Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Patrick White
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 102 / 66
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ốt cuộc còn có cây cối. Chúng vẫn đứng đấy trong mương rãnh đằng sau nhà, trên một mảnh đất cằn cỗi chẳng ai buồn trồng trọt. Ở đấy um tùm bụi cây, những ngọn roi và đầy những điều bí mật công khai. Nhưng vẫn còn cây, khá nhiều cây, những cây còn sống sót khỏi lưỡi rìu, những cây phẳng phiu, một công trình điêu khắc. Vào những buổi sáng thanh bình sau khi sương giá đã tan, những cây này đứng đấy, tràn trề ánh sáng và ẩm ướt, màu trắng và xám tro, một vài cây màu thịt người.
Trong rừng cây bụi chẳng còn gì nữa, ngoài những dây phục linh nhỏ, màu đỏ tía của chúng nổi bật trên những màu tối hơn. Chỉ có yên lặng và một con thằn lằn đá. Và một con chó mới chết gần đây giòi bọ chưa kịp xâm nhập. Con chó bám đầy bụi nằm đấy, mõm lệch sang một bên trên hai chân trong dáng dấp bình dị của cái chết.
Lát sau, một chú bé xanh xao, chân hơi dài, đi đến rừng cây bụi. Nó lang thang tha thẩn ở đấy, cọ trán vào vỏ cây. Nó bẻ cành cây chất thành những đống nhỏ thành nhiều kiểu khác nhau. Nó viết nguệch ngoạc trên cát và mong đợi tìm thấy đá quý trên bề mặt sỏi đá.
Chú bé khẳng khiu, thân hình phát triển quá dài so với chiếc quần đùi và cánh tay áo, đã từ ngôi nhà chết chóc xuống đây, vì nó không chịu đựng nổi nữa. Thế là ông nó đã chết rồi. Một cụ già nó yêu, nhưng chỉ từ xa, giữa đám vỏ bào. Cái chết làm thằng bé khiếp sợ, song ngay sau đó nó bình tâm lại và lĩnh hội tất cả mọi chi tiết lạ lùng, lý thú. Rồi nó bắt đầu cảm thấy nghẹt thở. Ta phải làm gì đây? Nó tự nhủ.
Do vậy nó đi đến rừng cây bụi. Nó mang trong túi một mảnh thủy tinh mà bà cho. Nó nằm ngửa trên đất cát, trên xơ rễ cây và lá cây đang phân hủy; và nhìn qua mảnh thủy tinh vào sự bí hiểm màu đỏ thẫm của thế giới.
Nó sẽ làm gì?
Nó sẽ làm một bài thơ, nó tự nhủ, lê cái đầu từ bên này sang bên kia trên cát, nhưng mà chưa, thế thì làm cái gì? Sự bất lực, và đồng thời khả năng về bài thơ chưa viết, cứ giày vò nó. Bầu trời đỏ thẫm lướt trên khuôn mặt nó, và những thân cây nom giống những con rắn màu đỏ tía. Nó sẽ làm được một bài thơ về cái chết. Những dòng chữ dài dành cho những dịp này, những chữ cẩm thạch của từ điển, những từ bằng giấy trong các bẫy chuột sẽ trang trí cho bài thơ của nó. Nó hơi hoảng sợ về chuyện đó. Nhưng dĩ nhiên nó không tin vào điều đó, không thực sự tin. Nó không thể tin cái chết. Hoặc chỉ tin khi đi qua một phòng lớn tối tăm, trong đấy một chiếc áo khoác ngoài cũ dang hai cánh tay áo ra ôm choàng lấy nó. Thế thì cái chết phần nào có thể tin được vì nó vẫn còn vương mùi sự sống.
Vậy thì nó sẽ làm một bài thơ về cuộc sống, về tất cả cuộc sống, về những gì nó không hề biết, nhưng đã biết, về tất cả mọi người, ngay cả những người khép kín, những người cởi mở trên đường nhựa và tàu hỏa. Nó sẽ cho tàu hỏa chạy trên đường ray bạc, những con người vẫn mơ hồ trên giá đỡ, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh giấc và sờ soạng tìm tiền bạc, bộ răng. Những mẩu ý nghĩ nhỏ nhiều màu sắc mà nó chợt nảy ra, rồi nhìn ngắm hồi lâu, sẽ đi vào trong bài thơ của nó, cả những bức điện khẩn, những mảnh vụn của các lá thư bị xé rơi ra khỏi những làn kim loại. Nó sẽ viết về những cửa sổ mà nó đã nhìn vào bên trong. Giấc ngủ, dĩ nhiên, cái chăn lông vịt màu xanh phân cách cuộc đời này với cuộc đời khác. Bài thơ của nó đang thành hình. Bài thơ mang mùi bánh mì, và trí tuệ xam xám của tuổi trẻ, và những quả kim quất của bà nó, và những cô gái có bím tóc vàng đang tâm sự chuyện tình đằng sau bàn tay họ, và dòng máu đập thình thịch, và những quả táo đỏ, và một áng mây trắng nho nhỏ sẽ phồng to thành một con ngựa giẫm lên cả bầu trời sau khi gom gió bên trong.
Trong khi bài thơ dâng lên trong người nó, nó không chịu nổi bài thơ, đúng hơn, không chịu nổi cái vốn dĩ là sự bất lực của nó. Một lát sau, không biết làm gì ngoài việc kẻ nguệch ngoạc trên những thân cây đã bị kẻ nguệch ngoạc, nó trở lại cái nhà trong đấy ông nó đã chết, mang theo sự vĩ đại của ông, một điều vẫn còn là một bí mật.
Để rồi rốt cục còn lại những cây là cây. Đứa bé đi qua các thân cây, đầu cúi xuống trong khi hình vóc lớn lên. Nảy ra những chồi tư tưởng xanh lục. Vì thế, rốt cục, chẳng hề có kết thúc.
HẾT
Cây Người Cây Người - Patrick White Cây Người