The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hai Mươi Tư
à ông đính đoong,” Peggy nói.
Cô bé đang ngồi trên sàn chơi đồ chơi Chiến tranh giữa các vì sao, lạc trong trò chơi gia đình hạnh phúc kỳ lạ nào đó nơi Darth Vader và Công chúa Leia xây dựng mái ấm trong tàu Millenium Falcon và dành các buổi tối của mình cố bắt Harrison Ford đi ngủ.
Pat đang đứng trên xô pha, tai nghe to đùng ôm lấy tai, rên rỉ, mắt đảo lên trời và lắc lư bên này bên nọ trong khi nghe băng của Sally.
“Ông đính đoong sắp đến,” Peggy nói vu vơ, nghếch đầu lên với nụ cười bí ẩn.
Thoạt đầu tôi không hiểu con bé đang lảm nhảm cái gì. Rồi tôi nghe ra thứ mà đôi tai năm tuổi của cô bé đã nhận ra sớm hơn rất nhiều cái lỗ tai nghễnh ngãng già nua của tôi - tiếng rung của những cái chuông từ đằng xa như đang vang khắp khu phố.
Chúng không phát ra tiếng văng vẳng buồn tẻ như chuông nhà thờ. Ở chúng có cái gì đó dịu dàng và rẻ tiền và bất ngờ - chúng là một lời mời chứ không phải một mệnh lệnh.
Lẽ tự nhiên, tôi vẫn nhớ những cái chuông từ thời thơ ấu ấy, nhưng vì một lý do nào đó tôi luôn ngạc nhiên là chúng vẫn còn tồn tại. Ông ấy vẫn ở ngoài kia, vẫn đi lòng vòng, vẫn lên tiếng gọi bọn trẻ con bỏ đồ chơi xuống và ra phố để những khuôn mặt bé nhỏ hạnh phúc lấm lem đầy đường và sữa. Là ông bán kem.
“Ông đính đoong,” Peggy nói.
Tôi giả vờ không nghe thấy cô bé, quay lại với đống việc đang trải trước mặt tôi trên bàn cà phê. Peggy đáng lẽ còn không được ở đây. Đây không phải là một trong những buổi chiều cô bé về nhà với Pat theo đúng lịch. Ngày mai có chương trình và tôi đang phải hì hụi xử lý kịch bản quay, một công việc tôi thấy dễ hơn rất nhiều nếu Pat và Peggy không oai oái trên thảm hay nghe băng của Sally toàn những bài hát về đĩ điếm, đầu gấu và súng ống. Peggy là một đứa trẻ dễ mến và không gây rắc rối gì. Nhưng trong một ngày như ngày hôm nay, tôi thà để Pat oai oái trên thảm một mình còn hơn.
Peggy chỉ ở đây vì cô trông trẻ vô dụng, hút thuốc liên tục của cô bé đã không đến trường đón nó.
Tôi đến đón Pat và thấy hai đứa đang cầm tay nhau ở cửa, tán gẫu với cô Waterhouse, khuôn mặt trìu mến của chúng ngẩng lên nhìn cô giáo trẻ.
Cô Waterhouse cười tươi chào chúng tôi rồi đi mất làm cái gì đó mà các giáo viên tiểu học thường làm trong nửa ngày còn lại, trong khi chúng tôi đợi khuôn mặt nhợt nhạt, gầy gò của Bianca ho lụ khụ trong một quầng khói thuốc lá xuất hiện giữa đám đông. Có điều là Bianca không xuất hiện.
Thế là ba người chúng tôi cầm tay nhau đợi ở cổng trường. Và, khi bao người mẹ trẻ quây quanh chúng tôi đón con về, tôi đứng giữa những câu chuyện tán gẫu nhộn nhịp và khói xe của họ với cảm giác mình là thằng hủi trong vùng.
Có đủ loại bà mẹ trẻ ngoài cổng trường ấy. Có những mẹ đi xe Range Rover và mặc áo choàng xanh bằng vải không thấm nước dành cho vùng quê. Có những mẹ bắt xe buýt đeo lắc chân. Còn lại là những người mẹ trẻ ở giữa, những người đủ khôn ngoan để không xăm tên của người yêu lên vai, nhưng không đủ giàu hay ngu ngốc để chở đứa con năm tuổi của họ trong những chiếc xe động cơ bốn thì có thanh chắn ở đằng trước.
Nhưng dù họ đeo lắc chân hay đeo bờm, mặc quần áo Prada hay vải polyester, những bà mẹ trẻ này đều có một điểm chung. Họ đều nhìn tôi như thể tôi là kẻ thù.
Lúc đầu thì tôi nghĩ đấy chỉ là hoang tưởng. Tôi còn chưa phải giải thích là cuộc hôn nhân của tôi đã tan vỡ - chỉ nguyên việc xuất hiện ở đấy không thôi, một người đàn ông đơn độc, không bao giờ đi cùng một người phụ nữ - ngoài mẹ tôi - thì cũng như thể đã vẽ lên một biểu đồ về gia đình tan vỡ của chúng tôi và treo nó lên cổng trường. Nhưng những người đàn bà này còn không biết tôi hay Gina - thế thì tại sao họ lại không thích tôi? Tôi chắc mẩm rằng mình hẳn đang nhạy cảm và dễ xúc động sau bao sự thay đổi trong những tháng vừa rồi.
Thế nhưng học kỳ dần trôi qua, ngày dần tối hơn và ngắn hơn, tôi bắt đầu ngộ ra là mình chẳng hoang tưởng một chút nào. Những bà mẹ trẻ không nói chuyện với tôi. Họ né mắt tôi. Họ thực sự không muốn biết. Lúc đầu tôi cố bắt chuyện xã giao với họ, và họ xử sự như thể tôi bảo họ thổi kèn cho tôi vậy. Thế nên sau một thời gian, tôi chẳng mất công làm gì nữa.
Tất cả những bà mẹ đang mỉm cười ngọt ngào với nhau ấy, họ thực sự không muốn thấy tôi ở đây. Tình hình đã đến cái mức mà tôi phải cố căn giờ sao cho mình đến cổng trường ngay giây phút bọn trẻ được thả tự do. Vì tôi không thể chịu nổi khi ở cạnh những bà mẹ trẻ ấy. Và họ cũng không thể chịu nổi khi ở cạnh tôi.
Các giáo viên luôn luôn thân thiện với tôi, và khi tôi nói chuyện với cô Waterhouse thì việc thuyết phục bản thân rằng tôi thuộc về một thế giới hiện đại nơi đàn ông cũng có thể làm phụ huynh đơn thân quả thật là một việc dễ dàng. Thế nhưng điều này chẳng có ý nghĩa gì trong bất kỳ thời điểm nào tôi phải dừng lại trước cổng trường.
Cho dù họ đến từ những căn nhà trắng lớn hay những căn hộ do chính phủ cấp, các bà mẹ luôn tránh xa tôi. Chuyện này bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học, và bằng một cách nào đó nó tiếp tục qua suốt bao ngày còn lại.
Những người đàn bà đeo bờm còn có nhiều điểm chung với những người đàn bà đeo lắc chân hơn là với tôi. Những người phụ nữ làm mẹ đơn thân còn có nhiều điểm chung với những người đàn bà có chồng hơn là với tôi. Ít ra thì họ xử sự như vậy.
Tất cả đều rất Anh và tế nhị, nhưng không thể phủ nhận rằng sự nghi ngờ và xấu hổ lúc nào cũng có ở đó. Có thể có sự thông cảm và khai sáng dành cho một người cha đơn thân có con nhỏ trong thế giới của người đi làm. Nhưng tại đây, ở đỉnh điểm của việc làm phụ huynh, ngoài cổng trường, không ai muốn biết. Như thể Pat và tôi là lời nhắc nhở tới sự mong manh của tất cả những mối quan hệ mà họ có.
Nhưng khi Bianca không xuất hiện, và tôi đứng đó đợi nó cùng Pat và Peggy, có cảm giác như chuyện này không chỉ có thế. Có vẻ những bà mẹ đó nhìn tôi như một lời nhắc nhở tới hàng nghìn thứ có thể trở nên sai trái ở đám đàn ông.
Đứng ở cánh cổng ấy, tôi cảm thấy như mình là một đại sứ cho tất cả những người đàn ông hư hỏng trên thế giới. Những người đàn ông không bao giờ có mặt. Những người đàn ông đã bỏ của chạy lấy người. Những người đàn ông không thể tin cậy được khi có trẻ con ở xung quanh.
Mà kệ xác cái bọn đấy. Tôi chán bị đối xử như kẻ thù rồi.
Không phải là tôi thấy phiền khi bị coi như một kẻ lạc loài. Tôi có đoán trước việc đó. Rốt cuộc thì tôi biết mình là một kẻ lạc loài. Nhưng tôi mệt mỏi vì phải gánh chịu thay cho tất cả những người đàn ông tệ hại trên hành tinh.
Tôi căm ghét cô trông trẻ của Peggy - con bé này còn không đến nổi cổng trường tiểu học đúng giờ đã hẹn, cái con bò ho khù khụ vô dụng này còn không gọi nổi một cuộc điện thoại đến trường cho cô giáo để cảnh báo trước cho chúng tôi là nó không đến, Bianca chết tiệt với cái tên thời thượng và niềm tin thời thượng của mình rằng sẽ có ai đấy gánh trách nhiệm cho nó.
Nhưng ít ra thì Peggy không phải con nó. Và sự cay đắng tôi dành cho cô trông trẻ vô dụng của Peggy không thấm vào đâu so với sự căm ghét tôi dành cho cha mẹ vô dụng của Peggy.
Đúng là tôi thực sự không biết gì về họ, ngoại trừ việc cha cô bé đã mất hút và mẹ cô bé đi làm với giờ giấc trái khoáy. Nhưng về những mặt căn bản nhất, tôi cảm thấy là tôi đã biết tất cả về họ.
Cha của Peggy rõ ràng coi trách nhiệm phụ huynh của mình quan trọng ngang với một chuyến du lịch hai tuần trọn gói ở Florida. Và dù mẹ của Peggy có là một cô tai to mặt lớn ở thành phố này hay cô ta đang bồi đắp thêm cho khoản trợ cấp xã hội của mình bằng cách nhúng tay vào thị trường chợ đen thì cũng không quan trọng. Rõ ràng là cô ta đặt con gái mình ở cuối danh sách ưu tiên trong cuộc đời mình.
Họ là một cặp phụ huynh hiện đại điển hình. Họ không trông nổi con mình. Và nếu có một thứ tôi bắt đầu thấy ghét, thì đấy là những người đưa một đứa trẻ vào đời và rồi nghĩ rằng việc khó nhất đã qua.
Mà thôi, kệ xác cả cái đôi đó nữa.
Thế nên sau khi đám đông đã bắt đầu thưa dần, ngay khi tất cả những bà mẹ trẻ đã đi mất, thứ tồi tệ nhất đã qua và tôi không còn thấy phiền khi phải đứng ở cổng trường nữa, chúng tôi vào văn phòng và nói với cô thư ký là Peggy sẽ về nhà với chúng tôi.
Vui mừng khi bất ngờ có cơ hội được chơi với nhau, Pat và Peggy hét lên sung sướng khi chúng len thân hình nhỏ bé của mình vào ghế trước con MGF. Và tôi nhận ra mình đang phải cố không rơi nước mắt - một việc tôi thi thoảng lại làm ở cái cổng trường ấy. Tôi thấy thương Peggy, hệt như tôi thấy thương Pat. Chúng ta phá hỏng đời mình, và những con người nhỏ bé đáng thương này lại là người phải hứng chịu.
Giờ thì tôi nhìn cô bé yên lặng chơi trên sàn, bị Pat lờ đi khi thằng bé ngồi nghe những bài hát tàn bạo của Sally, tiếng chuông của ông đính đoong bắt đầu mờ dần, tôi thấy lòng mình đau nhói bởi hối hận và hổ thẹn.
“Cháu có muốn một que kem không?” tôi hỏi cô bé, chưa từng cảm thấy nhỏ bé đến vậy và cũng cảm thấy như mình nợ cô bé một lời xin lỗi nào đó.
Xin lỗi về sự đổ vỡ của những cuộc hôn nhân hiện đại, Peggy à. Xin lỗi vì người lớn bây giờ ích kỷ và ngớ ngẩn đến mức chúng tôi còn không nuôi lớn nổi con mình. Xin lỗi vì thế giới loạn lạc đến mức chúng tôi nghĩ về con gái và con trai của mình chỉ nhiều bằng gia súc.
Nhưng kem Cornetto có được không?
Tôi đang trả tiền ông đính đoong cho ba cái kem 99 thì Cyd đi vào ngõ.
“Em muốn một cái 99 không?” tôi hỏi cô.
“99 là gì vậy?”
“Là cái này đây,” tôi nói. “Một cái kem ốc quế có gắn một miếng sô cô la. Ngon lắm.”
“Thôi em cảm ơn,” cô nói. “Em sẽ để bụng ăn tối.
Anh thế nào rồi?”
“Anh cũng tạm ổn,” tôi nói, ngả người về phía trước và hôn lên môi cô. Cô không hứng thú lắm với việc hôn đáp lại. “Anh tưởng em đang đi làm.”
“Em nhận được điện thoại bảo đến đón Peggy,” cô nói. “Bianca không đến được. Xin lỗi về chuyện ấy.”
Tôi nhìn cô một lúc, không nghĩ ra nổi hai thế giới đó liên quan gì với nhau.
“Em biết Peggy à?” tôi nói.
Cô lắc đầu. Tôi hiểu sai gì à?
“Nó là con gái em Harry à.”
Chúng tôi đang đứng trước cửa nhà tôi.
Cô nhìn tôi với cặp mắt nâu cách xa nhau ấy. Chờ đợi.
“Peggy là con gái em à?”
“Em cũng định nói với anh,” cô nói. “Thật đấy.” Cô bật cười, cho thấy rằng cô biết mọi chuyện không hoàn toàn buồn cười đến vậy. “Em chỉ đang đợi thời điểm phù hợp. Thế thôi.”
“Thời điểm phù hợp? Tại sao em không nói với anh luôn? Tại sao lúc ấy không phải thời điểm phù hợp?”
“Em sẽ giải thích sau.”
“Hãy giải thích bây giờ đi.”
“Được rồi,” cô nói, kéo cửa lại gần như đóng kín. Để bọn trẻ không nghe được chúng tôi. Bọn trẻ của chúng tôi. “Vì em không muốn con gái em gặp một người đàn ông lạ mặt, một người có thể sẽ biến khỏi cuộc sống của em rất nhanh.”
“Em không muốn nó gặp đàn ông lạ mặt? Em đang nói cái gì thế hả Cyd? Anh không phải một người đàn ông lạ mặt. Nó dành nhiều thời gian trong nhà này hơn bất cứ nơi nào khác. Peggy đã biết anh rồi.”
“Nó biết anh với tư cách là cha của Pat. Nó không biết anh với tư cách là... hừm. Anh là gì hả Harry? Chắc anh là bạn trai của em, phải không? Nó không biết anh với tư cách là bạn trai em. Và em không muốn nó gặp một người bạn trai cho đến khi em gặp gỡ người đó được một thời gian rồi. Được chưa?”
Tôi không hiểu gì cả. Một giọt kem rơi lên tay tôi.
“Nhưng nó ăn ở đây gần như là tất cả các bữa tối tuần vừa rồi!” tôi nói. “Nó gặp anh nhiều hơn nó gặp cái gã vô trách nhiệm chết tiệt mà em cưới!”
“Anh không biết anh ấy.”
Chà, nghe hay chưa.
“À, một anh chàng tử tế hả?”
“Có thể không phải,” cô nói. “Nhưng em không muốn nó lớn lên với niềm tin rằng mọi người đàn ông sẽ biến mất giống như cha nó đã biến mất. Em không muốn nó nhìn thấy đàn ông lạ mặt trên giường em - và anh đúng là vậy đấy. Xét trên phương diện ấy, anh đúng là như vậy Harry à. Và em không muốn một người đàn ông lạ mặt ở đấy khi nó thức dậy. Và em không muốn nó nghĩ rằng chuyện ấy chẳng có gì to tát. Và em không muốn nó trở nên gắn bó với ai đấy có thể không có ý định lâu dài.”
Cô đang cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng Cyd đang bắt đầu nghẹn ngào và tôi muốn quàng tay mình quanh người cô. Việc này hẳn sẽ rất nhếch nhác, vì tôi vẫn cầm ba cái kem 99 đang chảy.
“Vì em không muốn nó bị tổn thương thêm nữa, nó đã chịu đủ rồi,” cô nói. “Em không muốn nó trao trái tim nhỏ bé của mình cho ai đấy và anh ta dửng dưng làm vỡ nó. Được chưa, Harry? Được chưa?”
“Được rồi,” tôi nói. “Được rồi.”
Cô chớp mạnh mắt, miệng mím chặt. Tôi lau kem trên tay mình. Rồi chúng tôi vào trong và tôi nhận ra là chẳng có gì là phi thường đối với một đứa trẻ cả.
Có lẽ khi ta là một đứa trẻ cuộc sống đầy những sự kỳ diệu đến mức không bao giờ có cái gì là thật sự bất ngờ cả, vì gần như tất cả mọi thứ đều là điều bất ngờ. Hoặc có lẽ trẻ con thích nghi nhanh hơn người lớn. Đằng nào thì Peggy và Pat cũng không ngất vì sốc khi Cyd bước vào nhà.
“Mẹ,” Peggy nói, và tôi nghĩ - tất nhiên là mẹ rồi. Giờ thì tôi biết mình đã nhìn thấy cặp mắt đó ở đâu.
Cyd ngồi xuống sàn và nghe con gái mình giải thích về bố trí nội thất trong tàu Millenium Falcon. Cô lấy cái tai nghe từ con trai tôi và nghe bài hát mà thằng bé thích. Rồi, sau khi tất cả chúng tôi đã ăn kem xong, cô bảo với Peggy là đã đến giờ về nhà.
“Anh sẽ gọi em,” tôi nói.
“Nếu anh muốn thế,” cô nói. “Em biết đây chắc hẳn là một cú sốc nho nhỏ.”
“Em điên hay sao? Tất nhiên là anh muốn rồi.”
“Anh chắc không?”
“Anh chắc,” tôi nói, chạm vào cánh tay cô. “Việc này không thay đổi gì cả.”
Nó đã thay đổi mọi thứ.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con