Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
25. Sung Sướng Quá
L
inh Cẩu không bao giờ nhầm về giờ giấc của đoàn tàu. Như thể anh ta có thêm một cái mũi thứ hai rất thính. Lúc nào Lợn Rừng cũng trông thấy Cún Bụi và Linh Cẩu ngồi đợi ở ga tàu số 6. Cả ba cùng dắt nhau về nhà, vô cùng sung sướng khi gặp lại nhau.
Cả ba cảm thấy thật sung sướng. Nhiều lúc Cún Bụi tự hỏi tại sao họ lại có thể sung sướng đến thế. Điều đó khiến nó lo lắng. Sợ rằng những điều tuyệt vời không bền lâu mãi được. Lợn Rừng và Linh Cẩu không hề đặt câu hỏi như thế bao giờ. Họ có vẻ coi hạnh phúc của mình là rất đỗi bình thường. Cún Bụi vẫn chú tâm quan sát họ. Họ quá quen nhau đến nỗi không bao giờ phải biểu lộ tình cảm của mình. Hoặc nếu có thì chỉ cần biểu lộ thật ít. Mỗi lần Lợn Rừng về nhà, Linh Cẩu kín đáo vẫy đuôi còn Lợn Rừng thì xoa nhẹ đầu Linh Cẩu rồi ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách tỉnh bơ như thể đang nối lại câu chuyện còn dang dở.
Cả ba càng hạnh phúc khi ở bên nhau bao nhiêu thì Cún Bụi càng cảm thấy trong lòng gợn lên nỗi buồn khó tả bấy nhiêu. Nó nghĩ thầm: “Lạ thật, hay là chính mình không được bình thường?” Nhưng nỗi buồn đó còn mạnh hơn lý trí của nó. Khi nhìn thấy Lợn Rừng cầm cây cọ vẽ, nheo mắt nhìn Linh Cẩu và phết những vệt màu đầu tiên lên khung vải mới tinh, còn Linh Cẩu thì chọn một tư thế oai phong lẫm liệt và không hề cử động. Cún Bụi không sao ngăn được những hình ảnh khủng khiếp đang hiện ra trong đầu nó.
Tất nhiên là vẫn là những hình ảnh đó: Cánh cửa tủ lạnh quay tít trên không, xác của Mõm Đen nằm sõng sượt giữa đống rác, chiếc xe tải màu đen ở trại chó hoang, ánh mắt của Lông Xù, xác của một con chó bị cán chết trên đường cao tốc. Những hình ảnh ấy vẫn không ngừng trở lại. Nó cảm thấy hổ thẹn. Nó không kể cho Linh Cẩu biết. Chỉ có điều, không gì có thể qua mắt Linh Cẩu.
-Này Cún Bụi … Có chuyện gì xảy ra thế? Mặt mũi sao lại ỉu xìu thế kia?
-Không, không, mọi chuyện đều tốt. Em nói thật đấy!
-Tùy chú mày thôi…
Linh Cẩu không truy vấn nữa, vì theo kinh nghiệm, nếu một ngày nào đó Cún Bụi bị suy sụp tinh thần, nó sẽ nói ra tất cả những gì mà hôm nay nó còn giữ kín.
Và tất nhiên, chuyện đó đã xảy ra. Một hôm, Cún Bụi bị suy sụp. Nó nằm ngủ trong bầu không khí hạnh phúc đầy thắc thỏm và những giấc mơ hãi hùng cũng không buông tha nó. Thế rồi nó choàng tỉnh giấc và kêu to đến nỗi Lợn Rừng giật mình bóp nát cả ba ống màu đang nằm trong bàn tay lực lưỡng, còn Linh Cẩu dựng lông tua tủa như con nhím.
-Kìa! Cún Bụi, có chuyện gì thế? Nói đi! Nói điều gì đi chứ!
Cún Bụi hổn hển nói:
-Nó đã xảy đến với em,nó đã xảy đến với em… Nó đã xảy đến với em, vì em quá hạnh phúc khi ở cùng các anh! Đó là điều không thể! Đó là điều không có thực! Thực tế không phải như vậy! Thực tế khác! Hoàn toàn khác! Trong thực tế chỉ có những con chó bị chẹt chết trên đường cao tốc! Những con chó khi chết bị vứt trong bãi rác! Chiếc xe tải có màu đen! Ông giám đốc trại chó hoang mang bộ mặt nhân từ! Những chiếc tủ lạnh đè chết chúng ta! Những con chó bị dìm xuống nước vì chúng quá xấu! Trong thực tế, toàn những điều như vậy! Đối với em, cả hai anh cũng chỉ là một giấc mơ! Các anh không có thực! Các anh quá đẹp! Quá đẹp để có thể có thực! Em sẽ tỉnh dậy! Bên cạnh đường cao tốc! Trong một bãi rác thành phố! Và em sẽ chết ở đó một mình. Như một con chó! Như tất cả những con chó khác! Bị chủ bỏ rơi! Bởi lẽ làm gì có bạn! Toàn chuyện bịa! Chúng ta chỉ có những người chủ thôi! Những người chủ luôn xem chúng ta là bọn ngu đần! Xấu xí! Vướng víu! Mất thời gian vì chúng ta ngửi bánh xe ô tô! Họ giật mạnh sợi dây xích làm chúng ta ngạt thở! Họ đè chết chúng ta bằng tủ lạnh của họ! Bằng ô tô của họ! Họ vứt xác chúng ta bên đường cao tốc! Trong bãi rác thành phố! Một mình! Một mình trong khi ô tô thản nhiên chạy qua! Một mình trong đống rác rưởi! Một mình…
Và cứ như thế, những điều u ẩn nhất trong thế giới loài chó đã vỡ òa, vào một buổi tối buồn, thành những tiếng thở than khóc lóc kéo dài bất tận trong cổ họng của bất cứ chú chó bất hạnh nào ngày hôm nay.
Lợn Rừng đứng đó, hai bàn tay hộ pháp bê bết màu vẽ đang chảy thành giọt xuống tẩm thảm trải sàn. Ông ta đưa mắt len lén nhìn về phía Linh Cẩu như muốn bảo: “Kìa! Làm gì đi chứ! Làm một điều gì đó đi chứ, lạy Chúa!” Nhưng Linh Cẩu không thể làm gì, anh chờ đợi.
Trút xong những buồn phiền chất chứa trong lòng, Cún Bụi gần như hết hơi và nó đứng đó, hoảng hốt, tim đập thình thịch, bốn chân bải hoải, cổ họng khô đắng và mũi nóng bừng. Khi Cún Bụi đã nói hết, hết sạch và vô cùng bối rối, bấy giờ Linh Cẩu mới cất tiếng:
-Nào bây giờ đi với anh, Cún Bụi, anh sẽ cho chú mày thấy cái này. Để chú mày còn bảo đây là giấc mơ nữa hay không?
Giọng nói của Linh Cẩu đầy uy lực khiến Cún
Bụi cảm thấy như bị giội một thùng nước lạnh. Linh Cẩu mở cửa bước ra và đứng chờ ở bậc cầu thang. Cún Bụi lẳng lặng đi theo.