Số lần đọc/download: 1343 / 13
Cập nhật: 2015-11-21 05:49:54 +0700
Chương 25
M
ột buổi tối, sau khi đèn điện trong khuôn viên nhà họ Cao tắt rồi, Minh Phương được gọi đến phòng bà Châu. Cái bộ mặt béo mập của người đàn bà đứng tuổi không có một cảm xúc gì trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu. Tuy không đoán được bà Châu sẽ nói gì, suốt ngày hôm ấy Minh Phương linh cảm một cái gì xấu sắp sửa xảy ra cho nàng. Nàng đứng trước mặt bà Châu, nhìn bà với một trái tim run rẩy và lo lắng. Cả hai đều im lặng. Bộ mặt mập phì dường như nở to thành một vật tròn rung rinh trước mắt Minh Phương, tăng thêm nỗi lo sợ của nàng.
"Minh Phưong, con đã ở đây với chúng ta vài năm rồi. Ta nghĩ con làm việc đủ lâu rồi." Bà Châu bắt đầu rất tự nhiên, tuy vẫn nói nhanh hơn phần đông người khác. Sau một vài lời mở đầu, tốc độ của bà gia tăng, cho đến khi những lời nhảy ra khỏi môi bà giống như những hạt ngọc trai.
Bà nói tiếp, "Ta chắc rằng con cũng không muốn rời khỏi đây. Hôm nay Ðại lão gia ra lệnh cho ta gửi con tới gia đình nhà họ Quách. Con sẽ là hầu thiếp cho Quách Ðại lão gia. Ngày đầu tháng tới là ngày tốt; họ sẽ tới đón con. Hôm nay là hai mươi bảy. Như vậy con còn được bốn ngày nữa. Kể từ nay, con không cần phải làm gì nữa. Hãy thoải mái trong vài ngày tới, cho đến khi con đi tới nhà họ Quách.
"Sau khi con tới đó rồi, nên nhớ phải chăm sóc cho ông già bà già. Người ta nói ông ta kỳ cục lắm; tính khí của bà vợ cũng không khá hơn. Ðừng bướng bỉnh; tốt hơn là nên theo đúng tính khí thất thường của họ. Họ cũng có con trai, con dâu và các cháu nữa, sống chung với họ. Con phải kính trọng con cháu của họ.
"Con đã là một nô tỳ trong nhà chúng ta được vài năm rồi, mà con chẳng được hưởng gì cả. Nói thực ra, ta không nghĩ chúng ta đối xử rất tốt với con. Bây giờ chúng ta sắp xếp việc hôn nhân này cho con, ta cảm thấy dễ chịu hơn. Gia đình nhà họ Quách rất giầu. Chừng nào con còn cư xử đúng với gia phong của họ, thì con không thiếu cơm ăn áo mặc. Con sẽ khá hơn Hỷ nhi của Ngũ gia rất nhiều.
"Ta sẽ nhớ đến con sau khi con ra đi rồi. Con hầu hạ ta trong những năm qua và ta chưa làm gì để tưởng thưởng cho con. Ngày mai ta sẽ sai thợ may, may cho con hai bộ quần áo mới, và cho con một ít nữ trang."
Tiếng khóc của Minh Phương làm bà dừng lại.
Mặc dù những lời nói của bà Châu cắt trái tim của người con gái như những nhát dao, nàng chỉ biết cứ để lưỡi dao ấy tiếp tục. Nàng không có khí giới để tự bảo vệ. Hy vọng của nàng hoàn toàn tan nát. Họ muốn lấy đi tình yêu mà nàng cần để sống, thay thế mùa xuân xanh tươi của nàng bằng một lão già cọc cằn. Ðời sống một hầu thiếp trong một gia đình như nhà họ Quách chỉ đem lại phần thưởng duy nhất là: nước mắt, đánh đập, và hành hạ như trước. Sư khác nhau duy nhất là bây giờ nàng phải hiến dâng cả thân thể để bị dày vò bởi một lão già kỳ cục mà nàng chưa từng trông thấy mặt.
Trở nên một người hầu thiếp - thực là một điều đại bất hạnh. Ðối với bọn nô tỳ, "hầu thiếp" là một trong những lời nguyền rủa tệ nhất mà họ có thể nghĩ được. Kể từ ngày còn là một đứa nhỏ, Minh Phương đã cảm thấy làm hầu thiếp là một việc kinh hoàng. Thế mà sau tám năm làm việc vất vả trung thành, đó lại là phần thưởng duy nhất của nàng.
Con đường trước mắt thực là đen tối. Ngay cả cái tia hy vọng nhỏ bé mà tình yêu trong sạch của nàng đem lại cho nàng cũng bị cướp giật đi. Một khuôn mặt đẹp trai trôi nổi trước mặt nàng. Rồi nhiều khuôn mặt xấu xa khác dâm dật nhìn nàng một cách khủng khiếp. Hoảng sợ, nàng lấy hai tay ôm mặt, cố chống cự lại những hình ảnh kinh hoàng này.
Bỗng nhiên nàng dường như nghe thấy một giọng nói, "Mọi chuyện đều do số phận quyết định. Ngươi không thể làm gì được." Một sự bất mãn không chống cự lại được xâm chiếm nàng, và nàng khóc thảm thiết.
Những lời nói bay ra từ miệng bà Châu mau lẹ đến nỗi bà không thể dừng lại được ngay. Nhưng khi bà nghe thấy tiếng khóc bi thảm của người con gái, bà ngạc nhiên dừng lại. Bà không thể hiểu tại sao Minh Phương quá hoảng hốt như thế, nhưng bà cảm động vì nước mắt của nàng.
Bà hỏi, "Chuyện gì vậy Minh Phương? Tại sao con khóc?"
Minh Phương nức nở, "Thưa bà, con không muốn đi! Con thà ở lại đây làm nô tỳ suốt đời, hầu hạ cho bà, các công tử và tiểu thư. Thưa bà, đừng đuổi con đi, con van xin bà. Con có thể làm được nhiều việc ở đây lắm. Con mới ở đây được tám năm. Thưa bà, con còn trẻ. Xin đừng bắt con lấy chồng."
Bản năng của người mẹ trong bà Châu ít khi bị khích động, nhưng lời van xin tha thiết của Minh Phương khơi dậy một tình thương xót trong bà. Người đàn bà lờn tuổi bị tràn ngập bởi tình mẫu tử và lòng thương xót cho cô gái.
Bà buồn rầu mỉm cười nói, "Ta đã đoán trước con không chịu vụ này. Quả thực Quách Ðại lão gia già đáng tuổi ông nội của con. Nhưng Ðại lão gia của chúng ta đã quyết định như thế rồi. Ta phải vâng lời Ðại lão gia. Sau khi con tới nhà đó, nếu con ngoan ngoãn hầu hạ ông già ấy thì cũng không đến nỗi tệ đâu. Dẫu sao con cũng sẽ khá hơn là lấy một người chồng nghèo khó, không bao giờ biết bữa cơm tối từ đâu mà có."
"Thưa bà, con sẵn sàng chết đói - bất cứ cái gì ngoài việc làm hầu thiếp." Trong lúc Minh Phương bật ra những lời nói này, sức mạnh trong nàng dường như cạn đi và nàng té quỵ xuống. Ôm lấy chân bà Châu, nàng van xin, "Xin đừng gửi con đi. Hãy cho con được sống ở đây làm một nô tỳ. Con sẽ hầu hạ bà suốt đời. Thưa bà, hãy thương con, con còn nhỏ quá mà. Hãy thương xót con. Bà có thể mắng con, đánh đập con, bất cứ cái gì cũng được - chỉ xin đừng gửi con tới nhà họ Quách. Con sợ lắm. Con không thể chịu đựng được cuộc đời như thế. Thưa bà, xin rủ lòng thương, xin tội nghiệp cho con. Thưa bà, con bao giờ cũng vâng lời, nhưng việc này - con không làm được."
Những lời nói vô tận tuôn từ trái tim lên môi nàng, nhưng một cái gì dường như chặn miệng nàng lại, và nàng chỉ biết nuốt những lời ấy xuống và khóc lóc. Càng khóc nàng càng cảm thấy đau đớn hơn. Thảm kịch này quá to lớn. Nếu nàng có thể khóc bật được trái tim ra, thì nàng có thể có được đôi chút thoải mái.
Nhìn người con gái khóc dưới chân mình, bà Châu nhớ lại quá khứ của chính bà. Bà buồn rầu như một người mẹ, và khẽ vuốt tóc Minh Phương.
Bà dịu dàng nói, "Ta biết con còn nhỏ lắm. Nói cho đúng sự thực, ta chống lại việc gửi con tới nhà họ Quách. Nhưng Ðại lão gia của chúng ta đã hứa rồi. Ðại lão gia là người trọng chữ tín. Ta chỉ là con dâu của Ðại lão gia thôi. Ta không dám chống đối lại. Bây giờ quá trễ rồi. Vào ngày mùng một, con phải ra đi. Ðừng khóc nữa. Khóc cũng chẳng ích gì. Hãy cố gắng can đảm và ra đi. Có lẽ cuộc đời của con ở đó sẽ thoải mái. Ðừng sợ hãi. Người có lòng tốt bao giờ cũng được phần thưởng tốt lành. Thôi đứng dậy đi. Ðã đến lúc con phải đi ngủ rồi."
Minh Phương càng ôm chân bà Châu chặt hơn nữa, như thể là hai chân ấy là cái gì duy nhất có thể cứu thoát được nàng. Với sức mạnh cuối cùng, nàng khóc một cách tuyệt vọng, "Thưa bà, không có lấy một chút thương xót cho con hay sao? Xin cứu vớt con. Con thà chết còn hơn đến nhà họ Quách!"
Ngẩng bộ mặt đầm đià nước mắt lên, nàng nhìn mặt bà Châu, và vươn tay lên năn nỉ, "Xin cứu con, bà ơi!" giọng của nàng thật bi thảm.
Bà Châu lắc đầu. Bà buồn rầu trả lời, "Ta không thể làm gì được. Chính ta không muốn gửi con đi, nhưng cũng vô ích thôi. Ta không thể làm ngược quyết định của Ðại lão gia. Bây giờ hãy đứng dậy đi, và hãy đi ngủ như một người con gái ngoan." Bà kéo Minh Phương đứng dậy.
Minh Phương không cưỡng lại. Mọi hy vọng đã mất hết. Nàng đứng ngơ ngẩn trước bà Châu, cảm thấy như nàng đang ở trong một giấc mơ. Sau một lúc, nàng nhìn quanh. Mọi thứ đều lờ mờ và tối tăm. Nàng vẫn còn nức nở không thành tiếng. Cuối cùng nàng tự kiềm chế mình. Bằng một giọng buồn bã, nàng nói, "Thưa bà, con sẽ làm theo ý bà."
Bà Châu mệt mỏi đứng dậy. "Tốt lắm. Chừng nào con còn vâng lời, ta sẽ không còn phải lo ngại cho con nữa."
Minh Phương biết ở lại đây nữa cũng vô dụng thôi. Nàng chưa bao giờ đau khổ như thế trong đời. Nàng thờ ơ nói, "Thưa bà, con sẽ đi ngủ." Nàng chậm chạp bước ra khỏi phòng, tay đè lên ngực. Nàng sợ tim nàng sẽ bể vỡ.
Bà Châu thở dài khi bà nhìn theo người con gái rút lui, tiếc bà không thể giúp nàng được. Nhưng chỉ một nửa giờ sau, người đàn bà thoải mái, được ăn mặc đầy đủ này quên hết mọi chuyện về Minh Phương.
Hoa viên tối và vắng lặng. Tia sáng yếu ớt lập loè tại cửa sổ phòng của Giác Tuệ. Thoạt đầu Minh Phương định quay trở về khu gia nhân, nhưng bây giờ trông thấy ánh sáng từ phòng Giác Tuệ, nàng rón rén bước lại gần. Ánh sáng len lỏi ra từ kẽ hở của màn cửa, hắt ra một cái khuôn đẹp đẽ trên mặt đất. Tấm màn cửa ấy, chiếc cửa sổ bằng kiếng ấy, căn phòng ấy, bây giờ có vẻ đặc biệt đáng tôn thờ đối với Minh Phương. Nàng đứng trên cái vòm đá bên ngoài cửa sổ và nhìn không chớp mắt vào tấm màn cửa nền trắng, nín thở và hết sức im lặng lắng nghe, để không quấy rầy người con trai bên trong.
Dần dần nàng tưởng tượng có thể trông thấy những màu sắc trên tấm màn cửa nền trắng; những màu ấy trở nên đẹp đẽ hơn. Những con người đẹp đẽ xuất hiện giữa các màu sắc đẹp đẽ ấy - con trai con gái, ăn mặc rất đẹp, với dáng vẻ kiêu hãnh ngạo mạn. Họ khinh bỉ liếc nhìn nàng khi họ đi ngang qua, rồi vội vã bước mau. Bỗng nhiên cái người nàng đêm ngày đang tương tư xuất hiện giữa chốn sương mù ấy. Chàng âu yếm nhìn nàng và dừng lại, như thể chàng muốn nói với nàng điều gì. Nhưng đám đông vội vã đi và đẩy lưng chàng, và chàng biến mất trong bọn họ. Mắt nàng căng thẳng tìm kiếm chàng, nhưng tấm màn cửa nền trắng vẫn buông xuống không động đậy, che giấu bên trong phòng, không cho nàng nhìn thấy.
Minh Phương bước lại gần hơn, hy vọng nhìn được bên trong, nhưng cửa sổ cao hơn đầu nàng, và sau hai lần cố gắng thất bại, nàng đành thất vọng lùi lại. Khi nàng làm thế, tay nàng tình cớ đụng phải bờ của cửa sổ, gây một tiếng động khẽ. Từ bên trong có tiếng ho. Như thế có nghĩa là chàng chưa ngủ. Nàng nhìn trừng trừng vào tấm màn cửa sổ. Liệu chàng có kéo màn cửa và nhìn ra không?
Nhưng bên trong lại im lặng, ngoại trừ tiếng động rất khẻ của ngòi bút trên giấy. Minh Phương khẽ gõ vào bậc cửa sổ. Nàng nghe thấy tiếng động của chiếc ghế bị đẩy ra, rồi lại nghe thấy tiếng bút viết trên giấy, lẹ hơn trước. Minh Phương sợ không dám gõ cửa mạnh hơn nữa, sợ người khác có thể nghe thấy. Giác Dân ngủ cùng một phòng. Nắm lấy cơ hội cuối cùng, nàng gõ lên cửa ba lần và gọi, "Tam thiếu gia." Nàng bước lùi lại và lặng lẽ chờ. Nàng tin chắc lần này chàng sẽ ra. Nhưng cũng chẳng thấy gì ngoài tiếng bút viết và một tiếng nói khẽ, "Hừ, đã hai giờ sáng rồi sao? Ngày mai ta có lớp học lúc tám giờ sáng." Và tiếng bút viết lại tiếp tục nữa.
Minh Phương đứng ngẩn ngơ. Gõ cửa nữa cũng vô ích. Chàng không nghe thấy. Nàng không trách chàng, đúng ra nàng còn yêu chàng hơn nữa. Những lời nói của chàng vẫn còn bên tai nàng, và đối với nàng thì những lời nói ấy còn ngọt ngào hơn âm nhạc. Chàng dường như đứng bên cạnh nàng - rất nồng nàn, rất sống động.
Chàng cần một người con gái yêu chàng và săn sóc chàng, và không có người nào trên đời này yêu chàng bằng nàng. Nàng sẽ làm bất cứ cái gì cho chàng. Nhưng nàng cũng biết giữa hai người có một bức tường ngăn cách. Người ta còn muốn gửi nàng tới nhà họ Quách ngay, trong bốn ngày nữa. Lúc đó nàng sẽ thuộc về nhà họ Quách; nàng sẽ không có cơ hội gặp chàng nữa. Dù nàng bị bạc đãi và bị hành hạ thế nào, chàng cũng không có cách gì biết được. Chàng sẽ không thể cứu được nàng. Hai người sẽ phân cách nhau, sẽ xa nhau mãi mãi. Ðiều đó còn tệ hơn là nếu phải xa nhau bằng cái chết.
Minh Phương cảm thấy rằng một cuộc đời như thế thì không đáng sống nữa. Khi nàng nói với bà Châu, "Con thà chết còn hơn vào nhà họ Quách," nàng đã quyết tâm như thế. Nàng đã nghĩ tới cái chết. Ðại tiểu thư thường nói với nàng rằng tự tử là cách duy nhất cho những người con gái là nạn nhân của Số Phận. Minh Phương rất hiểu như thế.
Một tiếng thở dài đánh thức nàng khỏi những ý nghĩ man dại. Nàng nhìn quanh thương tiếc. Tất cả im lặng và rất tối. Bỗng nàng nhớ lại một cảnh tương tự vài tháng trước đây. Ðiều khác duy nhất là chàng ở bên ngoài cửa sổ nàng, và câu chuyện chàng nghe thấy hôm ấy, nay đã trở thành một sự thực. Nàng nhớ lại tất cả mọi chi tiết - thái độ của chàng đối với nàng, cách nàng nói với chàng, "Em sẽ không bao giờ lấy một người đàn ông khác. Ðây là một lời thề của em."
Một cái gì bóp trái tim nàng, và mặt nàng nhoà lệ. Ánh sáng ngọn đèn từ cửa sổ chiếu xuống nàng một cách không thương xót. Nàng hăng hái nhìn những tia sáng ấy, một hy vọng từ từ thành hình trong ngực nàng. Nàng sẽ vất bỏ mọi sự thận trọng cho gió, chạy ùa vào phòng chàng, quỳ xuống chân chàng, kể cho chàng nghe tất cả câu chuyện chua chát này, và yêu cầu chàng cứu vớt nàng. Nàng sẽ là một kẻ nô lệ cho chàng mãi mãi, yêu kính chàng, hầu hạ chàng.
Nhưng ngay lúc ấy, tất cả đều tối đen. Ngọn đèn trong phòng chàng đã tắt. Nàng mở to mắt, nhưng không nhìn thấy gì. Chôn chân tại chỗ, nàng đứng một mình trong đêm tối, cái đêm tàn nhẫn đã giam hãm nàng từ mọi phía.
Sau một lúc, cuối cùng nàng có thể nhúc nhích được. Từ từ nàng lần mò tìm lối đi giữa cái bóng đêm tối thui về phía phòng nàng. Một lúc lâu nàng về tới khu gia nhân. Nàng đẩy chiếc cửa khép hờ và bước vào.
Một tim đèn khẽ lung lay trong đĩa dầu. Phần còn lại của căn phòng là tối tăm và những bóng tối. Những cái giường ở hai bên là những hình người như xác chết. Tiếng ngáy to từ giường của chị Trương mập tuôn ra tứ phía một cách đáng sợ. Tiếng ngáy ấy làm Minh Phương giật mình và đứng lại tại cửa, và trong một lúc nàng lo lắng ngó quanh. Rồi nàng lê chân tới bàn và tỉa cái tim đèn. Căn phòng sáng sủa hơn trước.
Lúc sắp sửa cởi quần áo, Minh Phương bỗng bị đè nén bởi một sự chán nản khủng khiếp. Nàng ngã người xuống giường và bắt đầu khóc, chúi đầu vào chăn mền và làm ướt đẫm chăn mền. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy tệ hơn nữa. Hoàng Má Má bị tiếng khóc đánh thức, lên tiếng hỏi bằng một giọng ngái ngủ, "Mày khóc chuyện gì thế?"
Minh Phương không trả lời. Nàng chỉ khóc. Sau khi nói một vài lời an ủi, Hoàng Má Má quay lưng và ngủ lại ngay. Minh Phương bị bỏ lại một mình với những dòng lệ thương tâm. Nàng tiếp tục khóc cho tới lúc ngủ quên đi.
Sáng ngày hôm sau, Minh Phương thay đổi thành một người khác hẳn. Nàng không mỉm cười nữa, thái độ của nàng nặng nề và tránh né mọi người. Nàng nghĩ họ biết chuyện của nàng; nàng tưởng tượng họ mỉm cười khinh bỉ, và nàng vội bỏ đi chỗ khác. Nếu nàng trông thấy một vài gia nhân nói chuyện với nhau, nàng tin chắc họ đang bàn tán về nàng. Nàng dường như nghe thấy chữ "hầu thiếp" khắp nơi, ngay cả giữa các ông chủ bà chủ.
Nàng nghĩ nàng nghe thấy Ngũ chủ nhân nói, "Một người con gái như thế làm vợ nhỏ cho một lão già gần chết rồi! Tôi không bao giờ chịu như thế, dù cho tôi tất cả tiến bạc của thế gian này!"
Rồi Minh Phương không dám đi bất cứ đâu, sợ nghe được những lời phẩm bình khinh rẻ. Trừ những lúc nàng phải ngồi ăn chung với gia nhân khác hai bữa một ngày, nàng nấp trong phòng hoặc trong vườn, cô đơn một mình. Thỉnh thoảng Hỷ nhi hoặc Khiêm nhi tới thăm nàng. Nhưng cả hai đều rất bận, và chỉ có thể buông vội một đôi lời an ủi.
Minh Phương rất mong muốn được nói chuyện với Giác Tuệ, và nàng luôn luôn tìm cơ hội gặp chàng. Nhưng gần đây chàng và Giác Dân bận hơn thường lệ. Cả hai đi học rất sớm và chiều tối mới về. Ðôi khi hai người ăn tối ở ngoài. Ngay cả khi họ ăn tối ở nhà, hai người lại ra đi ngay lập tức sau bữa tối, và mãi đến chín mười giờ đêm mới trở về. Rồi hai người đóng cửa trong phòng để đọc báo hoặc viết báo. Một lần nàng tình cờ gặp Giác Tuệ, chàng dịu dàng nhìn nàng và mỉm cười với nàng, nhưng không nói chuyện với nàng. Dĩ nhiến đấy là dấu hiệu tình yêu của chàng, và nàng biết chàng rất bận với những việc nghiêm trọng; tuy chàng không có thời giờ với nàng, nàng cũng không trách chàng.
Nhưng mấy ngày trôi qua mau lẹ. Nàng bắt buộc phải nói với chàng, để tuôn ra nỗi lo lắng của nàng, để tìm sự giúp đỡ của chàng. Chàng dường như không biết gì về chuyện xảy ra cho nàng, và chàng không để cho nàng cơ hội nói cho chàng biết.