Số lần đọc/download: 1922 / 40
Cập nhật: 2016-06-03 16:16:40 +0700
Chương 24
N
ắng xuyên qua những khóm tường vi trong bồn hoa trên vai lan can, rọi từng tia ấm vào cửa kính. Những giọt sương tan chảy thành giòng ngoằn ngoèo như vết bò của những con sâu cuống chiếu trên một nền cát mịm. Tiếng chổi chạm vào thùng nước và những bước chân nặng cứng của của mấy người đàn bà dọn phòng dội vang từ chân cầu thang, lên tới mấy tầng lầu cao, tiếng bàn ghế, tủ giường rít trên những cành phượng già cỗi ở hai bên con dốc dẫn xuống hồ Xuân Hương, hòa với tiếng rồ máy và mùi xăng cháy khét đánh thức tôi dậy. Sáng đã muộn. Hãn còn cuộn mình trong chăn. Tôi tụt xuống giường. Đá lạnh như một luồng điện chạy ngược lên tận óc. Chân trần tôi vào toilette. Trở ra, vén gọn những tấm màn gió. Mặ trời đã vượt khỏi hàng dương. Tôi như một kẻ nào khác. Không phải tôi. Không phải con Phiến của những âu lo và ắp đầy tủi nhục. Tôi và nơi tôi mới rời bỏ ngày hôm qua, đã như không có một chút liên hệ dù cỏn con nào. Tôi như mới từ trên trời rớt xuống. Tôi như mới từ một giòng sông nào ngoi lên. Hạnh phúc, đêm qua đã rửa sạch, đã tắm gội tôi. Hạnh phúc đêm qua, đã hóa kiếp tôi, để tôi trở thành và được sống đúng với đời sống khao khát của mình. Mở một cánh cửa. Nghe rõ một tiếng chim. Kiễng chân, nghễn cổ, nhìn qua lan can, thấy một con đường, một thành phố, không tai ương đe dọa, không hiểm nguy rình chờ. Ánh sáng đã là ngọc bích. Không khí đã chành hương thơm. Tôi thở. Tôi cười. Tôi thải tóc, tôi nâng niu từng sợi. Tôi nghe thương mến êm đềm từ những chân lược chạm tới da đầu. Nhìn mình trong kính, tôi thấy tôi mơn mởn như hoa. Tôi thấy tôi sáng láng như nước, tôi muốn nhảy múa, muốn ca hát. Cuối tầm mắt, sân màu xanh những miếng cỏ non. Hàng thông đều chạy mút tới chân trời. Tôi gọi khẽ. Hãn. Hãn ơi.
Chàng đã ló mặt ra khỏi chăn nhưng vẫn ngủ say sưa. Rón rén lại gần, tôi lùa những ngón tay vào tóc chàng. Tôi hôn. Lên trán. Lên mắt. Lên mũi. Tôi hôn. Tôi hôn. Cùng khắp. Hãn. Tôi kêu lên như một con bê nhỏ buổi sáng tìm mẹ. Hãn. Hãn. Niềm hoan lạc. Niềm hạnh phúc làm tôi phồng lên lớn. Tôi nở ra. Tôi muốn nổ. Vâng tôi muốn nổ tung. Muốn vỡ tan thành từng mảnh vụn. Những vụn nhỏ. Thật nhỏ. Như những hạt mưa xinh ngoan, và tất cả sẽ rơi phủ lên người chàng. Như chàng đã mưa, đã phủ, đã chùm lên khắp người tôi.
Từ tầng trên, anh Các và chị Thảo xuống.
Họ réo gọi chúng tôi ngay đầu hành lang. Tôi lay Hãn vội vàng. Tiếng đập cửa vội gấp. Giọng anh Các reo vui, tinh khôi như buổi sáng.
- Dậy mau. Ngủ khiếp vậy. Ông Hãn. Ông Hãn ơi.
Tiếng chị Thảo cao trong vắt.
- Hay họ đi rồi.
- Chưa đâu. Ai chứ ông Hãn giờ này mà đã dậy rồi họa là có loạn.
Anh Các nói đùa ở bên ngoài mà trong này tôi ngượng ngượng trong tràn trề sung sướng. Không. Được rồi, phải bắt Hãn dậy ngay. Không có họ cười chết. Tôi dựng Hãn lên. Hối Hãn mặc quần áo và vào toilette. Chờ Hãn khép cửa phòng đâu đấy, tôi ra mở cửa cho anh Các.
- Thấy không. Giờ này mới dậy đấy.
Tôi lấp liếm:
- Dạ, tôi dậy lâu rồi. Chỉ có anh Hãn ngủ nướng thôi.
- Ông ấy đâu?
- Dạ, đang rửa mặt.
- Chờ chút. Xong ngay đây.
Từ phòng tắm Hãn vọng ra.
Chị Thảo đánh phấn hơi dày. Tôi cười với chị và thấy thêm một điều nữa là con mắt chĩ kẻ xanh quá.
- Mời chị vào chơi. Đêm qua chị ngủ ngon?
Chị Thảo mặc manteau ngắn màu xám tro. Chiếc áo không hợp với sự đẫy đà của chị. Nhất là chiếc bóp xách theo nhỏ quá.
Chị Thảo ngắm ngía căn phòng của chúng tôi. Tôi kéo ghế mời và gấp vội tấm chăn trên giường. Hãn trở ra. Mặt còn ngái ngủ.
- Anh chị dậy sớm quá vậy. Chín giờ chưa?
Chị Thảo cười liếc mắt nhìn anh Các.
- Mười rưỡi gần mười một giờ rồi ông.
Hãn hỏi mượn lược. Tôi đưa lược cho chàng. Hãn nói:
- Tưởng còn sớm chứ.
Hãn chải đầu:
- Mau đi ăn sáng ông.
- Đi.
Hãn nói và vẫn đứng nguyên một chỗ. Tôi muốn cười phá lên khi thấy quần pyjamas của Hãn mặc ngược. Chị Thảo hỏi tôi lát đi chợ không. Tôi đáp:
- Em cũng muốn đi một vòng cho vui.
Tôi lấy quần áo cho Hãn, giục chàng thay mau kẻo anh Các chờ và hỏi chị Thảo cho có chuyện:
- Chị có định mua gì không?
Chị Thảo đang ngắm chiếc manteau tôi vắt ở vai ghế.
- Cũng chưa định chị à.
Hãn bước lại nói nhỏ:
- Anh mặc quần trái.
Tôi cấu chàng và cố nín cười:
- Biết rồi. Còn muốn biểu diễn chắc.
Hãn cốc đầu tôi. Chàng cười lớn. Anh Các cười theo. Không hiểu tại sao, có khi anh Các nghe được câu nói của chàng. Tôi vờ ngắm mặt mình trong gương và vuốt mấy lọn tóc.
Nhìn kỹ mình trong gương, nghĩ tới chị Thảo, tôi tự bằng lòng mình, trước khi con nhỏ trong gương nói với tôi rằng: “Thôi, được rồi, đừng ngắm nữa”.