Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ôm nay rất đông người nghe nói, Nhất Lạc nhà anh Hứa Tam Quan sẽ leo lên mái nhà Hà Tiểu Dũng, ngồi lên ống khói, gọi hồn Hà Tiểu Dũng trở về. Thế là dân chúng ùn ùn kéo đến trước cửa nhà Hà Tiểu Dũng đông nghìn nghịt.
Đứng tại đó, họ trông thấy Hứa Ngọc Lan dẫn Nhất Lạc đi vào, lại nhìn thấy vợ Hà Tiểu Dũng ra đón, nói một thôi một hồi, sau đó người đàn bà gầy dơ xương kia, dắt tay Nhất Lạc đi đến trước một cái thang đã bác sẵn ở đó.
Một người bạn của Hà Tiểu Dũng lúc này đã đứng trên nóc nhà, một người khác gĩư thang ở dưới, Nhất Lạc leo thang lên nóc nhà, người đứng sẵn trên nóc nhà dơ tay kéo Nhất Lạc, đi chếch đến cạnh ống khói, bảo Nhất Lạc ngồi trên ống khói, sau khi ngồi xuống, hai tay Nhất Lạc để lên chân, cậu nhìn người vừa kéo mình lên đi xuống thang, hai tay anh ta bám ngói trên nóc nhà, hai chân rà mò dẵm lên thang, sau đó tụt người xuống như bị nước sông ngập chìm nghỉm.
Nhất Lạc ngồi trên ống khói nóc nhà, nhìn ánh nắng lấp loáng ướt rượt trên những mái nhà khác. Một con chim én kêu thé lên bay qua, liệng mấy vòng rồi bay đi, sau đó rất nhiều chim én nhỏ ríu rít kêu khe khẽ, tiếng kêu ở ngay trong hiên nhà trước mặt Nhất Lạc. Nhất Lạc lại ngước nhìn núi rừng trùng điệp nhấp nhô xa xa, vì xa xăm, núi rừng trùng điệp hư hư ảo ảo như một đám mây, lờ mờ như một cái bóng.
Những người đứng dưới nóc nhà, ai ai cũng ngẩng lên nhìn Nhất Lạc, chờ đợi Nhất Lạc gọi hồn Hà Tiểu Dũng. Đầu người nào cũng ngẩng lên, cho nên ai cũng há nửa mồm, họ chờ đã lâu lắm, vẫn chưa nghe thấy tiếng gì, thế là người nào cũng cúi xuống, trở lại vị trí bình thường. Họ bắt đầu xôn xao bàn tán, ngồi trên nóc nhà, Nhất Lạc nghe thấy tiếng họ chí chí choé choé như chim sẻ.
Chị vợ Hà Tiểu Dũng lúc này gọi Nhất Lạc:
Nhất Lạc ơi, cháu mau mau khóc lên, cháu phải khóc lên, ông Trần bảo thế, khi cháu khóc, hồn bố cháu sẽ nghe thấy.
Nhất Lạc cúi nhìn đám đông ở dưới, nhìn thấy họ chỉ chỉ chỏ chỏ với mình, cậu liền quay đi, cậu phát hiện, chỉ có một mình cậu ngồi trên nóc nhà, không có ai trên mái nhà chung quanh, mái nhà nào cũng mọc đầy cỏ xanh, đang lay động trong gió.
Chị vợ Hà Tiểu Dũng lại gọi:
Nhất Lạc, cháu khóc mau lên, tại sao cháu không khóc? Nhất Lạc, cháu khóc mau lên.
Nhất Lạc vẫn không khóc, trái lại chị vợ Hà Tiểu Dũng đã bật khóc, chị vừa khóc vừa nói:
Tại sao thằng bé không khóc? Vừa giờ đã giặn nó đâu vào đấy tử tế, tại sao thằng bé lại không khóc?
Sau đó chị lại gọi Nhất Lạc:
Nhất Lạc, cháu mau mau khóc lên, ta van xin cháu, hãy mau mau khóc lên.
Nhất Lạc hỏi:
Tại sao bắt cháu khóc?
Chị vợ Hà Tiểu Dũng nói:
Bố cháu nằm trong bệnh viện, bố cháu đang sắp chết, hồn bố cháu đã bay ra khỏi ống khói, bay đoạn nào xa đoạn ấy, cháu mau mau khóc đi, nếu cháu cứ không khóc, hồn bố cháu sẽ bay xa, sẽ không nghe thấy cháu gọi bố, mau lên khóc đi cháu…
Nhất Lạc nói:
Bố tôi không nằm trong Bệnh viện, bố tôi đang làm ca ở nhà máy tơ, bố tôi không chết được, bố tôi đang đẩy xe kén tằm trong nhà máy tơ, hồn bố tôi đang cất trong lồng ngực hẳn hoi, ai bảo hồn bố tôi đã bay mất?
Chị vợ Hà Tiểu Dũng nói:
Hứa Tam Quan trong nhà máy tơ không phải bố cháu, Hà Tiểu Dũng đang nằm trong Bệnh viện mới là bố cháu…
Nhất Lạc đáp:
Bà nói bậy.
Chị vợ Hà Tiểu Dũng nói:
Ta nói thật mà, Hứa Tam Quan không phải bố đẻ cháu, Hà Tiểu Dũng mới là bố đẻ cháu…
Nhất Lạc đáp:
Bà nói bậy.
Chị vợ Hà Tiểu Dũng quay người nói với Hứa Ngọc Lan:
Tôi đành phải cầu xin chị, chị là mẹ nó, xin chị nói với nó, bảo nó khóc, bảo nó gọi hồn Hà Tiểu Dũng trở về.
Hứa Ngọc Lan đứng im tại chỗ, chị nói với vợ Hà Tiểu Dũng:
Hàng bao nhiêu người đang nhìn tôi thế kia, chị bảo tôi nói gì? Tôi đã mắt mặt trước đám đông, họ đang cười thầm tôi, tôi biết nói gì? Tôi không nói.
Chị vợ Hà Tiểu Dũng quỳ sụp xuống trước mặt Hứa Ngọc Lan, nói:
Tôi đã quỳ xuống trước mặt chị, tôi còn mất mặt trước mọi người hơn chị, họ cười thầm trong bụng,cũng là cười tôi trước. Tôi quỳ xuống đây van xin chị, van xin chị nói với Nhất Lạc….
Chị vợ Hà Tiểu Dũng nói trong tiếng nức nở, nước mắt ròng ròng, Hứa Ngọc Lan nói với chị:
Chị mau mau đứng dạy, chị quỳ trước mặt tôi, kẻ mất mặt trước mọi người vẫn là tôi, không phải chị, chị mau mau đứng dạy, để tôi nói với nó.
Hứa Ngọc Lan bước lên mấy bước, ngẩng đầu, nói với Nhất Lạc trên nóc nhà:
Nhất Lạc ơi, con hãy quay đầu lại, mẹ đang nói với con đây, con hãy khóc mấy tiếng, gọi mấy tiếng, gọi hồn Hà Tiểu Dũng trở về, gọi được rồi, mẹ sẽ dẫn con về nhà, con mau mau gọi đi…
Nhất Lạc đáp:
Mẹ ơi, con không khóc, con không gọi.
Hứa Ngọc Lan nói:
Nhất Lạc ơi, con khóc mau lên, con gọi mau lên. Người đổ đến càng ngày càng đông, mẹ chẳng còn mặt mũi nào nữa, nếu người đến đông hơn, mẹ không còn chỗ nào mà nấp. Con mau mau gọi đi, nói thế nào thì nói, Hà Tiểu Dũng cũng là bố đẻ con…
Nhất Lạc đáp:
Mẹ ơi, sao mẹ lại nói ông Hà Tiểu Dũng là bố đẻ con? Mẹ nói như thế là mẹ đã không biết xấu hổ….
Ôi, kiếp trước tôi đã gây nên tội!
Hứa Ngọc Lan thốt lên một tiếng, sau đó quay lại nói với vợ Hà Tiểu Dũng:
Ngay đến con trai cũng bảo tôi không biết xấu hổ, đều là do Hà Tiểu Dũng nhà chị gây ra, anh ta muốn chết cứ để anh ta chết, tôi mặc kệ, tôi lo cho mình còn chưa xong…
Hứa Ngọc Lan bỏ đi, bạn của Hà Tiểu Dũng mách vợ Hà Tiểu Dũng:
- Vẫn phải đi mời Hứa Tam Quan đến, Hứa Tam Quan đến, có lẽ Nhất Lạc sẽ khóc vài tiếng, sẽ gọi vài câu….
Giữa lúc này, Hứa Tam Quan đang đẩy xe kén tằm trong nhà máy tơ, hai người bạn của Hà Tiểu Dũng chạy đến nói với anh:
Nhất Lạc không chịu khóc, không chịu gọi, ngồi trên nóc nhà bảo Hà Tiểu Dũng không phải bố đẻ nó, bảo anh mới là bố đẻ nó. Chị Hứa Ngọc Lan đã giục nó khóc, guịc nó gọi, nó bảo chị nhà không biết xấu hổ. Anh Hứa Tam Quan, anh đi xem xem, cứu mạng người lúc này quan trọng hơn….
Nghe nói vậy, Hứa Tam Quan đặt xe kén tằm xuống, nói luôn:
Ôi, con trai ngoan!
Sau đó Hứa Tam Quan đến trước nhà Hà Tiểu Dũng, anh ngẩng đầu nói với Nhất Lạc:
Con trai ngoan này, Nhất Lạc ơi, con đúng là con trai ngoan của bố, bố nuôi con mười ba năm, không uổng công, có được những lời của con hôm nay, bố có nuôi con mười ba năm nữa cũng hởi lòng hởi dạ ….
Nhất Lạc trông thấy Hứa Tam Quan đến, nói với bố:
Bố ơi, con ở trên nóc nhà quá đủ rồi, bố mau mau lên đón con xuống, một mình con không dám xuống. Bố ơi, bố mau mau lên đón con.
Hứa Tam Quan nói:
Nhất Lạc, hiện giờ bố chưa lên đón con được, con đã khóc đâu, đã gọi đâu, hồn Hà Tiểu Dũng vẫn chưa về…
Nhất Lạc nói:
Bố ơi, con không khóc, con không hờ, không gọi gì hết, con phải xuống.
Hứa Tam Quan nói:
Nhất Lạc, con hãy nghe lời bố, con cứ khóc mấy tiếng, gọi mấy tiếng. Việc này bố đã nhận lời với người ta, phải làm bằng được. Quân tử nhất ngôn, một lời đã nói ra, xe bốn ngựa cũng không đuổi được. Hơn nữa thằng khốn nạn Hà Tiểu Dũng cũng đúng là bố đẻ của con…
Ngồi trên nóc nhà Nhất lạc khóc hu hu, cậu nói với Hứa tam Quan:
Ai cũng bảo bố không phải bố đẻ con, mẹ cũng bảo bố không phải bố đẻ con, bây giờ bố lại nói như vậy. Con không có bố đẻ, con cũng không có mẹ đẻ, con không có người ruột thịt nào, con chỉ có một mình. Bố không lên đón con, con sẽ tự xuống.
Nhất Lạc đứng dạy đi hai bước, bước xiên theo mái nhà, nhưng cậu lại sợ, liền ngồi phịch xuống mái ngói, khóc thét lên.
Chị vợ Hà Tiểu Dũng nói với Nhất Lạc:
Nhất Lạc ơi, cuối cùng coi như cháu đã khóc, Nhất Lạc, cháu mau mau gọi lên…
Chị câm mồm - Hứa Tam Quan quát vợ Hà Tiểu Dũng.
Anh nói:
Không phải Nhất Lạc khóc vì thằng khốn nạn Hà Tiểu Dũng nhà chị, Nhất Lạc khóc vì tôi.
Sau đó Hứa Tam Quan ngẩng lên nói với Nhất Lạc:
Nhất Lạc, con trai ngoan, con hãy gọi mấy tiếng đi. Sau khi con gọi, bố sẽ lên đón con, đón con ra khách sạn Thắng Lợi ăn gan lợn xào….
Nhất Lạc vừa khóc vừa nói:
Bố ơi, bố mau mau lên đón con.
Hứa Tam Quan giục:
Nhất Lạc, con cứ gọi mấy tiếng đi, con gọi xong, bố sẽ là bố đẻ của con. Nhất Lạc con hày gọi mấy tiếng đi, con gọi xong, thằng Hà Tiểu Dũng khốn nạn sẽ không bao giờ là bố đẻ của con. Từ hôm nay trở đi, bố là bố đẻ của con…
Nghe Hứa Tam Quan nói như vậy, Nhất Lạc ngẩng lên trời gọi to:
- Bố ơi, bố đừng đi. Bố ơi, bố trở về.
Gọi xong cậu giục Hứa Tam Quan:
Bố ơi, bố mau mau lên đón con.
Chị vợ Hà Tiểu Dũng nói:
Nhất Lạc, cháu lại gọi mấy tiếng nữa.
Nhất Lạc nhìn Hứa Tam Quan, Hứa Tam Quan nói:
Nhất Lạc, thì con gọi thêm hai tiếng nữa.
Nhất Lạc cất tiếng gọi:
Bố ơi, bố đừng đi. Bố ơi, bố trở về. Bố ơi, bố đừng đi. Bố ơi, bố trở về.
Nhất Lạc giục Hứa tam Quan:
Bố ơi, bố mau mau lên đón con.
Chị vợ Hà Tiểu Dũng giục:
Nhất Lạc, cháu còn phải gọi nữa, ông Trần bảo phải gọi nửa giờ. Nhất Lạc, cháu mau mau gọi đi.
Đủ rồi – Hứa Tam Quan nói với vợ Hà Tiểu Dũng -- Ông Trần cái con khỉ gió, cũng là một thằng khốn nạn. Nhất Lạc, gọi mấy tiếng thế thôi, Hà Tiểu Dũng muốn sống thì sống, muốn chết thì chết….
Sau đó anh nói với Nhất Lạc:
Nhất Lạc, con chờ nhé! Bố lên đón con.
Hứa Tam Quan leo thang lên mái nhà, anh bảo Nhất Lạc ôm vào lưng, cõng Nhất Lạc lần nấc thang leo xuống.
Sau khi đứng dưới đất, Hứa Tam Quan đặt Nhất Lạc xuống, anh giặn con:
Nhất Lạc, con đứng đây, đứng im không nhúc nhích.
Vừa nói Hứa Tam Quan vừa đi vào trong nhà Hà Tiểu Dũng, tiếp đó anh cầm ra một con dao bài, đứng ở trước cửa nhà Hà Tiểu Dũng, anh dơ lưỡi dao bài rạch mặt mình một nhát, rồi dơ tay vuốt máu tươi đang chảy ra, nói với tất cả mọi người:
Bà con anh chị em đều đã nhìn thấy nhé, máu trên mặt, tôi rạch ra bằng dao, từ hôm nay trở đi, bà con anh chị em…
Anh lại chỉ vào vợ Hà Tiểu Dũng:
Cả chị nữa, trong số bà con anh chị em, kẻ nào còn dám nói Nhất Lạc không phải con trai tôi đẻ ra, tôi sẽ cho kẻ đó biết tay.
Nói xong, anh vất dao con dao bài xuống đất, dắt tay Nhất Lạc nói:
Nhất Lạc, bố con mình về thôi.
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu