Số lần đọc/download: 4260 / 112
Cập nhật: 2015-05-07 08:47:14 +0700
Chương 21 - Vụ Án Mưu Sát 405 Mới
V
ẻ tuyệt vọng của Kiều Kiều lúc sắp chết và cái bóng đi lại vòng quanh của Viên Thuyên đã thành “các vị khách thường xuyên” trong lòng Tư Dao. Cả hai như hợp sức, đẩy cô đến gần mép bờ của sự suy sụp.
Cô cảm thấy hình như có một tấm lưới bí mật bủa vậy, vô hình nhưng rất khắc nghiệt, bắt cô phải giãy giụa, chịu đủ mọi nỗi kinh hoàng và khốn khổ, để rồi cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết.
Ý nghĩ “khó tránh được cái chết” không chỉ do câu của Viên Thuyên viết ra khi Chat, mà còn do vô số ảo giác, những sự kỳ dị vượt khỏi tầm hiểu biết của trí tuệ, khiến chon gay cả những người lý trí nhất cũng phải phục tùng số mệnh, tất cả đều đang ‘chú giải” chuẩn nhất, kịp thời nhất cho lời nguyền của ông già bí ẩn kia.
Mình, Thường Uyển, Tiểu Mạn, Dục Chu, Lâm Mang- đám người đã từng đến Tân Thường Cốc-sẽ lần lượt chết hay sao? Thật là chuyện cực kỳ hoang tưởng. Nhưng Kiều Kiều và Viên Thuyên đã là minh chứng cho lời dự báo đáng sợ ấy còn gì?
Đây không phải là lần đầu tiên, Tư Dao nghĩ về Tân Thường Cốc nhưng lần này cô thật sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyến đi đó gắn với cái chết của hai người bạn. Trước đây cô cự tuyệt hoàn toàn cách nghĩ này, vì sợ gánh nặng trên vai sẽ trầm trọng hơn khiên cô chẳng còn cách nào khác là tự oán trách mình gay gắt hơn nữa. Hôm nay, cô không thể tiếp tục lảng tránh khả năng này, nhưng đối mặt trực tiếp với nó thì sẽ ra sao? Liệu có thể thay đổi số phận đã được định đoạt không?
Tuy nhiên cô cho rằng chỉ còn cách đối mặt trực tiếp mới có thể thay đổi số phận “đã định”, cho dù hy vọng rất mong manh.
Giờ đây, cô mong ước biết bao được ở bên cha mẹ, hai người thân thiết nhất của cô, để thổ lộ giãi bày cảnh ngộ khốn khổ mà cô gặp phải. Nhưng cha mẹ cô đã ra đi quá sớm. Còn người bạn thân nhất- viên Thuyên lại ở một thế giới khác, hơn nữa còn ở phía đối lập với cô.
Gọi điện cho Thường Uyển mãi không được.
Mình chỉ có thể dựa vào chính mình, độc lập suy nghĩ.
Mình và những người bạn ấy cả thảy 7 người từng đến hàng Thập Tịch, thì hai người dã ra đi. Vẫn là thiểu số.
Nếu ông già đó nói đúng, ai đã vào hang Thập Tịch rốt cuộc đều phả chết, vậy liệu có thể tìm thấy những “dữ liệu” khác để tham khảo không? Làm thế nào để tìm ra những người đã từng đến đó?
Cô nhớ lại từng câu nói của ông già nọ, không nghĩ ra một đầu mối nào; cô cố nghĩ về những ngày trưứoc và sau khi đi núi Vũ Di. Bỗng nhiên cô nhứo lại khi ở trong hang, Viên Thuyên đã nhắc đến một số sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh chuẩn bị tập hợp thành một nhóm đi Tân Thường Cốc, liệu bọn họ đã đi chưa? Kết cục của họ giờ như thế nào?
Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, Tư Dao khẽ kêu lên “Mình lú lẫn mất rồi”, tại sao không nghĩ đến điều này sớm hơn? Có khi do cô luôn giễu cợt sự hoang đường của cách lý giải này. Thế giới quan của con người thay đổi, dường như muộn còn hơn không.
Chính vì nhận thức muộn màng về câu “Đau thương đến chết” của ông già bí hiểm ấy nên cô mới bỏ qua một đầu mối rất quan trọng, một đầu mối mà trước đây chưa hề liên quan với các sự việc mà cô biết. Tư Dao nhớ lại cách đây không lâu cô đến nghĩa trang Chuyên Kiều ở Thượng Hải viếng mộ Kiều Kiều, đã gặp cô bé đó. Người chị học mà cô ấy đang than khócl à sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh. Ngoài ra, lạ nhất là câu nói của cô ta “Em sợ rằng 1,2 tháng nữa mình cũng phải nằm ở đây”. Nguyên nhân gì khiến cô ta nói ra những lời dự đoán đầy bi quan ấy?
Cô nhớ lại, cô bé ấy còn nói câu “Bởi vì em rất đau lòng”
Đau thương đến chết!
Tư Dao mỗi lúc một cảm thấy rõ hơn, trong câu nói ấy chắc chắn có quan hệ sâu xa huyền bí gì đó.
Hình như tên cô gái đã chết là Phó Sương Khiết. May mà cái tên rất đẹp này còn dễ nhớ.
Nếu đúng như cô nghĩ thì, Phó Sương Khiết là một trong số các sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh đã đến Tân Thường Cốc. Em họ của cô ta cũng đi theo đoàn, chắc chắn đã nghe tin dữ xảy ra với người nào đó trong đoàn nên mới nói ra lời tuyệt vọng ấy.
Làm thế nào tìm được em họ của Phó Sương Khiết? Làm thế nào điều tra ra nguyên nhân cái chết của Phó Sương Khiết đây?
Nghe ngóng tin “vỉa hè” trên mạng là cách nhanh chóng nhất.
Tư Dao tìm được diễn đàn “Diệu thủ nhân tâm” BBS của đại học Y số 2 Giang Kinh, tìm những đoạn trong đó có chuỗi ký tự “Phó Sương Khiết”. Thật bất ngờ, chỉ có một kết quả.
Đây là thông báo của chủ trang web này “Quyết định tiến hành xóa bỏ những bài thảo luận về “Vụ án mưu sát 405 mới”.
Tiêu đề của bản thông báo đã đủ hấp dẫn. Cô nhấp vào dòng chữ đen, toàn văn thông báo như sau:
Những người quản trị trang web này và lãnh đạo nhà trường sau khi bàn bạc, thống nhất là nhằm giữ gìn sự trong sáng của môi trường thảo luận, từ nay, tất cả những ý kiến xoay quanh “Vụ án mưu sát 405 mới” đều bị xóa bỏ. Bất kỳ ý kiến nào có những từ như “Trương Thông”, “Phó Sương Khiết”, “Hoắc Chí Hùng”, “Dương Phàm”, “Ân Văn Phương” đều sẽ bị hệ thống tự động từ chối đưa lên. Đề nghị mọi người tự giác tuân thủ quyết định này, hãy góp sức vì ngày mai tươi đẹp của trang web.
Tư Dao xem ngày đăng bài đó, vừa đúng hôm qua.
Tại sao phải cấm bàn luận? Phó Sương Khiết có liên quan gì với “Vụ mưu sát 405 mới”? Lẽ nào cô ấy cũng bị giết hại?
Cô rất ân hận vì hôm đó ở nghĩa trang cô đã không nói thêm vài câu với cô em họ Phó Sương Khiết. Sau khi tĩnh trí Tư Dao chỉ nhớ được Phó Sương Khiết lúc còn sống đang đi thực tập. Cô biết sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh quá nửa đều thực tập ở 3 bệnh viện trực thuộc. Cô giở quyển “Những trang vàng”, rồi gọi điện đến phòng quản lý sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh (giả vờ lớ ngớ) hỏi : Tôi ở phòng nhân sự bệnh viện trực thuộc số 2, muốn tìm cách liên hệ với gia đinh nữ sinh viên tên là Phó Sương Khiết, thông tin ở chỗ chúng tôi không đầy đủ.
Cô gái nghe điện lập tức hỏi giọng có vẻ nghi ngờ “Phó Sương Khiết à? Chẳng phải nữ sinh này đã chết rồi sao?” Sau đó cô ta hỏi tiếp “Này, chị là ai? Phó Sương Khiết thực tập ở bệnh viên Giang Tân chứ có phải bẹnh viện trực thuộc số 1, 2, 3 đâu? Đề nghị không quấy rầy công việc của chúng tôi. Rồi cô ta lập tức cúp máy, không để Tư Dao nói gì thêm.
‘Cú điện thoại vừa rồi của cô có liên quan đến công việc không?”
Tư Dao tự nhủ, “gay rồi”, nhưng lập tức nhận ra giọng nói sau lưng không phải của giám đốc.
“Sao nhà báo Tử Phóng lại có thời gian rảnh rỗi đến thăm công ty nhỏ này của chúng tôi thế? Chỗ tôi đâu phải nơi lấp lánh ánh sao?” Tư Dao tức cái lối lén lút trêu người của Tử Phóng, tỏ ra không khách khí gì hết.
“Phóng viên giải trí chúng tôi chuyên theo đuổi các ngôi sao, mà hiện nay cô đang là ngôi sao sáng nhất”. Tử phóng bỗ bã, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tư Dao.
Sao thư ký lại để cho anh vào phòng làm việc của chúng tôi nhỉ? Có chuyện gì sao không nói ở nhà? Tư Dao nhìn các đồng nghiệp xung quanh, may mà đã gần đến giờ ăn trưa, chỉ còn vài người đang ngồi làm việc.
Rất đơn giản: danh thiếp của tôi chính là giấy thông hành tốt nhất. Dù dao tôi cũng là phóng viên của tờ báo lớn, tôi nói mình có một bài viết tuyên truyền cho công ty này, cần bàn bạc với cô, thế là bọn họ lập tức cho tôi vào. Ở nhà cô chẳng ngó ngàng đếm xỉa đến tôi, dù tôi o ép hay ngon ngọt dỗ dành cô đều vô hiệu. Còn ở đây, cô sẽ hợp tác hơn, vì có quá nhiều cái tai đang dỏng lên. Tôi có thể căn cứ vào thái độ hợp tác của cô mà điều chỉnh âm lượng.
Thật giảo hoạt! Quái dị!
Đương nhiên tôi có gọi ngay ảo vệ đến kéo anh ra! Rốt cuộc anh muốn hỏi gì? Tư Dao hiểu cô đành phải tạm thời hợp tác với anh ta.
Tôi nghĩ cô cũng như tôi, ngày càng cảm thấy con người và sự việc xung quanh mình- nhất là những cái chết, những chuyện kỳ quái, bóng đen theo dõi…phức tạp không sao hiểu nổi; song cô cũng cảm thấy chắc chắn phải có trò gì đó, đúng không?” Tử Phóng nén giọng rất thấp.
Phải! Có một người như anh ám tôi, là quá đủ để tôi hao tổn tinh thần rồi. Tư Dao lạnh lung trả lời “Anh muốn gì? Tôi phải thế nào nữa đây?”
Chưa vừa lòng với thái độ của Tư Dao, Tử Phóng bèn nói to hơn “ Điều tra nghiên cứu, làm rõ bản chất sự việc là thiên chức của cánh nhà báo chúng tôi”.
“Thôi được, tôi xin thua, xin anh nói nhỏ một chút được không? Anh nói rõ hơn xem, rốt cuộc tôi có thể làm gì?” Tư Dao cảm thấy mình giống như một người vợ biết điều trong cuộc cãi vã, sợ hàng xóm nghe thấy cái “loa phát thanh” của ông chồng.
-Trước hết, hãy cho tôi biết cô vừa gọi điện cho ai?
-Anh muốn quản lý tôi chắc? Tư Dao vừa nói xong, thấy Tử Phóng giơ tay ra hiệu sẽ nói toi, đành hạ giọng “Đựoc,tôi sẽ cho anh biết : tôi vừa hỏi phòng quản lý sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh. Nguyên nhân nói ra thì dài, chúng ta xuống quán nước dưới kia”.
- Cô định điệu hổ ly sơn à? Tử Phóng nói tỏ ý không định đi.
-Anh thật quá thể! Cách đây không lâu tôi có đến Thượng Hải..
-Việc này tôi biết.
-Sao anh lại biết?
-Nói tiếp đi, nói những việc tôi còn chưa biết. Cái thói “tiểu nhân đắc chí” của Tử Phóng thật khiến người ta tức anh ách.
- Tôi đi thăm mộ Kiều Kiều- một trong những người bạn thân đã mất đầu tiên hồi mùa hè. Trong nghĩa trang, tôi gặp một cô bé đang khóc bà chị họ vốn là sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh. Cô bé ấy còn nói sợ chính mình cũng sẽ chết. Lúc đó chúng tôi khong nói chuyện nhiều. Tôi vừa gọi đến dại học Y số 2 Giang Kinh vì muốn nhân chuyện nữ sinh đã chết ấy để tìm ra cách liên lạc với cô bé kia.
- Nữ sinh đại học Y Giang Kinh, cô bé Thượng Hải, chị họ em họ thì liên quan gì đến cô? Tôi chịu không hiểu cái lối nói vắn tắt này của cô. Tử Phóng lại cao giọng hơn.
-Kiều Kiều và Viên Thuyên hồi trước đã từng đến khu du lịch Tân Thường Cốc, tôi và vài người bạn khác cũng đi cùng. Ở đó, một ông già bí ẩn đã cảnh cáo chúgn tôi nếu đi vào động quan tài treo, khi ra về không bao lâu sau sẽ chết.
-Nhưng rồi các cô vẫn cứ đi!
-Đúng, nếu là anh, chẳng lẽ anh không đi à? Nhưng, hình như câu nói ấy đã ứng nghiệm. Kiều Kiều và Viên Thuyên đã phải ra đi khi còn đầu xanh tuổi trẻ.
-Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Hai mắt Tử Phóng sáng lên.
-Này, anh có còn chút tình người nào không vậy? Đến lượt Tư Dao cao giọng.
Tử Phóng cười cười ngượng nghịu : Đại để là nghe chuyện của người khác thì không thấy thương xót, ít ra tôi cũng không giả vờ rơi lệ với cô đúng không? Tôi vốn định hỏi cô rốt cuộc cô đã đắc tội với ai, giúp cô phân tích tại sao cô bị bóng người bám theo; Bây giờ, xem ra chuyện “Tân Thường Cốc” này thú vị đây, tôi phải đổi chủ đề vậy!”
-Anh thật vô duyên!
-Đây là sự đúc kết rất giỏi của nghề phóng viên giải trí, cũng là sự đúc kết cao về thị hiếu của số đông. Cô nói tiếp đi, cái chết của nữ sinh đại học Y số 2 Giang Kinh thì liên quan gì tới chuyện này?
-Tôi nghe nói một tốp sinh viên đại học Y Giang Kinh cũng đến Tân Thường Cốc, nên liên tưởng liệu có phải nữ sinh kia cũng là một người trong số đó không. Còn nữa, anh xem cái này đi…
Tư Dao kích hoạt vi tính, cho Tử Phóng xem bản thông báo còn chưa đóng lại. Tử Phóng đọc xong lập tức đứng lên : “Đựoc! Tôi sẽ làm việc này : Trong vòng 24 giờ nữa tôi sẽ tìm ra cách liên lạc với cô em họ Sương Khiết, mong rằng cô ấy vẫn còn sống.”
Nhìn theo cái bóng gầy ngẳng như con sáo của anh ta, Tư Dao không thể không tức, nhưng đồng thời cũng biết chắc chắn chẳng bao lâu nữa cô sẽ liên lạc được với cô gái ở Thượng Hải kia