Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 26
L
úc muộn hơn ngày hôm đó, sau khi mặt trời đã hiện ra và làm tan biến tất cả sương giá, Roger dừng bước khi đang tản bộ trở lại lều. Anh chửi thề rất ghê làm những con chim trên cây giẻ kế bên giật nảy mình.
Anh đang nhìn chằm chằm vào cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình – Gladdys già, mụ phù thủy Druid của lâu đài Camrose. Anh không sao tin nổi mắt mình, nhưng bà ta đứng đó trong vẻ huy hoàng như địa ngục của bà: mớ tóc trắng như vôi đâm ra tua tủa như bông bồ công anh, chiếc cổ gà xương xẩu, cỡ người không xác định nổi bởi nó luôn luôn được quấn bởi tầng tầng lớp lớp vải đen.
Đích thị Gladdys.
Bàn tay phải anh theo bản năng tìm đến chiếc gươm không ở đó. Vậy là anh làm điều khả dĩ tốt thứ nhì. Anh nấp sau một cái cây.
Bà đang đứng cạnh thứ trông giống như một đống đồ tiếp tế: một bao bột mì, yến mạch và những thứ như vậy chất đống gần cửa lều. Teleri đang nói chuyện với bà. Trông rành rành là họ biết nhau rất rõ.
Gladdys già vươn tay ra đặt bàn tay xương xẩu lên má Teleri, nâng mặt cô lên săm soi. Teleri nói điều gì đó nhưng anh ở quá xa để có thể nghe thấy. Bà già xem chừng như lắng nghe, rồi họ trao đổi thêm chút nữa, trước khi Gladdys gật đầu và tạm biệt bằng giọng nói lục khục không hề thay đổi. Bà quay đi khiến vạt áo đen xoáy tròn và bước lại phía lối đi gần anh nhất, lối đi dẫn quanh phía sau căn lều và ra đằng đông.
Roger là một hiệp sĩ dũng cảm trong lĩnh vực giáp mặt nhiều kẻ thù, nhưng anh thụp xuống thấp hơn.
Ngay cả thời gian cũng không vá lành được lòng kiêu hãnh của anh trong những chuyện liên quan tới Gladdys già. Lần cuối cùng chính anh bị bà cho rơi vào thế kẹt, mụ phù thủy già đã chôm mất quần áo của anh. Anh phải đi bộ về Camrose trần trụi như con gà bị vặt mất lông.
Anh nhòm qua bụi cây.
Gladdys già là gì với Teleri nhỉ?
Chắc chắn bà ta không phải người đã cố giết anh. Trước đây anh đã ở trong nanh vuốt xương xẩu của Gladdys già rồi. Bà sẽ hành hạ anh tới chết nhưng không treo cổ anh lên. Bà là một mụ phù thủy già phóng túng nhưng không phải kẻ sát nhân. Anh ngờ là bà cũng chẳng phải thứ phù thủy gì, cho dù bà ta đã đốt lên tất cả những đống lửa làm hiệu bên sườn đồi, ê a tụng niệm và con mắt quái quỷ nhấp nha nhấp nháy. Bà chỉ thích gây rắc rối thôi.
Roger đã giáp mặt với quân Thổ hung tàn và những đám phản loạn người Wales, đã đối mặt với kẻ giết người giấu mặt, nhưng cho dù Trời có đứng ra bảo đảm anh cũng không muốn đối mặt bà Druid đó lần nữa, dù bà ta có phải là thứ bịp bợm hay không.
Anh đợi cho tới khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của bà nữa, rồi thẳng người lại và bước ra từ phía sau cái cây.
Teleri nhìn anh, gương mặt bối rối.
Anh nghe thấy tiếng kêu chói tai của một bộ cương ngựa và quay người lại.
Một cỗ xe ngựa nhỏ lao sầm sầm ra từ phía sau bức tường bên kia căn lều, Gladdys già đang cầm cương. Bà giật cỗ xe dừng lại ngay lúc phát hiện ra anh và lừ mắt nham hiểm. “’Là ngươi à?”
Bà nhìn Teleri. “Đây là người đàn ông cháu tìm thấy hả?”
“Vâng ngoại ạ. Ngoại có biết ngài ấy không?”
Ngoại? Roger chửi thầm.
Gladdys chẳng hề đáp lời Teleri. Bà tung người xuống từ ghế xe ngựa như một con dơi nổi trận lôi đình. Bà đáp xuống đánh thịch và quay ngoắt người trước khi anh kịp nói là phù thủy. Bà chộp lấy cái gì đó từ trên thùng xe.
Một lát sau bà quay lại và tiến tới chỗ anh, vung vẩy chiếc chổi liễu dài. “Đồ vũ phu to xác! Ngươi dám lấy cái tay bự chảng đánh vào mắt cháu gái yêu của ta! Ta sẽ đánh ngươi, gã trống choai kia!”
“Đợi đã!” Roger kêu lên và thụp xuống.
Nhưng anh chẳng kịpp trả lời. Gladdys già tới chỗ anh, vung vẫy chiếc chổi liễu như thể nó là một cây rìu chiến.
Roger thụp xuống và cố gắng nói, để giải thích.
“Ta đánh vào mắt ngưi cho biết tay!” Chiếc chổi vụt vào khoảng không trên đầu anh, rồi một nắm tay khác của bà lao tới người anh. Anh lùi lại, và khi bà vung cú kế tiếp, anh chộp lấy chiếc chổi.
Bà rất khỏe và giật phắt chiếc chổi ra khỏi tay anh rồi đánh anh một cú ra trò.
“Ngoại ơi! Dừng lại đi! Ngoại sẽ làm ngài ấy đau đấy!”
“Phải! Ta sẽ làm cho hắn đau! Ta muốn làm cho hắn đau!” bà già rít lên, quơ tròn như một chiến binh man di đánh đuổi quân La Mã.
Roger đưa tay lên cao và quay mặt đi. “Dừng lại!” Chiếc chổi hụt qua mặt và đập vào vai anh.
Bà ào tới chỗ anh. Vì vậy anh đưa hai tay lên che đầu và cố gắng tránh xa bà ra. Chiếc chổi đập vào anh vài lần nữa và bợp vào tai anh một phát thực là rát.
“Chúa ơi! Bà có dừng lại không!” Anh gầm lên và tay anh vung ra chộp lấy cán chổi.
Bà không rời tay, ngay cả khi Teleri đứng đằng sau bà xin xỏ. Bà giũ tay Teleri ra và nói. “Cháu không biết ai đây phải không, cháu gái?”
“Ngài ấy là Roger FitzAlan của Wells!” Teleri nói. “Ngài ấy bị ốm. Ngài đã không biết là mình đã ra tay đánh cháu. Ngài không có ý làm cháu đau đâu. Ngài ấy tốt mà, Ngoại! Ngoại làm ơn đi. Ngài ấy là người tốt!”
Gladdys trừng mắt nhìn cô, rồi mắt bà đảo qua đảo lại. Anh cố gắng hết sức để lôi chiếc chổi ra khỏi tay bà.
Nhưng bà ta khỏe như con bò kéo xe ấy. Chỉ có điều xấu hơn.
Hai người họ cứ lôi đi lôi lại chiếc chổi, người này quắc mắt nhìn người kia, Teleri cứ nhảy vòng vòng quanh họ, cố gắng để kêu cả hai dừng lại trong lúc Gladdys tấn công anh túi bụi bằng những tục danh và lời nguyền độc địa bằng cả tiếng Wales và tiếng Anh.
“Ngoại ơi, ngoại làm ơn đi! Cháu xin ngoại. Ngoại bỏ đi. Ngài ấy đâu có nguy hiểm.”
“Ha!” Gladdys nhổ nước bọt. “Không nguy hiểm ấy à? Cháu không hiểu kiểu nguy hiểm của hắn đâu. Ta thì có.”
Roger giật chiếc chổi ra khỏi đôi tay khỏe như vâm của bà già và cầm nó đằng trước mặt như những con chiên của Chúa giơ cao cây Thập tự trước mặt quỷ dữ.
Gladdys trỏ ngón tay xương xẩu lại phía anh, tay bà hơi run run. “Hắn, người đàn ông đó, là tên đểu giả mà bà đã kể cho cháu nghe!”
“Là ngài Lăng nhăng ạ?” Teleri hỏi lại bằng giọng sửng sốt.
Ngài Lăng nhăng? Anh quay lại nhìn cô. Ai gọi anh là Ngài Lăng nhăng thế?
Teleri đứng im tới mức trông cô giống một con nai mắc nạn khi bị kẹt trong đống tuyết mùa đông rồi lạnh cóng cho tới chết. “Ngài là người đàn ông Anh đã giao phối với các phụ nữ đã có chồng sao?”
Roger quay người khỏi Teleri, nheo mắt lại giận dữ, trừng trừng nhìn Gladdys, lòng chỉ muốn đập cho bà một chổi vì đã kể cho Teleri về quá khứ của anh.
“Ngoại nói ngài giao phối với tất cả đàn bà trong triều đình Anh quốc.”
“Ta không giao phối với tất cả đàn bà trong triều đình,” Roger nói bằng giọng kiên nhẫn không ngờ.
Mụ phù thủy già hứ một tiếng rõ to như thể anh đang dối trá. “Ta đã nhìn thấy ngươi, chính ta… với người đàn bà tóc đen đó.”
“Ta yêu Elizabeth de Clare. Ta luôn luôn yêu Elizabeth!”
Teleri kêu một tiếng nhỏ mà anh gần như không nghe thấy nhưng cũng đủ để anh dời ánh mắt đang trừng trừng nhìn bà ngoại phù thủy của cô sang bên cô.
Gương mặt cô đanh lại với nét mặt bị bội phản. Cô lắc đầu như thể không sao tin nổi những gì mình đã nghe. Như thể cô chưa bao giờ biết anh.
Anh không có ý làm tổn thương đến cô và đột nhiên cảm thấy tồi tệ còn hơn cả lúc anh phát hiện ra mình là người đã đánh cô. Anh đánh rơi chiếc chổi.
“Teleri,” anh nói, đưa một tay ra chỗ cô và cố gắng nghĩ ra cách nào đó để giải thích.
Cô lùi lại khỏi anh, gương mặt cô như đông cứng, hai tay cô áp lên đôi má đang đỏ bừng vì xấu hổ và nhục nhã.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt mọng nước. Rồi lắc đầu và quay người bỏ chạy.
o O o
Teleri chạy xuyên qua rừng, nước mắt giàn giụa trên má và tiếng thổn thức vọng lại đằng sau cô như có ai đó gọi to, “Đồ ngu! Đồ ngu!”
Khi lao qua một lối đi nhỏ cỏ mọc rậm rạp, hơi thở cô nghẹn lại đau đớn trong cổ. Những cành liễu khẳng khiu và những nhánh sồi với cành con trơ trụi cào cào vào mặt và vai cô.
Khi chúng mắc vào tà váy hoặc tay áo, cô uốn người hết bên này đến bên kia. Cô đưa hai tay lên và kéo các cành cây ra khỏi lối đi của mình, nhưng khi có cành nào đó gẫy và vỡ ra từng mảnh, chúng tạo nên một âm thanh kinh khủng, giống như tiếng trái tim tan vỡ.
Cô cứ chạy, chạy miết, bởi cô phải tránh xa, xa, xa thật xa khỏi nỗi nhục nhã khủng khiếp của mình. Nhưng nỗi nhục nhã cũng giống như chiếc bóng của cô, thứ mà cô không thể vứt bỏ dù có chạy xa và nhanh tới mức nào.
Cô không biết mình chạy đã bao lâu, nhưng cuối cùng cô vấp ngã và ngừng chạy, bởi hai chân cô nặng nề và buồn bã và bởi không thể chạy nổi nữa. Cô thở hổn hển, người cô đẫm mồ hôi và nước mắt. Dường như người cô toát ra một thứ mùi thật mạnh; mùi bội phản nồng nặc.
Cô đứng đó giữa cánh rừng u tối, bởi cô cảm thấy trong mình chẳng còn gì nữa. Chẳng còn mảy may nào, tim cũng không còn, thậm chí cả linh hồn cũng không.
Cây sồi già ở ngã ba lối đi cứ đứng đó trước mặt và cô nhìn ngơ ngẩn vào vào cái bướu xù xì rối rắm ở thân cây trông lúc nào cũng giống gương mặt phù thủy.
Hơi thở của cô bị mắc lại trong lồng ngực hết lần này đến lần khác bởi dường như cô không thể hít thêm chút khí nào nữa. Cô chùi mắt bằng mu bàn tay và nhìn gần hơn vào thân cây.
Nhưng tất cả những gì cô thấy là một cái bướu khổng lồ ở thân cây nhăn nheo. Không có gương mặt phù thủy khôn ngoan nói cho cô hay làm sao để ngắt cơn đau. Chỉ có cây sồi già đang oằn oại sinh trưởng.
Cô với tay ra chạm vào thân cây, mong muốn cùng cực được nhìn thấy gương mặt đó lần nữa. Nhưng nó không có ở đó. Không có gì ở đó ngoại trừ những thứ thực sự tồn tại: lớp vỏ cây già cỗi và thân gỗ xù xì.
Teleri gục đầu xuống khóc, khóc nức nở, những âm thanh đau đớn chưa bao giờ xuất hiện ở cô khi trước. Cô nghiêng lưng tựa vào thân cây rồi trườn xuống đất. Tất cả những gì cô muốn là biến mất vào trong những vòm lá nhọn kia và những cây dại xấu xí vây quanh các rễ sồi chằng chịt.
Cô co đầu gối lên vào ngực và ngả đầu lên đó, rồi lại khóc miết cho tới khi hai vai cô rung lên, giống như hàng mấy trăm năm qua người ta khóc thảm thiết vì đã mất đi những thứ quý giá.
Nhưng Teleri không khóc vì cái cô đã mất. Cô khóc vì cái mà cô chưa bao giờ có.
o O o
Gladdys già lấy chổi đánh anh lần nữa, rồi bà vứt nó vào thùng xe và quay lại quắc mắt nhìn anh. “Ngươi đã làm nó bị tổn thương. Nó đã cứu sống ngươi và tất cả những gì ngươi làm là gây tổn thương cho nó?”
Xương hàm bà nhô ra và mắt bà thu hẹp lại. “Nghe ta đây. Ngươi sẽ không được vào trong cỗ xe của ta. Ngươi sẽ không đi về cùng với ta!”
“Ta sẽ không bao giờ vào cùng cỗ xe với bà nữa, bà già. Bà nghĩ ta là đồ ngu hay sao?”
“Ta biết ngươi là đồ ngu!” Ba quay đi trước khi anh có thể nói thêm và trèo lên ghế. “Hãy rời khỏi đây, Roger của Wells. Rời xa khỏi cháu gái ta, không là ta thề mình sẽ trút vô khối lời nguyền rủa lên ngươi, thậm chí đến cháu chắt ngươi cũng mọc ra đầu rắn!”
Bà giật sợi dây cương và đi mất.
“Đi với bà ta ư,” Roger lẩm bẩm. Cứ làm như là anh sẽ đi ấy. “Đi cho khuất mắt đi, bà già!” anh hét lên phía sau bà, dứ dứ nắm tay cho dù bà đã mất tăm mất dạng rồi, cũng bởi cảm thấy thoải mái khi la hét cái gì đó, khi mà anh thấy giận mình đến phát điên.
Ạnh đứng đó một lúc, nhìn quanh và tự hỏi mình đang làm gì ở đây. Anh đã đủ sức để rông bộ về nhà rồi. Lẽ ra anh phải đi trước lúc này.
Tay anh sờ vào cổ họng. Anh chạm vào lớp da sần sùi và rúm ró chỗ vết rộp trên cổ. Anh đã thấy chúng ở đấy mỗi sáng khi trông bóng mình phản chiếu trên mặt hồ.
Anh lại nghe thấy âm thanh ám ảnh và sợ sệt đó: tiếng cười của một gã đàn ông mong anh chết. Ký ức về nó vẫn còn vây quanh anh, như thể nó mới xảy ra lần nữa.
Mồ hôi túa ra từ trán anh và sau gáy. Hai tay anh bắt đầu run run. Anh không thể dừng lại được. Anh nhìn chằm chằm xuống chúng, quan sát đôi tay mà anh không sao điều khiển nổi, đôi bàn tay run rẩy hẳn thuộc về ai đó khác.
Hèn nhát thật là một điều đáng ghét. Lần đầu tiên anh thấy nó hiện hữu trong thâm tâm mình. Nó sống và quằn quại bên trong anh như quả táo bị quắt queo và thối rữa vì sâu bọ. Anh có thể gắng sức che giấu nó với mọi người, thậm chí với cả anh. Nhưng anh không cách nào làm được. Nó tồn tại trong mọi điều anh làm, mọi quyết định anh đưa ra, một phần bên trong mà anh không thể vứt bỏ, cũng giống như anh không thể vứt bỏ nổi quá khứ của mình.
Một tiếng động làm anh giật nảy mình và vụt quay người lại.
Teleri đi ra khỏi rừng, kéo theo chiếc áo giáp của anh đằng sau. Cô thả nó trên cỏ và quay lại phía anh, gương mặt đầy kiên quyết, môi mím chặt. “Áo giáp của ngài đây, Người Anh. Ngày hôm nay lúc ngài đi hãy mang nó theo.”
“Teleri. Để ta nói chuyện với em,” anh nói.
Cô lùi lại như là cô không thể đứng quá gần anh. “Em sẽ dẫn ngài ra bìa rừng,” cô nói với anh cứ như không nghe thấy anh nói gì. Cô quay đi và lại bước vào trong bụi cây rồi kéo phần còn lại của áo giáp lưới của anh ra. Cô quay lại lần nữa, rồi bước đến thả một chiếc đinh thúc ngựa nhọn lên đống đồ. “Em chỉ có thể tìm thấy một chiếc đinh.” Cô bước qua anh.
“Teleri…” anh với tay ra chạm vào cô.
Cô bước sang bên anh, giơ hai tay lên như thể né tránh khỏi anh. “Đừng! Đừng chạm vào em nữa.” Rồi cô quay người và bước đi rất nhanh gần như chạy tới căn lều.