Số lần đọc/download: 2077 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
24
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ hai mươi lăm
NAM XƯƠNG LƯU THỊ THẤT GIA TRANG
THUYỀN THƯỢNG HÀO KIỆT KẾT ÂN TÌNH
Nguồn: Tàng Thư Viện
Lại nói, sau khi hiệu tù và rúc lên lanh lảnh, hàng trăm binh sĩ dàn ra trên mạn thuyền, cung tên giương lên tua tủa, hướng thẳng vào trận chiến trên bờ. Chỉ cần hiệu lệnh truyền xuống là loạn tiễn sẽ lập tức kích xạ. Hàng nghìn mũi tên do quân tinh nhuệ bắn ra như mưa, liên miên bất tuyệt thì dù cho có là nhất lưu cao thủ cũng khó thoát được. Lưu Kỳ Anh thấy vậy kinh hãi nói:
- Vương gia. Trên kia có cả gia phụ …
Giang Thừa Phong mỉm cười:
- Đã đến nước này rồi, nếu giết sạch bọn nghịch tặc kia thì chắc lệnh tôn cũng được ngậm cười nơi chín suối.
Nghe chàng nói vậy, mọi người cả kinh thất sắc. Lưu Kỳ Anh lại run lẩy bẩy, lo sợ vô cùng. Lý Nhược Hồng tức giận nói:
- Ngươi nói gì vậy? Ngươi có muốn …
Giang Thừa Phong mỉm cười đỡ lời:
- Cô nương yên tâm. Tiểu sinh đã cho chuẩn bị sẵn cần câu rồi.
Mọi người đều ngơ ngác khi nghe chàng nói thế. Sao lại có cần câu ở đây? Nhưng rồi Lý Nhược Hồng đã tức khắc nghĩ ra. Nàng hừ lạnh nói:
- Ngươi không sợ ư?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Sợ chứ. Vậy nên bọn họ không chết là được chứ gì?
Lý Nhược Hồng nói:
- Như thế chỉ là tạm được. Ngươi còn phải đánh đuổi bọn Thông Thiên Giáo, lấy lại trang viện cho bọn họ nữa. Nếu ngươi làm xong thì sẽ có thưởng.
Giang Phong nói:
- Nhiều yêu cầu quá đấy nha. Vừa đánh đuổi bọn Thông Thiên Giáo vừa lấy lại trang viện nữa.
Lý Nhược Hồng nói:
- Chính vì thế nếu như ngươi làm được thì ta mới trọng thưởng. Chứ chuyện dễ dàng quá thì ta còn thưởng cho ngươi làm gì? Vô công bất thụ lộc đó nha.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Nếu như chỉ phải đánh đuổi bọn chúng không thôi thì đâu có gì đáng nói.
Lý Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi:
- Ý ngươi muốn nói gì thế?
Giang Phong mỉm cười hỏi lại:
- Nếu như không đánh đuổi mà diệt sạch bọn chúng thì sao? Bọn chúng đáng chết lắm đó nha.
Lý Nhược Hồng ngơ ngác nói:
- Đương nhiên là bọn chúng rất đáng chết rồi. Nhưng ngươi có thể làm được như vậy ư? Nếu mà được như vậy thì ta sẽ cho ngươi một phần thưởng đặc biệt.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Phần thưởng gì thế? Cô nương có thể nói trước được không?
Lý Nhược Hồng đáp:
- Thì … ta sẽ miễn cho ngươi bốn mươi roi mà ngươi đang còn nợ ta đó. Như thế đã được chưa?
Giang Thừa Phong mỉm cười:
- Chỉ cần là phần thưởng của cô nương, thế nào cũng được.
Mọi người nghe nói đều giật mình kinh hãi. Bọn họ vốn biết Giang Thừa Phong luôn chiều ý Lý Nhược Hồng, nhưng không ngờ chàng đường đường là một vị vương gia, thân phận cực kỳ tôn quý, thế mà lại chịu để cho nàng đánh đòn. Chuyện này đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. Qua đó cũng đủ thấy chàng yêu quý chiều chuộng nàng đến mức nào. Lưu Kỳ Anh nhìn Lý Nhược Hồng với ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Nói về cuộc chiến trên bờ, song phương đang kịch chiến rất là quyết liệt thì đột nhiên nghe có tiếng tù và trỗi lên ngay sát bên tai, chừng như sấm nổ giữa trời quang. Tất cả đều giật mình, vội vàng đình thủ, quay lại nhìn. Và rồi ...
Bọn quần tà thảy đều kinh hãi khi chợt trông thấy đoàn chiến thuyền chở đầy quan quân đột ngột xuất hiện trên sông, cung tên tua tủa đang hướng thẳng vào bọn chúng, có vẻ như sẵn sàng xạ tiễn. Võ lâm cao thủ đan đả độc đấu thì không thành vấn đề, nhưng đối phó quan quân tinh nhuệ thì chẳng hề chiếm chút ưu thế. Quân uy, quân kỷ, quân trận, quân hồn là những thứ mà người võ lâm không thể có được. Do đó mới có câu “dân chẳng cùng quan đấu”. Người võ lâm rất kỵ xung đột với quan quân.
Ngược lại, những người thuộc phe Cái Mạnh Thường Lưu Thành thì lại vô cùng mừng rỡ, như người chết đuối nắm được chiếc phao. Nhân lúc đang đình chiến, cả bọn từ từ lùi dần về phía bờ sông. Cái Mạnh Thường là nhà hào phú ở Nam Xương, gia tài vạn quán, nên rất biết cách quan hệ với quan phủ.
Còn bọn Thông Thiên Giáo khi thấy quan quân xuất hiện, lúc đầu thì kinh hãi, sau lại ngơ ngác một lúc rồi lần lượt kéo nhau rút lui. Có lẽ bọn chúng không muốn xung đột với quan quân trong lúc này, khi mà bọn chúng quá ít người, hoàn toàn không chiếm ưu thế, nếu giao chiến sẽ có nguy cơ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Địch nhân đã rút lui hết rồi, bọn người Lưu Thành mừng rỡ tưởng như vừa chết đi sống lại, vội dắt dìu nhau ra tới bờ sông. Các chiến thuyền cặp mạn vào bờ đón bọn họ lên. Rồi thuyền lại tách bến.
Sau khi Lưu Thành đã lên thuyền rồi, Lưu Kỳ Anh liền chạy vội đến nâng đỡ phụ thân, thỏ thẻ hỏi:
- Phụ thân. Sao phụ thân lại ở đây? Phụ thân bị thương có nặng lắm không? Để hài nhi xem thử vết thương ra sao rồi?
Lưu Thành chỉ khe khẽ lắc đầu. Bọn Lưu Minh cũng chạy đến hỏi han duyên cớ. Cả bọn đều mừng mừng tủi tủi. Tiếng hỏi đáp rối rít cả lên.
Giang Thừa Phong chợt đi đến, bên cạnh chàng là Lý Nhược Hồng, phía sau có Lưu Hương Tam Kiệt. Chàng đưa mắt nhìn cả bọn, rồi nói:
- Mọi người tạm thời đừng hỏi han gì nữa. Mau đưa tất cả đi trị thương.
Trong số những người vừa lên thuyền, đa số đã vào khoảng trung niên và cũng có vài lão nhân, lại có mặt hai người trẻ tuổi. Đó là một thiếu niên hiệp khách dung mạo tuấn tú, khí khái hiên ngang, và một thiếu nữ hoa dung xinh đẹp, tư thái diễm kiều. Cả hai người đều có phong độ danh gia, nhưng vẻ bơ phờ mệt mỏi vì thọ thương đã làm cho khí sắc sút kém nhiều. Đặc biệt là thiếu nữ, vẻ mệt mỏi của nàng đã khiến cho người đối diện phải động lòng thương cảm.
Vốn sẵn có lòng thương hương tiếc ngọc, Lưu Đức Huy liền tiến lại giúp đỡ thiếu nữ băng bó vết thương, hỏi han thương thế. Phong thái cùng thái độ sốt sắng của họ Lưu đã giành được cảm tình của nàng. Còn Phương Nhân Kiệt cũng cảm mến tài mạo của chàng thiếu niên mà đến giúp đỡ y.
Lưu Kỳ Anh xem xét thương thế của phụ thân, thấy vết thương khá sâu, miệng vết thương lại rộng, máu ứa ra mãi, không sao cầm lại được. Nàng đã bôi thuốc trị thương, băng bó lại, nhưng máu vẫn cứ tươm ra không ngừng. Nàng đau lòng sa nước mắt, quay lại nhìn Giang Thừa Phong cầu cứu:
- Vương gia. Vết thương của gia phụ …
Giang Thừa Phong nghe Lưu Kỳ Anh gọi chàng là vương gia ngay trước mặt đông đảo những nhân vật võ lâm kia thì có vẻ không hài lòng. Chàng nghiêm mặt nhìn nàng, lạnh nhạt nói:
- Không chữa được thì mời đại phu. Nói với ta làm chi.
Đoạn chàng quay người bỏ đi. Lưu Kỳ Anh thấy vậy liền cúi gằm mặt, có vẻ hối hận vì trót lỡ lời, không biết chàng có giận hay không. Nếu chàng mà giận thì chỉ sợ sẽ không chịu cứu giúp phụ thân nàng nữa. Nàng vừa lo lắng, vừa buồn rầu. Lý Nhược Hồng đưa mắt nhìn nàng, nói:
- Cô nương cũng không nên quá lo lắng. Đến được đây là đã an toàn rồi. Bọn Thông Thiên Giáo chẳng dám đến đây gây sự đâu. Mà cho dù bọn chúng có đến đây đi nữa thì cũng không cần phải sợ. Trời sập thì đã có hắn đỡ. Không việc gì phải lo.
Nói rồi nàng vội cất bước chạy theo Giang Thừa Phong. Lưu Thành hướng về bọn Lưu Minh hỏi:
- Hiền đệ. Vị công tử lúc nãy là ai vậy?
Lưu Minh khẽ nói:
- Đại ca. Việc này sau sẽ nói. Trước mắt hãy lo trị thương đi đã.
Nói rồi dìu lão đi đến phòng thuốc của chiến thuyền tìm đại phu nhờ chữa thương. Trong khi đó thì Lưu Đức Huy đã đưa nàng thiếu nữ đến đó tự nãy giờ. Cũng may là nhờ Giang Thừa Phong không được khỏe nên Trần Vũ đã phái theo thuyền một lão đại phu cùng rất nhiều dược liệu, phòng khi dùng đến.
Trời chiều bảng lảng …
Ánh tịch dương đã dần tàn, chỉ còn lại vài tia nắng cuối cùng le lói nơi phía chân trời soi hồng mặt nước.
Một chàng thiếu niên hiệp khách đang đứng tựa lan can trước mũi thuyền ngắm cảnh. Quang cảnh trên sông gợi cho chàng thiếu niên nhớ đến hai câu thơ của Thôi Hiệu, liền khẽ ngâm nga:
“Nhật mộ tương qua hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.”
Chàng thiếu niên hiệp khách vận bộ võ phục màu xanh gọn gàng, trường kiếm giắt sau lưng, tua kiếm phất phơ theo gió, dung mạo tuấn tú, ánh mắt nghiêm nghị, phong thái đĩnh đạc đầy khí chất trượng phu.
Chàng thiếu niên hiệp khách tuy đang ngắm cảnh, nhưng đôi mày lưỡi kiếm hơi cau lại, lộ vẻ suy tư. Chàng đang suy nghĩ về những việc vừa trải qua. Những biến cố mà chàng đã trải ra trong mấy ngày gần đây thật là hung hiểm.
Bỗng nhiên, chàng thiếu niên hiệp khách nghe có tiếng cười khẽ ở phía sau, liền vội quay lại nhìn, nhận ra đó là một thiếu niên công tử vận hoàng y hoa lệ, dải lụa buộc tóc đính minh châu quý giá, dung diện tuấn mỹ, phong thái cao sang quý phái, chính là Phương Nhân Kiệt, người đã giúp chàng thiếu niên băng bó vết thương khi mới lên thuyền. Phương Nhân Kiệt cũng đang đứng tựa lan can thuyền, mắt dõi nhìn về phía trời xa, trên môi thoáng hiện nụ cười thân thiện.
Chàng thiếu niên hiệp khách vội vòng tay nói:
- Tại hạ là Thành Thế Kiệt. Được công tử giúp đỡ, thế mà tại hạ vẫn chưa có dịp thỉnh giáo tôn danh. Thật là thất lễ.
Phương Nhân Kiệt cười nói:
- Thiếu hiệp không nên khách sáo như thế. Chúng ta đồng danh. Tiểu sinh cũng tên Kiệt, Phương Nhân Kiệt. Thế ra thiếu hiệp đây chính là Thanh Sam Kiếm khách danh tiếng lẫy lừng võ lâm mấy năm nay. Tiểu sinh vô cùng ngưỡng mộ.
Trước bọn Phương Nhân Kiệt vẫn xưng là tại hạ. Nhưng từ khi đi theo Giang Thừa Phong, bọn họ cũng học theo chàng cách ứng xử cùng lối nói văn nhã mà tự xưng là tiểu sinh. Chợt nghĩ đến việc vừa rồi suýt chút nữa đã lâm vào tử cảnh, Thành Thế Kiệt bất giác đỏ mặt ngượng ngùng, khẽ nói:
- Không dám. Tại hạ võ công kém cỏi, so với bọn ma đầu Thông Thiên Giáo thật chẳng đáng vào đâu. Nếu như vừa rồi không được các vị tương trợ thì tại hạ đã mất mạng rồi. Đâu có gì đáng để ngưỡng mộ.
Phương Nhân Kiệt mỉm cười nói:
- Đối với bọn ma đầu ấy thì hơn thua với chúng làm gì. Thiếu hiệp hãy còn trẻ mà võ công đã đạt đến mức ấy rồi. Nếu chuyên cần cố gắng, chắc chỉ vài năm nữa thôi, nhất định sẽ danh lừng vũ nội.
Thành Thế Kiệt nói:
- Không dám. Tại hạ tư chất kém cỏi …
Phương Nhân Kiệt đỡ lời:
- Không phải đâu. Thiếu hiệp tư chất rất tốt, tương lai nhất định sẽ thành tựu hơn người, chỉ vì chưa tìm được danh sư đó thôi.
Thành Thế Kiệt nói:
- Tại hạ rất say mê kiếm thuật, nên cũng rất muốn tìm danh sư cầu nghệ. Nhưng … Danh sư nan cầu. Biết đi đâu để tìm danh sư?
Phương Nhân Kiệt mỉm cười nói:
- Chuyện đó tiểu sinh có thể giúp được. Nếu thiếu hiệp muốn tìm danh sư để cầu tuyệt nghệ, tiểu sinh có thể giới thiệu cho.
Thành Thế Kiệt ngơ ngác hỏi:
- Chắc công tử cũng có luyện kiếm?
Phương Nhân Kiệt cười nói:
- Cũng có luyện qua chút ít, nhưng chỉ mới chập chững bước vào kiếm đạo nên cũng mới được chút vỏ ngoài mà thôi.
Thành Thế Kiệt càng thêm ngơ ngác, hỏi:
- Thế là sao ạ? Công tử đã quen biết bậc danh sư về kiếm thuật mà sao không đến cầu tuyệt nghệ?
Phương Nhân Kiệt cười nói:
- Tiểu sinh không say mê kiếm thuật, mà cũng không có ý định dùng kiếm thuật để dương danh trong võ lâm. Tiểu sinh không muốn biến mình thành một kiếm sĩ giang hồ mà mất đi vẻ phong nhã. Có thể ý nghĩ này khiến thiếu hiệp cảm thấy kỳ lạ. Nhưng người trong giới của tiểu sinh đều thế cả đấy.
Quả thật, ý nghĩ này đã khiến cho Thành Thế Kiệt cảm thấy vô cùng kỳ quái. Ngẩn ngơ hồi lâu, y mới hỏi:
- Thế thì học kiếm để làm gì?
Phương Nhân Kiệt còn chưa kịp lên tiếng thì từ phía sau chợt nghe có tiếng người cười nói:
- Chỉ cần học được chút vỏ ngoài của kiếm đạo vừa đủ để lấy điểm trước mặt giai nhân là đủ rồi, chứ không cần chi nhiều.
Vừa nghe tiếng đã biết là ai rồi, Phương Nhân Kiệt cười hỏi:
- Đúng ra lúc này huynh đệ phải bận rộn lắm mới phải chứ? Sao lại có thời gian ra ngoài này thế?
Thành Thế Kiệt quay lại nhìn, thấy đó là một trang thiếu niên công tử dung diện anh tuấn, tài mạo hơn người, vận bộ y phục màu lục rất hoa lệ, được cắt may rất khéo bằng gấm đoạn quý giá, trên dải lụa buộc tóc cũng có đính một viên minh châu tỏa sáng lấp lánh cực kỳ trân quý. Lục y công tử có dáng vẻ anh tuấn còn hơn cả Phương Nhân Kiệt, phong thái cao sang quý phái, trông lại càng tuấn tú phong lưu, đương nhiên Thành Thế Kiệt tự thấy mình không thể sánh bằng. Đi bên cạnh lục y công tử còn có một thiếu nữ hoa dung xinh đẹp, chính là đồng bạn của Thành Thế Kiệt. Thái độ của nàng đối với lục y công tử có vẻ rất thân mật, như người quen thân đã lâu.
Lục y công tử tươi cười nói:
- Vì Vệ cô nương muốn ra ngoài đi dạo nên tiểu đệ đưa nàng ra đây. Vệ cô nương, Phương huynh đây là Thiên Long Kiếm Khách Phương Nhân Kiệt, là lão đại trong Lưu Hương Tam Kiệt chúng ta, còn đây là Vệ Thanh Hoa Vệ cô nương.
Đến lúc này, Thành Thế Kiệt mới biết bọn Phương Nhân Kiệt có ba người gọi chung là Lưu Hương Tam Kiệt. Qua dáng vẻ bên ngoài mà bọn họ tự biểu lộ thì thấy đó chỉ là những thế gia công tử phong lưu anh tuấn chứ chẳng có gì đặc biệt hơn người. Nhưng bọn họ đều có phong thái phi phàm, nếu theo đó mà luận thì chắc phải là bậc cao thủ anh hoa nội liễm, võ nghệ tuyệt thế. Thành Thế Kiệt hết nhìn Phương Nhân Kiệt lại quay sang lục y công tử, thầm đánh giá.
Phương Nhân Kiệt mỉm cười hỏi:
- Vệ cô nương. Trông khí sắc cô nương khá hơn trước rất nhiều. Cô nương đã khỏe hẳn rồi chứ?
Vệ Thanh Hoa thỏ thẻ đáp:
- Cám ơn Phương đại ca. Nhờ có Lưu đại ca hết lòng giúp đỡ chăm sóc, lại ban cho linh dược nên tiểu muội đã đỡ nhiều lắm rồi.
Phương Nhân Kiệt cười nói:
- Thế thì hay quá. Mong cô nương sớm bình phục.
Vệ Thanh Hoa thỏ thẻ nói:
- Cám ơn Phương đại ca.
Phương Nhân Kiệt bỗng nhìn lục y công tử, hỏi:
- À này. Lưu huynh đệ. Huynh đệ kiếm được linh dược ở đâu thế?
Lục y công tử đáp:
- Linh dược nào phải dễ kiếm. Tiểu đệ xin ở chỗ công tử gia đó chứ.
Phương Nhân Kiệt cười nói:
- Huynh đệ đối với Vệ cô nương tận tâm quá nhỉ.
Lục y công tử nói:
- Có đâu. Tiểu đệ thấy Vệ cô nương thọ thương trầm trọng, vì quá lo lắng nên mới bạo gan đi cầu công tử gia ban cho linh dược đấy chứ.
Phương Nhân Kiệt cười nói:
- Người bị thương đâu chỉ có mỗi Vệ cô nương, sao huynh đệ chỉ lo lắng cho một mình nàng thôi vậy?
Lục y công tử mỉm cười:
- Phương huynh thật biết nói đùa. Tiểu đệ vẫn hãy còn một viên nữa để dành cho thiếu hiệp đây.
Đoạn y lấy ra một viên dược hoàn to bằng ngón tay, đỏ hồng bóng loáng, trao lại cho Thành Thế Kiệt, nói:
- Đây là của công tử gia tặng cho thiếu hiệp. Nó có tác dụng trị thương rất hữu hiệu. Thiếu hiệp hãy phục dùng cho mau hồi phục.
Thành Thế Kiệt vừa nhìn thấy đã biết ngay đó là thứ linh dược quý báu, lưỡng lự chưa tiện nhận lấy. Phương Nhân Kiệt cười nói:
- Công tử gia đã ban cho, thiếu hiệp không cần phải khách sáo, hãy cứ nhận lấy, phục dùng cho thương thế mau bình phục.
Thành Thế Kiệt tạ ơn, nhận lấy hoàn linh dược. Phương Nhân Kiệt lại giới thiệu hai người với nhau:
- Vị huynh đệ này tên là Lưu Đức Huy. Này Lưu huynh đệ, thiếu hiệp đây chính là Thanh Sam Kiếm Khách lừng danh võ lâm đấy.
Lục y công tử chính là Lưu Đức Huy, chợt ồ lên nói:
- Thế ra thiếu hiệp đây chính là Thanh Sam Kiếm Khách lừng lẫy võ lâm đấy. Thất kính. Thất kính.
Thành Thế Kiệt ngượng ngùng nói:
- Không dám. Lưu công tử quá lời rồi. Chỉ chút tài nghệ kém cỏi, giữ mình còn chưa xong, nào dám khoe khoang trước mặt nhị vị.
Lưu Đức Huy cười khanh khách nói:
- Thanh Sam Kiếm Khách oai danh lừng lẫy, nếu như không có thực tài thì sao có thể được đồng đạo võ lâm nể vì.
Thành Thế Kiệt quay sang Phương Nhân Kiệt, hỏi:
- Phương công tử có ngoại hiệu là Thiên Long Kiếm Khách, chắc phải là một hảo thủ về kiếm thuật.
Phương Nhân Kiệt mỉm cười nói:
- Không phải đâu. Như Lưu huynh đệ vừa nói khi nãy, ngoại hiệu đó đặt ra chủ yếu là để lấy điểm với giai nhân mà thôi. Chứ tiểu sinh chỉ mới tập tành luyện kiếm thì sao có thể là hảo thủ được?
Thành Thế Kiệt nói:
- Nếu quả thật công tử võ công kém cỏi thì sao có thể lấy điểm với giai nhân được?
Phương Nhân Kiệt khẽ mỉm cười, nói:
- Tiểu sinh kém cỏi thật đấy. Nếu nói về hảo thủ thì phải kể đến Lưu huynh đệ đây. Công phu của y khá lắm đấy.
Thành Thế Kiệt là người hiếu võ, nghe nói có hảo thủ là muốn được chiêm ngưỡng võ công, liền nói:
- Thật thế không? Tại hạ rất muốn được chiêm ngưỡng công phu của Lưu công tử.
Vốn sẵn có lòng ngưỡng mộ Lưu Đức Huy, Vệ Thanh Hoa cũng liền nói:
- Lưu đại ca, biểu diễn cho tiểu muội xem đi.
Vừa nói nàng vừa nắm tay Lưu Đức Huy giục giã. Phương Nhân Kiệt đứng bên, khẽ mỉm cười. Xem ra mỹ nhân đã lên tiếng, Lưu Đức Huy không thể từ chối rồi, nếu không còn gì tiếng phong lưu.