Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
26. Cơn Bảo Tuyết
V
iệc bé Dương Tử quyết định đi giao sữa mỗi sáng, Hạ Chi tưởng rằng cao lắm một tháng là nó sẽ bỏ cuộc ngay. Không ngờ dù mưa to gió lớn con bé vẫn trì chí làm việc, buổi sáng dậy sớm đến tiệm sữa nhận hàng xong dùng xe đạp chở đến từng gia đình một. Mùa hoa Đinh hương (tháng sáu) đã trôi qua, rồi mùa tulip. Dương Tử vẫn chưa nghỉ.
- Dương Tử, lại sao mày đi giao sữa?
Chuyện Dương Tử giao sữa mỗi sáng đã lọt vào trường..Mỹ Huệ, con bé ngồi kế bên Dương Tử hỏi.
- Tao muốn có tiền để mua bút và vở.
- Mầy thiếu gì tiền, chỉ cần nhịn quà sáng là khối mua.
- Nhưng tao muốn dùng đồng tiền chính mình làm ra cơ.
Bé Mỹ Huệ lắc đầu:
- Tao không tin, cha mầy làm giám đốc bệnh viện thiếu gì tiền. Mẹ tao bảo tại mày muốn được người ta khen đó.
- Không phải vậy.
- Mẹ tao bảo cơ, mẹ nói là vài hôm nữa thế nào báo cũng ca ngợi mày.
Dương Tử yên lặng, không ai hiểu nó. Mỗi buổi sáng năm giờ đã phải thức dậy, đạp xe trên khoảng đường vắng đầy sa mù thì có thú vị gì đâu? Nó cúi xuống giả vờ học.
Niên học mới bắt đầu, bây giờ trời bắt đầu lạnh, vườn bắp vươn mình trên khoảng trời cao lộng gió. Trước khi tuyết rơi bao giờ cũng có mưa phùn. Đường trơn trợt đạp xe không cẩn thận là ngã như chơi.
Mùa đông đến, một mùa đông chẳng bao giờ quên của Dương Tử.
Trong những ngày tuyết rơi quá nhiều, không thể cỡi xe được, Dương Tử phải mang theo hai túi vải, mỗi túi đựng hai mươi bình xách hai bên, lúc đầu chưa quen còn thấy khó chịu và đau mỏi, nhưng sau cũng quen dần.
Mùa đông không cần phải dậy sớm, sáu giờ sáng mới bắt đầu vì nếu lãnh sữa ra sớm quá có thể bị đông.
Tạo và Hạ Chi mỗi ngày đều nghĩ, có lẽ hôm nay là Dương Tử phải bỏ cuộc rồi, nhưng ngày tháng cứ yên lặng trôi qua, tháng giêng lại đến, Dương Tử vẫn tiếp tục công việc cũ. Phải chăng sự chịu khó là dòng máu di truyền của Thạch Thổ Thủy? Tạo cứ băn khoăn. Ta phải hỏi Mộc Cao cho ra lẽ mới được.
- Dương Tử con lớn rồi, lớp sáu rồi thì phải nghỉ giao sửa đi chứ?
Mỗi lần nghe Hạ Chi bảo, Dương Tử chỉ cười.
- Vâng, rồi con sẽ nghỉ.
Nhưng rồi công việc lại tiếp tục đều. Hạ Chi vừa tức vừa bực. Nàng không thích một ai ca ngợi con kẻ thù của mình bao giờ.
Sắp đến mùa bảo tuyết, có lẽ Dương Tử sẽ không đi giao sữa nữa đâu. Hạ Chi hy vọng. Gió từ Bắc cực mang những bông tuyết nhỏ bắn vào cửa kính tạo những âm thanh dòn tan. Mùa lạnh thật buồn, đường xá vắng ngắt với một màu trắng tuyết.
Dương Tử kéo cao cổ áo, bên trong nó còn choàng thêm một khăn choàng nỉ, đầu đội nón bít tai, men theo đường. Gió thật mạnh và lạnh khiến Dương Tử không thể nào ngẩng đầu lên, nó lầm lủi đi và hy vọng gió bớt thổi.
Tuyết nhiều quá, có những chỗ tuyết ngập gần đến bụng.
Duơng Tử bắt đầu sợ. Định bỏ cuộc nhưng khi nó nghĩ đến hình ảnh nhiều gia đình đang đợi sữa uống lại thôi.Cha bảo. Không làm việc thì thôi, đã làm thì phải tròn bổn phận, thế là nó lại hăng hái bước.
Đến trước cửa tiệm sữa, Dương Tử mệt và lạnh đến độ ngất đi được, tiếng gõ cửa của nó khiến ông chủ tiệm phải ngạc nhiên.
- Ủa, Dương Tử hừ? Bảo tuyết to thế nầy.
Trong khi bà chủ tiệm lộ hẳn vẻ bất mãn.
- Có ai làm cha mẹ lại để con ra ngoài khi trời lạnh cống thế này.
- Cha me con không có bảo con nghỉ ở nhà sao?
Ông chủ tiệm vừa dùng thanh trúc khơi lửa trong lò sưởi vừa nói, Dương Tử bước đến cạnh hỏa lò. Lạnh quá! Nhưng nó không muốn ai phê bình cha mẹ nó cả.
- Có chứ, tại con không vâng lời.
Mắt bà chủ quán cứ nhìn lom lom vào bé Dương Tử, khiến nó lo lắng.
- Tuyết ngặp cao không?
- Dạ cao, có chỗ đến ngang thắt lưng con.
- Dễ sợ thế à? Vậy mà cha mẹ con lại nhẫn tâm để con đi giao sữa thì không gì nói được nữa.
Bà chủ quán nói, ông chủ vội quay sang vợ.
- Đừng nghĩ bậy cho người ta. Đó cũng là một cách giáo dục.
- Giáo dục à? Tại sao nhà có hai đứa lại để thằng anh lớn khoẻ mạnh ở nhà ngủ còn bắt con bé nầy đi làm?
Bà chủ quán làm ông chủ lúng lúng, ông rót một ly sữa nóng cho Dương Tử, Dương Tử nóc cạn ly, hơi nóng làm cho nó cảm thấy ấm.
- Mẹ con bảo con ở nhà nhưng lại con muốn đi đó chứ.
- Nhưng mà Dương Tử này, tại sao con lại muốn đi giao sữa chứ?
- Con cũng không biết, con thấy thích nên làm.
Ông chủ tiệm gật đầu.
- Được rồi, hôm nay bão con khỏi phải đi nhé.
- Nhưng...
- Không có nhưng gì cả, trời bão thế nầy đi nguy hiểm lắm.
Gió bấc cuốn rút ngoài cửa tạo nên tiếng hú thật đáng sợ.
- Đi không được đâu, bão thế nầy mấy ông phát thơ cũng nghỉ nữa chớ đâu phải một mình con?
Ta đến đây là để giao sữa, thế mà không giao được thì đến làm gì. Dương Tử bứt rứt. Hơi nóng của hỏa lò và sữa làm cho con bé cảm thấy khoẻ hẳn, nhìn ra cửa bầu trời bên ngoài một màu xám đục, cơn lười biếng len nhẹ vào xương sống, nó nằm xuống ghế định nghỉ một lúc nhưng thiếp đi lúc nào không hay.
Có tiếng động khiến nó giật mình thức dậy, bây giờ nó mới biết là đang nằm trên giường, nhưng là trên giường của ông chủ quán. Ngồi dậy. Vách phòng làm bằng giấy bồi nên lời nói bên kia vách vang rõ mộn một.
- …Tại sao bà lại nói như vậy?
- Chứ sao lại bắt nó giao sữa chứ?
Biết ông bà chủ quán đang nói về mình, Dương Tử yên lặng lắng nghe.
- Chuyện đó bỏ qua được đi, nhưng bão tuyết thế nầy mà vẫn bắt đi thì làm sao mà không tàn nhẫn cho được... Tôi chắc nếu nó là con ruột của họ thì đời nào...
- Sao bà biết?
- Ai cũng nói hết, chỉ có ông không nghe thôi, nhìn thử gương mặt nó xem.
- Mặt nó không giống có gì lạ đâu, con chẳng giống cha mẹ thiếu gì.
- Nhưng tôi biết chắc nó là con nuôi.
- Bà đừng nói bậy, con Dương Tử nó nghe kỳ lắm...
Dương Tử bàng hoàng. Ta là con nuôi? Dương Tử lắc đầu. Không, không, không phải vậy. Nhưng thái độ lạnh nhạt của Hạ Chi lại hiện ra trước mắt nó, nước mắt rơi xuống, Dương Tử lau nhanh, nó không muốn để ông bà chủ tiệm biết nó đã khóc.
- Ố, thức dậy tự bao giờ thế?
Bà chủ tiệm nhìn thấy Dương Tử bước ra hỏi. Dương Tử không đáp, bước tới bệ cửa tìm giày.
- Mới chín giờ ngủ thêm một tí đi con.
Ông chủ tiệm nói, nhưng Dương Tử cũng không trả lời, nó lẳng lặng bước ra cửa, gió bên ngoài đã lặng, màu xanh nhạt hiện ra thay cho bầu trời xám. Dương Tử tưởng chừng như mình đã biến thành một người nào khác.
Ta là đứa con nuôi? Đúng rồi, thành ra mẹ chẳng cho tiền trả cơm trưa. Bao nhiêu chuyện cũ như quay ngược lại trong óc, từ buổi vũ trong lễ nhi đồng năm mớp một đến cái xiết cổ và thái độ hất hủi hàng ngày. Nước mắt Dương Tử lăn ra má, lầm lủi bước.
Tại sao con nuôi lại không được thương yêu? Dương Tử tự hỏi, nó nhớ lại chuyện Bạch Tuyế và bảy chú lùn. Phải chăng ta cũng là công chúa BạchTuyết?
Đến cổng Dương Tử đã nhìn thấy mẹ.
Hạ Chi khi tỉnh giấc nhìn thấy bão tuyết to quá chợt hối hận. Để một đứa bé mười hai tuổi đi giữa cơn bão thế này, tàn nhẫn quá. Nàng tự trách và thấy sự ganh ghét của mình quá tàn nhẫn. Thấy Dương Tử trở về được, nàng xiết chặt nó vào lòng.
Dương Tử được Hạ Chi ôm vào lòng.
Nó không biết nên buồn hay vui. Òa khóc nức nở.