Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 13703 / 578
Cập nhật: 2015-09-12 12:44:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26 -
uổi đi thăm thầy cô với nhóm Thủy Tiên diễn ra vui vẻ và nhiều cảm xúc hơn Thường tưởng. Ngoại trừ một số thầy cô vắng nhà vì bận đi thăm những thầy cô cũ của mình, các thầy cô còn lại đều tỏ ra cảm động khi thấy Thường và các bạn tới thăm.
Các thầy các cô trò chuyện cởi mở và thân mật. Bọn Thường năm đứa ngồi vây quanh thi nhau nhắc lại những kỷ niệm của năm học trước. Cái miệng của Dũng Ăng-Lê lớn nhất bọn, lúc nào cũng bô bô, thỉnh thoảng chêm những câu pha trò khiến cả bọn và ngay cả các thầy cô cũng không nhịn được cười.
Những lúc như thế này, Thường lại cảm thấy nhóm Thủy Tiên rất gần gũi với mình, khuôn mặt nào cũng dễ mến, thật khác xa với ấn tượng khó chịu hôm sinh nhật vừa rồi. Giữa những câu chuyện tương đắc và rộn rã, Thường hồn nhiên đón nhận những cảm xúc bồi hồi đặc biệt của nghĩa thầy trò, tình bè bạn, những tình nghĩa mà đôi khi khốn khó không ít người tưởng đã nhạt phai.
Sau khi đi một vòng thăm hỏi các thầy cô, cả bọn rủ nhau đi chơi. Thủy Tiên ngó Thường:
- Thường đi với bọn này nghen?
Thường lắc đầu:
- Thôi, các bạn đi đi! Tôi phải về nhà!
Nói xong, không đợi Thủy Tiên nài nỉ, Thường quay xe lại. Đuổi theo anh là ánh mắt ái ngại của Thủy Tiên và tiếng gầm rú của những chiếc xe đời mới đang chuẩn bị lao đi.
Vừa dắt xe về tới cửa, Thường ngạc nhiên thấy mẹ đang ngồi trò chuyện với hai cô bé. Và anh bỗng giật bắn người khi ngờ ngợ nhận ra một trong hai cô bé chính là Tài Khôn.
Trong một thoáng, Thường nghe tim mình đập thình thịch. Anh ngập ngừng dắt xe từng bước, mắt cố giương thật to xem thử có phải đúng là Tài Khôn đang ngồi đấy không.
Khi biết chắc mình không lầm, Thường lại hồi hộp tự hỏi không biết tại sao Tài Khôn biết anh ở đây và tối nay cô đến tìm anh có chuyện gì.
Trong khi Thường đang loay hoay với trăm nghìn nghi vấn, hai cô bé thoáng thấy bóng người, liền quay ra. Và cũng như Thường, vừa nhác thấy anh bước vào, Tài Khôn trố mắt lên vì kinh ngạc. Sự gặp gỡ bất ngờ khiến lưỡi cô như đớ lại, không thốt được tiếng nào.
Bà Tuệ không hề nhận thấy thái độ khác lạ của hai đứa trẻ. Bà quay sang Thường lúc này đang lúng túng dựng xe vào góc nhà, vui vẻ giới thiệu:
- Đây là Thường, con trai lớn của cô. Rồi trước sự ngỡ ngàng của Thường, bà trỏ tay vào hai cô gái:
- Còn đây là Hương và Là, hai học trò lớp đêm của mẹ.
Hóa ra Tài Khôn tên Là! Vậy là cô ta xạo mình! Được rồi! Thường đang nhủ bụng thì bà Tuệ lên tiếng giục:
- Sao con còn đứng đó? Lại làm quen với học trò của mẹ đi!
Môi nở nụ cười gượng gạo, Thường tần ngần bước lại. Sau khi gật đầu chào hai cô gái, anh khẽ ngồi xuống cạnh mẹ. Khi liếc sang Tài Khôn, Thường vội nháy mắt và kín đáo hất đầu về phía mẹ, có ý dặn Tài Khôn đừng tiết lộ về sự quen biết của anh và cô.
Thường không biết Tài Khôn có hiểu ý anh không, chỉ thấy cô cứ ngồi cười cười. Vì vậy khi Tài Khôn hắng giọng, Thường lo thót cả bụng. Cô nói với bà Tuệ, giọng tỉnh khô:
- Cô có con trai lớn quá hén!
Tài Khôn khen Thường như khen con nít khiến Thường giật mình liếc sang mẹ. Anh biết Tài Khôn tính nghịch ngợm, trong khi đó bà Tuệ lại nghiêm khắc nổi tiếng. Anh sợ Tài Khôn ăn nói ở đây với cái giọng ngổ ngáo như ở trước cổng trường Phương Nam sẽ làm bà Tuệ phật ý quở trách.
Nhưng trái hẳn với nỗi lo âu của Thường, bà Tuệ mỉm cười hiền hậu:
- Là nói vậy không sợ anh Thường giận sao?
Tài Khôn cười tươi:
- Dạ không ạ! Con như em út, cỡ bé Nhi, ảnh giận con làm gì!
Đang nói, thình lình Tài Khôn quay sang cô bạn ngồi cạnh, liến thoắng:
- Mình nói vậy, đúng không Hương?
Bị hỏi bất ngờ cô bé tên Hương đành vội gật đầu. Chỉ đợi có vậy, Tài Khôn cười tít mắt. Rồi cô nhìn Thường, lém lỉnh:
- Anh đâu có giận em, phải không?
- Ờ... Ờ...
Thường gật gật đầu, vừa ấp úng đáp vừa ngạc nhiên không hiểu sao trong khi anh và Nhi sợ mẹ một phép thì cô bạn của anh lại chẳng có vẻ gì ngán cô giáo của mình hết vậy. Cô cứ đùa cợt tự nhiên trước mặt bà Tuệ, còn bà thì âu yếm nhìn cô học trò của mình cười nói huyên thuyên chẳng chút ngại ngùng. Thậm chí khi Tài Khôn vừa dứt tiếng cười, bà Tuệ còn quay sang Thường sốt sắng giới thiệu thêm:
- Con biết không, Là là học sinh xuất sắc nhất lớp chín ban đêm đấy! Nhà nghèo, ba mẹ mất sớm, ban ngày đi bán bong bóng, tối cắp sách đến trường, vậy mà học rất chăm, lại thông minh, ngoan ngoãn, lanh lợi!
Thường nghe mẹ nói, mặt cứ đực ra. Hóa ra Tài Khôn mồ côi ba mẹ! Vậy mà cô chẳng nói cho anh biết! Bất giác Thường buột miệng hỏi:
- Tài Khôn là người Hoa hả mẹ?
Bà Tuệ ngơ ngác:
- Con nói gì, Tài Khôn nào?
Sực nhớ ra, Thường tẽn tò:
- Dạ, không... ý con muốn hỏi Là ấy mà! Sao con thấy Là có vẻ... giống như người Hoa!
Bà Tuệ mỉm cười:
- Ai bảo con vậy? Là là người Việt trăm phần trăm ấy chứ!
Thường khịt mũi liếc Tài Khôn, bắt gặp cô đang nheo nheo mắt vẻ giễu cợt. Thường vừa tức vừa buồn cười nhưng trước mặt bà Tuệ, anh không dám hó hé một tiếng.
Suốt từ lúc đó cho đến khi hai cô học trò của mẹ ra về, Thường chỉ biết ngồi im, thỉnh thoảng ậm ừ cho qua chuyện, bụng cứ thon thót lo Tài Khôn lỡ vui miệng nói hớ ra bí mật của anh.
Nhưng Tài Khôn không nhắc gì đến chuyện đó. Cô trò chuyện với anh như trò chuyện với một người mới quen, thỉnh thoảng nói bóng gió đến những chuyện cũ chọc anh lo ngay ngáy chơi. Chỉ đến khi Tài Khôn và cô bạn chào mẹ ra về, anh mới yên tâm thở phào như trút một gánh nặng bên lòng.
Bà Tuệ chẳng hay biết gì. Tiễn hai cô học trò ra cửa, bà quay vào, nói với Thường:
- Là là một tấm gương đáng học tập đấy con ạ! Mẹ cưng con bé ấy lắm!
Thường dạ khẽ, rồi hỏi:
- Không còn ba mẹ, Là ở với ai hả mẹ? Bà Tuệ chép miệng:
- Ở với hai người anh. Cả ba anh em đều đi bán bong bóng. Trước đây hai người anh của Là đi Thanh niên xung phong, đốn lồ ô đâu trên Đắc Nông, Là ở thành phố với bà ngoại. Đến khi bà ngoại mất, chẳng biết gửi Là ở đâu, hai người anh đem Là lên ở luôn trên đơn vị. Hai năm sau, hai người anh xuất ngũ, Là mới về lại thành phố. Bỏ mất hai năm học, vậy mà sau vài lần nhảy lớp, bây giờ con bé đã đuổi kịp các bạn cũ. Chỉ có điều do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên con bé không thể đi học ban ngày được.
Câu chuyện mẹ kể khiến Thường cảm thấy bùi ngùi quá thể. Hóa ra Tài Khôn đã giấu anh bao nhiêu là chuyện. Trông cô lúc nào cũng tươi tỉnh, nhí nhảnh, anh không tài nào hình dung cuộc sống của cô lại long đong đến vậy. Và ngay cả căn bệnh sốt rét mà Tài Khôn đang mang và thỉnh thoảng tái phát hành hạ cô kia nữa có lẽ cũng bắt nguồn từ những ngày tháng cô theo hai người anh đến chốn núi rừng muỗi mòng lam chướng. Vậy mà cô có kể gì đâu! Cô chỉ lặng thầm thả ước mơ theo những quả bóng bay...
Bong Bóng Lên Trời Bong Bóng Lên Trời - Nguyễn Nhật Ánh Bong Bóng Lên Trời