Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Amanda Quick
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nhiệt Xích
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1650 / 24
Cập nhật: 2017-08-04 14:16:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ỗ xe thuê đỗ trong bóng tối cuối con phố không tăm tối. Anthony ngồi trong xe. Chàng đã canh chừng cửa câu lạc bộ quý ông gần một giờ, chờ Hastings xuất hiện. Đã ba giờ sáng. Tin đồn mới nhất về cái chết của Thurlow hẳn đã bắt đầu loang đi rồi. Chuyện vẫn bùng lên trong các câu lạc bộ đầu tiên. Chàng muốn xem Hastings phản ứng thế nào trước tin đó.
Tuy chàng đến đây để theo dõi con mồi, ý nghĩ của chàng lại dồn hết về Louisa. Nàng những muốn có một trải nghiệm siêu phàm. Chàng đã làm mọi việc hỏng bét, và chẳng thể trách ai khác ngoài mình. Mặt khác, nàng lại cố tình lấy cái vỏ bọc góa phụ bí hiểm của mình ra để lừa chàng. Dẫu thế, nếu chàng chịu bỏ ra lấy một phân kiềm chế thì hẳn đã nhận ra mình đang hôn một người thiếu kinh nghiệm.
Nhưng sự tự chủ không phải điều khiến chàng bận tâm đêm nay, ít nhất là sau khi chàng đã khởi đầu nụ hôn ấy trong vườn nhà Lorrington. Vào lúc đó, chàng đã thuyết phục mình rằng cái ôm chỉ để làm Louisa im lặng cũng như gây cảm tưởng rằng họ đang dan díu với nhau. Nhưng thực tế là, chàng đã thèm khát nàng từ phút đầu tiên giáp mặt.
Sự đáp ứng cuồng nhiệt của Louisa đã đẩy chàng đến mép vực của sự tự chủ, khiến lý trí lộn nhào. Nhận ra nàng cũng muốn chàng đã dẫn đến chàng một nỗi hoan lạc đột ngột và phấn khích không lời nào tả nổi. Trong những giây phút đảo lộn đầu tiên ấy, điều duy nhất chàng tập trung suy nghĩ được là tìm ra một nơi chốn vắng vẻ để họ có thể ở bên nhau.
Tuy vậy, khi ngẫm lại, chàng phải thú nhận rằng bàn thợ của người làm vườn có lẽ chẳng phải địa điểm lãng mạn nhất cho lựa chọn của chàng, và rõ là chàng đã quá hấp tấp. Ngay cả một người đàn bà từng trải cũng sẽ có một vài than phiền chính đáng trong hoàn cảnh đó. Một cô gái thiếu kinh nghiệm chỉ biết về đam mê thông qua tiểu thuyết tình cảm và sân khấu hoàn toàn có quyền thất vọng.
Cửa câu lạc bộ mở ra, cũng như vài lần trước trong bốn mươi lăm phút đó. Lần này Hastings xuất hiện. Một dáng dấp quen thuộc khoác áo choàng dài đến chân và cái mũ chóp thấy nãy giờ vẫn uể oải tựa vào hàng rào liền đứng thẳng dậy, ném điếu thuốc qua một bên, rồi tiến lên một bước.
“Ông sẵn sàng đi chưa?” Quinby hỏi.
“Gọi cho ta một cái xe,” Hastings hộc lên. “Ta vừa nhận được một tin. Chúng ta phải đi ngay lập tức.”
Anthony gõ nhẹ tay vào lưng xe chàng đang ngồi trong. “Trên đó còn thức không?”
“Có, thưa ngài,” người xà ích lẩm bẩm qua khẽ hở. “Chỉ đang chợp mắt một chút thôi.”
Quinby huýt sáo gọi xe. Một chiếc lăn tới rồi dừng lại trước thềm câu lạc bộ. Hai chủ tớ chui vào thật nhanh.
“Tôi muốn anh đi theo xe đó cách một khoảng kín đáo,” Anthony nói với người xà ích. “Tôi không muốn người ở trong biết chúng ta đang theo sau, nhưng cũng không muốn mất dấu họ. Anh sẽ được trọng thưởng nếu có thể bắt kịp xe kia.”
“Không có vấn đề gì, thưa ngài. Trong luồng xe cộ thế này, họ sẽ chẳng thể nhận ra đâu.”
Người xà xích quật nhẹ dây cương vào mộng ngựa. Một cỗ xe bốn bánh chắc sẽ rất khó khăn mới lần theo được một chiếc khác qua những đường phố nhộn nhịp, nhưng chiếc xe thuê hai bánh cơ động, nhanh lẹ này dễ dàng luồn lách qua luồng xe.
Sau vài chỗ ngoặt, cỗ xe chở Hastings đi vào một khu dân cư cũ kĩ hơn, nơi các con phố đều chật chội và tối đèn, nhiều cửa sổ trong các tòa nhà tối mịt. Điểm sáng duy nhất là một quán rượu nhỏ phả ra một ánh đèn hắc ám.
Vì sao một người như Hastings lại liều lĩnh chui vào một trong những khu nguy hiểm của thành phố như thế này?
Xe của Hastings dùng lại trước quán rượu. Người xà ích của Anthony cho xe dừng lại cách đó một quãng.
Hastings và Quinby ra khỏi xe, không hề để ý tới xe của Anthony. Quinby thò một tay vào túi áo khoác rồi để yên ở đó. Đi đâu hắn cũng mang theo khẩu sung, Anthony nghĩ.
“Tin nhắn cho biết hắn sẽ gặp ta ở cuối hẻm này.”
Hastings dừng chân ở đầu một lối đi hẹp và tối dành cho gia nhân chia cắt quán rượu khỏi tòa nhà bên cạnh. “Thắp đèn đi, anh sẽ đi trước.”
Quinby không nói gì, nhưng vẫn thắp đèn, như được lệnh. Ngọn lửa soi sáng khuôn mặt khắc khổ của hắn. Anthony thấy hắn ngó quanh, đánh giá quang cảnh với cặp mắt bình tĩnh, tinh ranh. Hắn liếc tới cỗ xe còn lại. Anthony biết Quinby chẳng thể nào nhìn thấy mình trong bóng đen giày đặc trong xe, nhưng ánh mắt săm soi vẫn làm tóc gáy chàng dựng lên.
Hiển nhiên sau khi đã kết luận rằng xe của Anthony không phải mối nguy trực tiếp nào, Quinby rút súng ra rồi dẫn Hastings vào con hẻm tối mịt.
Anthony thọc tay vào túi lấy ra vài đồng xu, trao cho người xà ích qua kẽ hở đằng sau xe.
“Đây là phần thưởng tôi đã hứa với anh”, chàng nói. “Sẽ còn một món nếu anh vẫn còn ở đây khi tôi quay lại.”
Người xà ích thủ mấy đồng xu bằng một động tác nhanh lẹ thuần thục. “Tôi sẽ ở đây.”
Anthony ra khỏi xe, đi về phía đầu con hẻm mà Hastings và gã vệ sĩ đã biến vào. Khi đến nơi, chàng nhìn thấy ánh vàng mờ nhạt của ngọn đèn trong tay gã vệ sĩ ở tít đầu kia. Ba dáng người hiện ra trong ánh sáng, Quinby, Hastings và một kẻ thứ ba. Những giọng nói rầm rì vọng tới, nhưng không thể nghe rõ họ đang nói gì.
Một giây sau, ánh đèn của tên vệ sĩ biến mất. Tiếng chân dội trên đá. Hastings, Quinby đang trở lại, bước rất nhanh.
Anthony ép mình vào bóng tối dày đặc bên một ngách cửa. Hastings gần như chạy bổ ra khỏi hẻm, đằng sau là Quinby, trái với ông chủ, hắn không hề có vẻ kích động.
Hastings chui vào trong chiếc xe đã đưa họ tới. Quinby váo theo. Người xà ích cho xe đi, lăn rất nhanh trên đường.
Anthony đợi thêm một lát. Rồi chàng rút khẩu súng lục mang theo mình ra khỏi túi và thận trọng đi vào con hẻm hẹp.
Ở tít đầu kia một chiếc đèn lồng bùng sáng, hắt bóng một người đàn ông lên tường. Hình người di chuyển rất nhanh về đầu kia con hẻm. Anthony đi theo, cố gắng không gây tiếng động nào trên sàn đá, nhưng người này chắc đã nghe thấy tiếng gì đó hoặc có thể chỉ là do căng thẳng. Hắn quay ngoắt lại và nhổ điếu thuốc lá khỏi miệng mình.
“Ai đó?” hắn quát to. Hắn giơ cao đèn lồng, lố mắt nhìn vào bóng tối. “Lại là ông nữa à, ông Hastings? Giờ thì ông muốn gì? Tui đã nói với ông mọi điều tui biết, tui thề.”
“Thế thì mi có thể nói với ta,” Anthony nói, bước ra ánh sáng để ngưới kia có thể nhìn thấy khẩu súng. “Ta đảm bảo sẽ trả hậu hĩnh như hoặc hơn Hastings.”
Khuôn mặt gã kia méo xệch vì sợ hãi. “Này, này, ông không có cớ gì mà bắn tui.”
“Ta không định làm thế đâu. Khẩu súng chỉ là phòng ngừa. Ta có cảm giác đây không phải một khu dân cư tốt đẹp cho lắm. Tên mi là gì?”
Một khoảng im lặng ngắn.
“Ông nói là sẽ trả nhiều như Hastings thật chứ?” người kia hỏi vẻ cảnh giác.
“Phải”. Anthony thò tay vào túi rút ra mấy đồng xu. Chàng ném xuống mặt đường đá. Những đồng xu nẩy lên, xoay tít, và lóe lên dưới ánh đèn lồng. “Sẽ còn thêm nữa nếu mi trả lời các câu hỏi của ta.”
Người kia nhìn xuống những đồng xu vẻ thăm dò. “Ông muốn biết gì?”
“Trước hết là tên mi.”
“Tui được gọi là Lẻn.”
“Làm thế nào mà mi lại nhận được cái danh hiệu đó?”
Lẻn nhăn nhở cười, để lộ vài cái răng khuyết đôi chỗ. “Tui rất giỏi lẻn khắp nơi mà không bị phát hiện.”
“Hastings thuê mi làm việc đó à?”
“Vâng, thưa ông. Tui là dân chuyên nghiệp, nếu có thể nói vậy, và công việc của tui được một số nơi rất khâm phục. Hastings bắn tiếng rằng ông ta muốn thuê một người có năng lực như tui. Trả giá hợp lý, thế nên chúng tui thỏa thuận với nhau.”
“Hastings yêu cầu mi lẻn tới những nơi nào vậy?” chàng hỏi.
“Không có gì phức tạp cả,” Lẻn nói. “Tui cần để mắt tới ông này. Xem ông ta đi những đâu. Ghi lại những người đến thăm ông ta, đại loại thế.”
“Địa chỉ của người đó là gì?”
“Phố Hasley. Nhưng ông không cần phải bận tâm tới tìm ông ta. Người ta đã mang xác ông ta đi hồi chiều rồi. Có vẻ như ông ta tự bắn vào đầu mình. Nghe đồn là do không trả được nợ cờ bạc.”
“Hastings có vẻ sợ hãi trước diễn biến ấy không?”
“Ông ấy đã biết về cái chết của ông Thurlow trước khi đến đây đêm nay. Nói là ông ấy đã nghe tin đồn ở câu lạc bộ. Ông ấy có vẻ sợ hãi, quả thế. Chắc là do thần kinh yếu.”
“Mi đã gửi một tin nhắn cho Hastings ở câu lạc bộ đêm nay.”
“Phải, tui có gửi. Tui hẹn ông ta để báo cáo lần cuối về chuyên ông Thurlow và nhận thù lao của tui.”
“Mi đã cung cấp cho Hastings thông tin gì?” Anthony hỏi.
“Không nhiều lắm. Như thường lệ, đêm qua ông Thurlow ở cả đêm trong động cờ bạc. Gần sáng nay ông ta mới về nhà trọ, say bí tỉ. Tui theo dõi ông ta vào trong nhà. Rồi tui về nhà. Đến hai giờ chiều nay, tui mới quay lại phố Hasley. Đoán là ông Thurlow chỉ sẽ ra khỏi giường vào giữa trưa, hoặc có thể muộn hơn, nên tui có nhiều thời gian.”
Lẻn tới sau khi cả chàng và Louisa đều đã rời khỏi nhà trọ của Thurlow, Anthony nghĩ. Tốt đấy chứ. Như thế nghĩa là Lẻn không nhìn thấy Louisa.
“Thế còn bà quản gia thì sao?” Anthony hỏi. “Bà ấy có ra ngoài trong lúc mi canh cửa nhà của Thurlow không?”
“Không. Bà ấy không ở đó. Hôm nay, bà ấy được nghỉ.”
“Thế mi làm gì khi tới phố Hasley chiều nay?”
“Tui nhìn thấy một cảnh sát ở cửa chính và rất nhiều người đứng trên phố quanh đó. Ai đó nói rằng có cả một ông ở Scotland Yard cũng đến, nên tui rời đó ngay lập tức. Tui có nguyên tắc không bao giờ xớ rớ gần cảnh sát. Chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cả.”
“Mi nghĩ có phải Thurlow đã tự tử vì nợ nần cờ bạc không?”
“Không có vẻ thế lắm,” Lẻn nói. “Đêm qua, ông ta thắng bạc và có tâm trạng rất vui vẻ khi về đến nhà. Chắc phải có lý do gì khác mới khiến ông ta kết liễu đời mình.”
“Mi giúp Hastings theo dõi hắn bao lâu rồi?”
“Không quá một hay hai ngày.”
“Có ai đến thăm hắn trong những ngày ấy không?”
“Nếu có thì họ cũng không đi qua cửa trước.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Suy luận thông thường thôi, thưa ông.” Lẻn nói. “Tui theo dõi nhà trọ của Thurlow từ bên kia đường. Từ đó không thể nhìn thấy cửa sau, phải không?”
Kẻ giết người đã đi vào bằng cửa sau. Anthony nghĩ. Có thể hắn đã đi theo Thurlow đêm qua hoặc có thể quen giờ giấc của Thurlow và biết rằng con mồi sẽ trở về nhà trọ trong cơn say mềm.
Thurlow lên giường, rồi bất tỉnh nhân sự do lượng rượu hắn đã nốc vào. Hẳn là hắn chẳng bao giờ tỉnh dậy, chẳng bao giờ biết tên giết người đã ở trong phòng ngủ của mình.
Kẻ sát nhân đã đặt súng vào đầu Thurlow và kéo cò súng. Sau đó, sau đó hắn đã sửa sang hiện trường cho giống một vụ tự tử rồi bắt đầu lục lọi cẩn thận quanh nhà trước khi để lại thư tuyệt mệnh và ra bằng cửa sau.
Nhưng nếu Hastings đã thuê Lẻn tới canh gác Thurlow, Anthony nghĩ, đó là một lỗ hổng lớn lập luận rằng Hastings đã giết tay cờ bạc.
Chỉ Dòng Sông Biết Chỉ Dòng Sông Biết - Amanda Quick Chỉ Dòng Sông Biết