Số lần đọc/download: 1699 / 24
Cập nhật: 2015-11-28 04:51:42 +0700
Chương 26: Có Thể Kết Thúc
T
ô Lạc niệm thầm câu “phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu” đồng thời đẩy mạnh cánh cửa kính nặng nề của Quỹ từ thiện Tâm Quang.
Thư ký Dụ và mấy trưởng phòng, đứng bên trong, nhìn thấy cô, ông ta liền đi tới bắt tay, cất giọng nhiệt tình: “Tô Lạc, hoan nghênh cô quay về cơ quan. Chúng tôi tin chắc, với sự trở lại của cô, sự nghiệp của Quỹ Tâm Quang sẽ ngày càng huy hoàng, xán lạn.”
Thư ký Dụ vừa dứt lời, các trưởng phòng vỗ tay nhiệt liệt.
Tô Lạc có chút lúng túng, vừa cảm ơn vừa đi nhanh về phòng làm việc của mình.
Thư ký Dụ vội chỉ sang hướng khác. “Bên này, bên này, tôi đã sắp xếp lại văn phòng cho cô.”
Tô Lạc đi theo ông ta, phát hiện mình được bố trí một phòng làm việc khá rộng, có nhà vệ sinh riêng ở khu vực của lãnh đạo.
cô lập tức từ chối: “Thư ký Dụ, cứ để cháu ngồi ở chỗ cũ là được”
“Không, đây là quyết định của tập thể. Cô cứ nghỉ ngơi một lát, mười phút sau họp toàn thể nhân viên để bố trí công tác.” Nói xong, Thư ký Dụ tươi cười đi ra ngoài.
Tô Lạc đứng giữa căn phòng, nó nghiêng xung quanh, không biết nên làm gì.
Tiểu Tần đột nhiên xuất hiện, dù cầm cốc trà nóng đứng tựa vào cửa, lên tiếng: “Cô “áo gấm về làng”, cảm giác có tuyệt không?”
Tô Lạc không trả lời mà đi đến ôm chị. “Cẩn thận trà nóng!” Tiểu kêu lên, lùi lại hai bước.
Tô Lạc đờ người, tay vẫn giơ lên trong không trung, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Tiểu Tần đặt cốc trà xuống đất, dang hai tay. “Ôm một cái nào!”
Được chị mở lời, Tô Lạc tiếp tục động tác vừa rồi. Hai người ôm nhau một lúc mới tự động buông tay. Tô Lạc có nhiều điều muốn tâm sự với Tiểu Tần nhưng vào giây phút chị lùi bước, trong lòng cô hiểu rõ, có những chuyện, những mối quan hệ đã thay đổi.
“Cô Bây giờ cô… và Tiêu Kiến Thành…” Tiểu Tàn hỏi thăm đò.
Tô Lạc gật đầu.
Tiểu Tần Cảm thán: “số cô sướng thật đấy!”
“vậy à?”
“Tất nhiên rồi. Cô còn đi làm làm quái gì? Bây giờ, cô có thể ngồi nhà hưởng vinh hoa phú quý rồi.”
“Trên đời làm gì có chuyện ngon lành như vậy.” Tô Lạc nói.
“Cô phải nắm bắt cơ hội, mau chóng sinh cho Tiêu Tổng một thằng cu, địa vị của cô sẽ càng vững chắc.”
“Chị nói linh tinh gì thế?”
“Thật đấy! Tô Lạc, từ xưa đến nay có một chân lý bất biến là: Phụng tử thành hôn, mẫu bằng tử quý.”(1)
Biết nói nhiều cũng vô ích, Tô Lạc chuyển đề tài: “Sắp họp chưa chị?”
Tiểu Tần xem đồng hồ. “Sắp rồi, sếp báo chín giờ. Tôi phải đi lấy ít tài liệu.”
Nói xong, chị cầm cốc trà ở dưới đất rồi rời đi.
Lúc Tô Lạc đi sang phòng họp, tất cả mọi người đã có mặt. Không đợi cô tìm ngồi, Thư ký Dụ đã vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, cất cao giọng: “Tô Lạc, lại đây, ngồi ở chỗ này!”
“Cháu ngồi đằng sau là được rồi.” Tô Lạc từ chối.
“Không được, cô phải ngồi đằng trước.” Thư ký Dụ tỏ thái độ kiên quyết.
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Lạc, cô đành đi qua các đồng nghiệp, ngồi bên cạnh thư ký Dụ.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu cuộc họp. Mọi người mau cất điện thoại đi, đừng chơi nữa!” Chủ nhiệm văn phòng hét lớn. “Cất hết đi! Dương Nhuệ, Dương Nhuệ, có nghe tôi nói không?”
Tô Lạc đang cúi đầu tắt chuông điện thoại, giật mình khi nghe thấy cái tên này. Cô nhướng mày, đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy Dương Nhuệ đang cúi đầu ngồi ở góc tối nhất.
Lúc này, Thư ký Dụ cất cao giọng, tuyên bố một quyết định mới về nhân sự: “Sau khi được các lãnh đạo ở trên xem xét và phê chuẩn, chúng tôi quyết định bổ nhiệm đồng chí Tô Lạc làm phó tổng thư ký của quỹ từ thiện, chuyên quản lý các dự án, chủ yếu theo dõi việc chấp hành dự án xóa đói giảm nghèo và trợ giúp giáo đục. Mọi người hãy cho một tràng vỗ tay nhiệt liệt để chúc mừng đồng chí!”
Tô Lạc còn chưa kịp phản ứng, tiếng vỗ tay, tiếng bàn tán ánh mắt nghiên cứu và ngưỡng mộ của moi người đã dội về phía cô như từng đợt thủy triều.
Thư ký Dụ đẩy Tô Lạc, cô vô thức đứng dậy, nở nụ cười miễn cưỡng, cúi thấp người thay lời cảm ơn.
Cuộc họp tiếp tục đưục tiến hành, Thư ký Dụ phát biểu một bài dài như thường lệ. Tô Lạc nghiêm túc ghi chép, nhưng bản thân cô cũng không biết mình viết gì.
Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, mọi người nhanh chóng giải tán. Tô Lạc cố tình thu dọn đồ một cách chậm chạp định đợi Dương Nhuệ rời khỏi phòng hội nghị trước rồi mới đi ra.
Ai ngờ Thư ký Dụ hét lớn: “Dương Nhuệ, lại đây! Vụ xây dựng trường học của cậu, còn cả chuyện xóa đói giảm nghèo nữa, cậu mau bàn với Phó tổng thư ký Tô. Chẳng phải cậu đang đợi tiền rót về hay sao?”
“vâng.” Dương Nhuệ đáp từ phía xa xa.
Tô Lạc đành ngẩng đầu, đợi anh tiến lại gần.
“Chúc mừng em!” Vẻ mặt Dương Nhuệ vẫn rất tự nhiên. Tô Lạc chỉ biết gật đầu.
“Phương án thiết kế trường học và dự Toán xây dựng cơ bản đã có rồi. Anh sẽ gửi để em thẩm tra.”
“Vâng.”
“Cổ Bình Có mấy hộ nghèo, nhà lại bị đổ nên cuộc sống đặc biệt khó khăn, cũng muốn xin trợ cấp theo hạng mục riêng. Anh sẽ viết báo cáo rồi gửi một thể cho em.
“Vâng.”
“Bây giờ đã bắt đầu kỳ nghỉ hè, tốt nhất là nhanh chóng khởi công, đừng làm nhỡ việc học tập của bọn trẻ.”
“Được ạ”
Phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người. Dương Nhuệ đứng ở đầu bàn bên này, Tô Lạc ngồi ở đầu bàn bên kia.
Anh cúi đầu nói một câu, cô ngẩng lên trả lời vắn tắt, cuối cùng không còn gì để nói, Dương Nhuệ trầm mặc một lúc chuẩn bị rời di. Nghĩ thế nào, anh lại quay đầu nhìn cô.
“Nhà em bị dỡ rồi à?”
“Vâng.”
“Bây giờ em sống ở đâu?”
Tô Lạc không trả lời. Anh cũng không truy vấn mà đột nhiên chuyển đề tài: “Tối hôm đó, anh đưa Thẩm Doanh lên taxi rồi quay lại tìm em nhưng bảo vệ nói hai người đã đi rồi. Tại sao lại đi nhanh thế?”
… Không phải, em chẳng đi đâu cả. Bọn em uống rượu ở trong phòng, uống, đến đêm khuya cũng đâu thấy anh quay lại tìm em…
Tô Lạc thầm trả lời một tràng dài ở trong lòng, nhưng nếu thốt ra miệng, lại giống một lời nói dối.
Di động ở trên bàn đột nhiên rung rung, màn hình hiện tên “Tiêu Kiến Thành”.
Thật là trùng hợp, cuộc gọi của Dương Nhuệ tối qua cũng thế, lẽ nào điện thoại nắm được mọi chuyện hay sao? Tô Lạc bắt máy, đưa lên tai, mắt nhìn Dương Nhuệ rời đi.
Tiêu Kiến Thành hỏi: “Thế nào? Đã ném ông thư ký xuống chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Ông ta có nịnh bợ em không? Đã tăng lương hay thăng chức cho em chưa?”
“Rồi.”
“Thế thì được rồi, coi như ông ta cũng biết phân biệt nặng nhẹ.”
“Cảm ơn anh!”
“Khỏi cần cảm ơn tôi. Em hãy giúp tôi tiêu số tiền đó đúng chỗ, đúng đối tượng là được. Đừng cầm tiền của tôi đi lấy lòng người đàn ông khác.”
“ý anh là gì hả?”
“Không có gì. Tôi chỉ nhắc nhở em một chút thôi. Được rồi, tôi có việc bận, cúp máy trước đây.”
Sau khi tắt điện thoại, Tô Lạc ngồi yên tại chỗ một lúc lâu.
Buổi chiều, một đồng nghiệp nữ mang tập văn kiện mà Dương Nhuệ cần báo cáo đến.
Tô Lạc vừa giở ra xem vừa hỏi: “Dương Nhuệ đâu rồi?”
“Anh ấy có việc đi ra ngoài rồi.”
“Việc gì vậy?”
“Tôi làm sao biết được.” Đồng nghiệp nữ cố tình kéo dài âm điệu.
Tô Lạc ngẩng đầu nhìn cô ta. Người phụ nữ trước mặt bình thường rất thích ngồi lê đôi mách, lúc này, gương mặt cô ta lộ vẻ dò xét và hứng thú một cách rõ ràng.
“Tôi biết rồi, để tôi xem qua đã.” Tô Lạc lại cúi xuống, trả lời theo kiểu công thức hóa.
“Được, có gì thì gọi tôi.” Nói xong, đồng nghiệp nữ liền đi ra cửa.
Vào giây phút cánh cửa khép lại, cô ta không nhịn được “hừ” một tiếng. “Là cái thá gì mà đòi lên mặt?”
Tô Lạc liền đứng đậy, đi ra ngoài, gọi cô ta: “Chị kia, máu quay lại đây!”
Đồng nghiệp nữ quay người nhưng sắc mặt lộ rõ vẻ không phục.
Tô Lạc trừng mắt với cô ta. “Tôi là cái thá gì không quan trọng, quan trọng là bản thân chị. Nếu chị muốn tiếp tục làm việc ở đây thì phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, còn không thì đổi công việc khác.”
“Cô… cô dám? Tôi sẽ nói với Thư ký Dụ.”
“Tôi dám đấy, chị mách ai cũng được. Tôi cậy thế bắt nạt chị, chị có thể làm gì tôi?” Tô Lạc cất cao giọng để mọi người ở xung quanh đều nghe thấy.
Đồng nghiệp nữ muốn cãi lại nhưng không dám. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay đồm độp. Tô Lạc ngoảnh đầu, thì ra là Tiêu Kiến Thành đang tiến lại gần. Đến bên đồng nghiệp nữ kia, anh nói: “Còn không mau đi làm việc, trợ cấp nghỉ việc chẳng có nhiều đâu.”
Đồng nghiệp nữ đành rời đi với cục tức to đùng trong bụng.
Tiêu Kiến Thành đứng trước mặt Tô Lạc, ôm ngực nói: “”Khí thế hiên ngang” không phải là cậy thế ức hiếp người khác, em phải biết giữ chừng mực.”
“Có khác biệt gì không?”
“Tất nhiên!”
“Khác ở điểm nào?”
“Em cậy thế ức hiếp người khác trông càng thu hút hơn!” Xem ra Tiêu Kiến Thành có tâm trạng rất tốt, lại bắt đầu ăn nói ngọt xớt.
Tô Lạc trừng mắt với anh. Sợ bị người khác nghe thấy, cô nhanh chóng quay về phòng làm việc của mình.
Tiêu Kiến Thành đi theo cô vào trong. “Đây là văn phòng mới của em à?”
“Ừ”
“Đây là phòng làm việc lớn nhất của cơ quan em phải không?”
“Tất nhiên không phải, phòng của Thư ký Dụ lớn nhất.”
“Thế sao được? Để tôi đi bảo ông ta nhường cho em.” Tiêu Kiến Thành quay người định đi ra ngoài.
Tô Lạc kéo anh lại. “Anh lại muốn gây chuyện gì chứ?”
“Không phải gây chuyện, là ông ta đã nhận lời tôi.” Tiêu Kiến Thành bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh. “Hay là tôi lập một quỹ từ thiện khác cho em? Em đi theo ông ta chẳng có gì thú vị.”
Tô Lạc không thèm để ý đến anh, ngồi vào bàn làm việc xem tiếp bản đề án.
Tiêu Kiến Thành ghé sát. “Em đang xem gì thế?”
“Phương án xây dựng trường học.”
“Xây ở đâu? Hừm, chẳng phải tôi đã nói, em không được phép dùng tiền của tôi để lấy lòng người đàn ông khác hay sao? Tại sao lại xây ở chỗ của anh ta?” Tiêu Kiến Thành cất cao giọng.
“Anh nói linh tinh gì thế? Trường học ở đó cần phải xây lại, nếu không sẽ bị đóng cửa, bọn trẻ phải đi học tận trường ở ngoài huyện, chắc chắn sẽ có nhiều đứa bỏ học.” Tô Lạc giải thích.
Tiêu Kiến Thành kéo ghế lại gần, ngồi xuống cùng cô xem bản đề án.
Một lúc sau, anh nêu ra một loạt vấn đề: “Chính quyền địa phương có làm đồng bộ không? Khu lớp học cần diện tích lớn như vậy sao? Giá thành của hệ thống thoát nước có phải hơi thấp không? Phòng ký túc đã được đo đạc, tính Toán chưa? Một phòng có thể ở nhiều nhất bao nhiêu học sinh? Xây dựng một trường học quy mô lớn như vậy, liệu có nhiều học sinh đến mức đó? Có đủ giáo viên hay không? Chi phí vận hành trường học trong tương lai lấy từ nguồn nào?
Phòng Giáo dục của địa phương có năng lực này hay không?”
Tô Lạc hoàn toàn á khẩu. Cô vội cầm giấy bút, đồng thời lên tiếng: “Đừng vội, anh hãy nói lại một lần để tôi ghi chép rồi bàn bạc với bọn họ. Khi nào có kết quả, tôi sẽ báo lại với anh sau.”
Tiêu Kiến Thành ném tập đề án xuống bàn. “ở vùng nông thôn, dân cư sống rải rác, điều kiện khó khăn, học sinh tập trung vào một chỗ là xu thế tất yếu. Bây giờ tự dưng em xây dựng hẳn một trường học, sau này thế nào cũng dùng để nuôi lợn cho mà xem.”
“Ngôi làng đó vừa xa xôi vừa nghèo khổ, người dân không có cách nào đưa con cái ra huyện học tập, họ cũng chẳng có tiền để nộp.”
“Em dùng khoản tiền xây trường nộp học phí giúp bọn trẻ là được chứ gì! Không thì làm một con đường, mua hai chiếc xe chở học sinh, ngày ngày đưa đón, có lẽ còn hợp lý hơn.”
“Làm đường tốn nhiều tiền hơn ấy chứ!” Tô Lạc nói. “Tiền bạc không phải vấn đề chính, quan trọng là hiệu suất. “
“Từ trước đến nay, cơ quan tôi chỉ làm công tác xây dựng trường học và tình nguyện dạy học, chẳng biết gì về việc làm đường cả.”
“Ai cần em biết? Giao cho đơn vị chuyên môn là được rồi.”
“Nhưng chúng tôi đã bàn với lãnh đạo huyện về việc xây dựng trường học rồi.”
“Bây giờ em mà nói làm đường, chắc huyện sẽ càng hoan nghênh nhiệt liệt, hơn nữa, một khi đã làm đường, bọn họ dễ dàng nhận được trợ cấp công trình của nhà nước hơn.”
Tiêu Kiến Thành nói đâu vào đấy, Tô Lạc không tìm ra lý do phản bác, đành lên tiếng: “Lần sau để Dương Nhuệ bàn với anh.”
Nghe câu này, Tiêu Kiến Thành lập tức bác bỏ: “Không! Cả cuộc đời này, tôi không muốn tiếp xúc với anh ta.”
“Vậy phải làm thế nào?” Tô Lạc hỏi.
“Chẳng làm thế nào cả. Tôi là người bỏ tiền, ý kiến của tôi là trên hết. Em hãy bảo bọn họ làm một phương án sửa đường có tính khả thi một chút. Mấy tháng trước, em bị thương ở nơi đó một cách vinh quang, bây giờ cũng coi như báo đáp địa phương.” Nói xong, Tiêu Kiến Thành liền đứng dậy. Tô Lạc nhìn anh, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Anh nhìn đồng hồ. “Sắp đến giờ tan sở rồi, chúng ta đi thôi!”
“Bây giờ mới bốn giờ chiều!”
“Bốn giờ còn chưa về? Mặt trời xuống núi đến nơi rồi.”
“Tôi không thể ra về trước các đồng nghiệp, mọi người sẽ nhìn tôi thế nào?”
“Em không đi thật sao? Thế thì tôi tìm Thư ký Dụ, bảo ông ta đổi văn phòng.”
Biết anh nói được làm được, Tô Lạc chỉ còn nước đầu hàng, đi theo anh ra ngoài. Văn phòng ở hai bên hành lang đều lắp cửa số kính rất lớn, mọi người có thể nhìn thấy hết cảnh tuợng bên ngoài.
Tô Lạc ra hiệu cho Tiêu Kiến Thành đi trước, còn mình đi sau một đoạn. Tiêu Kiến Thành đời nào chịu, thản nhiên khoác vai cô, cùng cô sóng đôi bước đi. Mọi người quả nhiên đổ dồn ánh mắt vào họ.
“Anh đừng như vậy, để mọi người nhìn thấy thì không hay lắm!” Tô Lạc hạ giọng kháng nghị.
“Sao không hay? Tôi xem sau này còn ai dám bắt nạt em nữa!”
“Mọi người không bắt nạt tôi, chỉ khinh bỉ tôi mà thôi!”
“Em sai rồi, bọn họ khinh bỉ bản thân thì đúng hơn, rằng tại sao mình lại không tốt số như em?”
Đúng lúc này, hai người đến thang máy. Cánh cửa mở ra, Dương Nhuệ đi ra ngoài.
Nhìn thấy họ, Dương Nhuệ dừng bước, tựa hồ muốn chào hỏi nhưng Tiêu Kiến Thành không cho anh cơ hội, nhanh chóng kéo Tô Lạc vào trong thang máy.
Tiêu Kiến Thành lái ô tô đi rất xa, tới một vùng rừng núi hoang vu, bốn bề hầu như không có nhà cửa, chỉ có rừng chè bạt ngàn. Giữa khu rừng núi xuất hiện một mảnh đất bằng phẳng, xung quanh là vườn cây, một ngôi nhà nhỏ tọa lạc ở đó. Tiêu Kiến Thành dừng ô tô, ra hiệu cho Tô Lạcxuống xe.
Anh dang rộng hai tay, cất giọng khoan khoái: “Đây là nơi ở của tôi trong tương lai, vườn trà của Tiêu gia.”
“Của anh thật sao?” Tô Lạc ngạc nhiên.
“Đúng vậy, một nghìn hai trăm mẫu đất đồi núi, thuê bao trong bảy mươi năm, đủ để tôi chết ở chỗ này.”
“Bảy mươi năm ư? Thế thì cần bao nhiêu tiền thuê đất?”
“Rất rẻ, gần như khỏi cần tính. Mau lại đây, tôi sẽ đưa em đi tham quan.”
Hai người thuận theo con đường núi, đi sâu vào bên trong. Khoảng nửa tiếng sau, Tô Lạc nhìn thấy một rừng cây xanh mướt. Khu rừng có khoảng mấy trăm cây long não, đều là loại cao lớn, chắc khỏe, cành lá rậm rạp. Xung quanh chỉ có tiếng chim hót líu lo, nghe rất vui tai.
“Những cây long não ở đây ít nhất có tuổi đời năm mươi năm, có mười mấy cây trên một trăm năm. Số cây này đều do Tôi đào từ vùng núi sâu mang về.” Chợt nhớ ra điều gì, Tiêu Kiến Thành nói tiếp: “Đúng rồi, lần gặp em ở mỏ vàng Cổ Bình, chính là lần em bị rơi xuống núi ấy, tôi cũng đến đó mua cây.”
“Mua cây sao? Tôi còn tưởng anh đi đào vàng.”
“Đó không phải là phạm vi làm ăn của tôi. Từ trước đến nay, tôi không bao giờ vào mấy mỏ quặng.”
“Tại sao?”
“Máu mê quá, Tôi thấy không cần thiết kiếm tiền từ lĩnh vực đó.”
“À đúng rồi, tiền đền chiếc máy kéo có thể trừ vào khoản quyên góp không?” Tô Lạc chợt nhớ đến chuyện cũ.
“Tôi đã trả ông ta từ lâu rồi, nếu không, ông ta còn lâu mới tha cho Dương Nhuệ yêu quý cua em.”
“Cái gì mà yêu quý của tôi? Anh chỉ nói linh tính.” Tô Lạc phản bác.
Tiêu Kiến Thành rảo bước vào khu rừng, đồng thời gọi lớn: “Tô Lạc, em mau lại đây!”
Tô Lạc đi theo, liền nhìn thấy một cây long não rất lớn. Thân cây xù xì loang lổ, cành lá rậm rạp, cao vút lên trời xanh. Tiêu Kiến Thành đập mạnh vào thân cây. “Cây này chắc phải có tuổi đời bốn trăm năm. Tôi tìm mọi cách mới có thể ăn trộm từ rừng sâu đem về đấy.”
“Bốn trăm năm ư?” Tô Lạc ngẩng đầu cảm thán.
“Ban đầu tôi còn lo nó không sống được, vậy mà bây giờ tươi tốt được như thế này, có lẽ hai người ôm không hết ấy chứ!”
“Vậy sao?” Tô Lạc bỗng có hứng thú, chạy sang một bên, giơ hai tay vòng qua thân cây. “Chúng ta thử xem nào!”
Tiêu Kiến Thành nắm tay trái của Tô Lạc, bàn tay còn lại ra sức rướn về phía trước để có thể chạm vào tay phải của cô.
“Một chút nữa, em hãy cố chút nữa đi!”
Tô Lạc cố gắng dang rộng cánh tay, cho đến khi đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau. Ở giây tiếp theo, Tiêu Kiến Thành đùng sức túm chặt tay cô.
“Bắt được rồi!” Tô Lạc mừng rỡ reo lên.
Tiêu Kiến Thành mỉm cười nắm tay cô một lúc lâu. Cơn gió nhè nhẹ của buổi chiều tà thổi.qua lá cây phát ra âm thanh xào xạc, mấy con chim nhảy từ cành nọ san cành kia rồi bay lên cao. Niềm hân hoan của thiên nhiên từ thân cây cổ thụ lan tỏa ra ngoài, quyến luyến giữa vòng tay của hai người.
Khi trời sẩm tối, Tô Lạc theo Tiêu Kiến Thành quay về căn nhà nhỏ. Sau bữa cơm, người giúp việc mang lên hai cốc trà đã pha sẵn.
Tiêu Kiến Thành uống một ngụm. “Đây là loại trà mới trồng năm nay, mùi vị không tồi.”
Tô Lạc hơi khát, định tu một hơi nhưng bị Tiêu Kiến Thành ngăn lại: “Bình thường em có uống trà không?”
“Không.”
“Thế thì em uống ít thôi, đừng để bị say.”
“Say ư?” Tô Lạc chưa bao giờ nghe nói uống trà cũng bị say.
“Đây là trà mới nên dễ say.”
“Tôi uống rượu còn không say, làm sao phải sợ thứ này chứ?” Tô Lạc thản nhiên uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Kiến Thành chau mày, nhìn cái cốc không, thở dài. “Trai đơn gái chiếc ở nơi rừng rậm núi sâu, em dũng mãnh như vậy, không sợ “chết” à? Hay là em yêu tôi tha thiết nên chẳng kiêng dè gì cả?”
Tô Lạc mỉm cười, không trả lời.
Trà mới quả nhiên dễ bị say. Một lúc sau, Tô Lạc tụa vào thành cửa sổ, đầu óc nặng trĩu. Cô chìm trong suy tư, dõi mắt về ngọn núi phía xa xa.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Ngưòi đàn ông đứng bên cạnh hỏi.
“Tôi chẳng nghĩ gì cả.”
“Em cứ nói ra đi, tôi ốn là người thoải mái và bao dung mà.”
“Tôi đang nghĩ đến anh.” Tô Lạc không giấu giếm.
Tiêu Kiến Thành cười. “Muốn lấy lòng tôi cũng không cần thẳng thắn như vậy.”
“Đúng thế, tôi đang nghĩ đến anh.” Tô Lạc đáp rất nghiêm túc. “Tôi nghĩ, mình đã quen biết anh bao lâu rồi?” Câu nói đầu tiên là gì? Tại sao tôi luôn cãi nhau với anh? Còn nữa, tôi đã nợ anh bao nhiêu ân tình?”
“Chuyện này chỉ e một lúc không thể tính hết.”
“Ừm. Càng nghĩ, tôi càng mờ mịt, không biết tuơng lai sẽ thế nào?”
Tại sao tự nhiên em lại nghĩ đến tương lai?”
“Đừng nói là anh không nghĩ tới. Ngay cả nơi an hưởng tuổi già và yên nghỉ, anh cũng đã thu xếp đâu vào đấy rồi.”
“Em cũng có thể chết ở đây, tôi không phản đối.”
Tô Lạc cười. “Đa tạ long ân của Hoàng thượng!” “Ái phi bình thân!” Tiêu Kiến Thành đáp.
Cả hai cùng phì cười. Tô Lạc lại dõi mắt về phía trước. Ngọn gió thổi mái tóc dài tung bay, cô chống tay lên cằm, ánh mắt mơ màng. Gương mặt nhìn nghiêng của cô khiến người bên cạnh không thể rời mắt.
Tiêu Kiến Thành ngồi xuống ghế, ôm vai Tô Lạc, cũng thuận theo ánh mắt cô hướng về phía trưóc.
“Em hãy nhìn ngọn núi kia.” Anh chỉ tay. “Tôi cảm thấy phong thủy rất tốt nên định dùng làm nghĩa địa.”
“Anh còn trẻ, sao lại nói những lời chẳng lành như vậy?”
“Có một cao nhân xem bói cho tôi, nói tôi về già sẽ sống cô độc một mình.”
“Cao nhân gì chứ” Là đồ lừa đảo, phải đem xử bắn ngay.”
“Tôi lại cảm thấy rất có khả năng đó. Em thử nghĩ xem, nếu tôi cưới Thẩm Doanh, sẽ có kết cục như thế nào?”
“Tại sao anh lại có ý cưới cô ta?”
“Không cuới cô ta thì cưới ai?”
Tô Lạc quay đầu về phía anh, cất giọng chân thành: “Điều kiện của anh tốt thế, chắc chắn sẽ gặp được người anh yêu, đồng thời cũng xứng với anh.”
Khi Tô Lạc gọi đích danh, anh chỉ đáp: “Tôi không nắm rõ phương diện này.”
Mặc dù mọi người đã đạt được thỏa thuận chung nhưng Tô Lạc vẫn không yên tâm. Sau cuộc họp, cô sang văn phòng của Dương Nhuệ, hỏi ý kiến anh.
Dương Nhuệ vẫn “tiếc chữ như vàng”, chỉ đáp không biết. Tô Lạc bực mình đập bàn. “Cho em số điện thoại của lãnh đạo huyện để em trực tiếp nói chuyện với bọn họ.”
“Nếu em hỏi lãnh đạo, Dương nhiên họ sẽ đồng ý.”
“Vậy là được rồi.”
“Nhưng em từng nghĩ đến chưa? Cho đù đường sá thuận tiện, được ăn ở miễn phí, mỗi ngày có xe ô tô đưa đón, những đứa trẻ đó cũng chưa chắc đã đi học. Bố mẹ và ông bà chúng cũng chưa chắc cho chúng đi. Kể cả trường học nằm ở ngay trong làng, anh còn phải thường xuyên đến tận nhà làm công tác tư tưởng, nếu phải đi xa như vậy, chỉ e họ sợ phiền phức nên cho bọn trẻ nghỉ học luôn.”
“Đây là chế độ giáo dục bắt buộc, phải cưỡng chế chấp hành.”
“Ai quan tâm đến điều đó? Vùng núi có biết bao đứa trẻ vừa tốt nghiệp cấp một là bỏ học đi làm thuê, có ai đến bắt họ chấp hành bao giờ đâu?”
“Nhưng Tiêu Kiến Thành đã yêu cầu chúng ta sửa lại bản đề án, ít nhất chúng ta cũng nên trình bày với anh ta quan điểm của mình.”
“Em hãy đổi người khác, anh không đi.”
“Anh… Tại sao anh lại có thái độ này?”
“Vậy tại sao em nhất định phải nghe lời anh ta?”
“Vì tiền là do anh ta bỏ ra.”
“Anh ta có tiền thì chúng phải nghe theo hay sao? Tô Lạc, anh đã từng nói với chúng ta làm từ thiện chứ không phải đi ăn xin.”
“Làm đường cũng là từ thiện mà!” Nói xong câu này, Tô Lạc mới chợt ý thức được, “kẻ ăn mày” mà Dương Nhuệ ám chỉ chính là mình.
Dương Nhuệ nhìn Tô Lạc, đột nhiên chuyển đề tài: “Hôm qua Thẩm Doanh đến tìm anh.”
“Cô ta tìm anh, tại sao em cần phải biết?” “Cô ấy khóc rất lâu, cầu xin anh giúp đỡ.”
“Giúp gì chứ?”
“Cô ấy sợ em cướp mất Tiêu Kiến Thành.”
“Anh nhận lời cô ta à?”
“Không…” Dương Nhuệ lắc đầu, cầm cái ba lô ở dưới đất đeo lên lưng. “Vì anh biết mình không làm được điều này.”
Tô Lạc cảm thấy thất vọng. Cô từng thích anh lâu như vậy, nhưng anh chưa bao giờ thực sự hiểu con người cô.
“Anh khỏi cần giúp, bởi vì địa vị của cô ta vẫn vững như bàn thạch.”
“Vậy em…”
“Em ư? Em chỉ làm chuyện nên làm mà thôi.”
Dương Nhuệ cúi đầu, im lặng hồi lâu. Sau đó, anh mở cửa văn phòng, nói: “Anh quay về Cổ Bình đây. Nếu là dự án làm đường, em hãy cử người khác phụ trách. Còn nếu xây trường học thì em có thể thông báo với anh.” Nói xong, anh liền đi nhanh ra ngoài.
Sắp đến giờ tan sở, Tô Lạc bỗng nhận được điện thoại của em trai. Không ngờ Tô Kiệt đã được thả ra ngoài. Cô vội vàng đến chỗ bố mẹ. Tô Kiệt vừa tắm xong, bố mẹ đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy thức ăn đón cậu.
“Ai đưa cậu về thế?”
“Là luật sư Châu.”
“Lần này không cần làm thủ tục, đóng tiền bảo lãnh à?”
“Em không rõ, luật sư Châu nói đã thu xếp xong rồi.”
“Sau này còn phải đến cục Công an khai báo nữa không?”
“Không cần. Họ nói không sao rồi, còn bảo sẽ chuyển đầy đủ tiền đền bù cho chúng ta, không thiếu một đồng.”
Tô Lạc thở phào nhẹ nhõm. “Tốt quá, sau này cậu đừng đi gây chuyện nữa.”
Tô Kiệt lập tức lên tiếng: “Tất nhiên không bao giờ, ngồi tù đói chết đi được ấy.”
Cả nhà vui vẻ thưởng thức bữa tối thịnh soạn. Bà Nhạc đột nhiên đề xuất, tầng dưới có một nhà để xe rộng khoảng hai mươi mét vuông, có thể cải tạo thành một quán bán phở hoặc phòng chơi mạt chược.
Tô Lạc giật mình, vội lên tiếng ngăn cản ý định của mẹ: “Căn hộ này không phải của chúng ta, sao có thể động đến nhà để xe của người ta?”
Bà Nhạc chau mày. “Chẳng phải cô và cậu Tiêu Tổng yêu nhau hay sao?”
“Ai nói với mẹ như vậy?”
“Không yêu mà cậu ta đối xử với cô tốt đến mức đó? Cô là đồ ngốc à?”
“Tóm lại, trước khi con nói chuyện với Tiêu Kiến Thành, bố mẹ không thể động đến nhà để xe của anh ấy.”
“Chị mau thương lượng đi, có thể kết hôn thì càng tốt. ” Lời nói của Tô Kiệt còn mạnh bạo hơn.
Tô Lạc trừng mắt với em trai rồi cầm túi xách quay về thành phố.
Nhìn thấy xe ô tô của Tiêu Kiến Thành đỗ ở dưới tòa cao ốc, Tô Lạc đột nhiên có chút vui mừng, muốn gặp anh ngay lập tức. Trong lúc thang máy từ từ di chuyển lên trên, cô thầm nghĩ, nên nói gì với anh bây giờ? Cảm ơn anh đã cứu Tô Kiệt? Nghe chừng có vẻ hơi khách sáo. Nói với anh, bố mẹ muốn mở quán mạt chược? Chắc anh sẽ thường, chế nhạo mất thôi. Cho anh biết huyện ủy vui vẻ chấp nhận phương án làm đường, còn Dương Nhuệ tức giận bỏ về Cổ Bình? Hành động này lại giống như muốn tranh công lĩnh thưởng…
Tô Lạc vẫn chưa nghĩ xong, thang máy đã lên đến tầng trên cùng. Vừa đi ra ngoài, cô chợt nghe thấy tiếng cười của phụ nữ phát ra từ phòng của Tiêu Kiến Thành. Cửa phòng mở toang, anh ngồi ở sofa ôm một nời phụ nữ xinh đẹp xa lạ. Cô gái đang đút quả dâu vào miệng anh.
Nhìn thấy Tô Lạc xuất hiện trước cửa phòng, Tiêu Kiến Thành liền đứng dậy, đi tới đóng sập cửa ngay trước mặt cô Tô Lạc ngỡ ngàng quay về phòng mình. Đầu óc cô trống rỗng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hôm qua, anh nói: “Tô Lạc, em đã trả hết món nợ ân tình cho tôi rồi.”
Hôm nay, Tô Kiệt được thả ra.
Lẽ nào…
Trong lúc Tô Lạc đang nghĩ ngợi lung tung, ngoài hành lang vang lên tiếng cười nói của hai người. Cô liền đi ra cửa, nhìn thấy Tiêu Kiến Thành ôm người phụ nữ xa lạ kia đi về phía thang máy.
“Tiêu Kiến Thành!” Cô không nhịn được, gọi anh.
Anh quay đầu, sắc mặt lộ vẻ không vui. “Chuyện gì?”
“Chuyện em trai tôi, cảm ơn anh đã giúp.”
“Không cần cảm ơn tôi.” Anh định bước đi.
Tô Lạc vội lên tiếng: “Còn nữa, phía huyện ủy đã đồng ý chuyển sang phương án làm đường rồi.”
“Không cần nói với tôi chuyện đó. Tiền đã chuyển cho bọn em, bọn em muốn sử dụng thế nào thì tùy.” Anh quay người, ôm cô gái kia đi vào trong thang máy.
Điều mà Tô Lạc vĩnh viễn không học được là “giả câm giả điếc”. Cô xông đến, chặn cửa thang máy trước khi nó kịp khép lại.
“Em làm gì vậy?” Tiêu Kiến Thành hỏi. Người phụ nữ ở bên cạnh tựa hồ giật mình hoảng sợ, càng dính chặt vào người anh.
“Anh hãy nói anh đang làm gì trước.” Tô Lạc hỏi lại.
“Tôi ư? Tôi cùng bạn gái ra ngoài ăn cơm.” Tiêu Kiến Thành vừa trả lời vừa cúi xuống hôn chụt một cái lên má cô gái.
“Bảo cô ta xuống dưới đợi anh, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng. Tô Lạc không hề có ý nhượng bộ.
Người phụ nữ muốn giải vây,cất giọng nũng nịu: Anh đã hẹn bạn, sắp trễ giờ rồi.”
Tô Lạc đột nhiên giơ tay kéo người phụ nữ đó khỏi thang máy, sau đó nhanh chóng đi vào trong, bấm nút đóng cửa.
Tiêu Kiến Thành “chậc chậc” hai tiếng. “Em có phải là cọp cái không đấy?”
“Đúng thế. Chắc anh cũng biết cọp cái mà nổi giận còn dữ hơn cọp đực nhiều.” Tô Lạc trừng mắt với anh.
“Tôi có thể lý giải thành em đang ghen hay không?” Tiêu Kiến Thành ngoảnh đầu về phía cô.
“Nếu phải thì thế nào?”
“Tôi sẽ rất vui.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi vẫn sẽ dẫn bạn gái đi ăn cơm.”
“Anh bảo tôi nên làm gì bây giờ?” Tô Lạc hỏi.
“Em ư? Em có thể ở nhà đợi tôi, cũng có thể ra ngoài chơi với bạn, tùy em.”
“Chỉ có thế thôi sao?
“Ờ”
“Rốt cuộc anh có ý gì vậy?”
“Chẳng có ý gì cả. Tôi cũng đâu cần phải nói rõ ra, đúng không?”
Tô Lạc quyết định hỏi đến cùng: “Giữa chúng ta… có thể kết thúc rồi, đúng không?”
Thang máy đã xuống đến tầng một, Tiêu Kiến Thành đi ra ngoài, đồng thời quay đầu nhìn cô. “Đối với tôi có thể kết thúc rồi. Em cũng không cần thiết ở lại đây nữa, cứ tự quyết định đi.”
Dáng vẻ của anh lúc này hoàn toàn khác ngày hôm qua.
Tô Lạc đời nào chịu lép vế, cô cũng thẳng thắn đáp: “Đối với tôi cũng có thể kết thúc rồi.”
Lúc Tô Lạc ra khỏi thang máy, người phụ nữ xa lạ kia đang làu bà làu bàu, cô quay đầu, hét lớn: “Cuốn xéo cho tôi!”
Người phụ nữ hoảng sợ, vội vàng chạy vào trong thang máy.
Tô Lạc về phòng thu dọn đồ, lặng lẽ rời khỏi nơi đó mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Khi cô xuống đến tầng một, cũng chẳng có ai ngăn cản. Cô ra đường, bắt một chiếc taxi, trở lại chốn nhân gian.
Buổi tối, Tô Lạc ngủ cùng mẹ, cô đột nhiên lên tiếng: “Mẹ, khi nào tiền đền bù đến tài khoản, mẹ hãy cho con một trăm ngàn để con trả lại Tiêu Tổng.”
“Tại sao cần nhiều như vậy?”
“Anh ấy cho chúng ta gấp mấy lần ấy chứ. Con không muợn nợ anh ấy quá nhiều.”
“Một trăm ngàn cũng được thôi, nhưng sau này không còn phần của cô đâu đấy.”
“Con chẳng cần. Còn nữa, chúng ta hãy mau chóng dọn khỏi nơi này đi mẹ.”
“Tại sao? Sống ở đây cũng được mà.”
“Ở đây vắng vẻ quá. Chúng ta về nội thành thuê một ngôi nhà, mẹ có thể mở quán phở.”
“Cô nói cũng có lý.”
“Chúng ta cứ quyết định như vậy nhé.”
“Được rồi, cô đừng nhiều lời nữa.” Bà Nhạc xoay người, nhắm mắt đi ngủ.
Tô Lạc hẹn gặp luật sư Châu, nhét phong bì có một trăm ngàn vào ca táp của anh ta, nhờ anh ta đưa cho Tiêu Kiến Thành.
Luật sư Châu tỏ ra khó xử. “Tôi đưa không tiện lắm, hay là cô gửi trực tiếp vào tài khoản của Tiêu Tổng đi!”
“Anh có số tài khoản của anh ấy không?”
“Tôi không có.”
“Thế thì giúp tôi đi. Anh cứ ném lên bàn của anh ấy là được”
“Tiêu Tổng mà nghĩ tôi và cô có chuyện gì đó, tôi sẽ chết chắc” Luật sư Châu vò đầu bứt tai.
“Anh nghĩ nhiều quá đấy.” Tô Lạc nói.
Luật sư Châu cười. “Cuối tuần này đi leo núi không?”
“Ý kiến hay, lâu rồi tôi không leo núi.”
“Thứ Bảy tôi đến đón cô nhé?”
“Không Được. Thứ Bảy chúng tôi phải chuyển nhà, để hôm khác đi.” Tô Lạc vẫy tay chào tạm biệt.
Buổi chiều, luật sư Châu nhắn tin: Tôi đã đưa tiền cho Tiêu Tổng, Chủ nhật đi leo núi nhé?
Tô Lạc cười cười, trong lòng xuất hiện một cảm xúc khó diễn tả. Cô bỏ di động xuống bàn, không trả lời tin nhắn của đối phương.
Buổi tối, Tô Lạc quét đọn vệ sinh trong căn hộ mới thuê. Cô quỳ chân dưới đất lau nền đá hoa, lau đi lau lại đến mức toàn thân đầm đìa mố hôi.
Bà Nhạc không nhịn được, kêu cô dừng tay: “Đừng làm nữa, thái độ của cô cứ như có thù oán với nền nhà ấy.”
Tô Lạc không nghe, lấy lọ nước khử trùng số 84 đổ xuống sàn. Một mùi nồng nặc xộc lên mũi khiến cô không thể mở mắt.
Điện thoại đổ chuông, Tô Kiệt đang ở phòng khách, cầm di động chạy vào.
“Là Tiêu Tổng gọi chị.”
Không đợi Tô Lạc ngăn cản, cậu đã bấm nút nghe máy rồi đặt bên tai cô.
Ở đầu dây bên kia, người đàn ông đó đã say khướt. “Tô Lạc, đến đây cùng Tôi uống rượu đi!”
“Tôi có việc, không đến được.”
“Sao không thể? Em trả lại tôi một trăm ngàn nên thoải mái rồi đúng không?”
“Tôi đang bận.” Tô Lạc trả lời ngắn gọn.
“Tiêu Kiến Thành tôi sống mấy chục năm trên đời, lần đầu tiên ngủ với phụ nữ xong còn được tiền. Em muốn sỉ nhục tôi phải không? Mau đến đây cầm tiền về đi!”
“Đó chỉ là chút tâm ý, anh đã giúp tôi rất nhiều.”
“Tô Lạc, em phải biết cảm ơn, đã rõ chưa? Tôi giúp em nhiều như vậy, em không thể bỏ mặc tôi, em có hiểu không?”
“Tôi đâu có bỏ mặc anh?” Là anh tự dưng quay ngoắt một trăm tám mươi độ trước, Tô Lạc nghĩ thầm.
“Em còn nhờ người khác giúp e chuyển tiền nữa. Em hãy trực tiếp đến đây, cầm tiền ném vào mặt tôi ấy. Mau đến đây đi!” Tiêu Kiến Thành cất cao giọng.
Viền mắt Tô Lạc ngân ngấn nước nhưng cô vẫn cất giọng lãnh đạm: “Còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi cúp máy đây!”
“Còn, còn nhiều lắm!” Đối phương không nỡ chấm dứt cuộc điện thoại. “Tô Lạc, để tôi giới thiệu bạn trai cho em nhé? Là nhân viên nhà nước, bạn thân của tôi, điều kiện rất tốt em thấy có được không?”
“Tôi không cần.”
“Trước sau gì em chẳng phải lấy chồng.”
“Không cần anh bận tâm.”
“Không phải tôi quan tâm đến em, Tô Lạc, là tôi lo cho bản thân mà thôi.
Nếu em vẫn không chịu lấy chồng, làm sao tôi có thể hạ quyết tâm từ bỏ em?”
Nghe câu này, lòng Tô Lạc mềm nhũn, cô nhất thời không biết phải đối đáp thế nào. Đối phương cũng im lặng hồi lâu, cuối cùng cúp máy.
Tô Lạc ném điện thoại sang một bên, tiếp tục lau nhà. Mồ hôi, nước mắt và nước khử trùng hòa trộn vào nhau, trở thành chất độc mạnh nhất trên thế gian này.