Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 29
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ọ quyết định để Taggart bình tĩnh lại trong một phòng giam ở nhà tù quận King. Cứ theo cái thái độ của hắn khi ngồi sau xe tuần tra và trong suốt thời gian buộc tội, Tracy đoán việc đó có thể mất cả tuần. Nhưng những lời đồn thổi về cuộc chạm trán ở quán bar thì mất ít thời gian hơn thế để lan khắp Ban Tội phạm Bạo lực. Billy gọi để báo trước cho Tracy rằng Nolasco muốn gặp cô trong văn phòng của ông ta và nghe giọng ông ta chẳng vui vẻ gì. Tracy không mấy hy vọng mình sẽ nhận được sự cảm thông từ người đàn ông đã từng một lần tóm lấy ngực cô để minh họa cách kiểm tra vũ khí trong một căn phòng đầy tân binh. Kins đi cùng cô, mặc dù anh không thật sự trông thấy cảnh Taggart chộp lấy Tracy bởi Taggart đã xoay ghế đi. Anh sẽ chỉ làm chứng cho câu trả lời của cô.
Tấm rèm sáo nhôm vẫn được hạ xuống, nhưng cửa văn phòng của Nolasco thì mở. Ông ta đang ngồi nói chuyện điện thoại. Khi ông ta nhìn họ, khuôn mặt ông ta đang đỏ gay và hàm răng nghiến lại. Ông ta ra hiệu một cách dứt khoát vào hai chiếc ghế. Tracy và Kins ngồi xuống.
“Vâng, thưa ngài. Tôi hiểu rồi. Vâng, tôi sẽ làm ngay.” Nolasco nói trước khi ngắt máy. Ông ta dành chút thời gian để vuốt mặt, sau đó lên tiếng với đôi mắt nhắm nghiền. “Làm ơn nói với tôi cô không đấm vỡ mũi một người đàn ông trong một quán bar với đầy đủ nhân chứng.”
“Một nghi can.” Tracy nói.
Nolasco hạ tay xuống. “Gì cơ?”
“Tôi đập vỡ mũi một nghi can trong một quán bar với đầy đủ nhân chứng.”
“Cô có bị điên không, Crosswhite? Gã đó đang la hét là hắn sẽ kiện tất cả đấy.”
“Chúng tôi biết. Chúng tôi có ở đó mà.”
“Được rồi, thế này nhé, cô có biết chúng ta đã có năm cuộc gọi và không ai trong số họ bênh vực cô không? Họ nói cô đã đập mặt anh ta xuống quầy bar, sau đó ngáng chân khiến anh ta ngã xuống sàn.”
“Đó không phải những gì đã xảy ra, thưa Đại úy.” Kins nói. “Gã đó đã vồ lấy cô ấy.”
“Tôi muốn nghe cô ta giải trình, Sparrow. Anh sẽ có cơ hội viết một bản báo cáo. Và, tin tôi đi, anh sẽ phải viết một bản báo cáo, bởi vì tôi đảm bảo với anh phòng Công vụ sẽ hành tôi về chuyện này. Thật ra thì biến khỏi đây đi!”
“Xin thứ lỗi, thưa Đại úy.” Kins nói. “Nhưng tôi tin là tôi có thể xác nhận…”
“Đấy là chuyện của tôi, Sparrow. Tôi không muốn anh xác nhận cái quái gì hết. Nếu có một cuộc điều tra, họ sẽ yêu cầu anh lặp lại như vẹt bất cứ điều gì cô ta nói ở đây. Vậy nên hãy biến khỏi đây và viết một bản báo cáo đi!”
Kins đứng dậy, nhìn Tracy và bắt đầu bước khỏi phòng.
“Và đóng cửa lại.” Nolasco nói. Khi cửa đã đóng, ông ta lên tiếng. “Cô có biết ai vừa gọi cho tôi không?”
“Không, thưa Đại úy.”
“Đó là Martinez. Ông ta gọi để nói cho tôi biết rằng với biên bản của Bộ Tư pháp vẫn đang lơ lửng trên đầu chúng ta, đây chính là thời điểm tồi tệ nhất để gây ra một chuyện như thế này. Tôi sẽ phải nói thế nào với ông ta đây?”
“Nói với ông ta Taggart đã chống đối khi bị bắt giữ.”
“Taggart là ai?”
“Bạn trai của Veronica Watson. Ông chủ của hắn đã gọi và gợi ý cho chúng tôi Taggart hay uống tại một quán bar ở quảng trường Pioneer. Chúng tôi kiểm tra và phát hiện hắn ta có một lệnh triệu tập chưa chấp hành và đã vi phạm lệnh tạm tha khi tự ý bỏ việc. Tôi đã yêu cầu hắn đặt tay lên mặt quầy ba lần. Tôi bảo hắn tôi sẽ rời khỏi quán bar với hắn và hắn có thể ra ngoài với đôi tay bị còng hoặc bị kéo ra ngoài. Hắn ta đặt tay lên quầy.”
“Vậy là hắn có tuân thủ.”
“Không.”
“Cô vừa nói hắn có đặt tay lên quầy.”
“Đúng vậy, và tôi đã còng tay phải của hắn lại. Sau đó, hắn xoay ghế và chộp lấy tôi.”
“Chộp lấy chỗ nào của cô?”
“Đũng quần tôi.”
“Hắn có vũ khí không?”
“Một con dao.”
“Trong tay sao?”
“Không.”
“Cô có bất kỳ thương tích nào không?”
“Không, thưa Đại úy.”
“Và không một ai nhìn thấy chuyện đó?”
“Ông sẽ phải hỏi họ.”
“Nhân viên pha chế nói đã trông thấy cô đập mặt người đàn ông đó vào quầy.”
“Nhân viên pha chế đã rời đi sau khi Taggart chộp lấy tôi.”
“Vậy là cô đã đập mặt hắn ta vào quầy bar.”
“Tôi áp dụng đòn khóa tay để vô hiệu hóa hắn.”
“Làm sao mà đầu hắn ta lại đập xuống sàn được?”
“Khi chúng tôi lôi hắn ra khỏi ghế, đôi giày của hắn bị trượt.”
“Và không ai tóm được hắn sao?”
“Rõ ràng là không.”
Nolasco cào tay qua tóc. “Khi mọi chuyện đang diễn biến thế này, cô không thể tìm ra cách kiểm soát tính khí của mình sao?”
“Tính khí của tôi chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. Hắn là người gây sự. Hắn có một con dao giắt ở thắt lưng, và hắn nói với tôi là hắn có một khẩu súng giấu phía trước quần.”
Nolasco nghiêng người về phía trước. “Hắn có không?”
“Không.”
“Còn gì khác nữa không?”
“Hết rồi, thưa Đại úy.”
Nolasco nhìn cô chằm chằm. “Tôi biết cô đang nghĩ gì-”
“Tôi không nghĩ gì cả, thưa Đại úy.”
“Cô đang nghĩ còn lâu tôi mới bênh vực cô.”
“Suy nghĩ đó chưa bao giờ lướt qua tâm trí tôi.”
“Ả, không đơn giản thế đâu.”
“Thưa ngài?”
“Cô muốn dẫn dắt tổ chuyên án truy bắt Cao Bồi. Cô sẽ không rút lui.”
“Tôi không yêu cầu rút lui.”
“Bởi vì khi cô khiến chuyện rối tung lên, cô sẽ không được phép đổ lỗi cho tôi và nói tôi đã lấy nó khỏi cô vì chuyện xảy ra từ hai mươi năm trước.”
Đây rồi. Đó là lý do tại sao Nolasco ủng hộ cô trở thành điều tra viên dẫn dắt tổ chuyên án, cũng là lý do ông ta cho họ một tổ chuyên án cơ bản nhất có thể. Ông ta muốn cô thất bại. Ông ta muốn tất cả các vụ sát nhân của Cao Bồi là một vết nhơ nữa trong hồ sơ của cô. “Chúng ta đã xong chưa?” Tracy hỏi.
“Tôi sẽ cho phòng Công vụ biết họ có thể tìm cô ở đâu.”
Khi Tracy đi qua ô làm việc, cô để ý thấy chiếc hộp màu nâu của hãng chuyển phát Bekins trên bàn mình. Nó khiến cô bối rối trong thoáng chốc cho đến khi cô trông thấy cái tên bên dưới mã hàng: Beth Stinson. Cô cầm nó lên, mang tới chỗ cầu thang hướng ra nhà để xe và để cái hộp vào trong buồng lái. Sau đó, cô quay trở lại phòng Bundy.
Kins đang nói chuyện trên điện thoại bàn nhưng kết thúc cuộc gọi khi cô bước vào. “Anh sẽ gọi lại sau.” Anh nói. “Ừ, khi nào về anh sẽ nói chuyện với thằng bé. Anh không biết. Hy vọng là không quá muộn.”
“Mọi chuyện ổn cả chứ?” Tracy hỏi khi Kins ngắt kết nối. Từ giọng điệu của anh, cô có thể nhận ra anh vừa trò chuyện với Shannah.
“Gì cơ?”
“Ở nhà ấy. Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Eric trượt môn Đại số.”
“Tôi tưởng thằng bé học giỏi Toán cơ mà.”
“Đúng vậy. Chúng tôi không biết có chuyện gì nữa. Chúng tôi nghĩ có thể thằng bé có bạn gái. Cuộc trò chuyện với Nolasco thế nào?”
Cô đặt ví vào ngăn kéo dưới cùng bàn làm việc của mình. “Ông ta dọa nạt và nói tôi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Anh có tìm người dạy kèm cho thằng bé không?”
“Đó là điều chúng tôi đang tranh luận, nhưng kiếm người dạy kèm không rẻ đâu. Cô có định gọi cho công đoàn không?”
“Tôi chưa biết.”
“Nếu có một cuộc điều tra, cô nên có người đại diện.”
“Chúng ta có máy tính chưa?” Cô nhấp chuột, và biểu tượng đặc trưng của Windows lướt trên màn hình bảo vệ của cô.
“Tracy?”
Có lẽ đó là sự tự tôn sai lầm, nhưng Tracy không muốn nói với Kins cô được chỉ định dân dắt tổ chuyên án chỉ vì Nolasco muốn cô thất bại và phá hỏng sự nghiệp của cô. Cô muốn Kins, và tất cả những người khác, tin rằng đó là bởi vì cô đã giành được vị trí đó. “Nolasco nói ông ta sẽ ủng hộ tôi.”
Kins đút tay vào túi quần, quan sát cô. “Ông ta nói thế á?”
“Đó là những gì ông ta nói.” Cô nhún vai. “Tôi cũng thấy ngạc nhiên.”
“Ông ta còn nói gì khác không?”
“Có, ông ta hỏi khi nào chúng ta sẽ bắt được thằng khốn này.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng