They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
hất định không ăn những loại thức ăn của chim ưng hay sói, Simon sống sót bằng bánh mỳ mà cậu trộm được và nước còn sót lại trong những cái ấm. Cậu trải qua một đêm đó và lởn vởn ngoài rìa khu trại cả ngày hôm sau trong hình dạng con này hay con kia. Cậu luôn ấm áp trong hình dạng của chúng. Cậu vẫn còn giận, nhưng không đến mức sẵn sàng đối đầu với nhà MacCoinnichs.
Cậu đậu trên tán cây cao nhất. Ánh trăng chiếu sáng vạn vật bên dưới. Với tầm nhìn xa hơn so với khả năng con người, trong suốt hai mươi bốn giờ qua, Simon chứng kiến những hành động tàn bạo còn nhiều hơn cả từ trước đến giờ.
Tatiana bị ngã vì vấp phải một thân cây đổ khi cô tiến đến gần pháo đài của Ian. Cậu dõi theo và tự hỏi cô ta sẽ đi bao xa. Khi bảo Cian rằng ở cô ta có điều gì đó không bình thường, cậu không hề nói bừa. Đúng vậy, cậu muốn đấm bạn mình vì đã quá thô lỗ, nhưng ở cô gái đó có điều gì đó khiến ruột gan cậu nhộn nhạo và cậu rùng mình.
Simon bay vút xuống và đậu ở độ cao cách cô gái vài mét. Cậu khép đôi cánh lại và quan sát.
Cô ta giữ một bàn tay sát vào thân người và bất chấp bị thương để bảo vệ nó. Là chim ưng, cậu có thể nhìn mọi thứ thấu suốt hệt như một tấm phim chụp X-quang của Siêu nhân. Là sói, cậu có khả năng đánh hơi xuất chúng.
Simon phóng xuống đất và chạm bốn chân xuống nền lá dày. Cậu nghếch mũi lên đánh hơi. Thịt cháy. Cậu tiến tới gần hơn. Tatiana nghe tiếng động bèn quay đầu lại quan sát. Cậu náu mình trong bóng râm, tránh cặp mắt của cô.
Rồi có một thứ mùi khác ghê tởm hơn khiến những ký ức kinh hoàng ùa về choán đầy tâm trí cậu.
Grainna.
Mùi hôi thối của mụ phù thuỷ chờn vờn bên trên cô gái hệt như một thứ ám khí. Simon đã ngửi thấy mùi đó vào đêm trước khi mụ phù thủy tỉnh lại. Sợ là mụ đã tỉnh và đi tìm cậu, Simon vội bỏ chạy, không nhìn lại. Cậu đúng là đồ hèn.
Lẽ ra cậu nên làm điều gì đó để tiêu diệt mụ trong khi mụ bị thương và mất sức mạnh. Cian chắc đã làm thế rồi. Fin cũng vậy. Nhưng Simon đông cứng người, không thể làm gì ngoài trố mắt ra nhìn.
Nỗi sợ choán lấy Tatiana khi cô chạy tít sâu vào rừng.
Grainna đã làm cô bị thương chăng? Cô đang trốn chạy mụ ta chăng?
Cô gái quay người ra sau, hẳn là nghe thấy tiếng động do cậu phát ra. Simon không cố giữ im lặng. Không cần. Cô ta không thể làm cậu bị thương được. Cô ta không có vũ khí.
Simon phóng ra, lộ diện. Tatiana nhìn vào mắt cậu, và cố ghìm một tiếng thét sâu trong cổ họng. “Xin đừng.”
Cô chết điếng và cố đi lùi ra sau, mắt không rời mắt cậu. Cậu cân nhắc việc biến hình, để cô biết là không cần phải sợ cậu, nhưng cậu không mạo hiểm để bị phát hiện bởi một kẻ mang mùi ghê tởm của Grainna.
Đằng sau cô có một hòn đá chắn đường nhưng cô không thấy. Simon tru lên cảnh báo khiến cô càng sợ hơn. Tatiana vấp phải nó và ngã ra đất. Cô nằm đè lên cái tay bị thương, hét lên đau đớn, rồi ngất lịm đi.
Đứng bên trên cô trong hình thù một con sói, Simon tự hỏi mình nên làm gì lúc này. Khu trại cách đây không xa. Thực tế, có vẻ như Tatiana đi về hướng khu trại lúc cậu nhìn thấy cô.
Có nhiều sức mạnh hơn dưới hình dạng sói, Simon ngoạm lấy áo Tatiana và lôi cô đi. Bàn tay đau đập phịch xuống đất, có lẽ vì đã ngất đi nên cô không thấy đau.
Khi mũi cậu đánh hơi được mùi từ khu trại, Simon tiếp tục kéo. Cậu dừng lại trước khi bất kỳ ai có thể trông thấy mình, rời ra xa cô gái, và tru lên. Những giọng nói hoảng hốt cất lên. Simon nghĩ cậu nghe tiếng dì Tara gọi tên mình.
Cánh đàn ông mang đuốc tiến về phía cậu. “Ở kia”, ai đó la lớn.
Simon phóng vào rừng, vút lên những hòn đá và cây rồi bay lên không trung với đôi cánh dang rộng.
Cian chạy vụt qua cha mình và quỳ xuống bên trên đầu Tatiana, gọi tên cô.
Ian theo sau con trai.
Tara gọi tên Simon, van xin cậu quay lại.
* * *
“Để con bé nằm đây xem thử vết thương nghiêm trọng đến mức nào.”
Ian quan sát Cian bồng cô gái hệt như cô được làm từ thủy tinh. Hóa ra đây là cô gái Simon nhắc tới, người đã chiếm trọn trái tim non trẻ của con trai ông.
“Tôi trông thấy một con sói tha cô bé từ trong rừng đến đây”, Logan đứng nơi cửa lều lên tiếng.
Những người bên trong sững người. Sao nó bỏ chạy? “Canh chừng nhé. Nếu thấy con sói đó lần nữa, hãy gọi ta hoặc Duncan, nhưng đừng làm nó bị thương.”
“Vâng, thưa ngài. Cái cách con sói làm không được bình thường.”
“Những ngày vừa qua có gì bình thường đâu nào.” Ian không ngại thể hiện sự bất an của ông đối với Logan. Tất cả binh lính của ông đều cảm thấy nguy hiểm khắp nơi.
“Tatiana?”, Cian vuốt má cô gái để gọi cô tỉnh dậy. Logan rời căn lều, để lại sự riêng tư cho gia đình họ.
“Todd, canh đừng cho ai vào nhé.”
Todd gật đầu và ra ngoài cửa lều.
Cô gái cựa mình, Cian thở ra nhẹ nhõm. Cô rên rỉ.
“Để ý tay con bé đấy, Cian”, Lora bảo, đã cởi miếng vải lấm lem đất bó chỗ xương bị biến dạng.
“Cian?”, Tatian thì thầm. “Là anh.” “Suỵt, im lặng. Cô an toàn rồi.”
Cô gái mở bừng mắt. “Con sói?” “Nó đi rồi. Yên tâm nhé.”
“Không, tôi không thể. Tôi đến để báo cho cậu một việc.” Cô đưa mắt lướt khắp căn lều. Cô nắm lấy tay Cian, áp vào ngực mình và rồi nhìn thẳng vào mắt Ian. “Tối nay cần giữ người cẩn thận, thưa ngài.”
Ian bước tới gần cô.
“Tại sao?”
“Họ không an toàn. Mụ đang thu thập xác người, bàn tay.” Vừa dứt lời, Tatiana bật kêu lên khi Lora mở miếng băng cuối cùng từ bàn tay cô ra.
“Cháu đang nói ai đấy?”, Ian thừa biết nhưng vẫn hỏi. “Grainna.”
Ai nấy trở nên bất động.
“Sao cô biết mụ ta?”, Cian hỏi.
Tatiana nhìn xuống bàn tay mình, và nhìn Cian. “Mụ khiến cô bị như thế này à?”
“Aye. Tôi nói trái ý mụ. Và kết cục là vậy.” Ian hít sâu. “Sao cháu biết mụ ta?”
“Mụ bắt giữ đoàn người của cháu, giết những ai không làm theo lời mụ. Cháu thì có ích đối với mụ.”
“Bằng cách nào?”
Cô từ từ đưa ánh mắt về phía Cian. Khốn khiếp. Cô ta lợi dụng con trai ông.
“Tôi chưa bao giờ có ý định làm hại ai cả. Tôi thề.” Cian lùi lại.
“Mụ ta có theo cô về đây không?”
“Không. Tôi chạy thoát thân lúc mụ không để ý. Tôi đến đây một mình.”
“Tại sao?” Giọng Cian lạnh băng. Nét mặt cậu đanh lại. “Cô đến đây làm gì?”
“Tôi đến để cảnh báo anh.” “Rồi sao nữa?”, Cian hỏi. “Rồi bỏ trốn.”
Lora đưa mắt nhìn Ian và nói với ông bằng ý nghĩ.
Chúng ta không tin cô gái này được.
“Grainna ẩn náu ở đâu?”, Ian đến gần trong khi Cian dịch ra xa.
Cô ngồi dậy, đặt bàn tay bị bỏng vào lòng. “Grainna đổi hình dạng. Cháu không biết bằng cách nào, nhưng cháu thấy mụ ta trong hình dáng một con quạ. Mụ ta ở khắp nơi. Nhưng đó không phải là câu trả lời ngài cần.” Tatiana dõi theo Cian khi cậu đi tới đi lui ở bên kia căn lều.
“Cô nói cho cha tôi biết mụ ta ở đâu?”, Cian cất giọng gay gắt cho thấy cậu đang đau đớn thế nào.
“Khu trại của mụ ta ở phía bắc, dưới chân một mỏm đá. Quyền lực của mụ ở đấy là tối thượng. Bất kỳ ai cũng có thể chuốc lấy cái chết nếu cố đánh bại mụ.”
Ian tin.
“Cháu có biết mụ ta có điểm yếu gì không?”
Tatiana nhắm mắt và lắc đầu. “Mụ ta càng tàn ác thì càng có sức mạnh.”
“Tại sao mụ ta cho phép cô gặp tôi?”, Cian hỏi.
Mắt Tatiana đượm buồn.
Amber quỳ xuống bên Lora và đặt một bàn tay lên vai cô gái.
Con bé đang sử dụng quyền năng của mình đấy à? Ian hỏi vợ.
Amber muốn tìm sự thật.
“Tôi không biết.”
“Đừng giả ngây giả ngô nữa, cô gái”, Ian cáu.
“Không. Cháu không phải thế đâu ạ. Grainna muốn tiêu diệt tất cả nhà ngài, chiếm lấy những quyền năng của mọi người, và khống chế tất cả những ai ngáng đường mụ. Mụ không cho cháu biết tại sao cháu phải làm quen với Cian.” Cô cắn môi trước khi nói tiếp. “Cháu không thể tiếp tay vào việc làm hại bất kỳ ai nữa. Tôi không thể tiếp tay làm hại anh, Cian.”
Amber đưa mắt nhìn cha, đứng lên đi về phía ông. “Myra, Tara, mang nước sạch đến đây và bảo Logan mang cho ta ít rượu.” Lora giao việc cho cánh phụ nữ và bảo Tatiana để bà chăm sóc vết thương cho cô.
Amber cúi đầu và hạ thấp giọng, “Cô ấy đang đau đớn về mặt thể xác, và cả nơi này nữa”. Cô đặt một tay lên ngực.
“Thấy tội lỗi chứ sao.”
“Aye, tội lỗi và hối hận. Con nghĩ cô ấy nói sự thật. Và cách cô ấy nhìn Cian khiến con nhớ đến cách Myra nhìn Todd, cũng như cách Duncan thủ thỉ với Tara.”
Bản thân Ian cũng thấy điều đó. Cô gái này rõ ràng có tình cảm với con trai ông. Chẳng có cách nào biết liệu cô ta có bị ếm bùa gì không, nên không thể tin tưởng cô ta ngay được.
“Không có ích gì đâu, phu nhân. Xương không thể liền lại được. Có thể đến lúc nào đó sẽ hết đau, nhưng cháu biết cháu sẽ không bao giờ dùng được bàn tay này nữa.”
“Cháu không chắc được đâu.” “Cháu chắc.”
Tara quay lại mang theo rượu, và Lora bảo Tatiana uống.
“Không. Cháu sẽ không chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ bùa chú nào, bằng cách uống hay do phù thủy ếm.”
“Nhưng cơn đau…” “Không quá tệ.”
Cian, chẳng nói chẳng rằng từ lúc nãy đến giờ, đi lại bên cô gái và điềm tĩnh đặt hai bàn tay có thể chữa lành vết thương của cậu lên tay cô.
Tatiana giật nảy mình.
“Tôi không làm hại cô đâu.”
“Tôi không xứng đáng để anh tỏ lòng thương hại.” Cian không nói gì, vẫn tiếp tục làm. Cậu nhắm mắt và tập trung nín thở. Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, chỗ vết thương của Tatiana bắt đầu liền da. Có tiếng nổ lốp bốp, hệt như củi cháy trong lò, phát ra từ bàn tay cô.
Cô há hốc miệng, nhưng vẫn ngồi yên. Với đôi mắt mở to chan chứa nước, Tatiana đón nhận sự kỳ diệu từ quyền năng mới tìm thấy của Cian.
Khi cậu lùi ra xa, cô co gập bàn tay lại. Phần da tấy có sẹo nhưng chỗ thịt đó không còn máu và vết cháy nữa.
“Cảm ơn anh.”
Trong một lúc hai người nhìn nhau như thể xung quanh không còn ai khác. Rồi Tatiana quay người rời khỏi lều.
“Tôi nên đi.” “Không.”
“Tôi đã gây ra đủ nỗi đau rồi.”
“Chúng ta không thể biết liệu cháu có phải là một gián điệp và đang muốn quay lại báo với Grainna hay không.”
“Có nghĩa là cháu rời bỏ nhà tù này để vào một nhà tù khác?”
Ian ngửa đầu ra sau và xoa xoa gáy hòng dịu bớt căng thẳng. “Nhà tù của chúng ta sẽ không giống như đưa cháu xuống địa ngục đâu. Nhưng nhà tù của Grainna thì đúng sẽ như thế.”
Trước khi Ian rời khỏi lều, Tatiana cất tiếng khiến ông khựng lại. “Cháu đã biết địa ngục là như thế nào rồi ạ.”
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề