Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:51 +0700
Chương [24]: Biến Sếp Thành Người Của Mình
Dương Dương và Nhan Hâm đang ở trong giai đoạn tuần trăng mặt, ngoại trừ trong lúc làm việc hai người phải giả bộ như không có quan hệ với nhau, thì phần lớn thời gian còn lại hai người luôn luôn gắn bó với nhau, giống như cao nấu chín lâu năm, muốn xé cũng xé không ra.
Dương Dương muốn nhốt chặt Nhan Hâm trong lòng mình, đến ba mươi mấy tuổi mới phát hiện thì ra mình có thể yêu một người si mê điên cuồng đến như vậy, buổi tối Dương Dương ngay cả nằm mơ cũng nhoẻn miệng cười, cười xong rồi thì ôm người bên cạnh ngủ tiếp.
Cuộc sống bị người ta chiếm trọn, mỗi một phút giây đều phải đối mặt với Dương Dương, Nhan Hâm vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được chuyện này, Dương Dương tấn công quá nhanh, không cho nàng thời gian do dự, cũng chẳng đợi nàng kịp thích ứng thì cô đã chạy tới trước mặt nàng.
Đôi khi Nhan Hâm muốn nhắc nhở Dương Dương chú ý một chút, không nên đem tình cảm tiêu xài hoang phí như thế, tế thủy trường lưu mới là căn bản*.
*tế thủy trường lưu: suối nhỏ nhưng chảy dài, câu trên ý nói cần một tình yêu không chớp nhoáng, dần dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút, âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Kiều tổng đi công tác, Dương Dương phụ trách mang hành lý và đưa cô ấy ra sân bay, ở trên xe, ánh mắt của Kiều tổng nhiều lần lướt trên người Dương Dương, chỉ cần bị Kiều tổng xem vài lần thì nhất định sẽ mang thai, cho nên khi Kiều tổng nhìn cô một lần nữa thì Dương Dương đành phải lên tiếng: "Kiều tổng, chị còn nhìn em một lần nữa là em thu phí nha."
"Em là người của tôi, còn so đo cái gì nữa. Em xinh đẹp như vậy, nhìn một chút cũng không được sao?"
"Em đương nhiên sẵn lòng cho chị nhìn, nhưng hiện tại em là hoa đã có chủ, không nghĩ để đậu hũ cho chị ăn hết chất."
"Ai?"
"Chị đoán đi." Dương Dương cười thầm......
Trong đầu Kiều Hãn Thời chỉ xuất hiện đúng tên của một người, không có ai khác.
"Thật là giám đốc Nhan."
Lời nói của Kiều Hãn Thời không phải kích động cũng không phải kinh ngạc mà là thản nhiên cùng với buồn rầu, làm cho Dương Dương cảm thấy cô ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện hai người ở bên nhau.
Dương Dương không nghĩ tới phản ứng của Kiều Hãn Thời sẽ như thế này.
"Kiều tổng, chị cảm thấy chúng em không nên ở cùng nhau sao?"
Kiều Hãn Thời nghĩ đến vấn đề này liền đau đầu vô cùng, cô chau mày, nếu không phải trước mặt là Dương Dương, cô vốn không muốn nghĩ tới những chuyện phiền toái thế này, ai vui vẻ yêu ai thì cứ yêu đi, liên quan gì với cô đâu, nhưng tại sao ba người lại cố tình tạo thành một cái vòng tròn bao vây cô như vậy.
Kiều Hãn Thời như vừa trải qua một hồi đấu tranh mỏi mệt không chịu nổi, cô tựa người lên ghế nhẹ nhàng nói: "Nhan Hâm đã kết hôn."
"Em biết."
"Người kia của em ấy là em họ của tôi."
"....." Dương Dương nhìn người trong kính chiếu hậu, thật lâu không có mở miệng nói chuyện.
——————-em là phân cách tuyến của Yan tự đề ra cho bớt rối——————-
Lý Khê Du đẩy cửa bước vào, cô đi tới trước bàn làm việc của Dương Dương đợi cô ấy hoàn thành hết công việc đang có trong tay.
Mới đến làm vị trí này được vài ngày, nhưng đối với tính tình của Dương Dương thì Lý Khê Du cũng coi như hiểu rõ, trong công việc Dương Dương thật sự nghiêm túc giống như nhà độc tài, không cho phép ai quấy rầy cô, phải đợi cho đến khi cô chịu ngước lên.
15 phút đồng hồ trôi qua, rốt cuộc Dương Dương cũng đã xong hết việc trong tay.
Cô hỏi Lý Khê Du: "Có việc gì?"
Lý Khê Du đưa một bản báo cáo, nói: "Đơn xin nhận làm việc chính thức ạ."
"Thời gian trôi qua nhanh thật, em tới công ty cũng đã hơn hai tháng, ở trong công có quen không? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Lý Khê Du ra sức lắc đầu, "Em cực kỳ thích bầu không khí làm việc ở công ty, hơn nữa giám đốc Dương là một người tốt, được làm việc dưới quyền của giám đốc Dương là vinh hạnh của em."
"Miệng thật ngọt. Cẩn thận mắc bệnh tiểu đường." Dương Dương mỉm cười lắc đầu, cô xem profile của Lý Khê Du, bất thình lình buông ra một câu: "Kiều tổng nói chị ấy rất đánh giá cao em, muốn giữ em ở bên cạnh chị ấy, đối với chuyện này, em thấy sao?"
Lý Khê Du giống như rất ngạc nhiên, hai mắt thật sự mở to lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Kiều Tổng thật sự nói như vậy ạ?" Cô thắc mắc hỏi, trên gương mặt cô lờ mờ xuất hiện niềm vui sướng.
Dương Dương liền mỉm cười rạng rỡ, nói: "Đương nhiên... là gạt em đó, Tiểu Du, tôi ở đây là muốn nhắc nhở em, trong công ty có câu, em là người của Sếp, nhưng Sếp lại không phải là người của em."
"Biến Sếp thành người của em không tốt sao ạ." Tiếng Lý Khê Du nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, Dương Dương bắt đúng chuyện từng chút từng chút một, không khỏi nhìn Lý Khê Du bằng một cặp mắt khác xưa.
Trong quá trình thực tập của mình, Lý Khê Du được đánh giá khá cao, mặt khác đôi lúc thấy Lý Khê Du viết rất nhiều thứ, đều là những điều Lý Khê Du đã quan sát được. Cuối cùng Dương Dương cũng ký tên xuống, sau đó đưa lại bảng đánh giá cho Lý Khê Du. Dương Dương đứng lên, đồng thời đưa tay đến trước mặt Lý Khê Du, nói: "Hi vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Cảm ơn giám đốc Dương." Lý Khê Du cảm động bắt tay cô.
"Hâm Hâm" Từ hành lang bên kia truyền đến một tiếng gọi hào hứng, thu hút sự chú ý của người khác, Dương Dương bước nhanh trên đôi giày cao gót đi tới, đồ công sở váy ngắn bó sát mông, khi đi đầu gối thẳng tắp, khí chất ngự tỷ từ bên trong mà toát ra bên ngoài.
Nhưng cái đó không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là cô kêu tên người kia rất thân thiết.
Người có tên tương tự như cái tên phát ra từ miệng Dương Dương cũng chính là Nhan Hâm – người đang đứng trước cửa thang máy, mà Nhan Hâm thì không mảy may có phản ứng, giống như không hề nghe thấy gì, hết sức chăm chú nhìn con số trên thang máy đang nhảy xuống.
Rốt cuộc tới tầng của nàng, Nhan Hâm bước vào thang máy trước, Dương Dương theo sau, đợi Dương Dương đi vào rồi, Nhan Hâm liền ấn nút đóng cửa thang máy, đồng thời hướng ra những người đang chờ thang máy ở ngoài áy náy nói: "Thật ngại quá."
Theo ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, cửa thang máy từ từ khép lại.
Trong không gian riêng tư, Dương Dương ngửi được mùi hương tươi mát trên người Nhan Hâm, trong lòng có chút xúc động.
Nhan Hâm khó mà không giận Dương Dương đang ở trước mặt, nàng nheo mắt lại, nói với Dương Dương: "Giám đốc Dương, cô đi làm nhiều năm như vậy, hẳn có thể phân rõ giới hạn giữa công việc và cuộc sống riêng tư, sau này đừng gọi tôi như vậy ở nơi công cộng. Đồng nghiệp quá quen với chúng ta, biết chúng ta vốn không có thân thiết như vậy."
"Giám đốc Nhan nói điều này, tôi mới chợt nhớ là khi nãy mình gọi tên theo thói quen, là tôi nhất thời quên mất, thỉnh giám đốc Nhan tha thứ." Dương Dương nở nụ cười, đồng thời dùng lời nói vui đùa để xoa dịu cơn giận của Nhan Hâm.
"Khi nào thì chúng ta mới có thể không cần để ý tới người khác nghĩ như thế nào?" Dương Dương hỏi Nhan Hâm.
"Không biết, nhưng trước mắt, tôi cùng giám đốc Dương không cần quá thân thiết. Mong cô nhớ kỹ." Giám đốc Nhan đưa lưng về phía Dương Dương nói.
Hai người chính là một phần bò bít tết chỉ chín ba phần, chưa chín, một chút cũng chưa chín, buổi tối căn bản không cùng về nhà ăn cơm, không cùng nhau tắm, không cùng nhau lăn lộn trên một chiếc giường, Dương Dương không biết mùi mồ hôi trên cơ thể Nhan Hâm có hương vị gì, Nhan Hâm cũng không biết thời điểm động tình thì Dương Dương sẽ trở nên nóng bỏng và ham muốn như thế nào.
Dương Dương không biết từ lúc nào đã dán sát sau lưng Nhan Hâm, Nhan hâm xoay người giận dữ nhìn cô, thấp giọng nói: "Nghiêm túc dùm cái, cũng không nhìn xem đây là đâu sao, là nơi công cộng đó.
"Được thôi, cái này tôi nghe lời em, em nợ tôi một lần."
"Tôi nợ cô một lần hồi nào...." Bất ngờ như vậy làm Nhan Hâm nhất thời nghĩ không ra chuyện gì, Dương Dương giống như mang trên lưng con mèo chiến lợi phẩm, nhẹ nhàng từng bước ra khỏi thang máy, Nhan Hâm đuổi theo phía sau cô, đuổi tới chỉ để cô hỏi cho ra lẽ.
Nợ thể xác trả thể xác*, Dương Dương trong lúc ăn cơm ném cho nàng một câu như vậy.
*肉债肉偿: chả biết Hâm Hâm nợ Dương Dương thể xác hồi nào, nhìn chung là kiếm chuyện lợi dụng đi.
——————-em là phân cách tuyến của Yan tự đề ra cho bớt rối——————-
Thời gian Tòng An ở nhà họ Lý ngày càng dài, theo như cách nói của Tòng An, thì Lý Tường đưa cô bé tới nhà Tư Nghiên, là muốn cho cô bé và Tư Nghiên ở chung với nhau.
Lý Tường nói anh ta và Sở Tư Nghiên quen nhau sau khi ly hôn với Nhan Hâm, nhưng ở trong lòng Nhan Hâm hiểu được, ở thời điểm hôn nhân đi vào bế tắc, Lý Tường đã quen Sở Tư Nghiên rồi. Lúc ấy Nhan Hâm vẫn còn là vợ của Lý Tường, nhưng lại không tức giận hay đau lòng như mong đợi.
Nàng đã tự mình kiểm điểm vấn đề này trên người mình, nàng không có vì sự phản bội của Lý Tường mà sinh ra tức giận, là bởi trong lòng không có một chút tình yêu.
Tình yêu nên tuyệt đối tràn ngập dục vọng chiếm hữu, tình yêu vị tha là không tưởng ở đời.
Sau khi Nhan Hâm cùng Lý Tường ly hôn, nàng vẫn mong Tư Nghiên ở bên Lý Tường sẽ được tán thành, tuy rằng theo một nghĩa nào đó, Sở Tư Ngiên là người thứ ba trong mối quan hệ của hai người, nhưng Nhan Hâm không những không giận cô ấy, ngược lại còn rất thông cảm với cô ấy.
Người con gái vị tha thật sự rất vĩ đại, nhưng nếu lòng vị tha đó lại dành cho một người đàn ông không biết quý trọng thì đúng là bi kịch.
Sở Tư Nghiên với Nhan Hâm vừa giống nhau lại vừa không giống. Nhan Hâm nhớ rõ có một lần hai người gạt Lý Tưởng gặp mặt riêng với nhau, trong một quán trà yên tĩnh, Sở Tư Nghiên ngồi đối diện nàng, hình dáng của cô ấy làm Nhan Hâm cảm thấy rất quen thuộc, cứ như mỗi lần soi gương nhìn thấy khuôn mặt mình trong đó, nhưng thời điểm Sở Tư Nghiên bắt đầu nói chuyện, Nhan hâm lại cảm thấy được không hề giống, một chút cũng không giống, hoàn toàn là hai người xa lạ.
Sở Tư Nghiên là một mẫu phụ nữ lương thiện, nhẫn nại, có tri thức hiểu biết lễ nghĩa, am hiểu lòng người, tình yêu của cô ấy là âm thầm và hỗ trợ, theo sau người đàn ông của mình như hình với bóng.
Cô ấy là người nhu nhược, Nhan Hâm không cảm thấy mình giống như hoa Đăng Tiêu cần dựa dẫm vào Lý Tường. Hai người không giống một chút nào.
*Hoa Đăng Tiêu: loài hoa thích ấm áp – câu trên chắc ý nói là người như loài hoa này là người luôn cần được bảo hộ, dựa dẫm vào người khác, đại loại theo mình hiểu là vậy.
Hôn lễ của Sở Tư Nghiên và Lý Tường sắp tới, mẹ của Lý Tường cũng có tới tìm nàng cùng nàng nói qua chuyện này, nói thật, mẹ chồng trước đối với Nhan Hâm không tệ, chỉ là quan niệm của hai người khác nhau không thể hòa hợp, mẹ chồng hi vọng nàng từ chức, ở nhà chăm con, trợ giúp cho chồng, nàng đối với sự sắp xếp này nhất quyết nói không, quyết định đi ra ngoài làm việc.
Từ đó về sau thái độ của mẹ chồng đối với nàng cũng không còn mặn mà như lúc mới đầu, ngược lại Sở Tư Nghiên lại rất ngoan ngoãn nghe lời lấy lòng bà.
Lý gia cần một người vợ tốt, chứ không phải một người phụ nữ có tên là Nhan Hâm.
Ký ức của Nhan Hâm lùa về, nhớ lại mấy năm hôn nhân trước đây, ký ức vẫn còn khắc sâu trong nàng, bởi vì vào thời điểm quyết định đó làm cho thế giới của nàng sụp đổ, người nhà thì không thấu hiểu, chồng lại rất giận dữ, còn có tiếng khóc của con làm cho nàng khó mà quên được, nhưng nàng lại không hề hối hận.
Nàng không muốn phải lừa mình dối người, rõ ràng là không thương cũng không cần giả bộ nữa, tự an ủi chính mình người không có tình yêu cũng vẫn có thể tồn tại.
Cho tới lúc thật sự nếm trải được hương vị của tình yêu, Nhan Hâm tin rằng quyết định ban đầu của mình là đúng.
Mẹ ở trước mắt cô bé, nhưng tâm hồn lại bay đi nơi khác, Tòng An lôi kéo vạt áo của Nhan Hâm: "Dì Tư Nghiên nói nàng dì muốn dẫn con đi nước ngoài."
"Dì muốn mang con đi đâu chơi sao?" Nhan Hâm không đặc biệt để tâm.
Tòng An chu miệng phụng phịu, nói "Không phải ạ, dì nói muốn sống luôn ở nước ngoài."
"Cái gì? Dì nói với con như vậy sao?" Nhan Hâm thà tin là Tòng An hiểu sai ý, còn nếu như là thật, vậy có nghĩa là Lý Tường muốn cướp đi con đang ở bên cạnh nàng.
"Mẹ, mẹ có còn cần con không?" Tòng An lắc lắc vạt áo Nhan Hâm, vẻ mặt đáng thương.
Nhan Hâm nói: "Sao mẹ lại không cần con, mẹ chỉ muốn giấu Tòng An vào trong túi áo, đi đâu cũng sẽ mang theo."
Chuyện này làm cho đầu óc Nhan Hâm không yên, nàng muốn gặp gặp mặt Lý Tường để nhận được câu trả lời từ anh ta, nếu Lý tường không có ý định như vậy, nàng coi như tự mình đa nghi, còn nếu anh ta nghĩ như vậy, vậy nàng...
Nàng không biết phải làm sao bây giờ.
Khoảng thời gian gần đâu, Nhan Hâm luôn thất thần, có những thời điểm bất tri bất giác tâm hồn như đi lạc vào cõi thần tiên xa xăm.
Dương Dương thầm nghĩ trong lòng nàng nhất định cất giấu chuyện gì đó.
Cô với Nhan Hâm đâu phải người xa lạ, Nhan Hâm vẫn không chịu chiu sẻ, nói ra phiền não cho cô biết, cho nên Dương Dương vẫn là đang suy nghĩ tìm cách.
"Có chuyện gì, tôi có thể giúp em được không?" Dương Dương tìm Nhan Hâm, quyết tâm lấy được câu trả lời từ nàng.
Nhan Hâm đã suy nghĩ biện pháp giải quyết mấy ngày qua, trong lòng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng không rõ ngọn nguồn, nàng mơ hồ có linh tính, Lý Tường là thật muốn cướp Tòng An ra khỏi nàng.
Dương Dương ngồi xuống trước mặt nàng không có ý rời đi, Nhan Hâm thở dài một tiếng, tay vuốt qua trán, vén tóc mái lên, nói "Bây giờ em đang rất rối, Dương có thể để em yên tĩnh một chút không?"
"Được, chừng nào em muốn nói thì kêu tôi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng làm thùng rác cho em." Dương Dương khẳng khái cùng hào phóng đem cô cho Nhan Hâm tùy ý sử dụng, cô cầm lấy tạp chí ngồi xem ở một bên, một chút cũng không rời Nhan Hâm, làm cho Nhan Hâm kinh ngạc, Dương Dương sẽ chờ cho đến khi Nhan Hâm chịu mở miệng, bằng lòng nói ra muộn phiền trong lòng nàng.
Sau một hồi, muốn kiềm chế nhưng uất ức càng lúc càng mạnh mẽ, Nhan Hâm không cần phải cố gắng đi tìm chi nữa, mà chính là đã tìm được Dương Dương đang ngồi ở bên cạnh nàng rồi, Dương Dương đợi ở đây chính là để mọi lúc mọi nơi đều có thể làm thùng rác cho cô.
Nhan Hâm nhẹ nhàng gọi tên cô: "Dương Dương...."
"Ở đây. Bây giờ em muốn nói sao?" Dương Dương ngay lập tức trượt từ ghế dựa đến trước mặt Nhan Hâm, Nhan Hâm nắm tay cô và nói: "Em hiện là đang lo lắng cho Tòng An."
"Trẻ con đều là hiếu động đáng yêu giống nhau, em có cái gì phải lo lắng chứ?"
"Lý Tường muốn đưa con em ra nước ngoài. Trong khoảng thời gian này Lý Tường có rất nhiều hành vi khác thường, làm cho em cảm thấy được anh ta đang tính toán chuyện gì, thế nhưng trăm lần vạn lần em cũng không ngờ anh ta muốn mang con em đi."
Dương Dương nghĩ đến phải xa rời Tòng An đáng yêu, cũng sinh ra luyến tiếc, nhưng quan trọng nhất là cô sợ Nhan Hâm khó chấp nhận.
Cô nói: "Em có cùng chồng trước của em nói qua chuyện này chưa? Là anh ta nói muốn mang con đi hay là do tự em nghĩ thế."
"Em... Em hi vọng đây là do em suy nghĩ lung tung." Nhan Hâm hoàn toàn rối loạn, là mẫu người bình tĩnh nhưng đố diện với tình huống này nàng cũng không thể bình tĩnh nổi.
Dương Dương cầm tay nàng, ở bên cạnh an ủi nàng, tận đáy lòng Nhan Hâm cảm thấy có cô ở bên cạnh mình thật tốt. Ít nhất vào thời điểm mình sắp ngã xuống sẽ có người đem mình nâng dậy.
Hết Chương 24
Dương Dương lúc cần cũng rất tâm lý ^^ Dương Dương là cái thùng rác xinh đẹp ah ~
Mặc dù danh xưng của Trung Quốc chỉ có wo – ni, nhưng dựa trên ngữ cảnh và cách xưng hô ở đất nước chúng ta, cho nên Nhan Hâm vẫn xưng tôi – cô với Dương Dương khi ở công ty chứ không có thay đổi như khi hai người ở riêng ~