủ nói.
Ôi không! Con gà lại hóa đá trước giọng nói của Đức vua, có lẽ đang chờ đợi một mệnh lệnh. “Chúng ta phải đi ngay!” Tôi nói, rúc sâu vào đám lông tơ của con gà và giật với tất cả sức lực. Bảo Bối kêu quang quác, vỗ cánh điên cuồng, và với một động tác giật mạnh, nó bay lên bậu cửa sổ.
“Bảo Bối à?” Đức vua vén rèm bao quanh giường và lấy tay che mắt trước ánh sáng chói chang, nhưng sau khi đã điều tiết xong, gương mặt hồng hào của lão vụt đỏ ké, hai mắt mở to kinh ngạc khi nhìn thấy tôi.
“Kẻ cắp!” Đức vua gào lên. Lão nhảy khỏi giường và nhảy bổ theo sau chúng tôi, tay với về phía Bảo Bối.
“Đi thôi!” Tôi thét lên. “Đi! Đi! Đi!” Tôi giật mạnh thêm những sợi lông khác, trong lúc cô tiên tí hon chộp lấy đuôi con gà và vỗ mạnh đôi cánh của chính cô ả. Con gà kêu quang quác và nhảy khỏi cửa sổ, vừa kịp lúc đôi bàn tay của Đức vua vồ xuống bậu cửa.
“Không!”, lão gào thét. “Bảo Bối! Quay lại đây!”
Con gà đập cánh trong tuyệt vọng, cô tiên tí hon cũng vậy. Chúng tôi dường như không thể di chuyển xa khỏi con hào trên mặt đất gập ghềnh. Những tiếng la thét của Đức vua cứ rung lên bên tai chúng tôi. “Người đâu! Người đâu! Chúng ăn cắp gà của ta! Chúng ăn cắp Bảo Bối của ta!”
“Đi nào, Bảo Bối!” Tôi kêu lên. “Chạy đi! Bay đi!”
Con gà có di chuyển, nhưng không đủ nhanh. Cô tiến tí hon nào kéo, nào đẩy, nhưng không thể nâng nó lên, và cuối cùng cô ả bỏ rơi chúng tôi, bay qua cánh cổng lâu đài và xuống khỏi ngọn đồi.
“Gượm đã!” Tôi gào lên. “Đừng bỏ chúng tôi!” Tin tưởng vào tiên tí hon là như thế đó.
Có những tiếng hò hét và loảng xoảng vọng ra từ phía tòa lâu đài, và tôi biết Đức vua và tay chân của lão ta chẳng mấy chốc sẽ bắt kịp chúng tôi.
“Kìa Bảo Bối, mày muốn Đức vua bắt lại được mày sao? Đi mau!”
Cục tác! Con gà vỗ cánh và chạy băng băng về phía trước. Chúng tôi đi gần tới cánh cổng thì một bầy tiên tí hon xuất hiện. Họ sà xuống, vây lấy con gà và nâng bổng nó lên, dẫn đầu là cô tiên tí hon mà tôi cứ ngỡ đã bỏ rơi tôi. Cô ta tóm lấy lưng quần tôi nhấc lên cao, cao mãi. Một giây sau, những cánh cửa tòa lâu đài bật mở và Đức vua sấn sổ chạy ra trong bộ đồ ngủ bằng vàng, theo sau là hàng tá binh lính, lôi thôi và chệch choạc, mang theo nào giáo, nào rìu, nào gươm.
“Đó là gà của trẫm!” Đức vua điên cuồng gào thét. “Bảo Bối của trẫm! Đừng để bọn chúng trốn thoát!”
Nhưng bọn họ có thể làm gì? Họ không biết bay. Tôi cười vang khi bầy tiên tí hon đưa chúng tôi bay qua tòa lâu đài, khuất khỏi tầm mắt Vua Barf và cơn giận lôi đình của lão.
o O o
Tom và Annabella vẫn đang đứng đợi chúng tôi bên cạnh thân cây đậu. Có vẻ như tất cả những người tí hon khác, kể cả bố, đã đi xuống Bên Dưới. Annabella vẫy tay khi bầy tiên tí hon hạ chúng tôi xuống mặt đất.
“Anh Jack, cái...”
“Anh không thể bỏ nó lại,” tôi nói. “Vua Barf sẽ không bao giờ ngừng việc cướp bóc của chúng ta chừng nào lão ta còn có Bảo Bối.”
“Cậu định làm gì với nó?” Tom hỏi.
“Đưa nó về nhà.”
“Mẹ sẽ xỉu mất,” Annabella nói.
“Có lẽ.” Tôi mỉm cười khi hình dung ra ánh nhìn trên gương mặt mẹ khi nhìn thấy một con gà có kích thước bằng cả gian bếp của mình.
Bầy tiên tí hon đang bay vo ve quanh con gà, kêu chiêm chiếp và lách chách liên hồi, như thể họ biết chính xác con gà có thể làm gì, và cũng thèm muốn chỗ vàng đó y như Đức vua vậy.
“Vua Barf thế nào cũng đuổi theo nó,” Tom nói.
“Nhưng lão ta làm sao biết tìm chỗ nào,” tôi nói. “Tớ không nghĩ rằng họ sẽ tìm thấy...”
Ầm.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, và một tiếng rền trầm trầm cất lên mỗi lúc một lớn. Từ trên đỉnh đồi, hơn một tá kỵ binh cưỡi trên lưng ngựa phi ào ào xuống con đường như một trận cuồng phong, bao gồm cả Frederick, Bruno, tay Pháp sư và Vua Barf dẫn đầu. Lão vẫn đang mặc bộ đồ ngủ bằng vàng, một chiếc vương miện đội xiên xẹo xô lệch bên ngoài chiếc mũ trùm. Nếu không phải đang kinh hoàng phát khiếp, tôi hẳn đã lăn ra cười.
Con gà kêu quàng quạc đau khổ và bắt đầu mổ điên loạn xuống mặt đất, như thể nó cảm nhận được rằng đó là lối thoát duy nhất.
“Cưỡi lên lưng con gà đi!”, tôi bảo Tom và Annabella, và cả ba đứa đều trèo lên cánh và ngồi lên lưng nó. Saakt kêu the thé và bay lơ lửng trước mặt Annabella.
“Anh không đi với bọn em sao?” Con bé hỏi.
Gã tiên tí hon kêu lách chách một tràng nữa và nhìn vào trong cái hố vẻ không vui.
“Ồ, phải. Quá nhiều đất bẩn. Em hiểu. Em mong sẽ được trở lại vào một ngày nào đó, nếu có thể. Anh sẽ giúp ngăn Đức vua đuổi theo bọn em chứ?”
Gã tiên tí hon xanh lục vươn thẳng người, trịnh trọng giơ cao một bàn tay như một kiểu chào. Gã kêu lên the thé với lũ tiên tí hon còn lại, và cả bầy bay vút lên cao như một cơn lốc, lao thẳng về phía Đức vua và lũ tay chân của lão.
“Xuống thôi nào, Bảo Bối!” Tôi đá vào con gà như cưỡi ngựa. Ban đầu nó kêu quàng quạc và vỗ cánh phành phạch, nhưng sau đấy nó nhào về phía trước đủ mạnh để chúng tôi ngã xuống cái hố và lao thẳng xuống mặt đất.
“Nó có bay đâu!” Annabella gào lên.
Đúng là con gà đang không hề bay. Nó mềm nhũn ra và thiếu sinh khí tựa như món gà quay trong bữa tối. Nó chết rồi chăng? Tôi có thể nhìn thấy mọi người bên dưới, đang lố nhố tập trung quanh thân cây đậu. Tôi có thể nhìn thấy mái nhà mình. Tôi có thể nhìn thấy mặt đất cứng đang lao tới mỗi lúc một gần thêm.
“Kéo lông nó đi!” Tôi hét lớn. Chúng tôi giật mạnh hết sức bình sinh, thức tỉnh con gà trở lại chuyến bay bão táp. Nó vỗ cánh đón gió ngay trước lúc chúng tôi va thẳng xuống mặt đất. Con gà đáp đất với một cú nảy và một cú chạm, còn chúng tôi thì ngã lộn cổ khỏi đuôi nó và lăn lông lốc trên bãi cỏ xanh - cỏ bình thường, đang lún phún đâm lên những cái đọt tí hon dưới chân chúng tôi. Bảo Bối kêu quang quác và dáo dác chạy vòng quanh như thể đầu của nó vừa bị phạt đứt lìa. Những người vượt ngục tập trung trên cánh đồng của chúng tôi, đang cố gắng né tránh những cú lao húc và vỗ cánh bừa phứa của Bảo Bối.
Tom, Annabella và tôi đứng dậy, cố gắng rũ khỏi trạng thái váng vất. Chúng tôi kéo những sợi lông vũ khổng lồ khỏi quần áo và tóc tai. Chúng tôi nhìn quanh, nhất thời bị mất phương hướng bởi cú rơi bất thình lình và sự hoán đổi giữa hai thế giới. Mặt trời đang lặn ở nơi đây, như cái cách nó vừa mọc lên ở thế giới khổng lồ, và mọi thứ thật là... nhỏ. Chúng tôi nhìn nhau với gương mặt bàng hoàng.
“Anh cứ ngỡ chúng ta ngỏm rồi chứ,” tôi nói.
“Em chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng đến thế trong suốt cả cuộc đời!” Annabella đáp.
Hai anh em tôi nhìn Tom, mặt mày tái dại và vẫn còn đang lảo đảo, nhưng nó mỉm cười và tuyên bố, “Thật là tuyệt vời!” Chúng tôi đều phá lên cười vì điều đó.
“Chà, chà. Các cháu hẳn nhiên đã đưa về nhà một con thú cưng khổng lồ,” ông thợ bánh Baker nói. Ông và những người còn lại há hốc mồm nhìn con gà, hiện đang háo hức mổ xuống đất tìm bắt sâu bọ, giun dế và hạt cây.
“Jack!”, ai đó gọi to. “Annabella!” Đó là bố. Bố đang đi từ căn nhà về phía chúng tôi, giờ nó đã hoàn toàn bị che lấp bởi dây leo và lá của cây đậu khổng lồ. Đi cùng với bố là mẹ. Mẹ đang ráng sức bước cà nhắc nhanh nhất có thể trên cái chân bị thương, dựa vào cánh tay bố một cách nặng nề.
“Mẹ!” Annabella kêu lên, rồi vùng chạy. Tôi cũng chạy thật nhanh. Chúng tôi mới rời đi chỉ độ vài tuần, nhưng nó tạo cảm giác như thể biết bao năm đã trôi qua. Annabella và tôi tới chỗ mẹ cùng một lúc, và mẹ ôm chầm lấy cả hai đứa tôi và siết thật chặt, thậm chí còn chặt hơn cả bà Martha. Tôi luôn biết rằng mẹ yêu tôi ngay cả khi tôi là một đứa bé nghịch ngợm, nhưng giờ thì tôi còn biết rằng mẹ yêu cả hai anh em tôi đến xót xa.
“Mẹ cứ ngỡ các con đã đi mất. Mẹ cứ ngỡ sẽ không bao giờ nhìn thấy các con nữa, hai cái đứa càn quấy, càn quấy này!” Nước mắt tuôn rơi lã chã trên khuôn mặt mẹ.
“Chúng con về nhà rồi, mẹ ạ,” Annabella nói.
“Nhà,” tôi nói, quệt đi một giọt nước mắt ứa ra trước khi ai đó kịp nhìn thấy.
Cục, cục, cục tác!
Mẹ ngước nhìn lên và đẩy cả hai đứa tôi ra sau lưng để bảo vệ.
“Mẹ đừng lo,” Annabella trấn an. “Nó thật sự là một con gà rất hiền lành, và nó có thể bắt hết chuột quanh trang trại mình!”
“Một con gà...,” mẹ lẩm bẩm. Mẹ vặn xoắn chiếc tạp dề, không thể rời mắt khỏi Bảo Bối. “Chà, mẹ cho rằng nó vẫn tốt hơn là một con nhện hoặc... cóc khổng lồ.”
Annabella nhìn sang tôi và cười khúc khích. Thật tuyệt vời khi mọi thứ được trả về đúng vị trí và kích thước ban đầu. Nhưng rồi tôi nhìn thấy Tom đang đứng một mình, tay đút túi, chân đá đá xuống đất. Tôi dứt mình khỏi vòng tay mẹ và vẫy Tom lại gần. Nó bước về phía chúng tôi mà mắt vẫn dán xuống đất, đầu gục xuống tận ngực.
“Mẹ ơi, đây là Tom. Tom Ngón Cái.” Nó mỉm cười trước cái tên.
“Chào cháu, Tom,” Mẹ nói. Tom mở miệng toan trả lời, nhưng đúng vào lúc đó, bầu trời rung lên và...
Ầm.
Ầm.
Dây đậu khổng lồ rung lên bần bật. Mặt đất chao đảo. Bầu trời nứt ra và rền lên.
ẦM!
Mẹ chộp lấy tôi và Annabella. Mọi người bỏ chạy và la thét khi bụi đất bắt đầu dội xuống. Những tảng đất khổng lồ từ trên trời cao ầm ầm lăn xuống và vỡ tan tành trên mặt đất.
“Chúng đến đấy,” tôi nói, “Vua Barf đang đến.”
Jack - Cây Đậu Thần Jack - Cây Đậu Thần - Liesl Shurtliff Jack - Cây Đậu Thần