Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 23 - Trên Ngọn Đồi
R
ick dừng lại bên lề đường để tận hưởng cảnh hoàng hôn nhìn từ trên cao. Cỏ cây đổ rạp theo chiều gió và những con chim mòng biển đùa giỡn với ánh mặt trời đang lặn dần xuống biển. Phía dưới, những ngôi nhà ở Kilmore Cove đang chuẩn bị bước vào một đêm yên bình. Cậu mỉm cười với suy nghĩ rằng trong những ngôi nhà có vẻ bình thường ấy thực ra lại cất giấu những cánh cửa gỗ có khả năng kết nối với những thế giới khác. Và cậu còn cười tươi hơn nữa với ý nghĩ rằng, thực sự đối với cậu, điều khó tin ấy dường như đã quá đỗi bình thường.
Trong khi hoàng hôn trao cho vạn vật một diện mạo kỳ diệu, Rick nghĩ rằng hẳn điều kỳ diệu và vẻ đẹp đã được sinh ra trong cùng một ngày. Ánh mặt trời, những con chim mòng biển, biển cả, làn gió, những cư dân Kilmore Cove dù khó khăn nhưng trong sâu thẳm lại thật vui tươi. Chính là vẻ đẹp và điều kỳ diệu xảy đến đồng thời, có khả năng cô lập vùng vịnh kia, để nó mãi mãi hạnh phúc không bị đổi thay.
“Nhưng không phải ở đây...” Cuối cùng Rick từ bỏ vì bị cuốn theo những suy nghĩ khác, phức tạp và đau lòng hơn. Thời gian trôi nhanh như một cơn bão, và nó cuốn phăng tất cả mọi thứ.
Cậu quay xe và bắt đầu đạp.
Đột nhiên trong đầu cậu nảy ra một ý nghĩ. Một ý nghĩ bắt nguồn từ một câu nói của ông Nestor, cái câu đã gây ấn tượng mạnh với cậu... Khi tới đoạn dốc cao nhất làng, cậu nhổm cả người trên bàn đạp để đạp nhanh hơn. Chiếc đồng hồ mà bố cậu tặng đang lấp lánh trên khung xe.
Khi đến nơi, Rick nhảy xuống đất và gò lưng đẩy chiếc xe đạp đi nốt những mét cuối cùng. Bóng cậu kéo dài chạm tới khu nghĩa địa trước cả khi cậu đặt chân đến đó. Cơn gió hoà mình với những tảng đá và những cây cúc gai dại.
Rick dựng xe tựa vào một bức tường đá rồi cúi xuống hái hai bông hoa màu vàng khiến hai chú dế nhảy bật đi.
Khu nghĩa địa chỉ đơn thuần là một cánh đồng được quây giữa những bức tường đá. Có lẽ trèo vào đó cũng rất dễ, nhưng cậu lại chọn cách đi qua cổng. Cậu thấy cảnh cổng vẫn để mở.
Cố gắng khẽ khàng để không gây quá nhiều tiếng ồn, cậu nhóc người Kilmore Cove tiến vào trong.
Xa xa, một con sóng vỗ vào những mỏm đá, gửi lời chào tới tận cánh đồng của những người chết.
Cậu bước đi giữa những bia mộ và thánh giá, được xếp thẳng hàng cạnh nhau và trang trí theo hình chữ nhật với những viên đá trắng, vỏ sò và hoa khô. Có một mùi nhè nhẹ của thứ gì đó đang cháy, của vỏ cây và rêu. Mặt trời đã biến thành một hình vòm thiêu đốt phía chân trời.
Rick quỳ gối trước một tấm bia mộ giản dị bằng đá xám. Cậu đặt hai bông hoa vàng lên mộ và chặn một viên đá lên cọng hoa để chúng khỏi bay mất.
Cậu ngồi bất động một hồi lâu, chẳng nói gì và cũng chẳng gây ra tiếng động nào cả.
Mặt trời đã hoàn toàn biến mất sau đại dương và bầu trời tối lại như một tấm bảng đen.
“Bố ơi...” Đến lúc ấy Rick Banner mới lên tiếng, như để cầu xin ông giúp đỡ. “Con không tìm thấy họ! Không hề có! Nếu thực sự ông Ulysses và bà Penelope Moore đã mất và được chôn ở Kilmore Cove... thì tại sao họ lại không ở đây?”