When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
achel vẫn chưa thể tắm táp được cho đến tận gần mười giờ tối hôm ấy sau khi Edward cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Cô tắt nước đi và, trong khi lau khô mình, cô lẩm nhẩm thêm một câu tạ ơn Chúa nữa vì cả Edward và Rosie đều đã được các bác sĩ khẳng định là hoàn toàn khỏe mạnh.
Đã có quá nhiều thứ phải làm kể từ khi họ tìm ra được bọn trẻ. Cal đã khóa đống kim cương lại cho cô trong chiếc két sắt cũ của Dwayne, rồi tất cả bọn họ nói chuyện với cảnh sát. Họ cũng đã kiểm tra qua Bobby Dennis, lúc này đang ở trong bệnh viện, và Rachel đã nói chuyện với Carol. Mẹ Bobby đã run lẩy bẩy và vô cùng mong muốn được tha thứ. Rachel đã đồng ý mà không hề do dự một giây nào.
Nhưng cô không muốn nghĩ đến Bobby lúc này, vì thế cô tập trung vào việc gỡ mái tóc ướt rối tung của mình bằng chiếc lược của Gabe. Cô không có gì vội vã cả. Vào lúc này, Gabe và cái lương tâm đã phát triển quá mức của mình đang ngồi ở ngoài kia chờ cô, và cô biết rằng Quý ngài Hướng đạo sinh đeo đầy huân chương thành tích đó đã sẵn sàng để làm những việc đáng kính nhất. Chiếc lược vướng vào một nút rối, và cô quăng nó xuống.
Nếu cô được làm theo những gì cô muốn, cô và Edward hẳn sẽ quay trở lại căn condo của Kristy để ngủ lại đó qua đêm nay, nhưng Edward và Gabe đã không chịu xa nhau. Cô vẫn không hoàn toàn hiểu được làm thế nào mà mối quan hệ giữa họ đã thay đổi một cách chóng mặt như thế. Điều đó thật mỉa mai. Thứ đã từng một thời dường như là một rắc rối không thể vượt qua được trong mối quan hệ của cô với Gabe đã biến mất, nhưng một hàng rào kiên cố không kém gì vẫn chắn ngang đường đi. Gabe không yêu cô, và cô không thể sống dưới bóng ma của Cherry.
Cô với xuống để nhặt lên đống quần áo sạch mà Ethan và Kristy đã đem đến cho cô từ căn condo chỉ để nhận ra chúng không có ở đó. Quấn một chiếc khăn tắm quanh mình, cô mở chốt cửa. “Gabe? Em cần quần áo của em.”
Yên lặng.
Cô không muốn bước ra ngoài như thế này. “Gabe?”
“Anh đang ở trong phòng khách.”
“Quần áo của em đâu?”
“Anh đã đốt chúng rồi.”
“Anh đã làm gì?” Cô phóng ra ngoài hành lang. Cô đã cảm thấy đủ bất lực mà không cần phải đối diện với anh chỉ trong cái khăn tắm này rồi, vì thế cô lao vào phòng anh và tròng vào một trong những chiếc áo sơ mi lao động sạch sẽ của anh. Sau khi vội vàng đóng cúc, cô hùng hổ bước vào trong phòng khách.
Anh trông thoải mái hết sức có thể, uể oải trong một chiếc ghế bành liễu gai, chân gác lên chiếc tủ gỗ thông được dùng như một chiếc bàn cà phê, hai cổ chân bắt chéo, và một lon Dr Pepper trong tay anh. “Có muốn uống gì không?”
Cô ngửi thấy mùi khét và một đám tro đang cháy âm ỉ trong lò sưởi. “Em muốn biết vì sao anh lại đốt quần áo của em!”
“Đừng nói to thế. Em sẽ làm Chip thức giấc mất. Còn anh đốt quần áo của em bởi vì anh không thể chịu đựng được chuyện nhìn vào chúng thêm một giây nào nữa. Em chẳng có một thứ gì trông không kinh dị cả, Rachel Stone. Ngoại trừ đám quần lót của em. Anh rất thích chúng.”
Anh đang xử sự như thể anh không quan tâm đến bất kỳ điều gì trên đời vậy. Đâu rồi người đàn ông căng thẳng, khó tính mà cô đã dần trở nên quen thuộc? “Gabe, có chuyện gì xảy ra với anh thế? Anh không có quyền làm như thế.”
“Với tư cách là ông chủ hiện thời và trong tương lai của em, anh có rất nhiều quyền.”
“Ông chủ ư? Bãi chiếu bóng đã đóng cửa, và em sẽ rời khỏi đây vào ngày mai. Anh không còn là ông chủ của em nữa.”
Vẻ bướng bỉnh trên gương mặt anh cho cô biết rằng anh sẽ không làm điều này trở nên dễ dàng cho cô. “Em đã từ chối kết hôn với anh.” Anh nói. “Vì thế anh không thấy có cách nào khác với chuyện đó ngoài việc thuê lại em làm việc. Nhân tiện đây, anh cũng đã đốt hai chiếc vé xe bus đó cùng với đống quần áo của em.”
“Không đùa chứ.” Cô sụm xuống trên chiếc ghế trường kỷ, tất cả vẻ hùng hổ trong cô biến mất. Không phải anh cho rằng chỉ bởi vì cuối cùng anh đã gắn bó với con trai cô thì mọi chuyện sẽ trở nên ổn thỏa hết chứ? “Sao anh có thể làm như thế?”
Trong một giây anh không nói gì cả. Rồi anh trao cho cô một nụ cười chậm rãi, có tính toán. “Anh biết em quá rõ, em yêu. Em sẽ không giữ đống kim cương đó. Điều đó có nghĩa là đã đến lúc chúng ta đàm phán một thỏa thuận.”
Cô nhìn anh với vẻ cảnh giác.
Anh nhìn cô qua vành lon Dr Pepper, rồi hớp lấy một ngụm. Khi hạ lon nước xuống, anh chậm rãi quan sát cô. Vẻ chăm chú của anh làm cô hoàn toàn nhận thức được cái thực tế rằng cô tuyệt đối trần truồng bên dưới chiếc áo sơ mi của anh. Cô khép chân sát lại.
“Anh sẽ thực hiện một vài thay đổi trong cuộc đời mình.” Anh nói.
“Ồ?”
“Anh sẽ thi lấy chứng chỉ hành nghề ở Bắc Carolina và mở một cơ sở khám chữa bệnh ngay ở Salvation này.”
Mặc dù phiền muộn, cô vẫn không thể không cảm thấy hạnh phúc cho anh. “Em rất vui. Đó chính xác là những gì anh nên làm.”
“Nhưng anh sẽ cần sự giúp đỡ?”
“Giúp đỡ kiểu gì?”
“Thế này … anh sẽ phải thuê một người làm lễ tân, người có thể phụ mổ khi anh cần giúp đỡ trong một ca phẫu thuật.”
“Em đã có một công việc ở Florida rồi.” Cô chỉ ra. “Và em sẽ không trở thành lễ tân của anh.” Tại sao anh lại phải tàn nhẫn như thế này? Anh không hiểu rằng chuyện rời xa anh khó khăn đối với cô thế nào hay sao?
“Đó không phải là công việc mà anh đang đề nghị em.” Anh nói một cách ngạo mạn. “Mặc dù thi thoảng nếu em xung phong giúp đỡ thì anh chắc rằng anh sẽ rất cảm kích. Nhưng không, những gì anh đang nghĩ dành cho em mang tính chất một sự nghiệp hơn là một công việc.”
“Một sự nghiệp? Làm gì?”
“Những việc mà anh cần phải làm cho xong.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ …” Anh dường như đang suy nghĩ. “Giặt là. Anh không ngại chuyện nấu ăn và rửa bát, nhưng anh không thích giặt là.”
“Anh muốn em giặt là cho anh ư?”
“Cùng với những việc khác.”
“Tiếp tục đi.”
“Trả lời điện thoại vào buổi tối. Khi không làm việc, anh không thích trả lời điện thoại. Em sẽ phải làm điều đó. Nếu là ai đó trong gia đình anh gọi thì anh sẽ nói chuyện. Ngoài ra, em sẽ phải xử lý chuyện đó.”
“Giặt là và trả lời điện thoại. Đây được cho là sự nghiệp mới của em sao?”
“Và cân đối thu chi cho anh. Anh thực sự ghét chuyện đó. Anh đơn giản là không thể làm được cái việc theo dõi từng đồng xu một đó.”
“Gabe, anh là người rất giàu có. Anh thực sự cần phải chú ý đến tiền bạc của mình cẩn thận hơn.”
“Đó là điều mà mấy anh em trai của anh cứ nói mãi, nhưng anh chỉ là không có hứng thú.”
“Giặt là, trả lời điện thoại, và cân đối thu chi. Là thế sao?”
“Khá nhiều. Ngoại trừ thêm một việc nữa.”
“Là gì?”
“Sex. Đó là phần chính trong công việc của em.”
“Sex ư?”
“Nó được ưu tiên trước tất cả mọi thứ khác. Trước cả vụ thu chi kia.”
“Sex với anh ư?”
“Đúng thế.”
“Anh muốn trả lương cho em để quan hệ với anh ư?”
“Cộng thêm với giặt là và trả lời điện thoại và …”
“Anh muốn trả lương cho em! Đây là sự nghiệp mới của em! Trở thành nhân tình toàn thời gian và quản gia bán thời gian của anh sao?”
“Cái vụ nhân tình đó … Nghe hay lắm. Anh đại loại là rất thích cái ý tưởng có một cô nhân tình. Nhưng bởi vì Chip và cái thực tế rằng đây là một thị trấn nhỏ bé, nên chúng ta sẽ phải kết hôn.” Anh giơ tay lên. “Giờ anh biết rằng em không muốn làm điều đó, vì thế em sẽ không phải coi nó là một cuộc hôn nhân thực sự ngay lập tức đâu. Thay vào đó, nó có thể chỉ đơn thuần là một thỏa thuận kinh doanh …” Mắt anh hẹp lại. “… một điều mà một kế toán đầu óc bã đậu như em nên cảm thấy cảm kích.” Anh ngồi thẳng lên trên ghế. “Anh cần sex, em cung cấp nó. Hoàn toàn là thương mại.”
“Ôi, Gabe…”
“Trước khi em trở nên quá phẫn nộ, chúng ta sẽ nói về rất nhiều tiền ở đây.”
Mặc dù cô biết rằng cô không nên, nhưng cô không thể không hỏi. “Bao nhiêu?”
“Vào cái ngày chúng ta kết hôn, anh sẽ đưa cho em một cuốn séc có tổng trị giá …” Anh dừng lại, gãi gãi lên đầu. “Em muốn bao nhiêu?”
“Một triệu đô la.” Cô nạt, giận dữ với chính bản thân mình vì đã lên tiếng hỏi. Nhưng anh nói đúng. Số kim cương được cất giấu an toàn của Dwayne sẽ không bao giờ là của cô. Cuối cùng cô cũng hiểu được điều đó.
“Okay. Một triệu đô la.”
Cô trố mắt nhìn anh.
Anh nhún vai. “Anh không quan tâm nhiều thế đến tiền bạc, trong khi em lại có. Thêm nữa, em sẽ phải trải qua hầu hết thời gian không mặc gì. Điều đó có vẻ công bằng.”
Cô sụm xuống trên đống gối. Cái ý nghĩ rằng một người đàn ông hoàn toàn vô vọng về tiền bạc của mình như thế này được phép trôi nổi tự do trên đời thật là đáng sợ.
Cô cảm thấy như thể mình đang thở quá nhanh. Chỉ cái thực tế rằng anh có một triệu đô la cũng đã không thể tin được rồi, chứ đừng nói đến cái ý niệm rằng anh muốn đưa nó cho cô. Giá như anh dâng tặng tình yêu thay vào đó, cô túm lấy ý nghĩ đó trong một lát.
Anh thả hai chân ra và đặt xuống sàn nhà. “Anh biết em có những nghi ngờ về hôn nhân bởi vì rắc rối giữa anh và Chip, nhưng có lẽ em đã nhận ra rắc rối đó đã không còn nữa.”
Cô nghĩ đến cái cách mà Gabe và Edward đã đối xử với nhau tối hôm đó. “Em vẫn không hoàn toàn hiểu vì sao điều đó xảy ra được. Em biết không chỉ là vì vụ bắt cóc. Em đã nhìn thấy cái cách anh và nó đối xử với nhau sáng hôm nay. Tại sao một chuyện nghiêm trọng như thế lại có thể biến mất nhanh thế được?”
“Em đã bao giờ đánh thằng bé chưa?”
“Dĩ nhiên là chưa rồi.”
“Đó, nếu em đã từng làm thế, em sẽ không cần phải hỏi câu hỏi đó. Và đó là một điều khác nữa, Rachel. Ngoài sex. Anh sẽ góp một phần ngang bằng trong việc nuôi dạy Chip. Chúng ta cùng nhau đưa ra những quyết định về thằng bé.” Giọng anh trở nên nghiêm túc một cách chết người. “Anh sẽ không để em tách nó ra khỏi anh. Anh đã mất một đứa con, và anh sẽ không mất thêm một đứa nữa. Nếu điều đó có nghĩa là phải xé tan hàng trăm vé xe bus và đốt từng món quần áo mà em có, thì anh cũng sẽ làm.”
“Thằng bé không phải là con anh.”
“Sáng hôm qua nó không phải, nhưng hôm nay nó là con anh.”
Cô không thể lên tiếng. Tại sao anh lại làm việc này trở nên khó khăn như thế?
“Em có thể đã nhận ra tất cả những người nhà Bonner đối với trẻ con đều rất nghiêm túc.”
Cô nghĩ đến cái cách Ethan và Cal đối xử với Edward. Cũng nhiều như họ căm ghét cô, họ chưa bao giờ thể hiện với thằng bé bất cứ điều gì ngoài sự ân cần. Và buổi sáng hôm nay Rosie đã được chuyền tay từ người này sang người kia, như thể mỗi một người trong số họ đều phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của con bé vậy. “Em có nhận ra.”
“Vậy thì thỏa thuận.”
“Gabe, em đã gần như không thể sống sót qua một cuộc hôn nhân bất hạnh, và em sẽ không bắt mình phải chịu đựng điều đó lần thứ hai. Nếu có bao giờ em kết hôn lại lần nữa, đó phải là vì tình yêu.”
Mắt anh như thể rách ra vì phẫn nộ. “Em có thực sự nghiêm túc nghĩ rằng em có thể ngồi đây và nói với anh rằng em không yêu anh, và anh sẽ tin em không? Anh không ngốc nghếch, Rachel. Bất chấp những thứ cao cả mà em đã nói về chuyện trở thành một người đàn bà buông thả, em là một người câu nệ về đạo đức như bất cứ ai mà anh biết, và nếu như em không yêu anh thì không có cách nào em lại để anh chạm vào em cả, chứ đừng nói là được trải qua vài đêm tuyệt nhất trong cuộc đời anh trên giường của em.”
Cô suy nghĩ một cách nghiêm túc về chuyện đấm anh một cú. Thay vào đó, cô nghiến răng lại. “Tình yêu của em không phải là vấn đề ở đây.”
Anh nhìn cô với vẻ trống rỗng.
Cô chụp lấy một chiếc gối trên ghế trường kỷ và quăng nó vào anh.
“Chết tiệt! Em làm đổ mất lon Dr Pepper của anh rồi.”
Cô nhảy dựng lên. “Em ra khỏi đây thôi.”
Anh dằn lon nước xuống và cũng nhảy dựng dậy. “Em không phải là người biết điều, Rachel. Đã từng có ai chỉ ra điều đó cho em chưa?”
“Biết điều ư!” Cô phun phì phì một cách điên tiết. “Chỉ bởi vì em không trở thành một đối tượng bố thí của anh nên anh nghĩ rằng em không biết điều ư?”
“Đối tượng bố thí? Em nghĩ em là như thế sao?”
“Em biết điều đó. Ethan không phải là vị thánh duy nhất trong gia đình Bonner.”
“Em nghĩ anh là một vị thánh à?” Thay vì trở nên bực bội, trông anh lại có vẻ hài lòng hơn.
“Anh em …” Cô lẩm bẩm.
Anh xỉa ngón tay trỏ về phía cô. “Anh sẽ cưới em, Rachel. Vì thế hãy cố mà thẩm thấu điều đó qua cái đầu của em ngay đi.”
“Tại sao anh lại muốn cưới em? Anh không yêu em!”
“Ai nói đấy nhỉ?”
“Đừng có đùa giỡn với em. Chuyện này quá quan trọng.” Cơn giận dữ trong cô bay mất, cô cắn chặt môi. “Làm ơn đi, Gabe.”
Anh đến bên cô ngay lập tức và kéo cô ngồi xuống ghế trường kỷ bên cạnh anh. “Tại sao anh lại đùa giỡn với em về một chuyện như thế này chứ? Em không nghĩ rằng nó cũng rất quan trọng với anh sao?”
“Không phải theo cách đối với em. Anh quan tâm đến em, nhưng em cần nhiều hơn. Anh không thể hiểu được điều đó hay sao?”
“Dĩ nhiên là anh hiểu. Rachel, em không biết anh cảm thấy thế nào về em ư?”
“Không phải theo cái cách anh cảm thấy về Cherry, điều đó là chắc chắn.” Cô ghét vẻ sắc nhọn mà cô nghe thấy trong giọng nói của mình, ghét chính bản thân cô vì đã ghen tuông với một người đàn bà đã chết.
“Cuộc sống của anh với Cherry đã kết thúc rồi.” Anh lặng lẽ nói.
Cô nhìn trân trân vào hai bàn tay. “Em không nghĩ có lúc nào đó nó sẽ kết thúc. Và em không thể sống trong sự ganh đua.”
“Em không ganh đua gì với Cherry cả.”
Anh không hiểu điều đó chút nào. Cô xoắn các ngón tay và nghĩ về chuyện bước ra khỏi căn phòng, nhưng cô chỉ còn lại đủ khả năng chiến đấu để cho anh một cơ hội nữa. “Vậy hãy nói với em một điều gì đó tồi tệ về cô ấy xem.”
“Ý em là gì?”
Một phần trong cô bảo cô hãy lùi lại khi lòng kiêu hãnh của cô vẫn chưa bị sứt mẻ, nhưng có nhiều thứ quan trọng hơn là lòng kiêu hãnh. “Anh nói em không phải ganh đua gì với cô ấy, nhưng em không cho rằng đó là sự thật.” Cô cảm thấy nhỏ nhen và đau đớn. Cô không thể nhìn anh, vì thế cô tiếp tục ngắm nghía bàn tay của mình. “Em cần nghe một điều gì đó tồi tệ về cô ấy.”
“Chuyện này thật ngớ ngẩn.”
“Với anh thì có thể, nhưng với em thì không.”
“Rachel, tại sao em phải bắt mình chịu đựng chuyện này?”
“Phải có điều gì đó về cô ấy mà không tuyệt diệu đến thế. Ý em là … Cô ấy có ngáy không?” Cuối cùng cô cũng ngẩng lên và nhìn anh tràn trề hi vọng. “Em không ngáy.”
Anh trượt tay của mình lên hai bàn tay đang siết chặt của cô. “Cô ấy cũng không.”
“Có thể cô ấy … Em không biết nữa. Quăng báo vào trong thùng rác trước khi anh có cơ hội đọc chẳng hạn?”
“Một hay hai lần gì đó, anh đoán thế.”
Cô ghét vẻ trắc ẩn mà cô nhìn thấy trên gương mặt của anh, nhưng cô cần phải đi qua hết chuyện này. Đầu óc cô tìm kiếm một điều gì đó mà một người phụ nữ gần như là hoàn hảo có thể đã làm. “Cô ấy có bao giờ … sử dụng dao cạo của anh để cạo chân cô ấy không?”
“Cô ấy không thích đám dao cạo của anh.” Anh dừng lại và nhìn cô với vẻ châm chọc. “Không giống như em.”
Cô bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Chắc chắn là phải có điều gì đó chứ. “Em là một đầu bếp rất giỏi.”
Nếu như có điều gì đó, thì đó là vẻ mặt anh trở nên thậm chí còn thông cảm hơn. “Cô ấy nướng bánh ít nhất một tuần một lần.”
Lần duy nhất mà Rachel cố gắng nướng bánh thì cô đã giết chết lớp men. “Em gần như chưa bao giờ bị nhận giấy phạt giao thông.”
Anh nhướn một bên mày.
Cô vội vàng nói tiếp. “Và đôi khi những người tốt bụng một cách khác thường lại kể truyện đùa không giỏi. Họ đại loại là làm rối tung những điểm nhấn lên.”
“Em đang tiến đến gần rồi đấy.” Anh hôn lên trán cô, rồi thả cô ra và ngồi thụp xuống phía góc của ghế trường kỷ. “Em thực sự muốn trải qua chuyện này, đúng không? Mặc dù nó không liên quan gì đến em cả.”
“Cô ấy dường như quá hoàn hảo.”
Anh hít vào một hơi thật sâu. “Thôi được. Nghe cho rõ đây bởi vì anh sẽ chỉ nói điều này một lần thôi, vì thế tốt hơn hết em nên chú ý. Anh yêu Cherry bằng cả trái tim mình, và giờ anh cũng cảm thấy như thế đối với em.”
Cô thở ra một hơi dài, chậm rãi.
Anh nói. “Có thể em đã không thể cứu rỗi được linh hồn Dwayne, nhưng chắc chắn là em đã cứu được linh hồn anh. Em đã kéo anh ra khỏi tình trạng trầm mặc mà anh đã vướng vào kể từ khi cuộc đời anh bị lật úp. Anh đã bắt đầu sống trở lại.”
Cô có thể cảm thấy mình đang tan ra, và cô dịch về phía anh, nhưng anh giơ tay ra. “Anh vẫn chưa xong. Em là người khơi ra chuyện này, vì thế giờ em phải lắng nghe. Cherry cô ấy … Cô ấy gần như là quá tốt. Cô ấy không bao giờ nổi nóng, và dù anh có cố gắng đến mức nào, anh cũng không thể làm cho cô ấy thốt ra một từ xấu xa về bất cứ ai, bao gồm cả những kẻ đê tiện thực sự. Ngay cả khi cô ấy mệt mỏi hay cảm thấy không khỏe hay Jamie làm gì đó hư đốn thì cô ấy cũng không quát nạt hay cau có, cô ấy chỉ im lặng. Cô ấy dịu dàng quá mức.”
“Điều đó làm em cảm thấy khá hơn rất nhiều.” Cô nói cộc lốc.
“Nào đây là phần mà anh sẽ chỉ nói một lần.” Anh hít vào một hơi thật sâu. “Đôi khi sống với Cherry hơi giống như là sống với Đức Mẹ Teresa hay ai đó tương tự. Cô ấy quá dịu dàng, quá biết điều, quá mức tuyệt vời, đến mức mà anh không có cơ hội cho những lỗi lầm khi nó liên quan đến những nhược điểm của anh.”
Niềm hạnh phúc mở tung ra trong cô như một dải cầu vồng. “Thật chứ?”
“Thật.”
“Thế còn với em?”
Anh mỉm cười. “Anh có rất nhiều cơ hội cho những lỗi lầm.”
Cô nhìn anh cười rạng rỡ.
“Một điều nữa.” Anh cau mày. “Cherry thường hay ngâm nga. Khi cô ấy đang nấu nướng, đang dọn dẹp, ngay cả khi đang đọc báo, cô ấy đều ngâm nga. Đôi khi chuyện đó không sao, nhưng có những lúc điều đó gần như làm anh phát điên lên.”
“Ngâm nga bừa bãi có thể gây ra bực mình.” Rachel phát hiện ra cô bắt đầu cảm thấy thích Cherry Bonner rồi.
“Và vấn đề là … bởi vì cô ấy luôn luôn bỏ qua những nhược điểm của anh nên anh không bao giờ có thể lên mặt với cô ấy vì những điểm yếu của cô ấy.”
“Khổ thân anh.” Cô bậm chặt môi. “Cô ấy có … Em biết thật xấu xa khi hỏi điều này, nhưng … ở trên giường?”
Anh bắt đầu trông có vẻ buồn cười. “Em có cả tấn cảm giác bấp bênh, đúng không?”
“Đừng bận tâm, quên điều em vừa hỏi đi.”
“Sẽ là bất công cho Cherry nếu như anh đưa một quả bom sex như em ra làm tiêu chuẩn để so sánh.”
Mắt cô mở to, và cô cười rạng rỡ. “Thật chứ?”
Anh bật cười.
Cô lao mạnh qua ghế trường kỷ, và vòng tay anh thít chặt quanh người cô như thể anh sẽ không bao giờ thả cô ra nữa. Môi anh lướt trên mái tóc cô, và giọng anh trở nên trầm đục vì xúc cảm. “Cherry là tình yêu thời niên thiếu của anh, Rach. Còn em là tình yêu của tuổi trưởng thành. Và anh yêu em thật lòng, với toàn bộ trái tim anh. Đừng bỏ anh nhé.”
Cô không thể trả lời bởi vì miệng anh đã bao phủ lên miệng cô, và cô lạc lối trong nụ hôn quá choáng ngợp đến mức không còn gì có thể tồn tại nữa.
Khi họ rời nhau ra, cô thấy mình đang ngây người nhìn vào trong mắt anh, và nó giống như đang nhìn vào trong tâm hồn anh vậy. Tất cả những rào cản giữa họ đều đã biến mất.
“Em không quên điều gì chứ?” Anh thì thầm.
Cô nghiêng đầu với vẻ thắc mắc.
Anh lướt nhẹ lên môi cô. “Không phải là em quên nói, ‘Em cũng yêu anh, Gabe’ sao? Chuyện đó thì thế nào?”
Cô lùi lại, mỉm cười nhìn sâu vào trong mắt anh. “Có nghi ngờ gì về điều đó không?”
“Em không phải là người duy nhất cần nghe những lời đó.”
“Em yêu anh, Gabe. Từ tận trong sâu kín tâm hồn em.”
Anh rùng mình. “Không nói đến chuyện rời bỏ anh nữa chứ?”
“Không có chuyện đó nữa.”
“Không tranh cãi gì thêm về chuyện kết hôn chứ?”
“Không một lần nào nữa.”
“Em sẽ chịu đựng anh em trai của anh chứ?”
“Đừng có nhắc em.”
“Và Chip sẽ thuộc về cả hai chúng ta chứ?”
Cô gật đầu, không thể lên tiếng. Giờ khi anh đã chân thành về điều đó thì với con trai cô Gabe Bonner sẽ là một người cha tuyệt vời hơn rất nhiều so với những gì Dwayne Snopes có thể đã từng mơ đến.
Cô vuốt ve những đường nét bướng bỉnh trên quai hàm anh, hôn anh lần nữa. Cô muốn cười phá lên và ca hát và khóc òa cùng một lúc. Những cảm xúc là quá choáng ngợp, vì thế cô giấu chúng phía sau câu đùa nhẹ nhàng. “Đừng nghĩ rằng em sẽ quên về vụ một triệu đô la đó. Anh nói đúng về chuyện em sẽ không giữ lại số kim cương, và anh không có khả năng quản lý số tiền mà anh có.”
“Còn em thì có ư?”
Cô gật đầu.
“Em nói đúng.” Anh thở dài. “Tuy vậy, về vụ một triệu đô la, người đàn ông có quyền trông đợi một điều gì đó đặc biệt.” Không cảnh báo gì, anh bế cô lên tay. Khi anh đưa cô về phòng ngủ của mình, một tay anh vuốt ve chiếc mông trần của cô. “Để anh nghĩ xem … Có trò hay ho nào đáng giá một triệu đô không nhỉ?”
Cả tá ý tưởng lướt qua trong đầu cô.
“Đầu tiên anh sẽ lột trần em ra.” Giọng thì thầm khàn khàn của anh làm cô rùng mình. “Rồi anh sẽ để em nằm dài trên chiếc giường đó và yêu từng phần nhỏ nhất của em.”
Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát ra khỏi đôi môi của cô.
“Và Rach này, Chip đã ngủ say như chết rồi, vì thế chúng ta có toàn bộ thời gian trên đời này. Anh sẽ thực hiện chuyện này thật chậm rãi.”
Cô vật lộn để có thể thở.
Anh đặt cô đứng xuống, rồi chốt cửa phòng ngủ. Anh quay trở lại bên cô ngay lập tức, và ngón tay anh quét lên xương cổ của cô khi anh tháo cúc chiếc áo. Anh cúi đầu xuống cổ cô và gặm nhấm da cô. Chiếc áo tuột xuống sàn nhà. Anh rúc vào, gặm nhấm và chơi đùa theo cách của riêng mình từ điểm thơm tho này đến điểm ngọt ngào khác.
Khi cô không thể chịu đựng được thêm nữa, cô liền kéo mạnh quần áo của anh và không dừng lại cho đến khi anh cũng hoàn toàn trần truồng.
Cơ thể của anh. Cô uống vào hình ảnh những cuộn cơ bắp, những đường lằn giữa mảng da sạm nắng và phần sáng hơn, mảng lông sẫm màu trên ngực anh và phía dưới bụng anh. Cô úp lấy anh, cảm nhận sức mạnh nặng nề ở đó, chiều dài đàn hồi, yêu âm thanh trong hơi thở ngắt quãng của anh.
Họ ngã ra giường và khám phá ra không ai trong số họ có đủ kiên nhẫn để chậm lại. Cô cần sức nặng của anh phía trên cô, neo cô xuống chiếc giường này, ngôi nhà này, thị trấn này – gắn kết hai bọn họ lại với nhau mãi mãi. Và anh cũng cần điều đó.
Chỉ khi anh đã chôn vùi mình thật sâu trong cô thì họ mới chậm lại. Cô quấn hai chân quanh người anh, yêu cái cảm giác hoàn toàn rộng mở cho anh, cái cảm giác hoàn toàn được anh chiếm hữu.
Đôi mắt xám của anh nhìn sâu vào trong mắt cô. “Anh yêu em, Rachel.”
Cô nhấc bàn tay đang quấn quanh hông anh lên và di chuyển nó lên phía sau cổ anh, che chở anh khi cô mỉm cười với tình yêu của chính mình trước khi thì thầm những lời mà cô biết là anh rất muốn nghe. “Em yêu anh, Gabe.”
Anh di chuyển bên trong cô, và nỗi đam mê của họ bay vút lên, nhưng không ai trong số họ quay đi. Ánh mắt họ gắn chặt vào nhau, không sẵn lòng đầu hàng trước bản năng nguyên sơ lúc này đang nài xin sự riêng tư của cảm giác yếu đuối sâu thẳm nhất.
Anh không chúi đầu xuống hõm cổ của cô mà giữ nó phía trên cô, đam mê nhìn xuống. Cô không quay má tỳ lên gối mà đăm đắm nhìn lên.
Việc mở lối tâm hồn cho một người khác, cho dù là người mà mình yêu thương sâu sắc, vốn là vô cùng liều lĩnh và trong lúc này nó làm cho mọi chuyển động của họ đều trở nên mãnh liệt đến không ngờ.
Màu xanh nuốt chửng màu xám bạc. Màu xám bạc ngấu nghiến màu xanh.
“Ôi, Rach …”
“Tình yêu của em …”
Mắt mở lớn, họ cùng nhau lên đỉnh trong sự đồng điệu của hai tâm hồn.
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)