Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ặc dù đang ngồi trên chiếc xe hơi màu trắng bóng loáng nhưng cái cảm giác theo dõi vẫn cứ bám riết lấy Bội Cầm suốt đoạn đường đến biệt thự "Vườn Sen" nơi tổ chức buổi dạ tiệc.
Nàng cắn nhẹ môi lo sợ. Thế này là thế nào? Nàng có làm hại đến ai đâu? Tại sao lúc nào nàng cũng bị theo dõi như thế này?
Chiếc xe sau khi chạy qua mấy khúc quanh, đã đi vào con đường trải sỏi, và dừng lại trước đôi cổng sắt lớn thiết kế cầu kỳ với tấm biển đồng gắn trên giường "Biệt Thự Vườn Sen".
Người tài xế cho xe chạy thẳng vào trong và Bội Cầm phải trố mắt ngạc nhiên trước hồ sen lớn nằm giữa sân trước. Bây giờ đang mùa sen nở nên khung cảnh rất là hữu tình.
Người tài xế mở cửa cho nàng và bà Lam Hằng rồi nói:
- 2 người có thể ngắm cảnh 1 lát, để tôi đi gọi ông Hoàng Triết.
Bội Cầm bước xuống xe. Trước mắt nàng là 1 khung cảnh tuyệt vời và nên thơ.
Hồ sen trải rộng. Trước kia nàng cứ nghĩ là sen chỉ có 2 màu hồng và trắng. Vậy mà bây giờ cái hồ nước trong xanh kia, sen tím, xanh nhạt, đỏ sậm và cả màu vàng nữa... Nàng đếm thử có hơn 7 sắc màu, chúng đang chen nhau đua nở.
Nhưng điều đó cũng không làm nàng ngạc nhiên bằng những loại thực vật sung quanh hồ bơi. Nó cũng có dáng dấp như hoa sen, lá mọng nước.
- Loại cây này tên là Thạch Liên.
Chợt sau lưng nàng có tiếng nói trầm ấm của người thanh niên. Nàng vội vàng quay đầu lại và nàng vô cùng sửng sốt khi nhận ra người vừa nói câu ấy chính là người thanh niên mà nàng đã gặp 2 lần ngày hôm qua. Lần thứ nhất vào lúc sáng nàng đang đi lang thang, anh đi ngược chiều với nàng và ngắm nàng. Còn lần thứ hai là khi Nhật Nam đưa nàng về Bách Hoa Lâm.
Nàng lấy bình tĩnh nói:
- Không đẹp lắm, nhưng lạ.
Người thanh niên nói:
- Phải. Nó không đẹp, nhưng tôi thích chúng nó.
Nàng nhìn người thanh niên. Anh không đẹp lắm nhưng cũng rất dễ nhìn, anh có khuôn mặt thật phúc hậu.
Anh ta mỉm cười vội vàng:
- Cô là Bội Cầm?
Bà Lam Hằng nói vào:
- À! Phải đó, Lâm Tạo. Đây là Bội Cầm, thư ký mới của bác đấy. Con tiếp chuyện với cô ấy hộ bác nhé. Để bác vào gặp ba mẹ con đã.
- Dạ, được phục vụ 1 cô gái đẹp thì còn gì bằng. Bác vào trong đi. Ba mẹ con cũng đã chờ bác từ nãy giờ đấy.
Bà Lam Hằng mỉm cười lém lỉnh với Lâm Tạo rồi nhanh nhẹn bước vào trong đại sảnh.
Lâm Tạo ngắm Bội Cầm thật lâu rồi nói:
- Tôi đã nghe bác Lam Hằng nhắc đến tên cô từ lâu. Nhưng tôi không ngờ lại là cô. Hôm qua 2 lần gặp cô ngoài đường tôi đã ngây ngất. Tôi muốn làm quen với cô, nhưng rất tiếc bên cạnh cô đã có 1 người đàn ông. Cô đẹp lắm đấy, Bội Cầm à.
- Anh quá khen.
- À! Cái anh chàng hôm qua là gì của cô thế?
Bội Cầm ngó vào trong như sợ bà Lam Hằng nghe thấy, nàng đáp nhỏ:
- Là bạn.
- Không phải người yêu?
- Không.
- May quá! Thế thì tôi vẫn còn cơ hội phải không?
Nàng mỉm cười. Nàng cũng cảm thấy vui vẻ trước lời nói chuyện nửa như đùa nửa như thật của Lâm Tạo.
Lâm Tạo nói sau khi mỉm cười với nàng.
- Tôi đưa cô đi thăm quan 1 vòng biệt thự của tôi nhé.
Bội Cầm gật đầu đồng ý ngay rồi bước theo anh.
Anh vừa đi vừa giới thiệu tỉ mỉ về nguồn gốc và sự tích các loại hoa cho nàng nghe.
- Bội Cầm có biết không. Ba tôi lúc nào cũng mắng tôi, ba tôi bảo đàn ông con trai mà thích hoa là không được. Nhưng tôi vẫn thích. Cô xem đấy. Cả cái vườn hoa của "Vườn Sen" này là do tôi thiết kế đấy.
- Đẹp lắm.
- Nhưng thực sự nghề chính của tôi là bác sĩ.
- Thế hôm nay anh không đến bệnh viện à?
- Hôm nay sinh nhật lần thứ 60 của cha tôi. Tôi muốn ở nhà để mừng thọ cha.
Anh ngắt 1 cành hoa hồng đưa cho nàng:
- Tặng cho cô đấy. Tôi không biết cô thích hoa gì, nhưng tôi chỉ biết tặng cô loài hoa mà tôi thích là hoa hồng. Vì hoa hồng tượng trưng cho tình cảm giữa 2 người với nhau. À! cô làm cho bác Lam Hằng lâu chưa vậy?
- Khoảng gần 1 tháng.
- Chắc cô được việc lắm.
- Sao anh lại nghĩ thế?
- Vì bác ấy thường nói về cô trước gia đình tôi. Bác ấy khen cô hoài. Vì thế ba tôi bắt bác ấy làm mai cho tôi đấy. Ba tôi thật kỳ. Chuyện như vậy mà cũng nói được.
Nàng thẹn đỏ mặt.
Lâm Tạo nói tiếp:
- Thôi, chúng ta vào trong đi, có lẽ cũng sắp đến giờ nhập tiệc rồi đấy.
Nàng khẽ gật đầu rồi lại bước theo anh.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm