Nguyên tác: More Than A Mitress
Số lần đọc/download: 1388 / 12
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:18 +0700
Chương 24
Đ
ồ thêu của cô, bức tranh, và quyển Mansfield Park được đưa tới ngay trong ngày. Phillip mang chúng tới, nhưng Jane không gặp anh ta. Cô chỉ biết chắc một điều là anh không đích thân đưa đến. Cô lại lấy thế làm mừng. Thái độ sáng nay của anh thật hống hách, lạnh lùng và chướng mắt.
Vậy là cô chi tưởng tượng ra sự khao khát dịu dàng trong nụ hôn của anh tối qua thôi. Việc anh không đích thân đến cùng với những đồ đạc của cô đỡ cho cô khỏi phải từ chối gặp mặt anh. Thậm chí cô không bao giờ muốn nghe đến tên anh nữa. Luận cứ ấy xem ra là vô nghĩa vào buổi sáng hôm sau khi phu nhân Webb vẫn ở trong phòng thay đồ và viên quản gia đem báo chí buổi sáng vào phòng điểm tâm.
"Có một lá thư cho cô, thưa cô," ông ta nói với Jane. Cô chụp lấy nó từ tay ông ta và vừa lo lắng vừa háo hức nhìn tên và địa chỉ đề bên ngoài. Nhưng tim cô lập tức chùng xuống. Nó không phải nét chữ viết tay rắn rỏi và khoáng đạt của Công tước Tresham. Trong nỗi thất vọng cô đã không nhận ra mình có biết kiểu chữ này.
"Cảm ơn ông," cô nói và bóc dấu niêm phong. Là thư của Charles. Một bức thư khá dài. Nó đến từ Cornwall. Bá tước Durbury đã quay về Candleford, Charles viết, với tin đã tìm được Sara và hiện cô đang ở với phu nhân Webb. Cô sẽ an tâm khi biết Candleford đã công bố rằng Sidney Jardine, người được đồn là ngấp nghé ngưỡng cửa tử thần bấy lâu nay, cuối cùng đã bình phục.
"Anh đã đau khổ không tài nào tả xiết," Charles viết, "vì anh lại vắng nhà trong lúc mọi chuyện xảy ra mà em lại không có anh để nương tựa. Anh rất muốn theo em lên London, nhưng anh không biết phải tìm ở đâu. Nghe nói ngài Durbury đã thuê một thám tử Bow Street nhưng cũng không thể tìm ra em.
Thế thì làm sao anh có cơ hội?" Nhưng dù sao anh ấy cũng nên thử chứ, Jane nghĩ. Chắc chắn nếu anh thực lòng yêu cô, thì anh sẽ đi tìm cô. "Durbury cũng đang gieo rắc những tin đồn khác," bức thư tiếp tục, "nhưng chắc chắn nó không thể là thật, Anh tin rằng nó cố ý nhắm vào anh, Sara, để làm tổn thương v cảnh cáo anh.
Em biết ông ta luôn khinh miệt tình cảm chúng ta dành cho nhau như thế nào mà. Ông ta bảo rằng đã chắp thuận gả em cho Công tước Tresham. Anh dám chắc em sẽ không nhịn được cười khi đọc những dòng này, nhưng quả thực, Sara à - Tresham! Anh chưa bao giờ gặp con người đó, nhưng anh ta nổi danh là kẻ phóng đãng khét tiếng nhất London.
Anh chân thành hy vọng anh ta không quấy rầy em bằng những sự quan tâm khó chấp nhận." Jocelyn, cô nghĩ. À, Jocelyn. "Anh sẽ lên London," Charles viết, "ngay khi giải quyết mấy việc quan trọng. Anh sẽ đến để bảo vệ em khỏi những lời tán tỉnh của mọi gã đàn ông cho rằng việc không may này khiến em đáng phải chịu những lời khả ố.
Anh sẽ đưa em về nhà, Sara. Nếu Durbury phản đối, thì chúng ta vẫn sẽ kết hôn. Anh không phải người giàu có và rất căm phẫn nếu thấy em bị tước đoạt mọi của cải, nhung anh thừa khả năng chu cấp cho vợ và gia đình một cuộc sống đầy đủ thậm chí xa xỉ." Jane nhắm mắt và gục đầu xuống bức thư.
Cô lúc nào cũng quý mến Charles. Mấy năm nay cô đã cố thuyết phục mình rằng lòng cảm mến ấy đủ để cô kết hôn với anh. Nhưng bây giờ cô đã hiểu vì sao mình chưa bao giờ có thể yêu anh. Không có đốm lửa nào trong tình yêu của anh. Chỉ có sự tử tế, ôn hòa. Rõ ràng anh không hiểu những gì cô phải chịu đựng trong mấy tuần qua.
Thậm chí đến bây giờ anh cũng không định lao đến bên cô. Anh phải giải quyết mấy việc quan trọng trước đã. Jane cảm thấy trống trải đến gần như tuyệt vọng khi cô gấp bức thư lại và đặt xuống cạnh đĩa thức ăn. Cô đã không nghĩ nhiều đến Charles từ lúc đến nhà cô Harriet.
Tất nhiên cô đã biết họ không thể thành đôi, nhưng chỉ đến bây giờ, đến sáng nay, cô mới buộc phải đối mặt với hiện thực trước khi chuẩn bị sẵn sàng để xử trí. Không hiểu sao cô cảm thấy như thể con đường đời bằng phẳng cuối cùng đã hóa gập ghềnh. Như thể giờ cô đã trở nên hoàn toàn và mãi mãi cô đơn.
Tuy nhiên Charles sắp lên London. Cô đứng bật dậy, quyết định bỏ lại bữa điểm tâm chưa hề đụng đến để viết ngay một bức thư bảo anh đừng lên. Anh sẽ lãng phí thời gian và tiền bạc. Hơn nữa, thông báo tin cô không thể lấy anh trên giấy dễ hơn là gặp trực tiếp. Mất vài ngày Jocelyn mới hoàn toàn hiểu rõ rằng chẳng có thêm lời đe dọa chết chóc nào nữa, nhà Forbes và hình như cả ngài Oliver đang quá mãn nguyện khi phu nhân Oliver đã kể ra sự thật trong quá trình chen ngang đầy kịch tính của cô ta ở cuộc đấu súng.
Khi Jocelyn nhận ra điều đó, vào một buổi sáng trong thư viện, lúc đang đọc lướt báo cáo mới nhất từ Acton Park, anh phát hiện mình hơi khó thở. Và khi chống hai khuỷu tay xuống mặt bàn rồi giơ hai bàn tay lên anh sững sờ thấy chúng đang run rẩy. Anh cảm tạ trời đất vì Michael Quincy không có mặt để chứng kiến hiện tượng>Đúng là lạ lùng vì anh chẳng hề sợ chết trong bốn lần đấu súng trước.
Có lẽ vì từ trước đến nay anh chưa từng đối diện với cuộc sống và khát vọng sống cho đến khi răng long đầu bạc. Lần đầu tiên bản báo cáo khô khan và thực tế của người quản gia khơi dậy cảm giác nhớ quê nhà day dứt. Anh muốn về nơi đó, để một lần nữa nhìn thấy tòa nhà bằng con mắt một người trưởng thành, để lang thang trong khu đất và những ngọn đồi xanh, nhớ về cậu bé từng là mình thuở trước, khám phá người đàn ông mình đã trở thành.
Anh muốn đi tới đó cùng Jane. Anh nhớ cô da diết. Anh đã quyết định sẽ để mặc cô cho đến sau ngày cô diện kiến ở cung điện. Anh sẽ khiêu vũ với cô ở vũ hội ra mắt, sau đó theo đuổi cô ráo riết đến khi cô đầu hàng, đó là điều chắc chắn. Không ai chống cự được ý chí của anh mãi mãi, Nhưng vũ hội còn một tuần nữa mới tới.
Anh không thể đợi lâu đến thế. Anh rất sợ rằng nếu có người có thể cự tuyệt được anh thì đó chính là cô. Và trong thời gian chờ đợi, những kẻ như Kimble và thậm chí em trai anh đang hộ tống cô đi khắp nơi trong thành phố, từng phân trên người đều toát ra vẻ quyến rũ, và moi được những nụ cười rạng rỡ mà cô phân phát cực kỳ dè sẽn cho anh.
Bỗng dưng anh đâm bực bản thân vì đã thừa nhận là mình ghen tuông. Nếu cô muốn tên đàn ông khác, thì cô cứ việc có hắn. Cô có đi với quỷ sứ anh cũng chẳng quan tâm. Anh tự giải trí bằng những hình ảnh tưởng tượng về cảnh chiến đấu với Kimble và Ferdinand - bằng kiếm. Mỗi tay lăm lăm một thanh.
Và một thanh đoản kiếm ngậm giữa hai hàm răng, anh tự giễu. Thêm một miếng vải đen bịt một bên mắt nửa. "Quỷ tha ma bắt!" Anh nói với cái thư viện trống trơn, giáng nắm đấm xuống mặt bàn để nhấn mạnh hơn. "Mình sẽ vặn cổ cô ta." Cũng trong chiều hôm ấy anh có mặt ở nhà phu nhân Webb nhưng từ chối lời mời theo ông quản gia vào phòng khách mà những vị khách khác đang được tiếp đãi.
Anh yêu cầu được nói chuyện riêng với phu nhân Webb và được dẫn vào một phòng khách nhỏ ở tầng trệt. Anh biết phu nhân Webb không ưa anh. Tất nhiên bà không thô lỗ đến độ nói ra mối ác cảm của mình. Và điều đó hoàn toàn có thể hiểu được, Anh đã không dành những năm tháng tuổi trẻ để nuôi dưỡng thiện cảm của các mệnh phụ đáng kinh như bà.
Ngược lại là khác. Bà không thích anh, nhưng rõ ràng bà nhận ra sự cần thiết phải để anh cầu hôn con gái đ>"Nhưng nếu con bé từ chối ngài," bà bảo anh trước khi gọi Jane xuống, "thì tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ nó. Tôi sẽ không để ngài đến đây ức hiếp nó." Anh nghiêng đầu chào cứng nhắc.
Hai phút sau Jane xuất hiện. "Ôi," cô thốt lên, đóng cánh cửa lại sau lưng và giữ nguyên hai tay trên nắm đấm cửa, "là ngài sao?" "Lần cuối cùng ta liếc nhìn vào gương thì vẫn đúng," anh nói, cúi chào cô một cách lịch thiệp. "Thế em mong là ai?" "Em tưởng có lẽ là Charles," cô nói.
Anh nhíu mày rồi trừng mắt. "Charles?" Tất cả ý định tốt đẹp của anh bay biến. "Em định nói tên nhu nhược ở Cornwall sao? Cái tên đần độn mơ tưởng sẽ cưới em ư? Gã đó đang ở thành phố à?" Đôi môi cô lại bặm chặt theo thói quen. "Ngài Charles Fortescue không phải tên nhu nhược cũng như đần độn.
Anh ấy luôn là người bạn thân nhất của em. Và anh ấy sẽ lên đây ngay khi có thể." "Ngay khi có thể," anh lặp lại. "Thế trong suốt tháng qua gã ở đâu? Ta đâu có thấy gã lừùg sục khắp London để tìm em, giải cứu em khỏi nanh vuốt ông bác em hay anh họ em hay bất cứ cái gì khác giữa lão Durbury ấy với em?" "Anh ấy biết tìm ở đâu?" cô hỏi lại.
"Nếu ngay cả những thám tử Bow Street cũng không thể tìm thấy em, thì làm sao Charles có cơ may, thưa đức ngài?" "Ta ắt sẽ tìm được em." Anh nheo mắt nhìn cô. "Thế giới này không đủ rộng lớn để che giấu em đâu, tiểu thư Sara, nếu ta đã quyết tâm tìm kiếm." "Đừng gọi em như thế," cô bảo anh.
"Đó không phải tên em, em là Jane." Tâm trạng anh dịu xuống và trong thoáng chốc anh quên đi nỗi tức tối với Charles Fortescue, tên nhu nhược và đần độn. "Được rồi," anh đồng ý. "Và ta không phải là ‘đức ngài,’ Jane. Ta là Jocelyn ""Vâng." Cô liếm môi. "Sao em cứ co rúm ở đó giữ chặt tay nắm cửa vậy?" Anh hỏi cô.
"Em sợ ta sẽ vồ lấy em và giở trò đồi bại sao?" Cô lắc đầu và bước sâu hơn vào phòng. "Em không sợ ngài." "Vậy thì em nên sợ đi." Anh để cho mắt mình chu du trên người cô. Cô đang mặc chiếc váy muslin màu vỏ chanh nhạt, mái tóc sáng lên lấp lánh. "Ta đã nhớ em." Nhưng rốt cuộc anh không thể cho phép mình yếu đuối.
"Tất nhiên là ờ trên giường." "Đương nhiên rồi," cô chua chát. "Ngài còn ám chỉ nơi nào khác được chứ? Sao ngài lại đến đây, Jocelyn? Ngài vẫn cảm thấy danh dự buộc ngài phải cầu hôn em vì em là Sara Illingsworth chứ không phải Jane Ingleby sao? Ngài xúc phạm em rồi đấy. Lẽ nào cái tên có ý nghĩa hơn hẳn con người? Ắt ngài không bao giờ mơ tưởng đến chuyện lấy Jane Ingleby." "Em luôn tự cho mình biết mọi suy nghĩ của ta, Jane.
Bây giờ em còn biết cả những mơ tưởng của ta nữa ư?" "Ngài sẽ không lấy Jane Ingleby," cô khăng khăng. "Tại sao bây giờ ngài lại muốn lấy em? Vì người quân tử phải làm thế, giống như thà đối mặt với cái chết trong trận đấu súng còn hơn gọi một quý cô là kẻ nói dối chăng? Em không muốn một quý ông hoàn hảo, Jocelyn.
Em thích một kẻ phóng đãng hoàn hảo hơn." Đây là một trong những dịp hiếm hoi mà cơn giận của anh không tăng cùng sự tức giận của cô. Điều đó cho anh một lợi thế nhất định. "Vậy ư, Jane?" Anh khiến giọng mình như một sự vuốt ve âu yếm. "Tại sao?" "Vì kẻ phóng đãng làm theo ý mình, có những lúc yếu mềm, có một phần tính người, một phần - ôi, em không biết mình đang tìm từ gì?" Bàn tay cô huơ trong không khí.
"Đam mê?" anh gợi ý. "Đúng, chỉnh xác." Đôi mắt xanh của cô trừng trừng nhìn lại anh. "Em thích ngài tranh luận và đấu khấu với em, xúc phạm em, cố sai bảo em, đọc sách cho em nghe, v-vẽ em và quên bẵng em cùng phần còn lại của thế giới mỗi khi ngài đắm mình trong âm nhạc. Em thích người đàn ông đó hơn.
Người ấy có thể vô cùng đáng ghét, nhưng người ấy có đam mê. Em sẽ không để ngài cư xử như một quý ông với em đâu, Jocelyn. không có chuyện đó." Anh kìm nén trong mình nụ cười, cùng hy vọng. Anh tự hỏi cô có nhận ra những từ cuối cùng của mình gợi tinh đến mức nào không, có lẽ là không.
Cô đang giận điên người. "Vậy thì em sẽ không phản đối," anh cất bước về phía cô, "nếu ta hôn em nhầm chứng tỏ mình không phải là một quý ông chứ?" "Ngài mà tiến thêm bước nữa em sẽ tát ngài." Nhưng tất nhiên cô không dám làm thế, cô thối lui bước để tăng khoảng cách giữa hai người.
Anh tiến thêm hai bước nữa đến khi họ đứng sát nhau. "Xin em, Jane." Giọng anh lại đầy âu yếm. "Hãy để ta hôn em." "Vì sao chứ?" Nước mắt cô long lanh, nhưng cô sẽ không nhìn đi chỗ khác. Và anh không rõ đó là nước mắt của tức giận hay ủy mị. "Sao em phải để cho ngài hôn em chứ? Lần trước ngài đã làm cho em tin rằng ngài quan tâm đến em dẫu ngài không nói gì.
Vậy mà ngay sáng hôm sau ngài vẫy ngón tay và nom hết sức lạnh lùng ngạo mạn, như thể em là một con chó được gọi đến quấn chân chủ. Tại sao em phải để ngài hôn em trong khi ngài chẳng quan tâm cóc khô gì đến em?" "Cóc khô? Thậm chí ta không thích cóc khô, Jane. Ta thích em." "Ngài đi đi cho," cô nói với anh.
"Ngài xem em như đồ chơi. Có lẽ em phải mang ơn ngài rất nhiều. Không có ngài chắc giờ này em đã ở Cornwall chiến đấu với Sidney và Bá tước Durbury rồi. Nhưng em tin ngài chìa tay giúp chỉ vì lòng kiêu hãnh. Ngài không ở đó khi em thực sự cần ngài để bộc bạch. Ngài..." Anh vươn tay ra đặt một ngón tay lên môi cô.
Cô lập tức im bặt. "Để ta nói điều này. Chúng ta đã trở nên thân thiết trong tuần lễ ấy, Jane. Ta chưa từng thân thiết với ai như thế. Chứng ta chia sẻ sự quan tâm và chuyện trò. Chúng ta chia sẻ sự thoải mái và cảm xúc. Chúng ta đã trở thành bạn bè và người yêu. Hơn cả bạn bè.
Hơn cả người yêu. Em đã thuyết phục được ta mà không cần rao giảng cao siêu rằng để làm một con người trọn vẹn thì ta phải tha thứ cho bản thân và cả cho cha mình vì những chuyện xảy ra trong quá khứ. Em đã làm ta tin rằng một người đàn ông chân chính không có nghĩa là đoạn tuyệt mọi cảm giác tinh tế và những cảm xúc dịu dàng.
Em đã dạy ta cảm nhận trở lại, để đối mặt với quá khứ lần nữa, để nhớ rằng tuổi thơ ta ngoài nỗi đau ra còn có cả niềm vui. Và em đã làm được tất cả điều đó chỉ bằng sự hiện diện của mình. Chỉ bằng việc em là Jane." Cô nguẩy đầu thoát khỏi ngón tay anh, nhưng anh không cho cô được nói.
Vẫn chưa. Anh khum lấy cằm cô trong tay. "Em đã bảo ta là em sẽ thổ lộ mọi chuyện với ta nếu ta không phát hiện ra sự thật về em vào đúng lúc ấy. Lẽ ra ta nên tin em, Jane. Và ngay khi nhận ra điều ấy, lẽ ra ta không nên hành động như thế. Ta nên đến bên em, nên ôm em vào lòng, như em đã ôm ta đêm đó, nói với em điều ta vừa biết, và bảo em hãy kể cho ta tất cả, để em tin ta, để dựa vào ta.
Ta biết có những ký ức chẳng dễ chịu gì khi nhớ lại. Đêm trước ta vừa trải qua cảm giác ấy và lẽ ra phải nhạy cảm hơn. Ta đã tự hại mình. Và mẹ kiếp, ta đã mất em." "Đừng. Ngài thật xấu xa. Em không thể đấu lại ngài khi ngài nói năng thế này." "Vậy thì đừng chống trả ta nữa," anh bảo cô.
"Tha thứ cho ta đi, Jane? Làm ơn, được không?" Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh như để đánh giá sự ngay thật của anh. Anh chưa từng yếu đuối nhìn cô đến thế. Cô thậm chí không tìm cách che giấu khao khát muốn tin anh. "Jane," anh dịu dàng, "em đã dạy ta rằng tình yêu là có thật." Hai dòng nước mắt ứa ra lăn dài trên má cô.
Anh đưa ngón tay cái lau chúng đi, ôm lấy khuôn mặt cô trong cả hai tay, rồi cúi xuống hôn lên gò má vừa mới khô nước mắt. "Em cứ tưởng ngài sẽ ch-chết!" Cô bật thốt. "Em tưởng bọn em tới quá muộn. Em ngỡ sẽ nghe tiếng súng nổ và thấy ngài đã chết. Em đã cảm thấy thế ở đây." Cô vỗ nhẹ lên chỗ trái tim.
"Một linh cảm. Em muốn gặp ngài kịp, để nói tất cả những điều em chưa bao giờ nói, để... để... ôi, sao em không bao giờ tìm được khăn tay lúc cần nó nhất chứ?" Cô sờ soạng quanh túi váy, sụt sịt một cách thiếu tao nhã. Anh đưa cho cô một chiếc khăn tay trắng tinh. "Nhưng em đã gặp được ta đúng lúc, và đã nói rất nhiều.
Để xem ta có nhớ chính xác không. Đồ quá quắt? Ngạo mạn? Nhưng ngoan cố - đúng là một từ ghê gớm, Jane ạ. Em căm ghét ta? Em không bao giờ muốn gặp ta nữa? Ta còn quên gì không?" Cô hỉ mũi và rồi không biết nênhiếc khăn. Anh bèn lấy nó từ tay cô và nhét trở vào túi. "Nếu ngài chết thì em sẽ chết theo ngài mất," cô nói, và anh khoan khoái khi trông thấy cô lại bắt đầu nổi cáu.
"Con người quá quắt, đáng ghét. Nếu ngài còn tự đưa mình vào tình huống dẫn đến lời thách đấu từ người nào khác, em sẽ tự tay giết chết ngài!" "Thật sao, tình yêu của ta?" anh hỏi cô. Cô mím môi. "Ngài quyết tâm có được em phải không?" Cô hỏi anh. "Có phải tất cả những chuyện này là một thủ đoạn bịp bợm?" "Ta sợ nếu em biết ta đang đau khổ như thế nào, Jane, thì em sẽ nói không.
Và ta biết nếu em hiểu thì em sẽ không nghĩ đó là mưu mẹo. Khổ thân ta. Ta chưa bao giờ gặp tình huống này. Ta luôn muốn gì được nấy dễ dàng." Nhưng cô vẫn nhìn anh nghi hoặc. "Chuyện gì vậy?" anh hỏi, nhưng cô khẽ lắc đầu. "Jane, ta muốn về nhà. Quay về Acton - với em. Để bắt đầu tạo ra những ký ức và những truyền thống của chúng ta ở đó.
Em nghĩ em biết những giấc mơ của ta. Nhưng đây mới là giấc mơ của ta. Em không định chia sẻ giấc mơ của em với ta sao?" Cô bặm môi thậm chí còn chặt hơn nữa. "Tại sao em không nói gì với ta nữa vậy?" Anh chắp tai tay sau lưng và hơi nghiêng đầu lại gần cô. "Jane?" "Tất cả chuyện này là vì ngài phải không?" cô bật ra.
"Vì những thứ ngài muốn? Vì những giấc mơ của ngài? Còn em thì sao? Ngài có để ý đến em không?" "Hãy cho ta biết, em thì sao, Jane? Em muốn gì? Em muốn ta đi sao? Thật chứ? Cho ta biết có phải em muốn thế - một cách bình tĩnh và nghiêm túc, chứ không phải kích động, để ta biết rằng em nói thật.
Em bảo ta đi và ta sẽ đi." Ngay cả khi đối mặt với khẩu súng của Forbes cách đây vài ngày cũng không làm anh sợ hãi đến vậy. "Em đã có thai," cô khóc. "Em không có lựa chọn nào cả." Anh giật bắn như thể cô vừa thụi vào cằm anh bằng một cú đấm chí tử. Lạy Chúa! Cô biết bao lâu rồi? Nếu hôm nay anh không đến thì cô có định n với anh không? Đã bao giờ cô thú nhận với anh chưa? Từng thổ lộ với anh, tin anh, tha thứ cho anh? Sau đó cô câm lặng nhìn anh chằm chằm.
Phu nhân Webb mở cửa phòng thay đồ của Jane và bước vào. Trong chiếc váy màu xanh thẫm với khăn xếp cùng màu đính lông vũ, bà phục trang tương phản với ]ane, người trông như tiên nữ trong chiếc váy dạ hội cổ cắt thấp bằng đăng ten trắng bên ngoài lớp sa tanh cùng màu, đường chỉ bạc sáng lấp lánh trên viền cổ kiểu vỏ sò, thắt lại ngay dưới ngực, và hai ống tay áo ngắn hình vỏ sò.
Cô mang đôi găng tay dài màu trắng, đi đôi giày màu bạc và quấn một dải ruy băng trắng điểm ánh bạc quanh mái tóc. "Ôi, Sara, cháu yêu," phu nhân Webb thốt lên, "cháu đúng là đứa con mà cô hằng ao ước. Cô thật vô cùng may mắn. Nhưng cô ước gì người mẹ tội nghiệp của cháu có thể ở đây để chứng kiến cái ngày chắc chắn là quan trọng nhất trong đời cháu.
Nom cháu xinh đẹp tuyệt trần." Jane đang cẩn thận kiểm tra lại vẻ ngoài của mình qua chiếc gương cao có đế đặt trong phòng thay đồ. Cô quay sang mẹ đỡ đầu của mình. "Hôm qua cô cũng nói như thế khi cháu buộc phải mặc bộ trang phục kinh khủng, nặng trịch, lỗi thời mà Hoàng hậu nhất định bắt những ai trình diện ở một trong những phòng khách của bà phải mặc.
Tối nay cháu thấy thoải mải hơn hẳn." "Việc cháu trình diện ở cung điện là điều bắt buộc," phu nhân Webb nói. "Còn vũ hội ra mắt là dành riêng cho cháu, hân hoan đặt chân vào xã hội." "Cô có nghĩ nó sẽ thành công không?" Jane cầm chiếc quạt trên bàn trang điểm lên. Cô đang bồn chồn lo lắng về buổi tối phía trước.
Công việc chuẩn bị cho vũ hội đã diễn ra hối hả suốt ngày hôm nay. Từ lúc trở về sau chuyến đi dạo buổi sáng cùng cô hầu, cô đã ngạc nhiên quan sát phòng vần biến đổi ngay trước mắt mình. Nó được trang hoàng bằng ruy băng, nơ bướm và hoa màu trắng bạc, màu sắc duy nhất được điểm thêm vào là màu xanh tươi tắn của những chiếc lá và cây dương xỉ.
Những chùm đèn lớn được hạ xuống, lau chùi và lấp kín bằng hàng trăm cây nến mới. Dàn nhạc đến vào lúc xế chiều và bày các nhạc cụ ra trên bục. Phòng ăn được sấp đồ sứ, đồ pha lê và đồ bạc thượng hạng cho tiệc linh đình lúc nửa đêm. "Dĩ nhiên nó sẽ thành công," phu nhân Webb nói, tiến lại gần và ôm lấy Jane, nhưng không quá chặt để tránh làm nhàu váy của cả hai.
"Làm sao nó không thành công cho được? Cháu là tiểu thư Sara Illingswort h, con gái của Bá tước Durbury quá cố và là một nữ thừa kế giàu có. Cháu xinh đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy. Và cháu đã có một lượng đáng kể những người hâm mộ." Jane nở nụ cười rầu rĩ.
"Cháu có thể chọn lựa trong nhiều đám sáng giá," mẹ đỡ đầu bảo cô. "Tử tước Kimble chẳng hạn, cậu ta rất ân cần và có lẽ là người tử tế, cô tin như vậy. Cháu không buộc phải để cho Tresham tiếp tục tán tỉnh cháu - đó là nếu cậu ta định làm thế. Cậu ta đã tới và cầu hôn cháu một cách đàng hoàng - chí ít ta tin là nó đúng khuôn phép.
Nhưng quyền lựa chọn là ở cháu, Sara." "Cô Harriet," Jane nói có phần ngượng ngùng. "Nhưng ta sẽ không bàn thêm về chủ đề đó nữa," phu nhân Webb nhấn giọng. "Ta đã nói đủ rồi - có lẽ quá nhiều là đằng khác. Đi nào, chúng ta phải xuống phòng vũ hội. Các vị khách của chúng ta sẽ đến sớm.
Cyril và Dorothy sẽ đợi chúng ta." Ngài Lansdowne là anh trai phu nhân Webb. Bà đã mời hai vợ chồng ông đến giúp bà điều khiển buổi vũ hội- Ngài Lansdowne sẽ dẫn Jane vào điệu vũ mở màn. Phòng vũ hội trong ánh chiều tà vốn đã lộng lẫy, giờ trông càng ngoạn mục. Tất cả các đài nến đã được thắp lên, tỏa ánh vàng lấp lánh khắp không gian màu trắng bạc.
Ánh sáng của chúng được nhân lên gấp bội bởi những tấm gương dài chạy dọc theo các bức tường. Nom nó gần như, Jane nghĩ, một gian phòng được chuẩn bị cho một tiệc cưới. Nhưng nó chỉ đánh dấu ngày ra mắt của cô tối nay mà thôi. Và mọi thứ phải suôn sẻ. Không được để chuyện gì phá hỏng nó bởi cô Harriet đã bỏ rất nhiều thời gian, công sức cũng như tiền bạc để đảm bảo ngày hôm qua và hôm nay sẽ thật hoàn hảo.
"Cháu có lo lắng không, Sara?" Phu nhân Lansdowne hỏi. Jane quay sang bà với đôi mắt đẫm lệ ngoài ý muốn. "Cháu chỉ muốn mọi thứ phải thật tốt đẹp vì cô Harriet thôi." "Phải nói là trông cháu sáng bừng rạng rỡ, cháu yêu," ngài Lansdowne bảo cô. "Giá bây giờ ta có thể che giấu việc mình vụng về quá sức tưởng tượng nhỉ..." ông cười rổn rảng.
Jane quay sang phu nhân Webb đang nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương. "Cảm ơn cô rất nhiều vì tất cả những chuyện này, cô Harriet. Mẹ cháu chắc cũng không thể làm tốt hơn." "Cháu thân yêu. Ta không biết nói gì nữa!" Mắt phu nhán Webb như phủ một màn sương. May mắn thay, những vị khách đến sớm đang lục tục tiến vào.
Cả bốn người vội sắp thành một hàng đón tiếp bên ngoài cửa phòng vũ hội. Một giờ đồng hồ tiếp theo trôi qua trong mơ hồ đối với Jane khi cuối cùng, ở tuổi gần hai mươi, sau thời gian trì hoãn dài đằng đẵng cô cũng được ra mắt một cách trang trọng trước giới quý tộc.
Trong số khách khứa xa lạ có cả những gương mặt quen thuộc. Đó là Tử tước Kimble điển trai và quyến rũ, người được cô Harriet cho rằng sắp cầu hôn cô. Đó là ngài Conan Brougham hòa nhã, và một vài người bạn nữa của Jocelyn, những người đã đến thăm anh tại Dudley House trong thời gian Jane ở đó.
Đó là ngài Ferdinand Dudley cúi xuống nâng tay cô đưa lên môi hôn, và cười toe toét với vẻ quyến rũ như trẻ thơ. Có cả ngài Heyward và phu nhân. Ngài Heyward cúi chào lịch thiệp, nói những lời hết sức đúng mực, và chắc chắn sẽ đi vào phòng vũ hội nếu không phải vì vợ anh nảy ra ý khác.
"Ôi Sara," cô nói, ôm choàng lấy Jane và suýt làm hỏng hết váy xống của cả hai, "trông cô xinh quá. Tôi hết sức ghen tị với khả năng mặc màu trắng của cô. Tôi mà mặc thì nom như ma ấy và chỉ mặc được những màu rực rỡ hơn thôi. Song anh Tresham và anh Ferdie cứ chỉ trích hoài gu thẩm mỹ của tôi, đúng là hai kẻ đáng ghét.
Tối nay anh Tresham có đến không? Anh ấy cứ trả lời lấp lửng khi tôi gặp chiều nay trong công viên. Hai người đã nói chuyện với nhau rồi à? Cô thật là cừ khi cãi nhau với anh ấy. Từ trước đến nay chưa ai dám đứng lên chống đối anh ấy. Tôi mong cô đừng có tha thứ cho anh ấy quá dễ dàng mà hãy bắt anh ấy phải chịu đựng.
Nhưng ngày mai, cô biết đấy Nhưng ngài Heyward đã túm chặt khuỷu tay vợ. "Đi thôi, em yêu. Hàng người sẽ kéo dài xuống chân cầu thang và tràn qua sảnh ra ngoài vỉa hè mất nếu chúng ta còn đứng đây nói chuyện thêm giây phút nào." "Cháu cãi nhau với Công tước sao, Sara?" Phu nhân Webb hỏi khi hai vợ chồng vừa vào trong.
"Kể từ khi gặp cậu ta tuần trước cháu đã rất ít nói. Thế hôm nay cậu ta có đến không?" Nhưng quả thực còn một dòng người đang chờ để chào hỏi. Không còn cơ hội để nói chuyện riêng nữa. Anh đến thật. Tất nhiên là anh sẽ đến. Anh đến muộn, nhưng không quá muộn. Jane và phu nhân Webb vẫn đứng bên ngoài cửa phòng vũ hội cùng ngài Lansdowne và phu nhân khi bên trong phòng đã đầy tiếng ồn ào và các thành viên của dàn nhạc bất đầu chơi.
Anh mặc áo đuôi tôm màu đen vừa khít người và quần chẽn màu xám, áo gi lê thêu chỉ bạc sáng lấp lánh trên nền lanh trắng, tất trắng, và giày khiêu vũ màu đen. Nom anh trang trọng, đúng mực và cao ngạo khi nghiêng đầu lần lượt chào từng người trong hàng ngũ đón tiếp. "Tiểu thư Sara," anh thì thầm khi đến chỗ Jane.
Anh nắm lấy tay cầm chiếc kính một mắt nạm ngọc nhưng không đưa lên mắt khi nhìn cô từ đầu đến chân, "Ôi chà. Trông cô gần như một cô dâu vậy." Ồ, con người quá quắt, đáng ghét! Anh biết rõ mặc màu trắng gần như là bắt buộc đối với bất kỳ quý cô nào khi ra mắt mà. "Đức ngài," cô lầm bầm, hơi nhấn giọng nhằm trả đũa vụ anh gọi cô là tiểu thư Sara.
Cô nhún gối chào anh. Anh không nán lại mà đi luôn vào phòng vũ hội. Jane chuyển hướng suy nghĩ khỏi anh. Chuyện đó không dễ dàng nhưng phải làm cho được. Tối nay là vì cô Harriet chứ không phải vì cô. Năm phút sau ngài Lansdowne dẫn cô vào điệu vũ đồng quê mở màn. Jane tận hưởng nó đến từng khoảnh khắc.
Lần đầu tiên cô được nhảy ở một vũ hội London hoành tráng, và là vũ hội của cô. Đó là một điệu nhảy sôi động và phức tạp, một điệu nhảy khiến cô nóng bừng người và cười không ngớt trước khi kết thúc. Những cặp đôi khác đã tham gia cùng họ trên sàn nhảy, đủ để đảm bảo ngày mai cô Harriet có thể khoe rằng sự kiện hôm qua thật là náo nhiệt.
Jocelyn không khiêu vũ một lần nào Jane nhìn về phía anh, nhưng lúc nào cô cũng cảm nhận đurợc anh, đứng một mình bên lề sàn nhảy, đen tối và đẹp trai, nhìn người ta khiêu vũ. Vào cuối bài nhảy, sau khi ngài Lansdowne đưa cô về bên cạnh phu nhân Webb và số bạn nhảy sắp tới vây lấy cô, gồm cả ngài Ferdinand, thì cô trông thấy anh quay lưng rời khỏi phòng vũ hội.
Jocelyn đi thơ thẩn. Thơ thẩn theo đúng nghĩa. Dù anh biết rõ điều đó khi anh đi từ phòng vũ hội sang phòng chơi bài sang rồi phòng ăn tối chỗ đầu cầu thang nối cả ba phòng rồi lại quay về phòng vũ hội. Anh không thể dừng lại ở bất cứ đâu, cho dù Pottier đã gạ anh vào bàn chơi bài và phu nhân Webb đề nghị giới thiệu cho anh một bạn nhảy.
Tất nhiên anh còn phải đương đầu với Ferdinand. Và Angeline. "Em không hiểu tại sao anh cất công tới, anh Tresham," Ferdinand nói khi họ chạm mặt nhau ở đầu cầu thang. Cậu ta đang trên đường đến phòng ăn còn Jocelyn định bước vào phòng chơi bài lần này là lần thứ ba. "Những gì anh làm từ lúc đến đây chỉ là tỏ ra khinh khỉnh và kiêu căng.
Nếu anh tới để phá hỏng buổi tối của cô ấy, thì em ở đây để nói với anh rằng em sẽ không để cho chuyện đó xảy ra." Jocelyn nhìn em trai với vẻ tán thành hài lòng. Rồi anh đưa kính lên mắt. "Cậu vẫn dùng tên hầu cũ hả, Ferdinand? Bất chấp việc hắn vẫn cố tìm cách cứa họng cậu? Cậu dũng cảm hơn anh đấy, em trai thân mến." Ferdinand nhăn mặt và sờ vào vết xước nhỏ nằm dưới quai hàm bên phải trong lúc Jocelyn đi xa dần về hướng phòng chơi bài.
Angeline thì lắm mồm hơn - nhưng lúc nào con bé chả thế? Có vẻ nó ủng hộ Jane nhiệt liệt vì cô đã tỏ ra hạnh phúc đến rạng ngời trong khi rõ ràng Tresham hẳn vừa cãi cọ với cô. Con bé hy vọng Jahe sẽ đưa anh vào một điệu nhảy vui tươi và không bao giờ tha thứ cho anh vì bất cứ điều gì anh đã nói nhằm xúc phạm cô.
Và anh không còn là anh trai của nó nữa nếu anh không ngay lập tức bế bổng Jane lên, cầu hôn cô và kiên quyết không chấp nhận câu trả lời không. "Em từng khích anh Heyward làm y như thế đấy," Angeline bảo anh. Cô quạt lấy quạt để gương mặt trong lúc anh trai nhìn cô với vẻ chán ngán.
"Anh tự hỏi không biết em có bị mù màu không, Angeline. Đó là lời giải thích khả dĩ nhất anh có thể nghĩ ra để lý giải cho những túm lông chim màu đỏ và hồng đáng sợ đứng sát nhau trên tóc em." Cô làm ngơ câu nói của anh. "Anh sẽ kết hôn với tiểu thư Sara ở nhà thờ St. George, quảng trường Hanover, trước khi mùa hội kết thúc với sự có mặt của toàn thể giới quý tộc.
Em nhất định yêu cầu thế, anh Tresham. Em sẽ tự mình lên kế hoạch tất cả." "Chúa che chở chúng con," anh lẩm bẩm trước khi nghiêng đầu lịch thiệp với cô và cất bước đi tiếp vào phòng vũ hội. Sắp đến lúc rồi. Điệu nhảy cotillion sắp hết. Tiếp theo là điệu van. Anh đứng ngay cửa, quên mất ý định đi lang thang, và theo dõi Brougham dẫn Jane mặt rạng rỡ ửng hồng rời khỏi sàn nhảy để đưa cô về bên cạnh phu nhân Webb.
Đám đông ứng viên triển vọng lại xúm xít vây quanh. Có vẻ như Tử tước Kimble là người thắng cuộc. Cậu ta đang mỉm cười và nói điều gì đó với Jane. Jocelyn sải chân tiến đến. "Ta tin rằng," anh nói rành rọt khi đã đến đủ gần, "đây là điệu nhảy của ta, ma’am." "Muộn rồi, muộn rồi," Kimble ngang nhiên nói.
"Tôi đã hỏi trước, Tresham ạ." Jocelyn nhìn bạn mình với đôi mày nhướng lên kiêu ngạo và những ngón tay nắm lấy chiếc kính một mắt. "Chúc mừng anh bạn. Nhưng dù sao đi nữa bàn tay của quý cô đây vẫn thuộc về tôi. Tất nhiên, nếu cậu định tranh cãi vấn đề này..." "Thưa ngài," Jane mở miệng, nghe xấu hổ hơn là giận dữ.
Jocelyn đưa kính lên mắt và quay về phía cô. Tất cả những anh chàng đang vây quanh cô đã đứng sững tại chỗ, anh nhận ra, như thể họ đang trông đợi một cuộc ẩu đã sẽ xảy ra bất cứ lúc nào và sợ rằng mình có thể bị liên lụy. "Cậu đã có đủ những cuộc đấu súng từ nay cho đến hết thập kỷ tới rồi, Tresh," Tử tước đáp.
"Và tôi chẳng muốn nhìn săm soi vào mũi súng của cậu đâu, ngay cả khi biết rõ cậu sẽ bắn lên trời vào thời khắc quyết định." Anh nghiêng đầu chào, còn cả gan nháy mắt với Jane, rời đi khỏi. "Tôi khóng thể nhảy điệu van, thưa ngài," Jane nhắc cho Jocelyn nhớ. "Đây là vũ hội ra mắt của tôi, và tôi chưa được sự gật đầu đồng ý từ bậc bề trên nào của Almak để được nhảy van ở một vũ hội công cộng." "Chuyện tầm phào! Đây là vũ hội của em, và em sẽ nhảy van nếu em muốn.
Em có muốn không?" Phu nhân Webb, người lẽ ra có thể lên tiếng phản đối, nhưng lại không làm thế. Quyết định thuộc về Jane. Cô có đủ can đảm không? Anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Có," cô nói, đặt tay lên tay áo anh. "Tất nhiên là em muốn." Và thế là họ cùng nhau tiến ra sàn cho điệu van, hành động ấy thu hút sự chú ý đáng kể từ hầu hết nếu không nói là toàn bộ khách khứa đang có mặt, Jocelyn nhận ra.
Anh và Jane là một đề tài bàn tán, dù anh đã cố để điều đó không xảy ra. Và giờ anh đã khích được cô nhảy điệu van bất chấp khuôn phép. Anh mặc xác người ta nghĩ gì. Nhưng cô thì không. Đây là vũ hội ra mắt của cô, vũ hội mà phu nhân Webb đã chuẩn bị cho cô với lòng nhiệt thành đến quên mình.
Anh nhìn cô chăm chú khi kéo cô vào vòng tay mình. Làm sao anh có thể hành xử như một quý ông và làm như cô không có ý nghĩa gì với anh? Làm sao anh có thể che đậy những cảm xúc của mình với người phụ nữ này? Dù chỉ là chạm vào cô, như thế này... Nhưng anh giữ cô cách xa ở một khoảng cách đúng phép tắc và tập trung kiểm soát sự kích động mà anh đang cảm thấy ngoài ánh mắt mình.
"Ngài thật đáng ghét," cô nói, "khi nói thế lúc mới đến." "Tiểu thư Sara ư? Nhưng em đúng là vậy mà. Và ta đã cư xử lịch sự hết mức. Vả lại, em đã trả đũa ta thẳng thừng, Jane." "Không phải," cô nói. "Là câu kia cơ." "Về chuyện trông em như cô dâu sao? Có gì sai đâu? Tuyền là ren, sa tanh trắng và gương mặt ửng đỏ thẹn thùng." "Là do nóng," cô nói.
"Em vừa khiêu vũ mà." "Với những cây si trung thành và dai dẳng nhất của em," anh đồng ý. "Ngài ghen à?" Anh nhướng mày và không buồn trả lời. Thay vào đó anh kéo cô lại gần hơn. Thực tế là đến độ khiếm nhã. Anh có thể cảm thấy những tiếng xì xào bàn tán sau những chiếc quạt, kính cầm tay và những bàn tay mang găng.
Jane không tỏ cử chỉ nào phản đối. Sau đó họ không trò chuyện nữa. Họ đã nói rất nhiều trong những tuần ở cạnh nhau. Đủ để thỉnh thoảng họ có thể trao đổi mà không cần lời nào. Bất chấp những ý định tốt đẹp, anh vuốt ve cô bằng ánh mắt, mặc kệ bất kỳ khán giả nào có thể thấy.
Cô mím chặt môi, nhưng không một lần nhìn đi nơi khác. Anh không được phá hỏng buổi tối nay, đôi mắt cô cảnh báo anh. Vì phu nhân Webb anh không được phá hỏng. Cô có thể bị khích tướng mà gây ra tai tiếng bằng việc nhảy điệu van với anh, nhưng cô sẽ không bị thuyết phục nhìn trả lại anh khi anh nhìn cô.
Hoặc lao vào cãi cọ với anh. Thế nhưng mắt cô cũng nói lên những ý khác. Chúng có sức biểu cảm hơn cô nghĩ. "Chà, Jane," anh hỏi cô khi biết điệu van sắp kết thúc, "em thấy thế nào? Đây có phải ngày vui nhất trong đời em không?" "Tất nhiên." Cô chầm chậm nở nụ cười với anh. "Làm sao em không vui cho được? Còn ngài có vui không?" cô hỏi lại.
"Vui không tả xiết," anh đáp. Anh thấy một người lạ mặt xuất hiện bên cạnh phu nhân Webb lúc khoác tay Jane dẫn cô về chỗ mẹ đỡ đầu. Một người đàn ông trẻ ăn bận rất chỉn chu và đứng đắn nhưng thiếu tinh tế, thanh lịch và thời trang, có vẻ là kiểu người gần như sống cả đời ở thôn quê.
Gả nhà quê nhu nhược và đần độn. Nếu ước đoán của anh không nhầm. Mỗi nghi ngờ được xác nhận gần như tức thì, ngay khi Jane rời sự chú ý khỏi một người đi ngang qua và nói vài lời với cô. Cô hướng mắt về phía phu nhân Webb, bàn tay cô bỗng cứng đờ trên cánh tay anh, vả cô vội rảo bước tới.
"Charles!" cô kêu lên, chìa cả hai tay cho tên đần độn đang trừng trừng nhìn anh, Jocelyn, như thể hắn muốn xông vào dần cho anh một trận. "Đúng vậy, Sara," tên ngốc trẻ ranh ấy nói, cuối cùng cũng nhìn sang người phụ nữ được cho là tình yêu trong trái tim gã và nắm lấy hai tay cô trong tay mình.
"Anh đã đến đây. Giờ em được an toàn rồi." "Anh đã đến đây," Charles nhắc lại. "Và xem chừng r đúng lúc, Sara. Anh thấy anh chàng kia thật chướng mắt." Jane đang vòng tay qua tay Charles và dẫn anh đi về phía phòng ăn. Đúng, Jocelyn quả thực đã cư xử khá khó chịu. Anh đã trở lại thành Công tước Tresham trước cả khi cô giới thiệu hai người đàn ông với nhau, khoác vẻ chán chường ngạo mạn, kính áp vào mắt.
Và khi cô giới thiệu họ xong, anh đã cao ngạo lên tiếng. "Thật ư?" anh hỏi, nhìn sang Charles. "Theo tôi biết thì anh là anh hùng của tiểu thư Sara thì phải? Chàng hiệp sỹ đáng tin cậy của cô ấy, người đã lao tới trên mình ngựa để giải cứu cô ấy từ hang hùm miệng sói?" Mặt Charles sưng sĩa lên gần như thấy rõ trong cơn giận dữ, nhưng anh chỉ có cách giải thích duy nhất rằng vào thời điểm ấy anh lại vắng nhà và khi trở về thì biết được ngay cả thám tử Bow Street cũng không thể tìm được cô.
"Vậy cũng phải," Jocelyn đồng ý và thở dài thành tiếng trước khi nghiêng đầu chào Jane và phu nhân Webb rồi quay mình đi khỏi. Jane lấy làm xấu hổ khi thấy mình chỉ muốn cười phá lên. Trông thấy Charles trong phòng vũ hội của cô Harriet, cô chẳng cảm thấy gì khác ngoài sự thất vọng và chán nản.
Chắc chắn anh phải nhận được thư trước khi rời Cornwall. Thế mà anh vẫn cứ tới. "Đúng, anh đã đến. Nhưng tại sao, Charles, khi em đã viết thư bảo anh đừng đi?" "Làm sao anh không đi cho được?" anh hỏi lại cô. "Thế nhưng," cô lặng lẽ nói, cầm cốc nước chanh anh lấy từ một chiếc khay cho cô, "anh đã không đến vào lúc em cần anh nhất, Charles.
Ồ vâng, em biết." Cô giơ tay ngăn lại khi anh định lên tiếng. "Anh thấy không việc gì phải đến khi anh không biết phải tìm em ở đâu. Cứ ở nhà là hợp lý hơn." "Đúng, chính xác," anh tán đồng. "Giờ anh đã đến khi anh có thể làm được những việc hữu ích. Anh mừng vì phu nhân Webb đã tổ chức vũ hội này cho em.
Nó phù hợp ở chỗ tiểu thư Sara đã được giới thiệu với xã hội. Nhưng rủi thay một sự kiện như thế này lại đặt em trước mặt những kẻ phóng đang và những tên săn gia tài muốn có được một điệu nhảy với em." "Danh sách khách mời là do cô Harriet lên," Jane giải thích. "Và tất cả bạn nhảy của em tối nay đều được cô chấp thuận.
Anh nói như vậy là xúc phạm cô em đấy, Charles." "Chà," anh nói, "em vừa nhảy điệu van với Công tước Tresham, Sara. Và con mắt anh ta quá sỗ sàng. Hơn nữa, anh ta thật sai trái khi dẫn em vào điệu van. Anh ta sẽ khiến cho em bị mang tiếng là hư hỏng. Anh biết anh ta có công trong việc tìm được em và đưa em về đây, nên chắc phu nhân Webb không còn lựa chọn nào khác đành phải mời anh ta.
Nhưng không được khuyến khích anh ta. Một người đàn ông như thế không có ý định đúng đắn với bất kỳ người phụ nữ đoan trang nào, tin anh đi." Jane thở dài và nhấp một ngụm nước chanh. "Charles, em sẽ không tranh cãi với anh. Chúng ta luôn là bạn bè, và em rất cảm kích vì anh đã lặn lội vượt đường xa đến đây.
Nhưng anh thực sự không nên buông lời phán xét những người trước nay anh chưa hề gặp, anh biết đấy." "Anh biết đủ tai tiếng của anh ta. Thứ lỗi cho anh, Sara, nhưng em lớn lên trong hạnh phúc và có một cuộc sống êm đềm cách xa những nơi như London. Anh có thể hiểu một trải nghiệm như tối nay rất thú vị đối với em.
Nhưng em không được từ bỏ nguồn cội của mình. Em thuộc về miền quê. Sống ở đây em sẽ mãi mãi không hạnh phúc." "Vâng," cô đồng ý, khẽ nở nụ cười trong chiếc cốc. "Anh nói đúng." "Thế thì hãy về nhà với anh," Charles hối thúc. "Ngày mai hoặc ngày kia hoặc tuần sau. Chỉ cần em về thôi." "Ôi Charles, em thật rất mong anh đã đọc bức thư em gửi.
Em không thể quay về Cornwall. Quãng đời của em ở đó đã chấm dứt. Em hy vọng chúng ta có thể duy trì tình bạn, nhưng có..." "Anh ta không phải người dành cho em đâu, Sara" anh nóng nảy cắt ngang lời cô. "Tin anh đi. Anh ta không thể mang lại gì cho em ngoài sự bất hạnh." "Đó chính là điều em sẽ mang lại cho anh đấy, Charles," cô nhẹ nhàng bảo anh.
"Em rất quý mến anh. Nhưng em không yêu anh." "Tình yêu là thứ sẽ dần nảy sinh giữa hai vợ chồng," anh nói. "Sự quý mến là đủ để khởi đầu hôn nhân." Cô đặt bàn tay lên cánh tay anh. "Bây giờ không phải lúc thích hợp và cũng không đúng chỗ, anh Charles ạ. Em đã bỏ lỡ một điệu nhảy rồi.
Nếu không sớm quay lại phòng vũ hội, em sẽ bỏ lỡ thêm một điệu nữa, và em không thích thế." "Thế thì ngày mai ta sẽ nói chuyện tiếp," anh nói. Ước gì anh đừng có đến London, Jane nghĩ khi anh đưa cô quay về phòng vũ hội. Nhưng cô không nói gì thêm. Đến lúc nhập tiệc, cô ngồi tại một trong những chiếc bàn dài trong phòng ăn, cùng với những người bạn và người quen, còn Charles chọn một chỗ trống đối diện cô.
Jane mỉm cưòi với anh và giới thiệu anh với mọi người. Anh tỏ ra khá ít lời trong lúc những người khác hào hứng trò chuyện về mọi đề tài khác nhau. Nam tước Pottier thông báo dự định chuyển đến Brighton vào mùa hè, thời điểm mùa vũ hội vừa kết thúc. Đó là nơi Hoàng thân nhiếp chính xa giá tới, và một nửa giới quý tộc đi theo ngài.
"Cô cũng sẽ đến đó chứ, tiểu thư Sara?" ngài Pottier hỏi. "Ồ không, tôi nghĩ là không," Jane đáp. "Tôi thích trải qua mùa hè ở miền thôn quê hơn." Tử tước Kimble, ngồi cạnh cô, liền cầm lấy bàn tay cô đưa lên môi hôn. "Nhưng Brighton sẽ mất đi hoàn toàn sức hấp dẫn nếu thiếu cô," anh nói với cô, mắt lấp lánh.
"Tôi sẽ bắt cóc cô và đích thân đem cô tới đó." "Ôi, không, không được " phu nhân Heyward cười nói. "Nếu có vụ bắt cóc nào cần tiến hành, thì chính em sẽ ra tay - với sự giúp đỡ của anh Heyward. Nhưng dĩ nhiên anh ấy chẳng đời nào đồng ý làm những chuyện quá táo bạo và nguy hiểm.
Vậy thì với sự giúp đỡ của anh Ferdie, chúng em sẽ bắt cóc tiểu thư Sara và anh Tresham rồi mang họ tới nhà thờ St. George cho một lễ cưới linh đình. Anh Ferdie nhỉ?" Ngài Ferdinand ngồi bên kia bàn, ngay cạnh Charles, toét miệng cười. "Anh sẽ cần đến sự giúp đỡ của nửa trung đoàn lính thiện chiến đủ mọi quân chủng mất, Angie, nếu muốn trói gô anh Tresham lại." Tử tước Kimble thở dài não nuột.
"Trời ơi," anh thốt lên, "chớ có quên rằng tôi hoặc trái tim tôi sẽ tan vỡ, ma'am." Jane cười ngất với anh, và câu chuyện ắt sẽ chuyển sang chủ đề khác. Song Charles, có lẽ không nhận ra tính chất đù nhẹ nhàng của câu chuyện, lại chọn lúc này để lên tiếng. "Như tiểu thư Sara đã nói," anh nói với cả bàn, "cô ấy sẽ về nông thôn vào mùa hè.
Có khi còn sớm hơn." "Ồ vâng," phu nhân Heyward đồng ý, cười vui vẻ. "Sau đám cưới. Giờ thì thực tình, anh Ferdie..." "Tiểu thư Sara sẽ về Cornwall, cùng tôi," Charles nhấn mạnh để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ngồi quanh bàn. "Chúng tôi đã quen biết nhau rất lâu." "Charles!" Jane đanh giọng trước khi quay sang giải thích với mọi người.
"Chúng tôi là bạn bè và hàng xóm từ nhỏ." "Tresham có thể có đôi điều để nói về sự quen biết của ngài đấy," Nam tước Pottier nói. "Cô thực sự sẽ quay về Cornwall sao, tiểu thư Sara? Còn Jardine?" "Tôi tin tôi có thể bảo vệ cho hôn thê của mình khỏi bất kỳ thái độ láo xược nào từ phía đó," Charles nói.
"Charles, làm ơn..." "Ồ, ngài nhầm rồi," phu nhân Heyward vẫn vui vẻ. "Tiểu thư Sara sẽ kết hôn với anh trai tôi cho dù họ cãi nhau và chỉ nhảy cùng nhau mỗi một vũ điệu tối nay..." "Thôi đi, Angie," ngài Ferdinand cắt ngang. "Trông cô ấy bối rối lắm rồi. Chúng ta đổi chủ đề thôi, hãy nói về thời tiết." Nhưng Charles đã bỏ ngoài tai.
Anh đứng hẳn dậy, dùng đầu gối đẩy cái ghế ra sau. Hành động ấy đã thu hút toàn bộ sự chú ý trong phòng ăn đông đúc và tiếng nói chuyện râm ran giảm đi đáng kể. "Tiểu thư Sara Illingsworth sẽ không làm đối tượng cho những trò yêu đương tán tỉnh của anh chàng London nào nữa," anh nói, giọng run lên phẫn nộ.
"Tôi sẽ đưa cô ấy về nơi cô ấy thuộc về. Không phải về Candleford, mà về nhà " Jane những muốn nhắm nghiền mắt vì hổ thẹn, nhưng cô chợt bắt gặp một bóng người vận đồ đen đứng ngay ngưỡng cửa phòng ăn. Hẳn anh định đi ra, nhưng giờ anh đã dừng lại, chiếc kính một mắt nằm trên tay, sự chú ý của anh dồn vào Charles.
"Anh Fortescue," phu nhân Lansdowne từ cuối bàn mình lên tiếng hỏi, "chúng tôi có thể hiểu rằng anh vừa tuyên bố mình đính hôn với tiểu thư Sara?" Ánh mắt Jane khóa chặt mắt Jocelyn nơi ngưỡng cửa. "Charles..." cô nói to. "Đúng vậy, ma'am," Charles đáp, giờ đã cao giọng vì nói với mọi vị khách có mặt ở vũ hội.
"Tôi xin vinh hạnh thông báo việc đính hôn của tôi với tiểu thư Sara Illingsworth. Tôi tin mọi người sẽ chúc phúc cho hai chúng tôi." Sự im lặng trong phòng ăn được thay bằng tiếng xôn xao. Nhưng rồi Jocelyn tiến lên một bước và một lần nữa im lặng lại bao trùm. "Không, không, không," anh nói, trở lại là Công tước Tresham không chệch một ly.
"Ta dám cá rằng tiểu thư Sara chưa ưng thuận, và đó không phải cung cách hay ho, anh biết đấy, anh Fortescue, khi đưa ra một tuyên bố như vậy trừ phi cô dâu tương lai đã đồng ý." "Tất nhiên cô ấy đã đồng ý," Charles gắt gỏng. "Chúng tôi đã..." "Có đúng không, Jane?" Chiếc kính một mắt của Công tước quay sang cô.
"Em thật hư quá, tình yêu của anh." Jane nghe thấy tiếng thở hổn hển của cánh phụ nữ trước cách dùng từ đầy âu yếm của Công tước. Trong lúc Jocelyn lấy làm khoái trá với chính mình thì Jane chỉ ước có một hố đen mở ra để nuốt cô vào. "Cô ấy không phải tình yêu của ngài," Charles vặc lại, "và tôi sẽ cám ơn ngài nếu ngài không..." "À, nhưng đúng vậy đấy," Jocelyn nói, tiến thêm vài bước nữa rồi hạ chiếc kính một mắt xuống.
"Và ta buộc phải kịch liệt phản đối vụ đính hôn tưởng tượng của anh, anh bạn thân mến ạ. Anh phải hiểu, dù ta có lời tuyên dương trước nỗi lo lắng cho hạnh phúc của cô ấy mà anh vừa bày tò, nhưng ta quả thực không thể cho phép anh kết hôn với vợ mình." Tiếng ồn ào lại dậy lên, nhưng nó nhanh chóng tắt ngấm trước điệp khúc những tiếng suỵt ra dấu im lặng.
Không ai muốn bỏ lở dù một từ của sự kiện kịch tính này, và hẳn nó s không ngừng được say sưa nhắc lại trong hàng tá phòng khách cũng như các câu lạc bộ quý ông trong nhiều ngày và nhiều tuần sắp tới. "Cái gì?" Charles tái mặt, Jane thoáng liếc về phía anh. Anh đang nhìn cô qua bàn.
"Có thật không? Sara?" Cái gật đầu của cô gần như không thể nhận thấy. Anh chầm chầm nhìn cô dễ chừng cả phút trong lúc những tiếng xôn xao nho nhỏ và những tiếng suỵt im lặng lại nổi lên, rồi anh lẳng lặng quay lưng và hiên ngang đi ra khỏi phòng, khi đi qua cửa còn quệt vào người Công tước.
"Lại đây, Jane." Jocelyn đưa một tay ra cho cô và cô đi về phía anh trên đôi chân run rẩy. Anh đang mỉm cười - nụ cười rạng ngời, cởi mở và ấm áp. Cô chưa thấy anh cười như vậy bao giờ. "Kính thưa quý vị," anh nói khi bàn tay anh khép lại quanh bàn tay cô, "cho phép tôi giới thiệu, vợ tôi, nữ Công tước Tresham.
Thưa bà?" Anh nghiêng đầu với phu nhân Webb. "Rất mong bà thứ lỗi vì tôi buộc phải hành động hấp tấp. Jane đã cương quyết không để cho chuyện gì làm hỏng ngày hôm qua và hôm nay, bởi bà đã rất vất vả chuẩn bị cho buổi giới thiệu và ra mắt của cô ấy. Tất nhiên cả hai điều đó chắc chắn sẽ phải thay đổi với một quý cô đã kết hôn.
Thế nên tôi đã đồng ý rằng chúng tôi sẽ dời lại thông báo cho đến ngày mai." Anh đặt bàn tay Jane lên cánh tay mình, phủ bàn tay kia của anh lên rồi đưa mắt nhìn tất cả khán phòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ em trai và em gái khi anh cất tiếng. "Chúng tôi đã kết hôn bằng một giấy phép đặc biệt sáng nay.
Chúng tôi đã có một lễ cưới lặng lẽ, như ý nguyện của cả hai, chỉ có thư ký của tôi và hầu gái của cô ấy tham dự với tư cách nhân chứng." Anh mỉm cười nhìn xuống Jane - lại là nụ cười ấm áp, tuyệt vời, hiền hòa ấy - và đưa tay cô lên môi mình. Đã có những tiếng ồn ào và náo động đáp lại lời tuyên bố của anh.
"Em yêu," anh nói khẽ trong khi còn có thể, "anh đã quyết tâm phải có cô dâu của mình trong nhà và trên giường trong đêm tân hôn của chúng ta hôm nay khi vũ hội của em kết thúc. Anh không phải là thánh, em thấy đấy." "Em chưa bao giờ muốn một vị thánh," cô bảo anh. "Em chỉ muốn anh thôi, Jocelyn." Anh cúi xuống cô, đôi mắt cháy rực, và thì thằm với niềm đam mê mãnh liệt bên tai cô.
"Tình yêu của anh và lẽ sống của anh. Jane của anh. Đến cuối đời và mãi mãi, là vợ của anh." Chỉ có một khoảnh khắc - một khoảnh khắc ngưng đọng - để cô nở nụ cười rạng rỡ với anh và sực tỉnh nhận ra rằng chuyện này thực sự là thật. Cô đã kết hôn với Jocelyn, tình yêu của cô, khát vọng của trái tim cô, bạn tri kỷ của cô.
Cô hạnh phúc hơn bất cứ ai được quyền hạnh phúc. Anh là chồng cô. Và không cần phải che giấu sự thật nữa. Rồi cô Harriet ôm choàng lấy cô trong những giọt nước mắt tuôn trào và vừa cười vừa la mắng cô. Phu nhân Heyward thì ghì chặt lấy cô trong tay mình và nói liến thoắng. Ngài Ferdinand thì cười toe toét, hôn lên má cô và gọi cô là chị dâu.
Tử tước Kimble vờ ôm lấy trái tim rạn vỡ của mình và cũng hôn lên má cô. Bạn bè của Jocelyn hết thảy đều lao đến lắc tay và vỗ vai anh. Em gái anh khóc nức nở trên áo gi lê của anh, mặc kệ anh phản đối mà cứ tuyên bố rằng thần kinh của cô sẽ không chịu được cú sốc và trong đời cô chưa bao giờ vui sướng hơn thế và cô sẽ tổ chức một vũ hội linh đình mừng đám cưới vào tuần tới mặc cho ngài Heyward, con người đáng ghét, ra sức ngăn cản.
Tất cả mọi thứ trở nên nhạt nhòa sau khi mọi người trở lại phòng vũ hội, chúc mừng cặp đôi mới kết hôn, cúi chào, nhún gối, bắt tay, ôm hôn hai người khi họ đi qua. Việc khiêu vũ tiếp bị dời lại khá lâu. Cuối cùng trong phòng ăn chỉ còn lại hai người với phu nhân Webb, ngài Lansdowne và phu nhân, ngài Heyward và phu nhân, và ngài Ferdinand.
Jocelyn lấy từ túi áo gi lê ra một chiếc nhẫn cưới mới tinh sáng lấp lánh, anh nâng tay trái của cô lên và lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út. "Cùng chiếc nhẫn này, tình yêu của anh," anh nói, rồi cúi xuống hôn cô trước sự chứng kiến của nhóm nhỏ khán giả. Anh ngẩng lên nhìn phu nhân Webb.
"Giờ thì, thưa bà, bà nghĩ có thể buộc dàn nhạc chơi một điệu van nữa không?" "Nhất định rồi," cô Harriet trả lời. Và thế là họ lại nhảy điệu van - chỉ có hai người trong năm phút đầu tiên, trong khi những người khác đứng nhìn. "Anh xin nhắc lại," Jocelyn nó khi tiếng nhạc trỗi lên - lần này là một bản van chầm chậm, mơ màng, "trông em gần như giống hệt một cô dâu, Jane.
Thực ra, trông em y như một cô dâu. Cô dâu của anh." "Và phòng vũ hội nom như được trang hoàng chờ một vũ hội mừng đám cưới," cô nhìn sâu vào mắt anh. "Đám cưới của chúng ta." Thế rồi anh có một hành động hết sức táo bạo. Anh cúi xuống và hôn cô mãnh liệt. Khi ngẩng lên, anh mỉm cười ranh mãnh và lại dịu dàng hôn cơ.
Thêm một nụ hôn nữa với tất cả khát khao, hy vọng và tình yêu Jane biết nằm trong trái tim anh - cũng như trong trái tim cô. "Cô ấy sẽ không bao giờ cải tạo được Công tước Tresham," một giọng nói không biết là ai bất ngờ lên tiếng khi Jocelyn xoay tròn Jane vào điệu van. "Nhưng vì sao cô ấy phải muốn thế chứ?" Tiếng một giọng nữ đáp lại.