Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ù tới nhà mẹ Jenni muộn và trằn trọc mãi mới ngủ được, sáng hôm sau Tracy vẫn dậy trước khi gà gáy. Cô không sao xua được những suy nghĩ quẩn quanh đã theo cô vào giấc ngủ và lại ùa đến ngay khi cô vừa tỉnh giấc. Chạy bộ thường giúp đầu óc cô tỉnh táo hơn.
Cô mặc bộ đồ chạy mùa đông, bước ra ngoài vào lúc 5 giờ 15 phút sáng. Trời tối om và cái nhiệt kế treo gần cửa trước chỉ gần 3 độ C. Cô xuất phát theo con đường quen thuộc dọc đỉnh những mỏm đồi thấp, dự định hoàn thành chặng đường gần mười cây số. Chạy trong bóng tối thật khó xác định phương hướng nhưng cô có đèn pin đeo trên trán và đặt chân thật vững.
Khi lên đến đỉnh đồi, cô dừng lại để xác định vị trí của mình. Đường quốc lộ ở phía tây, Stoneridge ở phía nam. Đường chạy thông thường của cô là men theo mỏm đồi về phía đông rồi quay lại theo hướng bắc và tây để về nhà. Nhưng cô chợt nảy ra một ý, bèn chạy về hướng nam theo một con đường mòn vắng vẻ hơn và giữ hướng chạy thật chuẩn để điểm mốc là đường 141 luôn nằm bên tay trái. Cô càng chạy, cây cối càng trở nên rậm rạp. Đã vài lần cô nghĩ tới chuyện tạm dừng và quay trở lại, nhưng rồi lại cố dấn về phía trước, linh cảm thấy mình đang đi đúng hướng. Cô chạy xuống một con dốc, cảm nhận đầu gối và cẳng chân như bị kéo trĩu xuống. Cô tiếp tục chạy trên đường bằng chừng tám trăm mét rồi lại tới một con dốc khác còn cao hơn cả con dốc lúc nãy. Cô dồn sức leo lên, thở không ra hơi, tay chân căng ra. Khi lên tới đỉnh, cô đan hai tay sau đầu, vừa thở hổn hển vừa bước đi. Phía dưới là trảng đất trống.
Khả năng cảm nhận phương hướng của cô vẫn luôn rất tốt.
Cô bước xuống đồi, từng hơi thở phả ra trắng xóa trong không khí. Ráng hồng, tín hiệu đầu tiên của bình minh, đang nhô dần trên những đỉnh đồi, xua đi bóng tối trên trảng đất trống và cây cối xung quanh. Cô nhìn chiếc đồng hồ thể thao, không phải để xem giờ mà là xem ngày tháng, ngày mồng Năm tháng Mười một – kỷ niệm bốn mươi năm ngày mất của Kimi Kanasket.
Tracy bước tới địa điểm mà theo lời Kaylee Wright là nơi Kimi đã ngã xuống. Có người đã trồng một bụi cây ở chỗ đó – rìa lá đã ngả màu vàng. Cô ngừng lại một lát, thầm nguyện cầu cho cô gái trẻ, cho Sarah – em gái cô, và cho những người phụ nữ cùng chung cảnh ngộ. Cầu nguyện xong, cô chợt nghĩ ra một điều, bèn quay lại xem xét khu vực nơi cô từng thấy một người đàn ông vào cái đêm cô tới trảng đất trống này. Cô băng qua những hàng cây và bước vào đó. Trong ánh sáng ban ngày, bước chân cũng trở nên dễ dàng hơn.
Tiến vào trong, cô thấy thứ gì đó trông giống một cái cây chết nằm lay lắt trên nền rừng, bầu rễ tròn vẫn còn nguyên vẹn. Cô cúi xuống, nhặt nó lên và thấy vài cây nữa bị bỏ đi như thế, cây nào cũng có một bầu rễ tròn. Lần theo dấu vết, cô thấy một đống la liệt các loại cây khác nhau đang phân hủy theo đủ các giai đoạn.
Không có gì mọc được trên trảng đất trống.
Điều đó không ngăn được ai đó thử cố gắng.
Cô tiếp tục đi xuyên qua khu rừng cho đến khi tới vùng đất bằng phía dưới đường dây điện. Giờ đây, khi bản tính tò mò trỗi dậy, cô trèo lên tới tận đỉnh đồi theo hướng vết bánh xe để lại. Từ nơi đó, cô đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy có gì lộ ra. Cô chạy trên đỉnh đồi thêm một đoạn nữa, đang định quay lại thì thấy bên dưới có một vùng đất trải dài với mặt tiền của một cửa hàng lớn bằng gỗ đỏ, những căn nhà kính to bằng nhà kho và cái gì đó trông giống như cả một cánh đồng gồm những loại cây trồng trong chậu, cây leo, cây bụi và cây giống.
Một vườn ươm.
Cô nhìn đồng hồ rồi vội vã quay về nhà.
Về tới căn nhà nông trại, Tracy gọi tới Vườn ươm Central Grove và được xác nhận rằng Archibald Coe làm việc tại đó, tuy nhiên người phụ nữ nói chuyện với cô cho biết phải tới mười một giờ Coe mới tới. Coe hẳn là người đàn ông Tracy nhìn thấy vào cái đêm cô tới trảng đất trống. Ông ta là người đã trồng các loại cây khác nhau ở nơi Kimi Kanasket bị xe đâm, và đống cây mà Tracy tìm thấy cho biết Coe đã làm việc này hàng năm trời.
Cô gọi cho Jenni, kể cho cô ấy nghe những thông tin cô mới thu thập được và nói cô sẽ tới Central Grove để nói chuyện với Archibald Coe. Cô cũng muốn nói chuyện với Hastey Devoe, nhưng e rằng sẽ gặp khó khăn, trừ khi họ rình được lúc nào Hastey ở một mình. Jenni nói sẽ cho người để ý tới Hastey và sẽ báo cho Tracy biết nếu có kết quả.
Gần tới mười một giờ, Tracy chui vào xe và phi ra ngoài trong màn sương mù mịt. Khi cô tới vườn ươm, một người phụ nữ ngồi sau quầy lễ tân bên trong tòa nhà bằng gỗ đỏ cho biết Archibald Coe quản lý khu ươm giống của vườn ươm, bao gồm cây một vụ, cây lâu năm và cây leo. Tracy có thể tìm thấy ông ta ở một trong số những ngôi nhà kính rộng lớn phía sau. Người phụ nữ đề nghị sẽ gọi cho Coe qua hệ thống liên lạc nội bộ, nhưng Tracy từ chối và nói muốn tự mình đi tìm ông ta. Người phụ nữ khuyên Tracy nên thử tới căn nhà kính xa nhất trong khu.
Tracy nhấc cao mũ trùm của chiếc áo khoác Gortex để che những giọt mưa ngày càng nặng hạt và bước vòng qua vũng nước để khỏi phải chịu đựng giày tất ẩm ướt suốt cả ngày. Bầu trời tối đen báo hiệu thời tiết sẽ xấu đi rất nhanh. Tracy vội vã chui vào trong nhà kính trước khi trận mưa lớn ào ào trút xuống.
Vào bên trong, cô hạ mũ xuống và giũ nước mưa trên áo. Trên đầu cô, bóng đèn huỳnh quang chiếu sáng những dãy cây lưu niên đang ở các giai đoạn phát triển khác nhau cùng những hàng cây trồng trong chậu và cây nhỏ. Nhà kính rất âm, không khí nồng mùi phân bón.
Không khó để tìm ra Archibald Coe. Ông ta là người duy nhất trong nhà kính và trông ông ta giống hệt tấm ảnh trong giấy phép lái xe mới nhất – đầu hói lơ thơ vài cọng tóc bạc. Coe gầy tong teo, gò má cao hốc hác, mắt trũng xuống thâm quầng. Khoác chiếc áo mưa màu xanh bộ đội đã sờn, đi ủng cao su dài tới gối, Coe bước tới một hàng cây non đang nhú chồi trong những chậu gốm màu cam, tưới nước cho chúng bằng thứ gì đó trông giống đầu vòi sen cắm vào phía cuối một cái sào kim loại. Thấy Tracy tới gần, Coe hạ vòi tưới xuống và nhìn cô bằng vẻ mặt vô cảm, ánh mắt gần như trống rỗng.
“Ông Archibald Coe?”
Vòi tưới ngừng tưới, dù nước còn nhỏ tiếp một lúc trước khi ngừng hẳn.
“Tôi là Tracy Crosswhite, điều tra viên tới từ Seattle.” Cô xuất trình phù hiệu nhưng cũng chẳng khiến ánh mắt dửng dưng của ông ta mảy may thay đổi. “Tôi muốn hỏi ông vài câu.”
“Tôi bận.” Ông ta nói khẽ, giọng áy náy, nghe như đã kín lịch cả ngày. “Tôi phải làm việc.”
“Tôi không làm mất nhiều thời gian của ông đâu, thưa ông Coe. Nếu ông muốn, chúng ta có thể nói chuyện trong lúc ông làm việc.”
Coe thoáng ngập ngừng, rồi ông ta nâng vòi tưới lên để tưới cho cái cây kế tiếp trong hàng, kéo theo vòi nước phía sau.
“Có ai báo với ông là tôi sẽ tới không?” Tracy hỏi. Cô thấy khó hiểu khi Coe chẳng tỏ chút tò mò nào.
Coe lắc đầu. “Không.”
“Một số người sẽ lo lắng nếu có một điều tra viên không mời mà đến và muốn hỏi vài câu.”
Coe ngẩng đầu nhìn mái nhà bằng kính khi những hạt mưa gõ lộp độp lên đó, nghe như tiếng mỏ chim đang cố mổ vỡ kính.
“Ông có tò mò muốn biết là chuyện gì không?” Tracy hỏi. Coe cúi xuống. “Về chuyện gì?”
“Kimi Kanasket.”
Tiếng mưa ngày càng dồn dập, xối xả đập vào mái kính rồi chảy tràn sang góc khung kim loại. Coe lại ngước mắt lên. Tracy tranh thủ quan sát ông ta. Những gì cô từng nghĩ là thờ ơ giờ trở nên mong manh yếu ớt. Coe, chàng trung vệ trẻ trung, ranh mãnh và nhanh nhẹn theo lời kể của Sam Goldman giờ đã bị thế chỗ bởi một ông già không tự tin vào khả năng thăng bằng của bản thân, lúc nào cũng chỉ sợ ngã nhào. Mỗi cử động của ông ta đầy thận trọng và theo đúng trình tự, khiến cô không khỏi tự hỏi có phải Coe dùng thuốc an thần không.
“Ông có nhớ Kimi Kanasket không?” Cô hỏi.
Coe gật đâu. “Chúng tôi học cùng trường. Chúng tôi chạy điền kinh. Cô ấy chạy rất nhanh.” Coe hạ vòi tưới xuống và lê bước tới đầu hàng cây. Ông ta nhặt một cái hộp lên, lắc ra những cái que có màu và hình dáng giống thuốc lá và bắt đầu cắm chúng vào lóp đất màu mỡ trong mỗi chậu.
Tracy quyết định tiếp cận theo cách khác. “Đây là cây gì vậy?”
“Chanh.” Ông ta đáp.
“Ở miền Tây Bắc này ư?”
“Chúng tôi có một khách mua ở Nam California, nhưng ở đây cũng trồng được. Chỉ cần biết cách chăm sóc chúng.”
“Tại sao lúc đầu ông lại gắn bó với cây cối?”
“Bố tôi có một vườn ươm.” Coe tiếp tục ấn những ống phân bón vào trong đất. “Ông thường nói cây cối cũng giống như trẻ con.”
“Thật ư? Tại sao?”
“Chúng đều lớn lên từ một hạt giống, đâm chồi, cao lên và khỏe hơn – nhưng ta phải biết cách nuôi nấng chúng.”
“Ông có con không?” Tracy hỏi.
Coe gật đầu.
“Con trai à? Hay con gái?”
“Cả hai đều đúng.”
“Cả trai cả gái?”
“Phải.”
“Chúng bao nhiêu tuổi rồi?”
Coe ngừng lại, mắt nhìn xuống đất. “Tôi không biết nữa.”
“Ông không gặp con sao?”
Coe lắc đầu. Rồi ông ta nhặt vòi tưới lên và tiếp tục tưới hàng cây non tiếp theo.
Nhớ lại lời Tiffany Martin rằng Darren đã kết liễu cuộc sống khi con gái ông ta bước vào tuổi mười bảy, Tracy hỏi: “Con ông bao nhiêu tuổi khi ông và vợ ly dị?”
Lần này, Coe trả lời ngay, không chút do dự: “Mười lăm và mười.”
“Đứa nào là đứa lớn?”
“Con gái.”
“Vậy là ông biết làm bố mẹ là như thế nào, ông Coe.” Chẳng nói chẳng rằng, Coe bước sang cây tiếp theo.
“Ông biết không phải lúc nào lũ trẻ cũng làm những điều đúng đắn.” Vòi tưới lơ lửng trên cái cây lúc trước cho tới khi Coe quay nó sang cái cây tiếp theo. “Nhưng chúng ta tha lỗi cho chúng. Nếu chúng tới gặp và kể cho chúng ta nghe chúng đã mắc sai lầm, chúng ta sẽ tha thứ cho chúng. Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm.” Bài diễn văn này Tracy từng nói với rất nhiều nghi phạm.
“Tôi không gặp chúng.” Coe nói. “Giờ chúng trưởng thành rồi. Chúng tôi không nói chuyện với nhau.”
“Kimi Kanasket không nhảy xuống sông, đúng không ông Coe?”
Coe không đáp. Người ông ta như đờ ra, nước bắt đầu đọng thành vũng trong cái chậu. “Chuyện gì đã xảy ra ở trảng đất trống trong khu rừng hả ông Coe?”
“Tôi không biết.” Ông ta trả lòi như vừa sực tỉnh cơn mê rồi kéo vòi tưới sang cây tiếp theo.
“Vậy thì ai biết?”
“Tôi không biết.” Coe lại giật vòi tưới nhưng nó đã bị kẹt dưới đáy một chậu gốm, khiến ông ta phải quay lại gỡ nó ra. Mưa xối xả trên những khung kính, phủ mờ cảnh vật bên ngoài.
“Earl Kanasket đã trải qua bốn mươi năm mà không biết chuyện gì đã xảy ra với con gái mình.” Tracy nói. “Ông cũng có con. Ông phải biết cảm giác đó là như thế nào – cái cảm giác mất đi máu mủ của mình mà không bao giờ hiểu được tại sao.”
Coe bắt đầu lắc lư người. “Tôi không gặp chúng.” Ông ta nói. “Tôi không gặp các con tôi.”
“Tôi có thể giúp ông, ông Coe.” Tracy nói. “Nếu ông kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra, tôi có thể giúp ông.”
Coe bước tới cái cây kế tiếp, kéo theo ống nước phía sau. “Tôi phải làm việc.” Ông ta nói. “Tôi phải tưới cây.”
“Tại sao ông lại mang cây ra trảng đất trống hả ông Coe?” Ông ta không đáp.
“Người mà tôi thấy tối hôm đó là ông phải không? Ông là người đã mang cây ra đó, đúng chứ?”
“Không gì mọc được trên trảng đất trống. Tất thảy đều chết.”
“Nhưng ông đã trồng cây ở đó. Ông trồng cây tại địa điểm Kimi Kanasket bị xe cán. Ông đã trồng cây ở đó nhiều lần rồi. Tại sao ông lại trồng cây ở đó, ông Coe?”
Nước da Coe vốn xanh xao nay lại càng tái ngắt. Trông ông ta như sắp khóc.
“Lúc ấy Kimi vẫn còn sống,” Tracy nói. “Cô ấy không chết ở trảng đất trống.”
Coe ngẩng lên, lần đầu tiên ông ta nhìn vào mắt Tracy.
“Dù là ai thì người đâm cô ấy bằng xe tải cũng không giết chết cô ấy. Cô ấy vẫn còn sống khi bị ném xuống sông, ông Coe ạ. Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Ông đã là một công dân mẫu mực suốt bốn mươi năm qua. Ông chưa bao giờ phạm tội gì. Mọi người đều bao dung, ông Coe ạ, nhưng điều họ cần là trách nhiệm. Tôi linh cảm thấy ông cũng vậy. Ông đã mang theo gánh nặng này suốt bốn mươi năm qua. Đã đến lúc ông tự giải thoát cho mình và trút bỏ nỗi đau này. Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra tại trảng đất trống vào đêm hôm ấy.”
“Không gì mọc được ở trảng đất trống. Tất thảy đều chết.” Coe nói rồi quay đi, hướng vòi tưới sang cái cây tiếp theo.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống