Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
"Ôi Chúa ơi!" Teddy bật dậy. Anh vừa khóc. Anh cảm thấy anh vừa cố vùng thức dậy, kéo tâm trí anh trở về với hiện thực, để thoát khỏi giấc mơ. Anh có thể cảm thấy nó vẫn còn đó, trong trí não anh, chờ đợi với một cánh cửa mở toang. Tất cả những gì anh phải làm là nhắm mắt lại, đặt đầu xuống gối và anh sẽ lập tức quay trở lại đó.
"Anh sao rồi, đặc vụ?"
Anh chớp mắt nhiều lần trong bóng tối. "Ai đó?"
Cawley bật ngọn đèn nhỏ bên cạnh chiếc ghế của ông ta trong góc phòng. "Xin lỗi, tôi không định làm anh giật mình."
Teddy ngồi dậy trên giường. "Tôi ở đây bao lâu rồi?"
Cawley nở một nụ cười xin lỗi. "Những viên thuốc đó hơi mạnh hơn tôi nghĩ. Anh đã ngủ bốn tiếng rồi."
"Khỉ thật." Teddy lấy cườm tay dụi mắt.
"Anh có những ác mộng, đặc vụ. Những ác mộng nặng nề."
"Tôi đang ở trong một bệnh viện tâm thần trên một hòn đảo trong một cơn bão dữ," Teddy nói.
"Phải," Cawley nói. "Tôi cũng mất một tháng mới bắt đầu ngủ ngon được ở đây đấy. Dolores là ai vậy?"
"Gì cơ?" Teddy nói và thò chân xuống đất.
"Anh cứ gọi tên cô ấy suốt."
"Miệng tôi khô rát."
Cawley gật đầu và quay lại lấy một ly nước trên chiếc bàn bên cạnh. Ông ta đưa cho Teddy và nói: "Tôi e rằng đó là một tác dụng phụ của thuốc. Nước đây."
Teddy cầm lấy ly nước và uống vài hơi hết sạch.
"Đầu anh thế nào?"
Giờ Teddy mới nhớ ra tại sao anh lại ở trong căn phòng này và phải mất thêm một lúc để kiểm tra lại tình trạng của mình. Thị giác tốt. Không còn đinh bấm trong đầu. Bụng vẫn hơi nôn nao nhưng không tệ lắm. Một cơn đau nhè nhẹ bên nửa đầu phải giống như một vết bầm ba ngày tuổi.
"Tôi không sao," anh nói. "Đúng là thuốc tốt thật."
"Mục đích của chúng tôi là làm khách hàng hai lòng. Thế ai là Dolores?"
"Vợ tôi," Teddy nói. "Cô ấy đã chết. Và đúng vậy, bác sĩ, tôi vẫn đang tìm cách để chấp nhận nó. Điều đó bình thường chứ?"
"Hoàn toàn bình thường, đặc vụ. Tôi rất lấy làm tiếc về sự mất mát của anh. Cô ấy đột ngột qua đời à?"
Teddy nhìn ông ta và cười phá lên.
"Sao cơ?"
"Tôi thật sự không có tâm trạng để được phân tích tâm lý, bác sĩ."
Cawley vắt tréo hai ông chân, châm một điếu thuốc. "Và tôi cũng chẳng cố chui vào đầu anh làm gì, đặc vụ. Tin hay không tùy anh. Nhưng có gì đấy đã xảy ra với Rachel tối nay trong căn phòng đó. Mà không chỉ có cô ấy. Với tư cách là bác sĩ điều trị cho cô ấy, tôi sẽ là người thiếu trách nhiệm nếu không tự hỏi anh đang định giở trò gì?"
"Chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đó ư?" Teddy nói. "Tôi chỉ đóng giả cái vai mà cô ta muốn tôi đóng."
Cawley cưởi tủm tỉm. "Anh biết mình mà, đặc vụ. Xin anh. Nếu chúng tôi để hai người lại với nhau, anh có dám chắc là khi chúng tôi trở lại hai người vẫn còn nguyên quần áo không?"
Teddy đáp, "Tôi là một nhân viên thực thi luật pháp, bác sĩ. Những gì mà ông nghĩ là ông nhìn thấy ở đó đều không phải sự thật."
Cawley giơ một tay lên, "Thôi được, như anh nói."
"Như tôi nói," Teddy nhắc lại.
Ông ta lại ngồi xuống hút thuốc, Teddy có thể nghe thấy cơn bão bên ngoài, có thể cảm nhận được sức mạnh của nó dội vào những bức tường, xuyên qua những kẽ hở dưới mái nhà. Cawley vẫn im lặng quan sát anh. Cuối cùng Teddy lên tiếng:
"Cô ấy chết trong một đám cháy. Tôi nhớ cô ấy như là ông… Nếu tôi ở dưới nước tôi cũng không thèm oxy đến thế." Nói đến đây anh nhướng mày nhìn Cawley, "Ông thõa mãn chưa?"
Cawley nhoài người ra phía trước, đưa cho Teddy một điếu thuốc và châm lửa cho anh. "Tôi từng yêu một phụ nữ ở Pháp," ông ta nói. "Đừng nói lại với vợ tôi được không?"
"Chắc chắn rồi."
"Tôi yêu người phụ nữ đó giống như cái cách anh yêu… mà thôi, không có gì." Ông ta nói, giọng pha chút ngỡ ngàng. "Anh không thể nào so sánh tình yêu đó với bất cứ cái gì đúng không?"
Teddy lắc đầu.
"Đó là quà tặng có một không hai của chính nó." Mắt Cawley dõi theo làn khói thuốc, ánh mắt ông ta phiêu diêu ra khỏi căn phòng, ra ngoài đại dương.
"Lúc đó ông làm gì ở Pháp?"
Ông ta mỉm cười, lúc lắc một ngón tay vẻ khôi hài về phía Teddy.
"À," Teddy nói.
"Một đêm, người phụ nữ ấy tới gặp tôi. Cô ấy đang vội, tôi đoán thế. Đó là một đêm mưa Paris. Cô ấy trượt chân. Chuyện là thế!"
"Cô ta làm sao cơ?"
"Cô ấy trượt chân."
"Và?" Teddy nhìn ông ta chằm chằm.
"Chẳng có gì cả. Cô ấy trượt chân. Ngã về phía trước. Ngã đập đầu xuống. Và chết. Anh tin được không? Giữa một cuộc chiến. Với tất cả những khẻ năng có thể dẫn một người tới chỗ chết. Cô ấy chỉ trượt chân."
Teddy có thể nhìn thấy nỗi đau trên gương mặt ông ta, thậm chí sau bằng ấy năm, cái vẻ sững sờ khó tin khi trở thành nạn nhân của một trò đùa thảm khốc.
"Đôi khi," Cawley nói khẽ. "Tôi cố để không nghĩ tới cô ấy trong ba tiếng liền. Đôi khi tôi có thể sống qua vài tuần mà không nhớ tới mùi hương của cô ấy, cái nhìn mà cô ấy treo tôi khi biết rằng chúng tôi sẽ tìm ra thời gian để được ở bên nhau vào một đêm nào đó, mái tóc cô ấy - cái cách cô ấy nghịch chúng khi đọc sách. Đôi khi…" Cawley dụi tắt điếu thuốc. "Cho dù linh hồn cô ấy có đi đâu - nếu như có một cánh cửa ở đó, dưới thân thể cô ấy chẳng hạn, mở ra khi cô ấy chết và đó là nơi cô ấy tới? Tôi sẽ quay trở lại Paris ngay ngày mai nếu tôi biết cánh cửa ấy sẽ mở ra và tôi có thể chui vào đó theo cô ấy."
"Tên cô ấy là gì?"
"Marie," Cawley trả lời và chỉ thốt ra cái tên ấy thôi cũng khiến ông ta đờ đẫn cả người.
Teddy hít một hơi dài, để khói thuốc lười biếng bay ra khỏi miệng.
"Dolores," anh nói. "Cô ấy hay xoay trở người khi ngủ, và tay cô ấy, mười lần thì có đến bảy, tôi không nói đùa đâu nhé, phạng ngay vào mặt tôi. Giữa mũi và miệng. Bụp một cái, rồi nằm chình ình ra đấy. Tôi nhấc nó ra, ông biết không? Đôi khi khá mạnh tay. Tôi đang ngủ ngon và rồi bang một cái, giờ thì tôi tỉnh như sáo. Cảm ơn, em yêu. Mặc dù vậy, đôi khi tôi cứ kệ nó ở đó. Hôn nó, cảm nhận hương thơm của nó, ông bảo tôi còn biết làm gì nữa. Hit trọn cô ấy vào lồng ngực. Nếu tôi lại có được bàn tay cô ấy trên mặt tôi, bác sĩ? Tôi sẽ bán cả thế giới này."
Các bức tường rung chuyển, cơn bão xé tan màn đêm.
Cawley nhìn Teddy theo cái kiểu người ta trông chứng bọn trẻ con trên góc phố đông người. "Tôi khá thành công với những gì tôi làm, đặc vụ. Tôi là một người tự cao, phải thừa nhận thế. Chỉ số thông minh của tôi vượt mức thông thường, thậm chí khi còn bé, tôi đã có thể đọc được ý nghĩ của người khác. Vậy nên điều tôi sắp nói đây không có ý xúc phạm anh đâu, anh có bao giờ nghĩ tới việc tự sát không?"
"Ừm, tôi mừng là ông không có ý định xúc phạm tôi," Teddy nói.
"Nhưng anh có bao giờ nghĩ tới chuyện đó không?"
""Có," Teddy đáp. "Đó là lý do tại sao tôi không uống rượu nữa, bác sĩ."
"Bởi vì anh biết rằng…"
"… Nếu uống rượu thì tôi đã tọng súng vào họng từ lâu."
Cawley gật gù. "Ít nhất thì anh cũng không tự dối mình."
"Đúng vậy," Teddy nói. "Ít nhất tôi còn tránh được chuyện đó."
"Khi anh rời khỏi chỗ này," Cawley nói. "Tôi có thể cho anh vài cái tên. Toàn những bác sĩ cực giỏi. Họ có thể giúp anh."
Teddy lắc đầu. "Đặc vụ Mỹ không tìm tới bác sĩ tâm thần. Xin lỗi ông. Nhưng nếu thông tin này lọt ra ngoài, sự nghiệp của tôi kể như hết."
"Thôi được, thôi được. Cũng có lý. Nhưng đặc vụ này?"
Teddy ngước lên nhìn ông ta.
"Nếu bệnh tình của anh tiếp tục như vậy thì vấn đề không ở chỗ nếu nữa. Mà ở chỗ khi nào."
"Ông làm sao mà biết được."
"Có chứ, có chứ. Tôi biết chứ. Tôi là chuyên gia về chấn thuong tâm lý của nỗi đau mất người thân và cảm giác có tội của người còn sống. Tôi cũng trải qua tình cảnh tương tự, nên tôi đặc biệt nghiên cứu chúng. Khi thấy anh nhìn vào mắt Rachel Solando vài giờ trước đây, tôi thấy một người đàn ông đang muốn chết. Sếp của anh, người phụ trách văn phòng liên bang sở tại ấy? Ông ấy bảo với tôi rằng anh là người có nhiều huy chương nhất trong số nhân viên của ông ấy. Và nói anh trở về từ cuộc chiến với số huy chương nhiều tới mức có thể nhét đầy một rương. Có đúng không?"
Teddy nhún vai.
"Ông ấy còn nói rằng anh đã từng ở Ardennes và vùng của lực lượng giải phóng ở Dachau."
Thêm một cái nhún vai.
"Và rồi vợ anh bị giết? Theo anh, đặc vụ, một người có thể đối diện với nhiều hành động bạo lực trước khi quỵ ngã?"
"Tôi không biết, bác sĩ. Tôi cũng tự hỏi mình thế," Teddy nói.
Cawley nhoài người về phía Teddy, vỗ vỗ vào đầu gối anh và nói: "Hãy ghi lại mấy cái tên đó trước khi rời khỏi đây. Được không? Tôi muốn được ngồi đây trong năm năm tới, đặc vụ, và biết rằng anh vẫn còn trên thế giới này."
Teddy nhìn xuống bàn tay trên đầu gối anh rồi nhìn lên Cawley.
"Tôi cũng muốn thế," anh nói khẽ.
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng