Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Cô Bát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: admin
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1466 / 5
Cập nhật: 2015-11-19 23:12:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Ngôi Sao Lấp Lánh(1)
ừ Nam Phương chợt thấy hổ thẹn: “Hóa ra anh đã có dự định để Thượng Quân Trừng ngồi vào vị trí đó. Có điều, anh cũng biết rõ đấy không phải điều anh ấy cần”.
“Nhưng cô cần!” Không đợi Từ Nam Phương nói hết, Diệp Phi Vũ đã lên tiếng, “Cô còn chưa lấy được ‘ngôi sao lấp lánh’ không phải sao? Nếu lão vương gia đã biết mối quan hệ giữa cô và Thượng Quân Trừng rồi, bước tiếp theo, làm thế nào mới thuận lợi lấy được khối thiên thạch đó, còn cần tôi dạy cô sao?”.
Nói đến đây, sắc mặt Diệp Phi Vũ biến đổi, giọng điệu bỗng trở nên to hơn.
Sự cáu kỉnh trong giọng nói anh ta khiến Từ Nam Phương cảm thấy không thoải mái, không hiểu vì sao anh ta đột nhiên kích động như thế.
Vừa thấy Diệp Phi Vũ lớn tiếng, Từ Nam Phuơng vội giơ tay lên miệng ra hiệu nói nhỏ. Đúng lúc ấy có hai người hầu đi qua, Từ Nam Phương nghe thấy họ nói với nhau.
“Lạ thật, lão vương gia muốn tìm Từ Nam Phương đến làm gì? Chẳng phải đó là người hầu của tam phu nhân ư?”
“Ai biết được. Có khi lão vương gia bệnh nên hồ đồ mất rồi…”
Thanh âm hai người họ mỗi lúc một xa dần.
Diệp Phi Vũ nhếch môi cười khẽ: “Cũng phải, tôi nên sớm nghĩ ra, ván cờ này còn một người nữa thắng, là cô”.
Từ Nam Phương không phản bác, nhưng không hiểu sao câu nói này của Diệp Phi Vũ khiến lòng cô cực kỳ khó chịu. Mãi đến khi đi tới trước mặt lão vương gia rồi, trong đầu Từ Nam Phương còn vang lên câu nói ấy.
Diệp Phi Vũ nói không sai, cô vẫn luôn suy nghĩ, tính toán cho mình. Cô cố ý để lại ấn tượng tốt với lão vương gia, đến buổi biểu diễn của Thượng Quân Trừng, cô vẫn một mực che giấu bản thân, dù muốn giúp đỡ Thượng Quân Trừng nhưng cô vẫn kiềm chế, tỏ ra rụt rè, ngây ngốc.
Cô sẽ trở thành người đầu tiên chạy đến giúp lão vương gia khi ông ngất xỉu, sẽ nhìn Thượng Quân Trừng bằng ánh mắt thân thiết khi lão vương gia đảo mắt quan sát mọi người.
Cô từ lâu đã biết lão vương gia chú ý tới Thượng Quân Trừng, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy mình dường như cũng mừng thầm vì tam phu nhân bới móc chuyện giữa cô và Thượng Quân Trừng ra. Không phải cô muốn lợi dụng Thượng Quân Trừng, chỉ là cô cần dựa vào cái bóng của anh để thu hút sự chú ý của lão vương gia, tăng thêm cơ hội cho mình. Bây giờ, nhà họ Hạ đã loạn, Từ Nam Phương cô nghiễm nhiên là người được lợi trực tiếp, thậm chí trở thành người đầu tiên được lão vương gia gọi đến sau khi tỉnh.
Lúc này, cô chính là người được lão vương gia tin cậy.
“Nam Phương…”, thanh âm yếu ớt của lão vương gia lôi cô ra từ trong những mớ suy nghĩ hỗn độn.
“Mải nghĩ gì thế?”, lão vương gia thuận miệng hỏi, Từ Nam Phương cũng tùy ý lắc đầu.
Lúc này lão vương gia chỉ có thể tựa trên thành giường, nói chuyện cùng Từ Nam Phương. Cô cẩn thận hầu hạ lão vương gia uống nước, uống thuốc.
“Vất vả cho cháu rồi!”
Lão vương gia áy náy nói, trông thấy hai mắt sưng mọng vì thức trắng đêm của cô, lão vương gia không khỏi than thở: “Ta sống đến ngần này tuổi, sắp về với tổ tiên rồi mới nhìn rõ bộ mặt thật của người bên cạnh mình, lắm lúc, người thân nhất trong nhà lại không bằng người ngoài”.
Từ Nam Phương biết lão vương gia đang ám chỉ tới chuyện đêm qua ông bị lao tâm khổ tứ.
“Vương gia đừng nghĩ nhiều nữa, cũng không nên bi quan như vậy. Thực ra mọi người đều quan tâm vương gia, vẫn đang đợi ngoài cửa. Đêm qua cũng là vì mọi chuyện đột ngột xảy ra…”
Cô còn chưa nói hết, lão vương gia đã xua tay: “Đừng bào chữa giúp bọn chúng nữa. Ta đã sống gần một thế kỷ rồi, nhìn thấu lòng người, chỉ vì mình luôn cho rằng đám con cháu mình khác người ngoài, chẳng qua là tự lừa mình dối người”.
Lão vương gia ho khan hai tiếng, Từ Nam Phương vỗ nhẹ lưng ông. Trông thấy người hầu của lão vương gia hoang mang chạy tới, nhưng vừa bước đến cửa, nghe thấy ông ho lại nuốt lời muốn nói trở vào.
Từ Nam Phương nhìn thoáng qua lão bộc, cô trấn an lão vương gia rồi đi ra ngoài hỏi xem có chuyện gì.
Nghe lão bộc nói, Từ Nam Phương kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng cảm thấy đây là chuyện tất phải xảy ra.
Tam phu nhân uống thuốc ngủ tự tử, may mà phát hiện kịp thời nên đã được đưa đi cấp cứu, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh.
Từ Nam Phương nhỏ giọng nói với lão bộc để thư thả rồi nói với lão vương gia. Ông ta cũng lo cho sức khỏe chủ nhân nên gật đầu đồng ý.
Thế nhưng lão vương gia sao có thể làm ngơ, ông truy hỏi đến cùng. Nghe xong, ông chỉ lắc đầu, cả người ngửa về sau: “Nhà họ Hạ đến tay tôi lại bị hủy hoại như vậy sao?”.
Từ Nam Phương khuyên nhủ ông, con cháu vương gia vẫn còn, chọn người thừa kế cũng không cần yêu cầu quá cao, người không ai là hoàn hảo, ai cũng có khuyết điểm.
Lão vương gia nghe Từ Nam Phương nói mà cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, có lẽ mỗi câu mỗi từ của cô đều là đứng từ góc độ của ông mà suy nghĩ. Ông nhìn Từ Nam Phương, không khỏi than rằng: “Chỉ có cháu mới khuyên ta như vậy”.
Lời nói không rõ là buồn rầu hay cảm thấy may mắn.
Từ Nam Phương ở bên lão vương gia, nghe ông than thở về thời vận không may, cô rốt cuộc không kìm nén được, nhân cơ hội này nói xen vào: “Nếu lão vương gia cảm thấy thời vận không tốt, có thể tìm một bảo vật gì đó để thay đổi vận mệnh. Cháu nghe nói, trên đời này có nhiều bảo vật có thể thay đổi số phận con người, thậm chí vận mệnh đất nước. Thời Võ Tắc Thiên, chính là nhờ vào hai khối ngọc thạch tên ‘Kim nhật quyết’ và ‘Ngân nguyệt quyết’ mà Võ Tắc Thiên mới nắm giữ quyền lực ổn định. Vương gia, dưới vòm trời rộng lớn này không thiếu những cái lạ, vương gia cũng có thể tìm được một bảo vật như thế”.
Trái tim cô nhảy lên không ngừng, nhưng tay vẫn bưng chắc ấm trà tử sa trên bàn lên, rót vào chén đến lúc vừa đầy thì dừng lại, đưa tới trước mặt lão vương gia, một giọt cũng không rơi.
Không ngoài dự liệu, lão vương gia đã chủ động đề cập tới “ngôi sao lấp lánh”: “Bảo vật cũng có thật có giả. Mấy thứ cháu nhắc tới, chưa cần biết thật hay giả, cho dù thật thì cũng chưa thấy tác dụng thật sự. Hơn nữa, những món đồ quý hiếm kỳ lạ, ta có không hề ít. Gần nhất là một khối thiên thạch, có người nói nó có thể thay đổi được càn khôn, nhưng có lẽ cũng là gạt người mà thôi”.
“Chưa chắc đâu ạ”, Từ Nam Phương bình thản nói, “Cháu cũng biết chút ít phương thuật, nghe nói có nhiều bảo thạch cần đợi đến thời khắc đặc biệt, ở một vị trí đặc biệt, tiếp thu được tinh hoa đất trời mới có thể lĩnh hội được những điều huyền bí bên trong. Chỉ có điều những phương pháp này, tự cổ chí kim, trải qua bao thời thế loạn lạc nên đã bị rơi rụng đi nhiều, không có nhiều người biết nên mới bị coi là những vật tầm thường, sau đó liền bị người ta bịa đặt để phục vụ mục đích riêng của mình”.
Những điều cô nói ít nhiều tạo hứng thú cho lão vương gia, tâm tình ông vì thế mà cũng thoải mái hơn một chút: “Nam Phương, cháu đúng là một cô gái hiếm có, thời buổi này những người còn hứng thú với những thứ kia đã sớm bị tuyệt chủng rồi”.
Từ Nam Phương khẽ cười: “Vương gia không sợ bị cháu lừa sao?”.
Bí Mật Vượt Thời Gian Phần 2 Bí Mật Vượt Thời Gian Phần 2 - Cô Bát Bí Mật Vượt Thời Gian Phần 2