Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 21
P
hó trưởng ban đứng sớ rớ trước bàn theo dõi mọi công việc, thảm tự nhiên ra hiệu cho cấp phụ. Đầu Trâu và luyện rèn chia nhau ôm những mảnh nứa lại bên 983, sắp xếp ngay ngắn trên mặt sàn rồi nhìn người thoải mái mà cười cười.
Đang đóng, đã thấy tràn nứa, ngẫu nhiên hiểu được hình phạt dành cho mình, 983 lồng lên như một con thú sắp bị giết. Nhưng bị cột chặt bởi một kỹ thuật trói người rất điêu luyện, Đánh không co được chân chạy trốn cũng không vung được tay chống cự mà chỉ lắc lư cái đầu, đưa ra đằng sau, vỗ về sau một cách mệt mỏi, phí sức vô ích.
Đứng giáp bảo vệ, nhìn những mảnh nứa bổ sung làm tư dưới chân 983, Toàn thân người, đột nhiên cảm thấy bụng thắt lưng, muốn xin ra bên ngoài. Tù thợ rèn cầm con dao sáng loáng đưa nhẹ dao trên thân nứa để hớt cho những cơn mộng nứa còn lại. Toàn cảnh rùng rợn liên tiếp của mình từng phút chốc. Trong đời, anh sợ nhất phải nghe tiếng cày tinh giang, tinh nứa. Lưỡi thép “soen soét” cày và tinh nứa tạo anh lạnh người, nổi da gà cùng mình chịu không bụng. Những đốt bên trong lòng cây nứa cũng được rèn rèn dùng mũi dao hớt hết. Sau đó, hùng hổ lùi ra xa, quay mặt về phía phó trưởng, chờ lệnh.
Trong phòng, yên tĩnh, nặng nề khác. Mọi người đã mong đợi những phần khủng khiếp, kinh khủng mà họ bị bắt buộc phải chứng kiến kiến trúc - mỗi người hướng tới một mục tiêu riêng- theo ý kiến của phó trưởng ban. Từ trước, họ chỉ được nghe kể lại mà thôi.
Riêng Toàn, cứ mỗi lần xả mắt vào đống mảnh nứa, anh ta lại nổi da gà khắp người, muốn khao khát để nhìn mà không được. Vì lý do nào, phó trưởng ban cho đòi anh và Thanh lên đây? Và sau 983, hai người sẽ bị xử lý ra sao? Có phải chịu hình phát "tuốt nứa" như 983 không? Toàn cuống lên vì sợ hãi, dưỡng nhẩm cầu Trời khấn Phật phù hộ cho qua nguy hiểm.
Nhưng ngay sau đó, hãy nghĩ đến sự hung bạo kinh khủng của lũ lụt tay sai chế độ, trong một khoảng thời gian giải quyết, Toàn thấy rằng quyền của các dưỡng chất cũng không thể che chắn và tránh khỏi hình phạt của giam giữ. Toàn chỉ còn mong được chết đi bên cô, không phải chịu đựng những hình phạt ghê rợn kéo dài, bắt chết từng sống một. Con người là độc ác hơn thú dữ nhiều, chuẩn bị đau đớn và kéo dài cái chết của đồng loại một cách thích thú, hồi hộp!
Toàn muốn hát nước mắt mà không bối rối. Tuyệt vọng, tiếc da khủng khiếp đến như thế, anh vẫn không phân mất lập trường.
Đầu ghi nhớ quay ra cửa. Giám thị Tùng đã trở lại. Đầu chiến trắng, rào chắn xung quanh đầu kín vành tai bị nứt nổ của 983 bên cụt. Khi thấy phó trưởng ban cau mặt, đưa mắt ra dấu trước khi rời khỏi phòng, kiểm tra trước tội nhân 983 nhìn một cách khắc phục rồi, mủm cười. Những người làm xã hội chủ nghĩa chế tạo không bao giờ quên nhoẻn cười trước khi giết người.
983 đang cúi gằm mặt đột nhiên ngửng lên, nhìn thật kỹ từng nét mặt "đao phù thủ" của mình như để dễ dàng tìm kiếm, khi cả hai đã qua bên kia thế giới. Mặt giám thị Tùng tái sống một cách dễ sợ, càng làm tăng thêm vẻ độc ác. Sống lại mặt vì cơn thịnh nộ, vì sắp xếp công khai được trả thù cho vành tai đã tàn, nhưng còn vì một lẽ khác quan trọng hơn mà không ai biết, kể cả phó trưởng. Hồi nhí, ra ngoài cho nhân viên y tế săn sóc tai thiết bị thương, sinh nhật đã tìm thấy ông già Mán, thân phụ Slao bước vào văn phòng ban quản trị, tay cầm tờ giấy trắng vòng tròn mà mong chờ là hoàn kiện. Ông già Mán đến thưa kiện về hãm hiếp Slao bữa trưa chăng? Vụ "hủ hóa" này đã bị phá hủy beng thật sự nguy hiểm cho ngọc trai. Dầu bản chất lưu man, ra khỏi vòng là cong liền, sau hãm hãm thiếu phụ Mán, tự do không quay lại bản lần nào chứ đừng nói đến vấn đề "bồi thường" bằng mấy ký lô muối như đã hứa với ông, bà già Mán cùng thiếu phụ Slao.
Nếu đúng ông già Mán đích thân mang đơn đến sự kiện thì không ai có thể được cất giữ phục vụ hủ hóa nữa rồi!
Bao nhiêu cơn giận dữ xông phong trong lòng gửi cả vào tội nhân 983 đang nhìn kiểm tra. Nhưng vẻ ngoài của người vừa đủ đau, vừa cam chịu, lại vừa như muốn nói lên rằng sẽ chờ lần trả thù dù sau khi chết, có một cái gì khủng, khó diễn tả sản giám thị Tung thấy chờn chợn. Thực sự là lạ vì cảm giác này, y chưa tìm thấy bao giờ.
Giám sát Tung bật ra tiếng ồn:
- Chuẩn bị!
983 muốn lui lại trước nguy hiểm nhưng mấy sợi dây cột cổ tay, cổ chân, cột cơ đùi không cho anh ta nhúc nhích bao nhiêu. trải 983 thót lại, mông tiền đưa lại, hai cánh tay treo ngược lại lắc lư dự kiến sợi dây một cách vô vọng...
Đang vùng ven mình như con rắn bị thương, 983 bão táp, nhìn kẻ thù đứng trước mặt không đầy một kích thước. Vì quá ức chế nên cơn điên cuồng dịu đi trong khoảnh khắc phát hiện, anh ta tò mò nhìn vành đai quanh đầu giám sát, nơi vết thương chảy máu đỏ lòm. Rồi 983 cười khanh khách như đã hài lòng phần nào.
Mãi sau giám thị mới nói ra những tiếng nhỏ nhỏ:
- Cho mày mã thức đòn tấn "tuốt nứa" nghe không? Món này là món ăn cuối cùng trong đời mày đó, anh Việt gian! Cười nữa đi con!!
Tù rèn rèn và Đầu Trâu chia nhau đứng hai bên giám thị Tùng từ lúc nghe hô hai tiếng "chuẩn bị", sẵn sàng khởi động cuộc cắt gân, lô da, giết người. Nhưng vì đã thấy giám thị còn lại nhừm chửi view và nghía tội phạm tội khác chi một người sành ăn còn thưởng thức bằng mắt món ăn mình sắp nền móng cung, hai tên cô độc nôn chờ đợi. Hãy đến ngay lúc chúng nghe giám thị Tùng cho người thích hợp cực hình sắp ra ứng dụng, hai tên sát nhân biết thủ tục linh tinh mào đầu đã xong. Không bảo đảm cùng nhau giảm xuống mâng đống mảnh nứa, ước lượng tác dụng của tinh nứa và cạnh nứa sắc như dao.
Một tiếng tăng lên làm cho mọi người cố gắng. Rồi 983 dựa từng tiếng:
- Chính mày, bọn chúng mày mới là Việt gian hại dân, hại nước, ăn gan uống máu người không biết tanh!
Nói xong rất bất ngờ, 983 phùng nói, chõ mặt về phía trước. Chưa kịp né, giám thị nghe một tiếng ồn ào. Một bãi nước xương xương Gmail đến "bét" một cái vào giữa mặt Tùng.
Đầu Trâu nổi nóng hấp vào bụng 983. Giám thị tùng thơm cản lại, trảng răng đưa tay áo lên cao mặt. Phó trưởng ban đã bỏ ra ngoài từ lúc đó. Command command command:
- Bắt đầu!
983 thất kinh, lại rán co chân, giựt tay nhưng vẫn vô hiệu. Tù thợ rèn cẩn thận một trong bốn mảnh nứa, vòng ra sau lưng 983, lom khom thư giãn xuống, khe hở giữa hai cơ đùi đầu nứa cho vòng qua gang tay. Y nghe nghía sửa lại cho hai mép nứa "ngậm" đều vào cơ đùi của tội nhân. Mặc dầu 983 gầy gò nhưng hai đầu gối được cột kín với nhau nên hai mép của mảnh nứa úp chặt vào thớ thịt, chỉ nhẹ nhàng cử động là tinh nứa cắt thát cơ đùi liền.
Người dùng ở phòng tấn tấn lét nhìn nhau, bên cạnh. Họ thừa biết tinh nứa là bất cứ điều gì! Hai cẳng chân Toàn chạy lẩy bẫy, đứng không vững. Trông mảnh nứa sắc sắp cắt lem da thịt người đồng cảnh, anh bên khắp chân thân liên tiếp. Rồi anh ti hí mắt mà nhìn...trộm!
Một tiếng rú rùng rợn nổi lên, siên vào mọi người. Hợi vẫn lim dim như người ngủ gật mãi lúc đó mới choàng tỉnh, cũng chỉ lom lom.
Giám thị Tung xum xoe chờ đợi, khi thấy đầu mảnh nứa đã lọt vào qua khe bắp đùi, y đón ngay, kéo nhẹ nhàng và nhịp nhàng lùi lại sau. Chỉ trong khoảng thời gian hai, ba cái chớp mắt, viền nứa sắc đã cứa ngang thớ thịt, ngập luôn vào trong cơ bắp đùi 983. Máu tóe ra chan hòa theo thân nứa bước xuống, nối liền khoảng cách giữa mảnh nứa và mặt sàn bằng một giòng máu đỏ không cân.
Lùi khoảng ba bước, giám thị đứng yên lại, đẩy xuống quan sát khe hở nơi cơ đùi nạn nhân. Có cái gì trở nên kháng -một thớ gân, một mẫu xương ngoài-Khiến mép nứa không thể cắt và bị kẹt lại. Qua sự rung chuyển trong thân hình, bàn tay thành sâu của thị trường được nhận liền. Y lộ vẻ hơi phật ý, đẩy ngược mảnh nứa để lấy đà tay rồi giật mạnh một cái. Tức thì 983 bốc lên một tiếng rùng rợn. Giám sát lùi theo một tốc độ đồng đều, đến từng đoạn nhỏ của mảnh nứa dài thì vừa dồi dào như đã có kích thước tay.
Y thảnh thơi đầu nứa này xuống đất, đầu kia vẫn để kẹp giữa cơ đùi của nhân.
Trong khi giám đốc Tùng biểu diễn, mảnh nứa thứ hai đã được bắt đầu Trâu đút qua khe bắp đùi, ngay bên trên mảnh nứa thứ nhất nhưng viền nứa được hỗ trợ vào bắp đùi bên kia. Giám Thị Tùng tiến lại trước mặt 983, nhẹ nhàng rút mảnh nứa thứ hai trong khi ở phía sau thu nhỏ 983, đến như Đầu Trâu vừa lùi vừa kéo mảnh nứa thứ nhất về phía bên chiến. Rồi hai tín đồ của xã hội chủ nghĩa phối hợp công tác với nhau, điều khiển hai mảnh nứa, kéo đi kéo lại, bình tĩnh nhịp nhàng làm công việc cứa da sẻo thịt nhân của chế độ.
Tù rèn luyện yên tĩnh nhìn một cách quan trọng vì cảnh tượng này không thường có.
Cạnh nứa chém ngọt da và bắp đùi, ngập chìm trong thịt, tạo ra vài cơn khát hai cơ đùi của tội nhân bị nứa cắt nát, thịt da bị vằm tơi tả. Mắt 983 hỗ trợ trừng phạt được đưa xuống chỉ còn lòng trắng, trong khi băng rừng rên rỉ như con heo được tiết, giây lát lại trên "ối...ối!!" Tiếng rên của la tội nhân có một tác động âm thanh bi thiết nguy hiểm, tưởng tượng như mảnh nứa mà có tim mảnh nứa cũng phải động lòng chảy nước mắt.
Giám thị Tung và Đầu Trâu luôn định lượng sát tử tử tội. Nước mắt chan hòa giàn giụa, 983 vùng từng hồi ngắn, lủng dưới sợi dây treo lên sà nhà. Được một lát, chiến tranh kiệt sức, giây phút mới kinh hãi một, hai cái. Máu không xịt ra xả xả như lúc đầu. Thân thiện vòng chênh chếch về trước nhưng nhờ sức "chịu" của sợi dây bên trên nên không té dù không còn bằng hai chân chân. Sự thực là, Hỏa đã chết từ lúc nào, phần vì quá đau, phần có thể hết máu.
Toàn đêm mắt, rùng rợn mình tưởng tượng nghe tinh nứa say vào cơ đùi 983, bật lên những tiếng ồng đục ướt sũng máu. Anh hạ hoa mắt không nổi, muốn nôn thốc phải đưa tay lên vuốt kiếm. Một cảm giác đau nhói ở dưới bụng như bị đá vào bàn quang. Toàn Giai Mã trải xuống chân, vì quá sợ hãi, anh đã trải nhựa lúc nào không biết! May thay, không ai để ý đến anh.
Tuy thế, Toàn cũng nhìn trộm mọi người rồi dựa vào vách mà trải dốc như bị ngộp.
Giám thị Tùng đã không ngừng tay, đăm đăm nhìn vào mặt 983 để rút kinh nghiệm. Tội nhân lúc này bất động da màu đen đen, hai con mắt ti hí chỉ còn lòng trắng, vẻ mặt không còn là vẻ mặt người sống.
Đầu Trâu bước lại gần tử tử, vạt áo trước bụng lên. 983 hết sưng tấy.
983 đã chết từ lúc nào.
Giám thị Tùng như còn tiếc rẻ chưa dùng hết mảnh nứa mà người thoải mái đã bỏ mạng. Y chưa nguôi giận nhìn chòng đập giây lát cái xác xiêu về phía trước, nghĩ đến vành tai bị cắt, liền hầm vung tay đấm bom bốp vào hai bên má cái xác.
Thốt nhiên, y lùi lại rồi phác thảo một chỉ kinh ngạc.
Hai hàng mi của bạn xác chết chớp chớp rung động, mắt mở rộng. Rồi quạ đưa qua đưa lại, khi nhận được tên "đao phủ thủ" thì hết đưa ra, đăm đăm nhìn một vẻ buồn bã thăm lướt. Từ khe hai hàm răng sâu những nước dồi dào máu và phát ra mấy lời nói thoang nhẹ như sau cơn gió heo may:
- Tùng! Tao... sẽ báo thù...trả thù...
Giám thị Tung nổi giận vung chân đá thốc vào bụng xác chết một cái "bụp". Hai mảnh nứa ra khỏi cơ đùi, cái xác đồng đưa quay một vài vòng vì sợi dây lưng trên tay bị đánh lại, rồi an toàn.
- Bỏ xác đồng Việt gian này xuống. Đến xem thằng kia.
Toàn, Thanh và mấy người chưng cất nhìn nhau, Khởi kinh. "thằng kia" là thằng nào trong đám này? Rồi họ chạy lên cầm cập.
Sợi dây thư giãn quanh cổ chân, đầu gối, bắp đùi 983 được giải phóng, bê bết đông đặc. Tiếp theo, Đầu Trâu rút sợi dây buộc hai cổ tay mà sợi dây chưa nổ, các xác thực đã ngã bước xuống vồ vào chân thị thị Tùng, tạo sơn móng tay nhảy lùi về phía sau.
Quay nhìn Toàn và Thanh, Sơn rỗng bộ mặt ngoắc tay gọi. Toàn bàng hoàng nhìn Thanh muốn chúc, nhưng rồi cũng phải cố gắng cùng Thanh bước lại gần thần chết, lấm lét. Tung chỉ vào cái xác thực, ra lệnh:
- Kéo cái xác Việt gian này ra một góc, lát nữa liện ra vườn chuối. Rồi lau chùi nhà cho sạch!
Toàn bộ vẫn thư giãn, hồn vía lên đám mây:
- Xin tuân lệnh.
Anh mừng rỡ muốn kêu, cùng Thanh nằm mỗi người một bên trốn xác, chạy trốn trên mặt sàn, đặt vào góc nhà.
Nhìn gần xác thực 983 sòng bạc trên mặt đất, Toàn mới thấy hai ống quần sà lỏn sũng những cục máu đông đặc, hai bắp đùi được nứa cắt nát, thịt da tơi tả, nham nhở như miếng vải chuột gậm. Mùi tanh tưởi Toàn lợm giọng.
Một tiếng vang vang, dồn dập và hờn dỗi, hướng về phía cuối phòng:
- Thằng kia lại đây!
Mọi người đều nhìn về phía Hi vọng. Thiếu niên này vẫn ngồi nguyên, không biết đến như mình chết. Nhưng khi thấy mọi người ngón tay mình, bạn ta cũng chà lại lần như hết mọi người. Toàn không thể đoán ra Hợi nghĩ gì vì mặt bạn ta vũ vều, kế mó, tím đen, hai mắt Ngọc và ngọc như hai trái "nhót".
- 684! Tới phiên bản của bạn, nhưng vẫn còn cái gì! Quân phản động chúng mày thiệt hại giả hoàn toàn!
Thiếu niên đại số 684 hiểu rõ. Cậu ta lối bàn tay đặt trên đầu gối xuống rồi cố gắng đứng lên, buồn phiền về nơi phát ra tiếng gọi. Mãi mãi, cậu ta mới lết đi được một, hai bước rất khó thắng.
Khi Hợi lết đến gần cửa sổ, nhờ có ánh sáng bên ngoài hắt vào, Toàn mới tìm thấy những vết máu đã khô đen trên má và rễ Hợi, anh ước lượng được phần nào những cực hình Hợi đã phải chịu trong vài ngày qua. Vắng mặt có mấy ngày mà Hợi già đi đến 8, 9 tuổi.
Nhắc lại lần đầu tiên được gọi lên văn phòng, Hợi đã trưởng thành ban điều tra thân hỏi cung. Cậu một thách thức dài, khai không biết gì về nhiệm vụ phong vương vượt trại. Trưởng ban điều tra cười nhạt, lấy trong khung kéo gói giấy nho nhỏ bảo vệ "mạt sắt" mở ra đặt trên bàn cho Hợi thấy rồi nhìn Hợi mà hỏi:
- Em chắc chắn phải biết cái này là thứ gì chớ?
Nắng nóng hôi, cố trần tĩnh đáp:
- Dạ biết.
- Ai xúi em cho 982 dồi dào để cắt xiềng?
- Dạ, không có ai.
- Tại sao em lại tự ý cho 982 mượna và giúp đỡ những phương tiện tiện lợi cho thời gian trại?
- Dạ, cháu không cho mượn, vì cháu không có.
Phó trưởng ban lại cười, hỏi gặng:
- Vậy nên rèn luyện rèn luyện viên 982 mượna chăng?
- Thưa cháu không biết.
Phó trưởng ban hết dụi ngọt ngào lại dùng những lời đe dọa đàn áp tinh thần thiếu niên Hợi. Nhưng Hợi vẫn là một mực khai "không biết".
Cả ngày hôm sau, Hợi được nhốt riêng trong một căn phòng để làm lá tự thú và chỉ được một món cơm ăn với mấy hột muối và lưng lon nước ao bỏ ra như nước sôi hến.
Ngày thứ ba, Hợi bắt đầu bị đòn, liên tiếp đến ngày thứ bảy, cậu được dẫn lên phòng hỏi cung để chứng minh hình phạt "tuốt nứa" mà 983 phải chịu. Tuy hai nhiệm vụ không trực tiếp liên hệ với nhau, nhưng Vật trung vẫn nhắm vào mục tiêu phá hoại chế độ!
Nghiên cứu kỹ thuật cung của Hợi, Trưởng ban điều tra thấy chỉ Hợi có những điều kiện thuận lợi nhất để tiếp tế cho tù phong vương cây thừaa gog tên này cắt xiềng xích lửa. Khai sự thật hay không, Hợi cũng bắt phải chết.
Ngày thứ sáu và ngày thứ bảy là hai ngày thiếu niên Hợi bị tấn công chiến nhất, nhưng cậu vẫn là một cấp độ khai không Đêm, không biết gì về nhiệm vụ 982 trốn khỏi trại giam.
Đêm nằm trên sàn đất lành cước xương, một mình một phòng, kiểm tra lại những lời khai, liên tưởng đến chú Dũng (tù 982), Hợi rất buồn chú Dũng, oán hận Dũng đã sơ xuất lưu lại những dấu vết nguy hại cho Hợi sau cùng, Hợi chủ định điều hai: Nếu bắt buộc phải nhận tội tòng phạm và phải khai đồng lõa, Hợi sẽ khai thị Tùng, điều thứ hai, bằng bất cứ giá nào, Hợi phải trốn trại Đầm Đùn.
Nhưng, đến khi được dẫn lên phòng hỏi cung chứng kiến kiến trúc "hình phạt tuốt nứa", Hợi mới nhận được hy vọng sống sào rất mong man, có sống bạch tuộc nữa cũng thành người tàn tật, không có sức mạnh trốn nổi:
- Bước nhanh lên!
Tiếng nói của Đầu Trâu làm Hiợi cướp mình, trở về với thực trạng thảm và tuyệt vọng. Mình mẩy đau tăng dần vì những đòn tấn công, Hợi khát nước, khát khô cả cổ, nước bọt đặc quánh lại như keo. Từ sáng hôm qua tới giờ, Hợi không được uống một miếng nước, vì một điều kiện: Có khai sự thật mới được uống. Hồi lại, Toàn thấy Hợi mong đợi xuống bàn tay mà không hiểu. Thực tế là, Hợi tiểu tiện ích được giảm bớt lòng bàn tay và kiếm tiền. Đã sẵn sàng vì không được uống nước. Chờ đợi lại khát vì mất máu. Cậu nhỏ chỉ thấy chấp chới những ngôi sao tím rồi các hình ảnh quay cuồng đảo lộn, đầu óc bàng hoàng nhiều lúc muốn cà phê.
Vừa phải vừa dác Nhìn khắp bốn phía, trong phòng hỏi cung, làm sao có được bọt nước. Nhưng nếu Hợi lúc chợt mắt là giấc mơ thấy nước nước trong veo liền. Hợi hổn hổ, há mồm như ngộp, bất thình võ khuỵu xuống không thể nào rền rỉ trong mê cung:
- Xin làm móng cho tôi thấm nước!
Rồi lại té xuống.
Đang lỗm ngổm đã bị đầu Trâu co chân đạp một cái vào mông, Hợi nhuận mèo mấy vòng, rồi nằm vật ngay bên dưới sợi dây thừng từ trên sà nhà rũ xuống. Đầu Trâu cười nhìn thợ rèn như tự hào về cú đạp có "cân lạng" của mình.
Toàn vừa tổn hại Hợi, vừa lo cho thân mình. Nếu Hợi khai tùm thì chết hết! Nhưng thấy bọn "đao phủ thủ" không đặc biệt chú ý đến anh và Thanh nên cũng giảm bớt nỗi sợ hãi nào.
Tù thợ rèn kiếm đâu được một sợi dây đồng dài khoảng một thước, cột chặt hai đầu vào hai ngọn tay cái của Hợi rồi buộc sợi dây cung trên sà nhà xòe xuống chính giữa sợi dây đồng cho thăng bằng hai bên tay.
Toàn nhìn Hợi, thấy thương tâm và chạy vô cùng. Hình ảnh cuộc tấn công máu me vừa rồi, những hình ảnh Nứa sắc cứa da đẫm sâu vào cơ bắp đùi nhưng phản xạ trước mắt, những tiếng "tối" giảm đau, bi thiết bị, đảm bảo, còn lại vẳng bên tai.
Rồi bây giờ đến như một đồng cảnh, không phải anh em mà thân thiết không khác chi lòng thịt. Cánh tay hỗ trợ Hợi được sắp xếp thứ tự (hay bị đánh?) lúc đưa ra cho Đầu Trâu cột sợi dây đồng vào ngón tay cái, đã không thể tự phát nổi mà phải nhờ tay kia giúp đỡ. Tiến lên khi thợ rèn dựa vào tấm vách, rút mạnh đầu dây leo, Toàn nghệ con rỉ rẹt thành ống màng lọc trên sà nhà, hai cánh tay Hợi đưa ngược lên mái. Rồi cả thân hình Hợi bị kéo lên lơ lửng khỏi mặt đất khoảng ba gang tay, Hợi "ối ối" mấy tiếng tĩnh lặng, hai chân thả lỏng thõng như người chết treo.
Giám thị Tung nhìn mặt Hợi, giá trị nói:
- Thằng này ngủ! Đánh thức nó dậy!
Thật ra, Hợi đã chết vì quá kiệt sức, khao khát và khát. Tù thợ rèn một cái mạnh, thể thể Hợi Cánh ra, đồng đưa ra như đánh đu.
Trầm lắng có tiếng "huỵch" nặng nề, bất ngờ, Hợi lại rớt xuống đất!
Đầu Trâu và rèn luyện cô gái khởi động lại. Thì ra hai đầu sợi đồng đã nhanh chóng thoát khỏi hai ngón tay cái của Hợi và làm sóng luôn sóng da đến xương trắng hếu. Hậu cái, máu ứa ra đỏ lòm nơi hai ngón tay được sợi dây đồng cứa bảo.
Giám thị Tung trừng mắt, gằn giọng vô nghĩa hai thuộc hạ.
Y vừa định bảo thuộc cấp "làm lại" cho mau trước khi trưởng ban vào chứng kiến thì một người từ bên ngoài một người xồng xộc đi vào gần giám thị, chìa cho coi một mảnh giấy nhỏ. Người cầm tờ giấy mang chỉ thị của cấp trên là thư ký văn phòng ban quản trị Trại Đầm Đùn, làm việc dưới quyền chỉ huy trực tiếp của phó trưởng ban. Nghĩa là tay chân của phó trưởng ban.
Toàn và Thanh vẫn đứng cạnh vách, lo sợ, hồi hộp theo dõi tình hình.
Trong khi Hợi như người chết rồi nằm một đống, Đầu Trâu và thợ rèn xuống vành hai bên mí mắt hùng húp thở của Hợi, thấy bên trong mí mắt nhạt nhạt hết máu, chúng định lưu ý giám thị Thị Tùng. Nhưng khi nhận ra mặt Tùng thất sắc, hai tên đứng lên, Yên lặng theo dõi các hoạt động đang tiến ra giữa các thư ký văn phòng và cấp trên trực tiếp của chúng.
Tù rèn luyện nhìn mấy giòn chữ trên mảnh giấy trong tay Tùng, bên dưới có chữ ký của trưởng ban. Trong phòng không có gió mà tờ giấy phập phồng chạy run. Tùng đọc đi đọc lại rồi thì nên hỏi thành viên thư ký, chỉ thấy người này lắc đầu không nói. Sau đó giám thị Phần kéo dài thư ký lại một góc nhà, đứng xa mọi người. Hiển nhiên, Đánh không muốn ai nghe lỏm chuyện.
Bao nhiêu vẻ hung ác của giám thị Tung, lúc này biến hết. Sắc mặt u tối, xạ thủ lại như lửa vừa dứt cơn lạnh. Sơn lại bên Hợi, đá qua hai ngón tay cái bị dây đồng h giảm mất làn da, bảo đầu Trâu:
- Tháo sợi dây đồng ra, chờ đợi chỉ thị của cấp trên rồi hãy tiếp tục.
Đầu trâu bỡn ngây thơ nhìn Tùng như muốn hỏi lý do. Tung buồn tênh, suy cười đáp:
- Tôi...ngưng nhiệm vụ. Cho tới khi có lệnh mới.
Cuối nói xong, cau mặt nhìn tất cả mọi người trong phòng, lần nhìn bốn nhân còn lại mà đánh chưa kịp tra tấn, nhìn hai tên thuộc hạ tay chân, nhìn xác chết 983 và con người đang chết là Hợi.
Rồi khép lại quần áo cho thẳng thắn gọn gàng, ồn ào rĩ theo viên thư ký ra khỏi "phòng kẻ giết người".
Từ phòng này lên văn phòng ban quản trị, đi thật chậm cũng không lâu quá một phút. Trong khoảng thời gian ngắn một phút này, giám thị Tùng dùng hết khả năng của bộ kính khổng lồ, nghĩ cách tăng cường cho cái tội "hủ hóa" đã có phạm vi. Khó quá! Phó trưởng ban là một nhân vật sừng sỏg để, giỏi về điều tra, vững về chính trị, nhiều tuổi, lại có "tay ngai" đển mạnh hơn trưởng ban nhiều. Xin vui lòng quá.
Tung ra bất kỳ góc nhìn dài. Sống giữa một địa ngục, chỉ thấy có khai quang, đầy ải, máu, nước mắt đã trở thành quỷ.
Vì vậy, lần này, con quỷ biết thở dài! Vì nó đoán rằng sắp xếp thành một con quỷ hơn là ăn thịt.