Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 26
M
ấy hôm sau, ngồi cạnh Kitty tay cầm một cốc whisky-soda lớn, Waddington tả cho nàng biết về nhà dòng.
- Bà Nhất không phải là người tầm thường. Các sơ khác có cho tôi biết là bà ấy dòng dõi một gia đình danh tiếng vào bậc nhất bên Pháp nhưng lại không chịu nói rõ tên bà là gì. Mà hình như bà Nhất cũng không muốn cho biết tên mình nữa.
Kitty hỏi, giọng diễu cợt:
- Nếu muốn biết thì tại sao ông lại không hỏi ngay bà ấy?
- Có được quen bà Nhất bà sẽ thấy là mình không thể hỏi những câu quá tò mò.
- Hẳn bà Nhất phải có cái gì lạ lắm nên mới được ông kính trọng như thế nhỉ?
- Bà Nhất có nhờ tôi một việc này. Bà dặn tôi nói lại với bà là nếu bà không ngại đi vào giữa chỗ có bệnh thì bà ấy sẽ rất sung sướng được mời bà đến chơi đằng nhà dòng.
- Nếu thế thì hay quá. Tôi không ngờ là bà ấy lại biết có tôi ở đây.
- Tôi có thuật chuyện bà lại cho bà Nhất nghe. Dạo này mỗi tuần tôi đến đằng nhà dòng hai hoặc ba ngày để xem có giúp được gì không. Vả lại có lẽ ông nhà cũng đã bảo là bà có ở đây. Bà có ngờ là các bà sơ, bà nào cũng phục ông nhà sát đất không?
- Ông có phải là người Công giáo không?
Waddington nhấp nháy hai mắt, phá lên cười khiến nét mặt khôi hài của ông ta nheo lại.
Kitty hỏi:
- Tại sao ông lại nhăn mặt với tôi như thế?
- "Đất Galiée mà lại có thể phát sinh được cái gì hay ư?" Không, tôi không phải là người Công giáo mà lại thuộc về nhóm Tân giáo. Như thế có nghĩa là tôi không tin gì cả. Mười năm về trước, lúc vừa đến đây, bà Nhất có mang theo bảy bà sơ. Hiện giờ thì chỉ còn lại có ba người. Ngay vào những lúc thời tiết điều hòa nhất Mai-tân-phố cũng chẳng có vẻ gì là nơi nghỉ mát cả. Các bà sơ ở ngay trung tâm tỉnh lỵ, trong khu phố nghèo khổ nhất. Làm việc thì cực nhọc mà chẳng bao giờ được nghỉ ngơi.
- Chỉ có ba bà với bà Nhất thôi à?
- Ồ, không. Chỗ thiếu đã được bổ khuyết rồi. Hiện thời có sáu bà tất cả. Lúc bắt đầu phát ra bệnh dịch, có một bà chết nên bà Nhất đã gọi hai bà khác ở Quảng-đông đến.
Kitty rùn mình.
- Bà lạnh à?
- Không. Tôi đang sợ lắm.
- Lúc các bà ấy từ bên Pháp ra đi là ra đi vĩnh viễn. Các giáo sĩ Tin lành thì thỉnh thoảng lại có lúc nghỉ suốt cả năm. Các bà sơ, theo tôi thấy, đã hi sinh nhiều quá. Người Anh chúng mình thì không quyến luyến quê hương mấy chứ đối với người Pháp thì tình quê cha đất tổ lại như là một sợi dây vật chất ràng buộc họ. Ra nước ngoài không bao giờ họ cảm thấy dễ chịu cả. Thành thử hi sinh như các bà sơ, hi sinh đến lòng nhớ quê hương, thật là một sự hi sinh cảm động. Nếu tôi là người Công giáo thì có lẽ tôi cũng cho đó là việc tự nhiên.
Kitty ngạc nhiên nhưng lạnh lùng nhìn Waddington. Ông ta có thành thực khi tỏ ra cảm động như thế hay không, một sự cảm động mà nàng không hiểu và có lẽ được gây nên do những cốc whisky mà ông ta đã uống hàng ngày?
Waddington nhận được ý nghĩ đó của Kitty. Ông ta cười:
- Thì bà hãy cứ đến đấy xem qua cho biết. Không nguy hiểm đến tính mệnh bằng ăn cà chua sống đâu.
- Nếu ông đã không sợ thì chẳng lẽ tôi lại sợ ư?
- Đến đấy bà sẽ thích. Cũng giống như là đi du lịch bên Pháp vậy.