Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 617 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:57:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ditor: SunniePham
Vinh Nhung mấp máy môi, cuối cùng vẫn mệt mỏi không muốn nói tiếp với anh. Cứ như vậy đi, vấn đề giữa bọn họ vốn là vòng tròn đồng tâm, cho dù có cuộn tròn thế nào đi nữa thì cuối cùng ngọn nguồn cũng chỉ về phía Tống Hải Thanh. Cô đi chân trần về phía trước, đi tới nơi nào cũng lưu lại dấu chân ẩm ướt.
Vinh Hưởng đưa tay bắt lấy cổ tay của cô: "Cùng anh trở về!"
"Trở về làm gì, tiếp tục bồi rượu sao? Bộ dáng này của em anh không thấy ngán sao?" Vinh Nhung nhíu mày bắt đầu giãy giụa, đáng tiếc là cổ tay lại bị anh nắm chặt, làm thế nào cũng thoát không khỏi tay của anh.
Vinh Hưởng nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Em nghĩ anh như vậy sao?"
Vinh Nhung hít một hơi thật sâu, gương mặt trở nên bình tĩnh đưa mắt nhìn anh: "Vinh Hưởng, chúng ta nói rõ ràng đi. Bốn năm trước anh đã nói, khi chúng ta gặp lại nhau thì cũng không phải là anh em. Bây giờ anh lấy lặp trường gì để trông chừng em, lấy lập trường gì để uy hiếp em?"
Vinh Hưởng ngẩn ra, nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của cô, vốn suy nghĩ của anh đang rối rắm nhưng giờ lại càng không rõ hơn. Rồi sao đó thì từ từ cười ra tiếng, cặp mắt như băng lạnh đâm về phía của cô: "Em cho rằng tất cả mọi chuyện cứ như vậy à? Tống Hải Thanh thiếu tôi bao nhiêu, em so với người khác vốn dĩ là biết rất rõ mà." Anh đứng rất gần cô, gần đến mức cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt màu nâu kia hiện lên sự lạnh lùng dữ tợn rất rõ ràng, "Tên Chung Hách kia, Tống Hải Thanh rất trông mong em qua lại với hắn đúng không? Em cảm thấy....Tôi sẽ dễ dàng để cho Tống Hải Thanh được toại nguyện sao?"
Vinh Nhung cảm nhận hơi thở của anh phả vào trên mặt của mình, ngước đầu lên không hề chớp mắt mà nhìn vào trong mắt của anh. Anh thật sự không còn thương cô, Vinh Hưởng đã từng yêu cô. Bây giờ trong đầu anh chỉ còn lại cái chết của Hồng Mộ, còn có sỉ nhục bị đuổi đi của bốn năm về trước. Vinh Nhung rất muốn cười, nhưng mà lại cười không nổi, chỉ có thể yên cong người mà mang giày vào.
Vinh Hưởng nhìn đầu ngón tay của cô đều đã phát run lên, thắt đi thắt lại vài lần nhưng cũng không thể nào thắt được dây giày của đôi giày sandal chẳng hề phức tạp lại. Vinh Hưởng lạnh mặt ngồi nhổm xuống, từ từ giúp cô thắt lại dây giày. Khi ngón tay chạm đến cổ chân trơn mịn của cô, thì trong lòng anh có chút bi thương. Đây chính là kết cục của bọn họ, anh không thể thay đổi được. Chỉ có thể mặc ọi chuyện tiếp tục, trừ phi....
"Tốt lắm, đi thôi." Vinh Nhung hờ hững nhìn thẳng vào anh, dáng vẻ này của cô giống như là đang coi thường cái chết.
Vinh Hưởng nhịn không được mà khinh thường hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi tới bãi đậu xe. Vinh Nhung sửng sốt một chút, không phải trở về buổi tiệc sao? Cô vội vã đuổi theo, không được tư nhiên mà hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Vinh Hưởng từ xa đã lấy chìa khóa xe ra, suy nghĩ một chút lại cười như không cười nói với cô: "Chẳng lẻ em muốn trở về bồi hắn uống thêm vào ly sao?"
"...."
Vinh Nhung đứng ở cửa xe trừng mắt nhìn anh, nếu như là trước kia thì cô đã sớm nhào tới cắn vào lỗ tai của anh rồi. Đáng tiếc bây giờ, cô chỉ có thể đứng ở đây mà hờn dỗi.
Vinh Hưởng nhấn cái nút một cái, có chút không kiên nhẫn mà hạ kính xe xuống: "Thật sự là không nở đi sao?"
Ma quỷ mới không nở, chỉ là em không muốn đi xe của anh thôi. Trong lòng Vinh Nhung oán thầm, trên mặt lại đen như cũ giống như không muốn mỉm cười cho anh coi. Nhưng mà cô lại không biết chạy xe, chỉ có thể chấp nhận mở cửa xe ngồi vào.
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của cô, trong mắt liền hiện lên ý cười nhìn cô từ kính chiếu hậu.
"Nhìn cái gì?"
"Tùy tiện xem một chút."
"Không cho tùy tiện nhìn em."
"Anh muốn tùy tiện nhìn đó...." Vinh Hưởng đặt tay lên vô lăng, trên mặt hiện lên sự mỉa mai, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, anh cố ý dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Chỗ khác, em có gì đẹp."
Vinh Nhung mím môi, giận đến cả gương mặt đều đỏ ửng lên. Cô muốn tiếp tục cào anh nhưng rồi lại nghĩ tới thái độ của anh, trong lúc nhất thời trong lòng cô tràn đầy mâu thuẫn. Đúng là con quỷ ấu trĩ!!
Vinh Hưởng khỏi động xe, nhưng lại chậm chạm không chịu chạy. Vinh Nhung kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt của anh đang thay đổi rõ ràng, sao người này lại lặt mặt nữa rồi?
Vinh Hưởng liếc nhìn cách đó không xa, phía sau cây cột có bóng người, khóe miệng anh cong lên. Ngón tay gõ vào vô lăng, cuối cùng trực tiếp tắt máy.
Vinh Nhung không hiểu: “Sao lại không đi?"
Vinh Hưởng quay đầu nhìn cô, gương mặt trở nên nặng nề. Ánh mắt từ tìm tòi nghiên cứu như đang có hứng thú, Vinh Nhung có một dự cảm không tốt, ngón tay lần đến chốt cửa, còn chưa kịp mở cửa xe thì anh đã cúi người nhích lại gần. Một tay của anh giữ chặt lấy Vinh Nhung, tay còn lại chót khóa của cửa xe lại. Từ từ nắm lấy tay cô, vẻ mặt mang đầy ý cười nhìn cô.
Vinh Nhung bị anh ép xuống nơi giao nhau của cửa xe và ghế da, không gian nho nhỏ, chóp mũi đều mang hơi thở quen thuộc của anh. Vinh Nhung hoảng sợ dính sát vào ghế, chỉ sợ anh sẽ gần thêm một chút nữa, "Anh… anh làm cái gì vậy?"
Vinh Hưởng hạ mí mắt nhìn cô, ngón tay từ từ vuốt ve da thịt ở bả vai của cô. "Đáng lẻ tôi không muốn chọc giận Tống Hải Thanh sớm như vậy, bây giờ nhìn.... xem ra bà ta vẫn chưa tin tôi. Nếu vừa rồi chuyện của chúng ta đã bị nhìn thấy, thì không bằng chúng ta hãy làm thêm nhiều chuyện kích thích hơn đi."
Đột nhiên Vinh Nhung mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn người trước mặt. Vinh Hưởng lại mỉm cười với cô, cánh tay luồng qua eo cô, hoàn toàn ôm cô vào trong ngực của mình. Môi của Vinh Hưởng dán môi của cô, nhẹ nhàng mổ vào, "Nhung Nhung, em sợ tôi sao? Đêm đó....một chút em cũng không có hưởng thụ được sao?"
Nghe lời nói châm chọc của anh, trái tim Vinh Nhung vẫn không nhịn được mà đập càng ngày càng nhanh, cố nén nước mắt chua xót đang dâng lên trong hốc mắt. Mím chặt môi không muốn bị anh chiếm đóng, Vinh Hưởng thử mấy lần cũng không thăm dò được vào trong môi cô. Anh nắm lấy cằm của cô, ngón tay dùng sức, Vinh Nhung quả nhiên bị đau mà phải mở miệng.
Lưỡi của Vinh Hưởng rất nhanh chui vào, ở trong miệng cô mà dao động tứ phía.
Vinh Nhung lo lắng chống đỡ trước ngực anh, trong đâu lại hiện lên cái cảnh đêm đó của bốn năm trước cô bị anh đè ở trên bàn sách mà hung hăng hành hạ. Thân thể cũng bắt đầu không khống chế được mà trở nên run rẩy. Cô vụn về nói không ra lời, lưỡi của anh giống như là một con rắn linh động, cọ quậy đến mức làm cho đầu óc của cô trở nên trống rỗng.
Vinh Hưởng mới hôn thì lặp tức có phản ứng, cho dù anh không thừa nhận, nhưng thân thể của anh vẫn mê luyến cô như cũ. Anh theo tay của cô làm ình vui mừng, Vinh Nhung ngọ nguậy nhưng vẫn không thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nước mắt ở khóe mắt rốt cuộc cũng không nhịn được. Để mặc cho tay của anh từ từ thăm dò vào trong váy của cô, cô không giãy dụa nữa, nhắm chặt mắt không nhìn anh. Ngón tay Vinh Hưởng chạm đến chiếc quần mỏng viền ren, môi ở trên cổ cô tỉ mỉ mà gặm cắn, nheo mắt lại nhìn phản ứng của cô.
Cho dù anh khêu khích đến cỡ nào thì cô vẫn khô khốc như cũ.
Giờ phút này Vinh Hưởng nói không ra cảm nhận của mình, Vinh Nhung trước kia cho tới bây giờ cũng sẽ không như vậy. Mới vừa rồi ở trên bờ ao, anh phát hiện cô rất khác thường. Nhưng dù thế nào đi nữa anh đều không tin tưởng Vinh Nhung sẽ bài xích anh, chỉ cần nghĩ như vậy thì anh không thể nào chịu đựng nổi. Cô chán ghét anh chạm vào, nhưng đêm đó anh rõ rõ ràng ràng nhìn thấy Vinh Nhung chủ động bắt lấy cánh tay của Chung Hách mà.
Cô chỉ chán ghét anh, nhưng người đàn ông khác thì có thể!
Trong mắt Vinh Hưởng hiện lên tia lo lắng, trực tiếp cởi thắt lưng. Vinh Nhung cảm nhận được váy bị vén lên, cô đột nhiên mở mắt ra, cho là....Anh sẽ không làm chuyện này.
Cặp mắt đỏ tươi của Vinh Hưởng gần trong gang tấc, anh nắm chặt cằm của cô buộc cô nhìn thẳng vào mắt của mình: "Bây giờ em chán ghét tôi đụng vào em sao? Đừng quên, khi đó là người nào chủ động bò giường của tôi. Không nhớ rõ sao? Tôi từng nhắc nhở em, chúng ta là anh em. Chính em chủ động, là em xin tôi muốn em. Bây giờ thì thế nào, hối hận rồi sao?" Cô càng im lặng, thì anh càng hận, lời nói càng ngày càng trở nên bạc tình.
"Tôi nói cho em biết, lúc tôi còn khổ sở, thì em đừng mơ mình sẽ được hạnh phúc. Cho dù là địa ngục, tôi cũng muốn em đi theo cùng."
Vinh Hưởng thô bạo xông vào, gặp phải trở ngại cũng thương tiếc không chút nào. Vinh Nhung nhíu chặt chân mày lại, đôi môi bị cắn đến xướt da. Bởi vì khô khốc nên cô đau tới mức co rút, Vinh Hưởng đè ép cô, toàn bộ sức nặng đều đè lên người cô làm cho cô thở không nổi. Cô nghiêng mặt nhìn sang một bên, không thể tin được giờ phút này người mà cô dồn hêt tấm lòng vào để yêu, bây giờ lại dùng cử động thân mật này để tổn thương cô.
Anh hành hạ cô, dùng hết hơi sức đụng nhau ở trên người cô nhưng cũng cảm thấy không đủ. Nhìn cô ngầm chịu đựng, dáng vẻ khổ sở, anh cũng chẳng dễ chịu gì, trong đầu tất cả đều là vẻ mặt nhu mì của cô lúc ở dưới thân anh trước kia. Tại sao cũng là anh nhưng bây giờ cô lại không cam tâm tình nguyện rồi.
"Nói, em và tên đó đã lên giường chưa?"
Anh cắn răng, đưa tay nắm lấy tóc của cô bắt cô phải xoay mặt lại đối mặt với anh. Da đầu Vinh Nhung phát đau, hốc mắt hồng hồng, nhìn anh nhưng vẫn không nói lời nào. Vinh Hưởng bị sự im lặng của cô làm cho hít thở không thông, cô im lặng một giây thì tim anh bị hút vào thêm một chút. Anh cho là chí ít cô cũng như anh, không bỏ xuống được. Bây giờ anh nhìn thấy đúng là mẹ nó thật buồn cười.
"Thì ra là cô cũng như vậy, đều có thể lên giường với bất kỳ người đàn ông nào. Thật sự không hổ là con gái của Tống Hải Thanh."
Ngực của Vinh Nhung kịch liệt nhấp nhô, im lặng nhìn anh mấy giây, cuối cùng lạnh lẽo mở miệng: "Rất tốt, không có gì thì nhanh lên một chút."
"...."
Tâm tình của Vinh Hưởng bình phục trở lại, giận quá thành cười, ngược lại đè ở trên người cô bất động. Chỉ là ác liệt từ từ trêu chọc cô, Vinh Nhung bị anh làm cho cả ngươi đều trở nên tê dại, hô hấp nặng nề nhưng lại không muốn phát ra tiếng. Ngón tay Vinh Hưởng mang theo một chút ẩm ướt của cô, chất lỏng óng ánh trong suốt giờ phút này xem như là cô đã khuất nhục.
Vinh Nhung nghiêng đầu sang chỗ khác, Vinh Hưởng hài lòng nói nhỏ ở bên tai cô: "Không phải là đang kháng cự sao? Bây giờ nhìn đi....Giống như không quá giống, hay là tôi giúp em? Không cảm ơn tôi sao? Nhung Nhung...."
Vinh Nhung cắn răng, bỗng nhiên trên mặt lại hiện lên một nụ cười ngọt ngào, hai chân quấn bên hông anh, cánh tay mềm nhũng câu vào cổ anh. Khéo léo nói nhỏ: "Cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi, không có gì kỳ lạ cả. Không phải là anh muốn làm với tôi sao, cũng không phải là chưa từng làm qua, muốn tôi phối hợp thế nào đây?"
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ của cô lúc này, nhìn thế nào cũng giống Tống Hải Thanh như đúc. Gương mặt trong nháy mắt liền trầm xuống, động tác cũng liên tục ra vào kịch liệt hơn. Không gian chật hẹp, bên trong đều là hô hấp thô trọng của anh và ngồn đặc mùi tình dục. Vinh Nhung hoàn toàn không thoải máy, bị anh thô bạo làm cho hai chân đều mềm nhũn ra, thời điểm cuối cùng anh cũng ôm chặt lấy cô, nằm ở trên người cô mà dịu dàng hôn cô. Mê ly rồi lại tĩnh mịch khó hiểu nhìn cô, Vinh Nhung không hiểu anh, cũng không dám hiểu.
Cho dù biết anh hận, cho dù biết thiếu anh, nhưng vẫn không khống chế được bị anh tổn thương. Vinh Hưởng giống như đang thở dài, từ trên người cô trở về chỗ ngồi lái xe, thật lâu sau cũng không nói câu nào. Vinh Nhung chật vật không chịu nổi sửa sang lại quần áo của mình, thế nhưng quần áo của anh vẫn chỉnh tề như cũ. Thật buồn cười, điều này cực kỳ giống như quan hệ của bọn họ, cô vĩnh viễn đều thất bại một cách nhếch nhát.
*
Lúc Vinh Hưởng trở lại nhà lớn của họ Vinh thì trời cũng đã tối rồi, anh kéo cà vạt đi lên lầu. Đột nhiên đèn của phòng khách được bật lên, Tống Hải Thanh gương mặt xanh mét ngồi ở trên ghế sa lon. Vinh Hưởng khẽ cong khóe môi: "Dì, sao dì còn chưa ngủ nữa?"
Tống Hải Thanh đem trong tay hình vung lên trên khay trà, trong lòng không ngừng tức giận: "Tại sao cậu lại muốn làm như vậy? Các người như vậy, các người...."
"Chúng tôi như thế nào?" Vinh Hưởng mỉm cười xoay người lại, ngón tay thon dài cầm lên một tấm hình trong đó, nhìn mấy lần lại tấm tắc nói: "Người của dì không bỏ công tí nào cả, này máy chụp hình này độ pixel rất thấp? Nhìn không rõ ràng lắm, Vinh Nhung lúc đó so với trong hình muốn...."
"Vinh Hưởng!" Tống Hải Thanh cắt đứt lời của anh, cắn răng nói: "Rốt cuộc thì cậu muốn thế nào?"
Vinh Hưởng nhíu mày, từ từ ngồi trở trên ghế sa lon, cười lạnh thành tiếng: "Nếu là tôi nhớ không lầm thì bốn năm trước bà lấy tiền đồ của Vinh Nhung ra uy hiếp tôi, buộc tôi phải khuyên cô ấy phá đi đứa con của chúng tôi. Không biết bà không có giải thích với cô ấy, cô ấy vẫn cho rằng là tôi ép cô ấy đi phá thai?"
Vinh Hưởng nhìn sắc mặt của Tống Hải Thanh đột nhiên trở nên tái nhợt, đáy lòng khinh bỉ nói tiếp: "Bốn năm trước bà đoán chắc được rằng tôi độc ác không hề mềm lòng với Vinh Nhung, hại chết mẹ tôi sau đó mới đuổi tôi đi, vậy thì nhà họ Vinh sẽ là của bà? Nếu bốn năm trước tôi mà mềm lòng, thì bây giờ con gái của bà sẽ trở thành cái gì? Còn trông cậy cô ấy sẽ gả cho con trai của thị trưởng Chung sao?" Vinh Hưởng chậm rãi sửa khuy áo của mình một chút, chợt nghĩ đến cái gì đó rồi nói với Tống Hải Thanh: "Thiếu chút nữa thì tôi đã quên rồi, bà có những bức hình này thì tôi cũng có. So với bà thì chúng rõ hơn nhiều, nét Vinh Nhung mặt.... chụp rất đẹp. Không biết khi Chung Hách nhìn thấy thì sẽ có phản ứng giừ đây, tôi rất mong đợi đó...."
Giai Thoại Anh Và Em Giai Thoại Anh Và Em - Phong Tử Tam Tam