Nguyên tác: Highland Shifter
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Chương 24
"C
ô ấy ở chỗ quái nào thế?”
Simon đang điên cuồng. Anh đã tìm mọi ngóc ngách trong nhà mà chẳng thấy Helen đâu.
Xe của cô cũng mất tiêu.
“Cô chắc là cô ấy ổn thôi”, Myra vừa nói vừa từ tốn băng qua phòng. “Có lẽ cô ấy chỉ cần chút khí trời.”
“Nếu là thế thì cô ấy đã nói với một trong số chúng ta.” Không, Simon đã thấy điều gì đó trong mắt cô sớm hôm đấy. Cô có vẻ lặng lẽ hơn ngày thường.
Amber đặt một tay lên vai anh. “Cô ấy muốn đương đầu với Philip. Cháu có nghĩ cô ấy sẽ đi một mình không?”
Chết tiệt, anh hy vọng cô không quá mù mờ trước mối đe dọa từ hắn ta. Nhưng anh biết tối hôm đó cô cương quyết đến nhường nào. “Phải, cô ấy sẽ làm thế.”
“Helen là đứa thông minh, nếu con bé đi đến chỗ anh ta, con bé sẽ không gặp anh ta một mình đâu”, bà Dawson nhấc điện thoại lên và quay số.
Căn phòng chìm trong thinh lặng trong khi bà Dawson nói chuyện.
“Chào Lisa, cháu yêu. Bà Dawson đây.”
Bà ngừng lại, gật đầu rồi mỉm cười. “Vậy là con bé đã ở đó?”
Vai Simon thả lỏng. Ít nhất thì anh đã biết.
“Tốt rồi. Bà có thể nói chuyện với Philip không?” Miệng bà Dawson há hốc, lưng cứng đờ. “Bà hiểu.” Căn phòng dường như lạnh cóng.
“Cháu vui lòng báo cho anh ta biết là bà đã gọi nhé. Được rồi.” Bà Dawson gác máy. “Helen đã đến đó. Con bé kể cho Lisa câu chuyện nó mất tích và có cuộc nói chuyện ngắn với Philip trước khi rời khỏi.”
“Vậy là cô ấy đang trên đường về đây?”
Mắt bà Dawson mở to. “Con bé rời khỏi đó hơn một tiếng rồi.”
Liz bước tới. “Văn phòng cách đây bao xa?” “Ba mươi phút.”
Simon chạm vào thanh gươm của mình nhưng tay anh chỉ thấy lớp vải jean trên hông. “Philip đang ở đâu?”
“Anh ta đi ngay sau Helen. Bảo Lisa khóa cửa.”
Tất cả mọi thứ vẫn ở trong đầu Simon. Lẽ ra giờ cô ấy đã trở lại.
Có chuyện không ổn rồi.
***
Con đường ngoại ô dẫn đến nhà bà Dawson hiếm khi có nhiều xe cộ qua lại, đó là một trong những thứ mà Helen thích nhất về vị trí ngôi nhà.
Cô rẽ qua chỗ khúc quanh và chân đạp mạnh phanh. Một chiếc xe chắn ngang đường, chặn cả hai làn xe.
Chiếc xe nhỏ gọn của cô rít lên khi dừng lại ngay trước càng xe của chiếc sedan.
Adrenaline chảy nhanh trong huyết quản của cô, cơ thể cô rần rật vì lo sợ. Cả hai bàn tay đều ở trên vô lăng, Helen siết chặt nó và chằm chằm nhìn mui xe. Dây an toàn đã giữ cô ở yên tại ghế ngồi và không để cô bay qua kính chắn gió. Chúa ơi, cô suýt chết trong một tai nạn giao thông đơn giản. Cô đã có thể du hành xuyên thời gian, chống lại một đám đàn ông lực lưỡng sử dụng gươm ở trong rừng, nhưng chạm trán với một gã điên rồ nào đó chỉ vì cái xe bị hỏng giữa đường thì rõ là ngớ ngẩn.
Helen tựa đầu trên vô lăng và cố hít thở.
Sau vài giây, cô đưa mắt nhìn cái xe phía trước xe mình và phớt lờ cơn ngứa đang châm chích dưới làn da.
Cô tháo dây an toàn và rời xe, tự hỏi liệu tài xế của chiếc xe kia có bị bất tỉnh. Tại sao không có vẻ gì là có người ngồi ở ghế trước?
Không hề suy nghĩ, Helen chạy tới chiếc xe. “Hey, có ai ở trong không?”
Không có câu trả lời.
Cô đến bên cửa xe và nhìn qua lớp kính. Các chỗ ngồi trống rỗng.
Tiếng sỏi trượt lạo xạo trên vỉa hè đằng sau Helen. Trước khi cô kịp quay lại nhìn xem cái gì gây ra tiếng động, một cơn đau nhức đập vào đầu cô.
Thế giới mờ đi trước mắt cô và khi cô ngã xuống, lọt vào tầm mắt cô là đôi giày đen của đàn ông.
***
Có lẽ dòng máu tương tự với người anh trai chảy trong huyết quản hắn mạnh mẽ hơn hắn thừa nhận nhiều. Philip dõi mắt theo bộ ngực Helen phập phồng khi cô thở. Hắn không định đánh cô mạnh đến vậy. Hắn chỉ muốn làm cô choáng váng, giờ thì giấc ngủ sâu mà cô đang chìm vào khiến hắn lo ngại. Biết đâu cú đánh của hắn đã gây ra tổn hại gì đó cho cô.
Cổ tay bị trói, miệng bị bịt, không khó khăn để khống chế cô một khi cô tỉnh lại. Nếu cô tỉnh lại.
Nhờ nền kinh tế xuống dốc tệ hại và việc thu hồi bất động sản, hắn tìm được một ngôi nhà bỏ hoang không xa nơi hắn bắt Helen.
Hắn đã để xe hơi của mình trong gara một ngôi nhà khác cách đó vài dãy.
Bây giờ tất cả những gì hắn cần là làm cho con khốn điên khùng này tỉnh lại.
Hắn cần câu trả lời. Malcolm cần câu trả lời.
Rất may, nhân viên bất động sản ngân hàng đã thấy cần duy trì điện nước cho ngôi nhà nên vẫn để yên. Philip nhấp nước từ cái chai nhựa và mắt vẫn canh chừng tù nhân của hắn.
Từ sâu thẳm trong lòng, hắn biết Malcolm cần người phụ nữ này để tồn tại. Việc cô ta nói dối hắn không chớp mắt, rằng cô vừa trở lại bang sau mối quan hệ ngắn ngủi với một người đàn ông, đã khiến thứ gì đó bên trong hắn sôi sục vì thịnh nộ.
Tất cả phụ nữ đều là kẻ dối trá. Đầu tiên là mẹ hắn. Giờ là Helen.
Và ai mà tưởng được rằng đã có lúc hắn cân nhắc việc ngược đãi cô ta.
Không phải lúc này.
Hắn cực kì ghét những kẻ dối trá.
Philip đã nghe được vài cuộc trò chuyện trong mấy ngày qua ở nhà bà Dawson. Bất cứ ai lên tiếng trong căn phòng đó cũng biết quá nhiều về hắn, về anh trai hắn. Họ biết hắn đã đến căn hộ của Helen. Biết hắn cần thứ gì đó từ cô. Nhưng họ không biết đó là gì.
Bọn họ đều có vẻ là người nước ngoài. Dốt nát. Bọn họ chỉ hỏi những câu ngớ ngẩn về những thứ thật đơn giản như ti vi và máy tính.
Học sinh lớp Một nào cũng biết Google là gì.
Từ khóe mắt, Philip nhận thấy Helen vừa cử động. Hắn vẫn ở trong bóng tối và chờ đợi.
Helen rên rỉ và ngọ nguậy trên tấm thảm trải sàn tiền sảnh. Philip đã đặt cô cạnh bức tường trong cùng và đóng cửa phòng. Hắn mở một bóng đèn nhỏ trong phòng tắm bên để có chút ánh sáng hắt vào phòng.
Đôi mắt cô chớp mở. Cơ thể cô đông cứng. Philip bật cười.
Helen gắng gượng ngồi dựa vào tường. Cô đảo mắt kiếm tìm trong bóng tối nhưng Philip biết cô không thể nhìn thấy hắn.
Hơi thở cô ngắt quãng vì đau đớn.
Hắn gõ chân vào tường.
Từng cơ bắp trên người Helen căng ra. Đôi mắt cô nhìn về phía hắn. Philip có thể thực sự cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên từng chập từng chập của cô. Nó hâm nóng hắn và cơ thể hắn bừng bừng hưng phấn. Thật bệnh hoạn, hắn biết, nhưng hắn thích điều đó.
“Cô nên nghe lời đám bạn dốt nát của mình và ở lại.” Helen rên rỉ đằng sau miếng khăn bịt miệng.
“Tôi sẽ tháo khăn, Helen. Cô sẽ không hét lên.” Hắn đưa khẩu súng điện đang cầm trong tay lên và bóp cò. Âm thanh và ánh sáng tràn đầy góc tối của sảnh.
Nỗi sợ của Helen dâng lên cao hơn và Philip cảm thấy máu dồn đến hạ bộ của mình.