Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Huu-Vien Nguyen
Upload bìa: Nguyen Vu
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2287 / 32
Cập nhật: 2016-02-24 10:47:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Minh Định Lập Trường Tỏ Khí Phách Chuyển Biến Bất Ngờ Với Xuyên Cương
hợt Công Tôn Phù Vân phá lên cười đắc ý, cũng tự vùng thoát khỏi tay Châu Sách:
– Ngươi thủ đoạn gặp phải ta tâm cơ. Phục bổn chưởng môn chưa? Ha ha...
Không ngờ bản thân chuyên hý lộng quỷ thần nay bị người hý lộng. Châu Sách sau một thoáng ngơ ngẩn đành cười gượng:
– Nhưng nếu chưởng môn hứa mai hậu không dùng độc nữa, chỉ ô danh một chưởng môn nhân, tại hạ phen này dù lầm mưu cũng cam bội phục.
Công Tôn Phù Vân giật mình:
– Tiểu quỷ ngươi lại ám chỉ điều gì? Đừng nói dù đã bị lừa gạt, ngươi vẫn đoán biết ta đang có mưu toan gì trong lúc lừa ngươi nha?
Châu Sách vùng phá lên cười:
– Chưởng môn thua rồi. Vì đã tự lạy ông tôi ở bụi này, giúp tại hạ đoán biết dụng tâm của chưởng môn chỉ muốn chiếm hữu một ít máu huyết của tại hạ. Dù vậy vẫn thật mừng vì kể như chưởng môn cũng đã có ý định mãi không dụng độc nữa. Hóa ra một ít máu huyết của tại hạ có mất cũng chẳng đến nỗi vô dụng. Ha ha...
Công Tôn Phù Vân liền lạnh giọng:
– Ngươi thật quá đáng, chiếm hết mọi tiện nghi của ta. Nhưng nếu muốn ta bỏ qua, đến lượt ngươi cũng phải hứa không dùng bản lãnh thủ đoạn của ngươi để mưu đồ bất chính. Ắt ngươi hiểu ta muốn ám chỉ điều gì.
Châu Sách cười cười:
– Tại hạ vẫn nhớ rất rõ chưa bao giờ tự bản thân gây mạo phạm đến bất luận ai.
Thế nên, miễn mai hậu đừng ai mạo phạm đến tại hạ thì quyết chẳng xảy ra bất kỳ chuyện gì. Nhược bằng ngược lại, hà hà..., tại hạ từ lâu chợt nảy sinh một cố tật, dù là bất luận ai nếu vô cớ mạo phạm thì chẳng hiểu sao tại hạ từng rất muốn vẫn mãi mãi không quên. Quả tột cùng vô phúc và xấu số cho kẻ nào làm tại hạ phật ý. Mong chưởng môn hiểu cho. Hà hà...
Công Tôn Phù Vân lo ngại:
– Vậy hiện nay kỳ thực đã có bao nhiêu nhân vật từng mạo phạm và đang bị ngươi liệt vào loại vô phúc xấu số?
Châu Sách chợt nheo mắt:
– Kể cũng khá nhiều và lạ thay lại có sự ngẫu nhiên trùng hợp là cũng từng ấy nhân vật hiện đang bị Đường gia quyết liệt truy nguyên báo thù.
Công Tôn Phù Vân giật mình:
– Huyết án Đường gia? Là liên can đến sở học Kỳ Lân của họ ngươi đang sở hữu hay quả thật vì là người Đường gia nên quyết báo thù cho Đường gia?
Châu Sách lắc đầu:
– Vậy chưởng môn không hiểu rồi. Mối thù của Đường gia tuyệt vô can đối với tại hạ. Chỉ tiếc, những thù nhân của Đường gia từ khi biết tại hạ tinh thông tuyệt học Kỳ Lân, cứ luôn nảy sinh ác ý và thế là họ thiên phương bách kế hết lần này đến lượt khác không chỉ mạo phạm mà còn muốn lấy mạng tại hạ. Và gần đây nhất, chưởng môn ắt chưa hề biết chuyện này, ngoại trừ mụ âm mưu thâm độc lúc nãy nhất định đã biết là để đối phó tại hạ một lần cho diệt tuyệt. Hắc Minh hội gồm tám nhân vật đều là đại cao thủ, cũng đều am hiểu và sở hữu mỗi người ít nhất là năm bảy chiêu Thất Tình Lục Dục. Họ vây công với thế lực đủ tám người, hợp nhau lại cùng vận dụng tuyệt kỹ Thất Tình Lục Dục tạo nên một quái chiêu cực kỳ lợi hại gọi là hợp chiêu bát thức, khiến tại hạ dù tình cờ cũng không có lão Trịnh Bất Vi liên thủ cũng lâm cảnh ngộ mạng như chỉ mành treo chuông. Đã vậy, không cần chờ xem hợp chiêu bát thức có đủ thu thập tại hạ và lão Trịnh hay chưa, họ phát động cơ quan, đẩy bọn tại hạ rơi xuống một hố huyệt có sẵn, sâu đến cả ba bốn mươi trượng. Chưa hết, họ còn đổ dầu và nhiều thật nhiều những cành củi xuống. Họ phóng hỏa hủy tất cả. Cuối cùng, như chưa thỏa nguyện, ắt họ chưa tin tại hạ chết hẳn, họ ném tiếp hỏa dược xuống, phá hủy toàn bộ hố huyệt.
Họ thật quá đáng. Vậy đừng mong tại hạ dung tha.
Công Tôn Phù Vân không thể không tin câu chuyện do Châu Sách vừa kể:
– Đó là nguyên do khiến ngươi một là đã nói mụ quỷ khi nãy phải giật mình vì không ngờ nhìn thấy lại ngươi và hai là cũng đã quả quyết lão Trịnh Bất Vi đã chết?
Châu Sách gật đầu:
– Chưởng môn còn muốn hỏi hoặc nói nữa chăng?
Công Tôn Phù Vân cau mày:
– Còn. Là ngươi nói đi bản thân hiện đang sở hữu được tất cả bao nhiêu trong pho Thập Tam Chiêu Thất Tình Lục Dục?
Châu Sách ngạc nhiên:
– Sao chưởng môn hỏi câu này? Hay nghi tại hạ có thể liên qua với lão Đại Trạng Nguyên?
Công Tôn Phù Vân vẫn cau mặt:
– Ngươi đừng mong mãi dối ta. Lão ấy nếu tinh thông Kỳ Lân bộ đến tột cùng của cảnh giới ảo diệu thì vì ngươi cũng tinh thông tương tự nên ta quả quyết ngươi không thể sở hữu ít hơn tám chiêu. Đấy chưa nói lúc nãy ngươi nào phải ngẫu nhiên đứng ngoài nhìn ta và mụ quỷ giao chiêu? Vì thế, ta vẫn phát hiện ngươi chú mục nhìn thật kỹ từng chiêu thức của ta và mụ quỷ. Nào, thừa nhận đi và chí ít là qua lần vừa rồi ngươi đã lĩnh ngộ thêm mấy chiêu nữa?
Châu Sách ngây ngô giang tay và kêu:
– Sao lại quá đề cao tại hạ đến vậy? Thập Tam Chiêu Thất Tình Lục Dục là tinh túy một đời của Kỳ Lân Nhẫn Tăng, bất luận ai cũng vô khả luyện nhất là khi không có yếu quyết. Vậy tại hạ chỉ nhìn mà có thể lĩnh hội được sao? Chưởng môn ôi, đừng quá đề cao tại hạ chứ?
Nàng không tin:
– Ta không hề phủ nhận lúc đối đầu lão vô danh nếu không có ngươi thì ta khó mong vẹn toàn. Chứng tỏ hiện nay ngươi chẳng ngại gì lão. Đâu là nguyên do giúp ngươi tự tin đủ năng lực đối đầu lão?
Châu Sách lại cười hà hà:
– Vì tại hạ hơn lão ở chỗ vô ngại mất mạng, nhờ đã có tấm thân đao thương bất xâm. Như vậy, hà hà..., dù cũng tinh thông Kỳ Lân bộ như nhau nhưng nếu lão để tại hạ có cơ hội tiếp cận thì chiêu đối chiêu lão nhất định phải chết, phần tại hạ bất quá chỉ mang nội thương là cùng. Chưởng môn không tin như vậy sao?
Công Tôn Phù Vân càng thêm hoài nghi:
– Đó là điều ta luôn quan tâm. Vì sao tuy luyện cùng sở học Kỳ Lân nhưng chỉ có ngươi là may mắn đạt được tấm thân đao thương bất phạm?
Châu Sách lắc đầu:
– Đấy cũng là điều tại hạ vô khả giải thích. Chưởng môn còn hỏi gì nữa chăng?
Thất vọng, nàng đành chuyển đề tài:
– Cũng còn, là trong tám nhân vật Hắc Minh hội, ngươi có may mắn nhận được ai chăng?
Một lần nữa Châu Sách lại lắc đầu:
– Rất tiếc là chưa. Duy có điều dù thừa đoán biết họ có thể gồm thất phái và lão Đại Trạng Nguyên nhưng tận thâm tâm tại hạ thật mong đừng có quý phái Côn Luân trong số họ.
Nàng giật mình:
– Ý ngươi muốn tiến hành dò xét từ các phái?
Châu Sách cười dù đang lắc đầu:
– Không cần dò xét. Vì tại hạ đã có cách nhất định sẽ phát hiện họ là ai?
Nàng động tâm:
– Ngươi có thể thổ lộ chăng?
Châu Sách chợt hỏi lại:
– Nếu lão vô danh chính là lão Đại Trạng Nguyên, chưởng môn có nhận định gì qua việc lão như ngày càng muốn thành toàn cho Đường Phi Thạch?
Nàng chau mày:
– Như ngươi không nghĩ đấy là lão đang tạo thêm vây cánh, một lực lượng hỗ trợ thêm cho Hắc Minh hội?
Châu Sách cười lạt:
– Hắc Minh hội đã bị tiêu diệt. Tuy nguyên nhân là từ tại hạ nhưng phát động hỏa dược thà hủy tất cả chính là lão hội chủ Hắc Minh hội.
Nàng giật mình:
– Chuyện như thế nào?
Châu Sách lại kể cho Công Tôn Phù Vân nghe về diễn biến xảy ra suýt nữa gây tổn hại sinh mạng cho bản thân và cho cả nhị lão tăng đạo.
Nàng ngỡ ngàng:
– Có tin cho hay nhị lão tăng đạo là do ngươi sát hại...
Châu Sách ngắt lời:
– Tại hạ cứu mạng nhị lão thì có. Và tình thế đã đến lúc này, tại hạ không cần giúp ai che dậy làm gì nữa. Kết liễu nhị lão là Đường Phi Thạch. Và nguyên úy là thế này...
Châu Sách kể tiếp cho Công Tôn Phù Vân nghe đã giải nguy cho Đường Kim Phụng như thế nào và sau đó lại được Đường Kim Phụng cứu mạng ngược lại ra sao.
Nàng dần giận dữ:
– Đường Phi Thạch sát nhân hại mạng vô cớ đến vậy thật sao?
Châu Sách đáp:
– Thế nào chưởng môn cũng có dịp được gặp Đường Kim Phụng. Hư thực thế nào, vì Đường Kim Phụng tận mục sở thị ắt sẽ cho chưởng môn tường tận.
Nàng hoài nghi:
– Cả hai là tỷ đệ, tuy khác mẫu nhưng đồng phụ, Kim Phụng dám thổ lộ để hại Phi Thạch sao?
Châu Sách bảo:
– Kim Phụng đang dần không còn tin Phi Thạch là cốt nhục Đường gia nữa. Bởi thân mẫu của Phi Thạch ngày càng lộ rõ có dự phần vào đêm huyết án tiêu diệt Đường gia. Và như chưởng môn cũng nên biết thêm thân mẫu của Phi Thạch còn một bào muội, từng là thủ hạ Hắc Minh hội, sau trở thành nha hoàn hầu hạ Thượng Quan Tuyết Hà, tiểu thư của Thượng Quan phủ gia.
Nàng giật mình:
– Vậy diệt Thượng Quan phủ gia cũng có phần của Hắc Minh hội?
Châu Sách gật đầu:
– Bảo là góp phần biến cục diện võ lâm phải đi đến chỗ đối đầu sát hại lẫn nhau thì đúng hơn. Cũng vì thế tại hạ liều đoán, đang có thêm Phi Thạch dần trở thành công cụ cho lão Đại Trạng Nguyên lợi dụng. Cũng như mụ quỷ lúc nãy từng lợi dụng chưởng môn và suýt nữa để mọi người phát hiện chính chưởng môn từng thao túng và lợi dụng Võ Lâm Thập Nhất Hung.
Nàng tức bực:
– Diệt Đại Hung là do mụ hạ thủ. Tiêm nhiễm vào đầu ta luôn bảo ta phải báo thù cho Hà gia cũng chính là mụ. Cũng may vào lúc cuối cùng, thú thật là ta tùy tiện quyết định, chẳng cần hỏi ý mụ, ta đã thay võ lâm diệt trừ Võ Lâm Thập Nhất Hung.
Nếu không vạn nhất sự việc vỡ lở, một chưởng môn nhân như ta nhưng lại câu kết Võ Lâm Thập Hung, quả là đại biến cố nhất định sẽ hủy hoại uy danh bổn phái. Kế của lão Đại Trạng Nguyên quả thâm sâu hiểm độc.
Châu Sách cười cười:
– Nhưng tiếp theo sau chưởng môn, tại hạ còn ban tặng cho Võ Lâm Thập Nhất Hung mỗi người một lượt bị điểm vào tử huyệt. Nếu không phải như thế, chưởng môn lần đó thật khinh suất, vạn nhất các phái kịp xuất hiện trước tại hạ, theo sự cáo giác của lão Đại Trạng Nguyên và ngộ nhỡ họ có cách giải độc cứu mạng chỉ cần một trong Võ Lâm Thập Nhất Hung thì hậu quả sao đây?
Nàng kinh hãi:
– Ngươi nói thật chứ? Vậy ngươi luôn lén theo ta, dù từng tỏ lời cáo biệt đối với ta và mụ quỷ khi đó ta vẫn gọi là ngoại tổ?
Châu Sách gật đầu:
– Tại hạ không thể không sinh nghi khi phát hiện mụ quỷ trong lốt Kim Hồ Điệp Tiên Tử luôn tỏ ra quan tâm đến tại hạ một cách quá đáng. Và dường như mụ còn thầm thì, phụ nhĩ và còn căn dặn cách cho chưởng môn đối phó với tại hạ như thế nào thì phải. Đúng chăng?
Nàng bối rối và dần đỏ mặt:
– Ngươi là một gã tiểu quỷ. Há lẽ chẳng có chuyện gì qua được mắt ngươi sao?
Đúng vậy, mụ có bày kế cho ta và suýt ta thực hiện vì ngờ mụ chính là ngoại tổ thật sự.
Châu Sách lại cười cười:
– Mụ bày kế gì?
Nàng lắc đầu quầy quậy:
– Ngươi chẳng cần biết. Huống hồ tất cả đều là chuyện đã qua, hà tất mãi quan tâm.
Châu Sách ầm ư:
– Ừ, không quan tâm thì không quan tâm. Vì tại hạ ngại nhất là bị sa vào mỹ nhân kế. Và đó là điều từng xảy ra cho Đường Kim Phụng, do nhận lầm thù nhân là mẫu thân đến nỗi bị kẻ thù bày kế, bảo nàng phải luôn biết vận dụng nữ sắc để lung lạc kẻ cần lung lạc. Kế này thật chẳng dễ đối phó. Hừm... hừm...
Công Tôn Phù Vân vội chuyển ngay đề tài:
– Ngươi bảo lão Đại Trạng Nguyên thật ra đã và đang từng có mưu toan gì?
Châu Sách cũng thuận theo đề tài chợt chuyển:
– Chủ ý đích thực của lão thì tại hạ chưa thể quả quyết. Nhưng đang dần tạo nhiều chuyển biến bất lợi cho khắp võ lâm thì đây là điều tại hạ mười phần đề quyết đủ cả mười chính là ý đồ của lão.
Nàng đăm chiêu:
– Mượn tay Phi Thạch ư? Nhưng Phi Thạch đang rắp tâm báo phục gia thù, cũng phù hợp với chủ định của Xuyên Cương môn luôn có và từng tiến hành. Vậy lão muốn dùng cả Xuyên Cương môn lần lượt đối đầu các phái? Bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi. Lão muốn như vậy thật sao?
Châu Sách cũng trầm ngâm:
– Dùng Xuyên Cương môn đối đầu các phái là điều tại hạ cũng đã đoán. Nhưng đừng quên tám nhân vật lập Hắc Minh hội cũng liên quan các phái. Vậy lão tội gì đối đầu với một số cao thủ từng thân cận đồng mưu với lão. Trừ phi...
Công Tôn Phù Vân khẽ kêu:
– Tá đao sát nhân chăng?
Châu Sách cũng kêu:
– Quả như vậy. Khác với bốn mươi năm trước lão cũng như mọi người, chỉ sở hữu duy nhất một trong Thập Tam Chiêu Thất Tình Lục Dục, nhưng lúc này lão đã đắc thủ tám, còn thêm tuyệt học Kỳ Lân cùng Nhật Nguyệt Xuyên Cương Khuyên tuyệt kỹ. Lão muốn độc bá võ lâm? Và muốn như vậy lão phải loại dần bất luận ai cùng sở hữu dù chỉ một vài chiêu trong pho Thất Tình Lục Dục. Lão không thích ai hơn lão, thậm chí ngang bằng cũng không được. Thảo nào lão đã ám thị, bảo Phi Thạch thoạt tiên phải đến Nam Tung Sơn chính là sơn môn của phái Võ Đang. Sao lão chọn Võ Đang trước?
Tại sao?
Châu Sách chợt lấy tay tự vỗ vào trán:
– Thế mà ta nghĩ không ra. Chỉ như vậy mà cũng không nhớ, quả là ngu xuẩn. Hừ!
Và Châu Sách động thân lao đi khiến Công Tôn Phù Vân vì muốn minh bạch điều gì vừa làm Châu Sách phải tự mắng là ngu xuẩn nên cũng vội theo chân:
– Này, chờ đã. Ngươi định đi đâu hử?
Vút!
Vút!
Bảo Điển Kỳ Lân Bảo Điển Kỳ Lân - Liẽu Tàn Dương Bảo Điển Kỳ Lân